Chương 33: Sinh nhật vui vẻ
Edit: Yeekies
Đại học A.
Ký túc xá Trần Tê.
Dương Khang ghé vào bàn, buồn rầu nói: “Quý ca, ngày mai là sinh nhật Tê bảo bối rồi, anh tính tặng gì?”
Trần Tê và bọn họ gia cảnh không giống nhau, Dương Khang thực sự có chút sợ nếu không cẩn thận tặng sai đồ vật sẽ làm Trần Tê xấu hổ.
Nam sinh đang dựa vào cạnh ghế hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lang thang không có mục tiêu mà ngừng trên giao diện đào bảo trên màn hình máy tính, ngón tay máy móc hoạt động con chuột, lười nhác nói: “Không biết.”
Trần Tê trừ bỏ đam mê vẽ tranh ra, đối với những chuyện khác đại đa số đều là nhàn nhạt.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi Quý Nghiệp An vừa động, hắn tựa hồ còn có chút do dự, nhưng cuối cùng phảng phất hạ xuống quyết định cái gì, quyết tâm nói: “Đã biết.”
Dương Khang ngẩng đầu nói: “Gì, Quý ca anh biết tặng gì?”
Quý Nghiệp An nhướng mày, từ từ nói: “Đó là anh mày tặng.”
Đồ vật hắn tặng, Dương Khang tuyệt đối không dám tặng trùng.
Dứt lời, Quý Nghiệp An liền đứng lên bắt lấy chìa khóa xe, cũng không quay đầu lại nói: “Tôi đi đón Trần Tê tan ca đây.”
Dương Khang mừng rỡ, quan hệ của Quý Nghiệp An và Trần Tê bỗng nhiên tốt đẹp, vui vẻ nói nói: “Đi thôi đi thôi, Quý ca vất vả rồi.”
5 giờ chiều.
Mặt trời phía xa vẫn chưa lặn hết, chiếu sáng treo ở phía chân trời.
Một chiếc màu đen xe lẳng lặng dừng lại dưới ký túc xá.
Bên trong xe, không khí áp lực có chút hít thở không thông.
Lương Chí không dám nhìn sắc mặt người đàn ông phía sau.
Hắn chỉ dám nhìn cách đó không xa, Trần Tê vừa xuống từ xe máy của một nam sinh khác, còn nhìn nam sinh đó tươi cười.
Nam sinh trên xe máy khuôn mặt lạnh lùng, hắn hơi hơi cúi người, thuận thế tháo xuống mũ bảo hiểm cho Trần Tê, trong mắt còn mang theo ý cười.
Trần Tê ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhu thuận cúi xuống thuận tiện cho động tác tháo mũ, nam sinh kia còn duỗi tay xoa xoa đầu Trần Tê, giúp cậu sửa sang chút tóc rối.
Yến Hoàn mặt vô biểu tình ngồi ở hàng ghế phía sau, nhìn họa sĩ nhỏ nhà mình tươi cười với người đàn ông khác, còn ngoan ngoãn cho người đàn ông đó xoa xoa đầu.
Hắn nhìn họa sĩ nhỏ nhà mình, không lâu trước đó còn như một bé mèo nhỏ chôn trong lồng ngực hắn, ngây ngốc cho rằng hắn đã ngủ rồi, ngẩng đầu lên, giọng nói mamg theo tình yêu từ tận cõi lòng, nhẹ nhàng như vuốt mèo cào vào tim hắn, khiến hắn ngứa cả tâm can, nhỏ giọng gọi hắn: “Nhị gia.”
Nhưng mà giờ phút này, mặc chiếc áo sơ mi trắng chính mình thích nhất, thanh thanh lãng lãng mà đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Khi hắn nghiêm túc chọn quà sinh nhật cho họa sĩ nhỏ của hắn, em ấy có phải hay không cũng ở cùng người đàn ông này mắt đi mày lại, cười đến vui vẻ.
Người đàn ông sắc mặt cực kỳ khủng bố, con ngươi tràn đầy thô bạo, đốt ngón tay tức giận hơi hơi co rút, hắn rũ đôi mắt, nói giọng khàn khàn: “Lương Chí, kêu em ấy đến đây.”
Lương Chí cứng đờ, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói: “Nhị gia…”
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi thô bạo tràn đầy lửa giận có thể tàn sát bừa bãi, hơi thở quanh thân âm trầm đến đáng sợ, từ kẽ răng một chút một gằn từng chữ: “Tôi nói, kêu em ấy đến đây.”
Lương Chí chỉ có thể xuống xe, tuyệt vọng mà hướng tới thanh niên đi đến.
Trần Tê một bên cùng Quý Nghiệp An nói chuyện, một bên dư quang liếc đến một bóng hình, nội tâm cậu bỗng nhiên hiện lên một dự cảm không tốt, đột nhiên túm tay áo Quý Nghiệp An, nhấc chân chạy vào ký túc xá.
Quả nhiên, Lương Chí cũng vội vội vàng vàng đuổi theo cậu, nhưng giờ phút này Trần Tê đã lên đến cầu thang ký túc xá, chỉ loáng thoáng nhìn thấy Lương Chí bị quản lý ký túc ngăn ở ngoài cửa.
Ký túc xá bọn họ cấm người lạ đi vào, bộ dáng Lương Chí vừa thấy đã biết không phải là học sinh.
Trần Tê hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với ánh mắt nghi hoặc của Quý Nghiệp An, tim không đập nhanh mặt không đỏ nói: “Vận động, vận động một chút.”
Khóe miệng Quý Nghiệp An nhấp nhấp, nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở vành tai Trần Tê.
Không biết hắn nghĩ tới cái gì, vành tai cũng có chút hồng, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt.
Ai cũng không chú ý tới, chiếc màu đen xe dừng phía dưới ký túc xá kia, vẫn luôn lẳng lặng không có động tĩnh.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, chậm rãi chìm vào đường chân trời, không trung dần dần trở nên tối tăm, đèn đường từng cái từng cái thắp sáng lên.
Chiếc màu đen xe kia vẫn không nhúc nhích như cũ, ngừng phía dưới ký túc xá.
Thẳng đến hơn 8 giờ tối, Trần Tê nhận được điện thoại từ Tần Thiệu, kêu cậu xuống lầu, Trần Tê không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đi xuống lầu.
Cậu vừa đến cuối cầu thang đã nhìn thấy một người đàn ông lưng thẳng tắp đứng ở phía xa, ngẩng đầu thấy cậu, con ngươi lạnh nhạt của người đàn ông nhu hòa một chút.
Người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo sơ mi màu đen, cắt may vừa vặn bao lấy thân mình cường tráng, cúc áo không chút cẩu thả mà cài đến chiếc cao nhất, tạo nên một thân cấm dục lạnh lùng.
Tần Thiệu hướng Trần Tê vẫy vẫy tay, nhìn thanh niên cong con ngươi hướng hắn chạy tới, trong lòng mềm thành một mảnh.
Hắn mở cửa xe lấy ra một cái hộp, màu giấy thiên về xanh lam, thoạt trông rất hoạt bát đáng yêu.
Trần Tê chạy vội đến trước mặt hắn, con ngươi sáng lấp lánh cười nói: “Tần tổng.”
Tần Thiệu khẽ gật đầu, trên mặt mang theo chút mệt mỏi, bộ dáng thoạt nhìn như là rất lâu không được nghỉ ngơi, hắn cúi đầu chậm rãi cởi bỏ hộp giấy màu lam kia.
Trong hộp là một chiếc bánh kem cực kì tinh xảo, phía trên có 20 ngọn nến nhỏ.
Tần Thiệu hơi hơi cúi người, một tay ấn bật lửa, một tay chống đỡ, thắp sáng ngọn nến, sau đó đặt chiếc bánh lên nắp động cơ xe, trên khuôn mặt hơi hơi mệt mỏi ngậm cười, nhìn Trần Tê nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Gần đây Tần Thiệu bị công tác ép quá nhiều, căn bản không thể dành ra thời gian cùng thanh niên ăn sinh nhật, hắn biết ngày mai mới là sinh nhật của cậu, nhưng ngày mai hắn phải đi công tác nơi khác, sáng sớm tinh mơ đã phải lên máy bay.
Cho nên Tần Thiệu chỉ có thể sau khi tan làm vội vàng tới đại học A, chúc mừng sinh nhật thanh niên một cách đơn sơ.
Ánh đèn đường mờ nhạt, người đàn ông dựa vào xe, ánh mắt hắn ôn nhu, bên cạnh là chiếc bánh kem tinh xảo, ánh nến sáng lung linh.
Ánh mắt người đàn ông ôn nhu, hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu thanh niên trước mặt, nói: “Hai mươi tuổi rồi, nhưng vẫn là một Tiểu Trần Tê.”
Vẫn là Tiểu Trần Tê của hắn.
Vẫn là bé nhãi con nhà mình.
Trần Tê sững sờ tại chỗ, sau đó có chút thất thố khàn khàn nói: “Tần tổng…”
Nhìn bộ dáng thanh niên hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên, Tần Thiệu cười cười, sau đó gục đầu xuống, vươn đôi tay.
Hốc mắt thanh niên hồng hồng, nghiêng ngả lảo đảo bỗng nhiên chui đầu vào trong lòng ngực hắn, giống như bé gà con được gà mẹ ôm ấp.
Tần Thiệu có chút bất đắc dĩ, hắn hơi hơi vươn cánh tay, sau đó chậm rãi rũ xuống, có chút vụng về mà nhẹ nhàng vỗ về lưng thanh niên.
Bên trong chiếc xe ngừng phía dưới ký túc xá, thân thể Lương Chí hoàn toàn cứng đờ, không dám động đậy một chút, áp lực không khí bên trong xe tới cực hạn rồi.
Yến Hoàn mặt vô biểu tình, bên môi nhẹ nhàng nhếch một nụ cười lạnh.
Thật sự rất tốt.
Ngoài miệng nói yêu hắn như vậy.
Kết quả xoay người liền cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp.
Quanh thân Yến Hoàn tỏa ra hơi thở thô bạo, ngón tay nắm chặt đến mức trở nên trắng, cơ hồ muốn đem ghế da nắm hỏng, biểu tình khủng bố nói: “Đây là các cậu nói em ấy yêu tôi?”
Sau lưng Lương Chí đã sớm ướt nhẹp, gian nan nuốt nuốt nước miếng, không dám nói một câu.
Hai người nơi xa tựa hồ đang nói gì đó, thanh niên cúi đầu cười thổi tắt ngọn nến, sau đó ôm cái bánh kem kia, đứng tại chỗ nhìn người đàn ông vào trong xe, chậm rãi lái xe rời đi.
Tần Thiệu, người cầm quyền Tần gia, cường đại mà trầm tĩnh, vô luận là gia thế hay là tướng mạo. Đều có thể cùng Yến Hoàn hắn phân cao thấp.
Thanh niên đứng tại chỗ một chút, sau đó ôm bánh kem hướng về ký túc xá.
Lương Chí bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn, hắn chợt quay đầu lại, nhìn thấy Nhị gia nhà mình bỗng nhiên kéo cửa xe, hơi thở quanh thân khủng bố hướng tới thanh niên đi đến.
Trần Tê một bên xách theo bánh kem, một bên cúi đầu nhắn tin cho Tần Thiệu.
Cậu không chú ý tới, một người đàn ông đang đi về phía cậu, thẳng đến khi hắn đi đến trước mặt cậu, thanh âm khàn khàn nói: “Trần Tê.”
Trần Tê theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Yến Hoàn sắc mặt băng, con ngươi tràn đầy thô bạo từng bước một đi đến trước mặt cậu.
Trần Tê nhìn bộ dáng Yến Hoàn, theo bản năng lui về phía sau vài bước nói: “Yến tổng?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top