Chương 14: Say rượu
Edit: Yeekies
Phòng vẽ tranh yên tĩnh, chỉ có âm thanh xào xạt cùng hương thơm thoang thoảng trong gió của hàng cây bên ngoài khu dạy học.
Trần Tê ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang trầm mặt đứng trước mặt cậu, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy có chút vớ vẫn.
Trong trí nhớ của cậu, một Yến Hoàn mờ mịt nhỏ giọng mang theo ủy khuất, chỉ có Yến hoàn đời trước khi uống say mới nói chuyện như vậy.
Vào đêm khuya đời trước, cậu nhẫn nại vẽ tranh thâu đêm suốt sáng, mới mệt mỏi cất bước ra khỏi phòng vẽ tranh.
Sau khi rời khỏi phòng vẽ tranh, cậu tắm rửa xong, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy người đàn ông nồng nặc mùi rượu, con ngươi khép hờ đang tựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Gương mặt người đàn ông không cảm xúc, cà vạt lỏng lẻo bị kéo ra, vài sợi tóc đen rủ xuống trán, một tay vắt trên sô pha, bày ra bộ dáng lười nhác.
Trần Tê chậm rãi đi qua đi, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng chần chờ nói: “Nhị gia?”
Mùi rượu trên người hắn cực kỳ nồng nặc, không biết đã uống bao nhiêu, Trần Tê chỉ cảm thấy tới gần hắn, đều có thể bị nhiễm say bởi không khí bốc mùi rượu chung quanh.
Người đàn ông trên sô pha gắt gao nhấp môi, trong ý thức hôn mê vẫn cảm nhận được có người tới gần, hắn miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy người thanh niên tóc đen mềm mại đang nửa ngồi xổm trước mặt chính mình, đầu hơi hơi ngửa lặng lặng mà nhìn hắn.
Yến Hoàn chỉ cảm thấy cả người như bị ngọn lửa nóng đốt lên, yết hầu hắn giật giật, gương mặt không cảm xúc khàn khàn nói: “Lại đây.”
Trần Tê có chút trố mắt, đại não không kịp suy nghĩ, giây tiếp theo đã cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng cái đôi tay đã bị người đàn ông gắt gao cố định trên đỉnh đầu, cả người đã nằm trên sô pha.
Đôi tay người đàn ông đè nặng, mu bàn tay gắt gao nắm chặt, đôi chân dài quỳ một gối trên sô pha, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc mà nhìn Trần Tê.
Trần Tê im lặng không động đậy, đợi vài phút, cậu có chút chần chờ, cổ tay thử giãy giụa một chút.
Không nghĩ tới người đàn ông lập tức nhăn mày lại, khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Trần Tê không cử động, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc đang chậm rãi cúi người xuống, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, không cảm nhận được ấm áp như trong dự đoán, chỉ cảm thấy cơ thể bị đè nặng xuống.
Cậu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn một cục lông xù xù tản ta mùi rượu nồng nặc đang dựa vào xương vai xanh của cậu, yên lặng mà ngủ.
Trần Tê: “…”
Hơn hai mươi phút sau, người đang ông đang đè nặng này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, giống như đã chìm vào giấc ngủ, ép Trần Tê có chút không thở nổi.
Trần Tê nặng nhọc cử động cơ thể, cậu thử nhỏ giọng bên tai người đàn ông gọi: “Nhị gia?”
Hắn không đáp lời, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.
Trần Tê tiếp tục bị đè khoảng hơn nửa giờ, thẳng đến khi nửa cơ thể đã có chút tê dại, cậu mới không nhịn được nữa, dùng sức đẩy người đàn ông lên.
Người đàn ông mơ màng ngủ bỗng nhiên từ trên sô pha bị ném xuống thảm, cả người đầu tóc hỗn độn, mờ mịt mà ngồi.
Trần Tê ngồi trên sô pha xoa xoa đôi chân đã tê dại của mình, cậu thử nhẹ nhàng nói với người đàn ông đang ngồi trên thảm: “Nhị gia, tôi đi nấu cho ngài một chén canh giải rượu?”
Quả nhiên, người đàn ông như hắn dự đoán, say đến không rõ trời trăng mây đất, căn bản không hiểu hắn nói gì, chỉ mờ mịt mà ngồi trên thảm.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng người đàn ông trước sau như một mặt không cảm xúc, ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Em lại đây cho tôi.”
Trần Tê xoay người đi lấy nước cho người đàn ông, một bên cầm cái ly, một bên có lệ nói: “Đến đây, đến đây.”
Nghe được lời nói của Trần Tê, người đàn ông vươn đôi tay, đợi vài giây, phát hiện lồng ngực vẫn trống rỗng không có ai, chậm chạp ngẩng đầu nói: “Không, lại đây.”
Trần Tê đang bưng ly nước không muốn lại trải nghiệm cảm giác bị ép chết, cậu duỗi tay chộp lấy cái gối, nhét vào trong lòng người đàn ông, dụ dỗ nói: “Đây này.”
Người đàn ông đang say mờ mịt cúi đầu, chậm chạp siết chặt đôi tay, chậm rãi cọ cọ cái gối.
Trần Tê ngồi xổm xuống, giơ ly nước kiên nhẫn nói: “Nhị gia, mở miệng uống nước nào.”
Người đàn ông đang cúi đầu chậm rãi ôm ôm cọ cọ cái gối ngẩng đầu, hắn vứt bỏ vật trong tay, gương mặt không cảm xúc muốn nói đạo lý với người trước mặt: “Em lừa tôi.”
Trần Tê giơ ly nước, trong lòng nghẹn một hơi, cậu miễn cưỡng tươi cười, nhu hòa nói: “Không lừa ngài đâu, ngài uống từ từ thôi.”
Người đàn ông trầm mặc, nghiêng đầu nhấp môi.
Trần Tê không có kiên nhẫn, cậu đã chịu đựng một ngày một đêm không ngủ, có trời mới biết hiện tại cậu có bao nhiêu ý muốn trực tiếp lên giường mà ngủ.
Cậu “bang” một tiếng, đem ly nước đặt trên bàn, đôi tay ôm trước ngực, mặt không cảm xúc mà nhìn người đàn ông trước mặt: “Không uống nước?”
Dù sao người đàn ông hiện tại đã say thành cái dạng này, tám chín phần sẽ không nhớ rõ chuyện đêm nay.
Hắn nghiêng đầu vẫn không nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ, nhìn qua rất không phục.
Trần Tê thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, vừa định đi lấy một cây ống hút cắm vào, liền bị người đàn ông một bên nhanh tay mà lôi kéo quần áo cậu, một bên cầm lấy ly nước uống cạn.
Nhưng bởi vì uống quá gấp mà bị sặc.
Động tác đứng dậy của Trần Tê khựng lại, cậu ngồi xổm xuống, nhận lấy ly nước của người đàn ông, nói: “Uống từ từ thôi.”
Người đàn ông nhấp môi, lỗ tai có chút hồng, chậm rì rì mà lôi kéo cổ áo Trần Tê, chậm rãi tới gần cậu, ngẩng đầu, trên mặt mang theo ủy khuất nhỏ giọng nói: “Tại sao em không để ý đến tôi? Vì cái gì chứ?”
Trần Tê sửng sốt, theo bản năng cảm thấy người đàn ông đang nhớ đến Chu Lộc, người đã xuất ngoại mấy năm nay.
Trách không được hắn uống nhiều rượu như vậy.
Người đàn ông nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tại sao em lại không thích tôi…”
Trần Tê ôn nhu nói: “Nhị gia, thích ngài.”
Khuôn mặt người đàn ông nghiêm túc, lắc lắc đầu, sau đó phiền muộn mà nhắm mắt lại nói: “Em không hiểu.”
Trần Tê không có suy nghĩ muốn cùng một con ma men tranh luận chuyện này, cậu dùng sức kéo người đàn ông, muốn mất nửa cái mạng mới có thể đưa hắn lên giường.
Người đàn ông vừa nằm lên giường liền an tĩnh, không hé răng.
Bên trong nội tâm Trần Tê yên lặng cầu nguyện vị đại gia này đừng buồn nôn, hắn thật sự không còn sức lực để thu dọn, cậu yên lặng lên giường cùng người đàn ông, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Người đang ông say đến mờ mịt, đôi mắt bỗng mở to, gương mặt không cảm xúc nằm hơn một giờ, hắn nghe được tiếng hít thở đều đều của thanh niên đang ngủ say bên cạnh, sau đó xốc chăn lên, cứ như vậy để chân trần mà ra khỏi phòng.
Đêm khuya, Yến trạch yên tĩnh không một tiếng động, người đàn ông đi chân trần xuống giường, mặt ngoài vẫn bình thường, trên thực tế đã say đến hôn mê đầu óc, gương mặt nghiêm túc bước đi với đôi chân trần trụi, một đường đi đến phòng khách.
Trên tủ để giày trong phòng khách, một chiếc chìa khóa lẳng lặng nằm yên. Khi đó Trần Tê từ phòng vẽ tranh trở về, thuận tay đặt lên. Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc đứng trước tủ giày, thất thần mà nhìn chằm chằm chiếc chìa khoa, sau đó ngón tay dùng sức mà bắn bắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tồi.”
Người đàn ông đi chân trần nhanh gọn mà bắt lấy chìa khóa, đứa trước cửa phòng, có vẻ như đang chậm chạp suy tư mà tự hỏi cái gì.
Qua vài phút, người đàn ông đi vào phòng, hắn ngồi xổm xuống, nghiêm túc mà đem chiếc chìa khóa đặt trong giày da của chính mình.
Sau đó vừa lòng mà ấn ấn miếng độn giày, ngẩng đầu vui vẻ bò lên giường.
Nhìn người thanh niên đang ngủ say, người đàn ông có chút thẹn thùng, nhẹ nhàng trộm hôn một cái lên trán thanh niên, gương mặt tràn đầy thỏa mãn mà nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, Yến Hoàn bị cơn đau đầu làm tỉnh giấc, tâm tình bực bội mà mở mắt, lại phát hiện người bên cạnh hắn, Trần Tê vẫn còn đang ngủ say.
Cơn đau đầu mãnh liệt kéo đến, khiến hắn lập tức sững sốt tại chỗ.
Hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, hắn tựa hồ có chút hoảng loạn, vội vàng mặc xong quần áo, chạy đến công ty.
Mà ở trong công ty, thẳng đến buổi chiều, tất cả mọi người đều nhìn ra được hôm nay Yến tổng thường xuyên thất thần.
Yến Hoàn tựa vào ghế, bực bội ném một phần văn kiện lên bàn, một chữ cũng không xem nổi, hắn nhấp nhấp môi, có chút trầm mặc mà nhớ lại lại đêm hôm qua, hai người bọn họ...
Rốt cuộc có ngủ không?
Yến Hoàn có chút ảo não, sáng nay tỉnh dậy, hắn một chút cũng không ấn tượng với kí ức tối qua.
Cho đến khi người hầu Yến trạch vội vội vàng vàng gọi điện thoại tới, nói Trần thiếu gia xém chút nữa lật tung cả Yến trạch, nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa phòng vẽ tranh của cậu. Người người đều vội vàng muốn chết, cho nên đã gọi điện hỏi Yến Hoàn một chút có chìa khóa dự phòng hay không.
Yến Hoàn một bên không chút để ý xoay bút, một bên trả lời điện thoại nói: “Không có chìa khóa dự phòng, nếu tìm không thấy chìa khóa thì kêu người đến phá cửa đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Yến Hoàn đứng dậy, muốn đi vào toilet. Nhưng mới đi được hai bước, hắn bỗng cứng đờ tại chỗ, kí ức đêm khuya hôm qua mông lung ngắn ngủi, đứt quãng mà từ từ hiện lên.
Hắn không thể tin tưởng mà cúi đầu, nhìn vào giày da của chính mình, sau đó cơ thể hơi hơi cứng đờ đi vào toilet.
Toilet, dưới ánh đèn sáng ngời, một chiếc chìa khóa lặng lặng nằm trên bồn rửa mặt, Yến Hoàn trầm mặc mà nhìn chiếc chìa khóa kia.
Chiếc chìa khóa này.
Từ trong giày hắn móc ra.
Còn là dùng sức mà nhét phía dưới miếng độn giày, sợ bị người phát hiện.
Yến Hoàn có chút tuyệt vọng, hắn móc di động ra, gọi điện thoại cho người làm Yến trạch nói: “Đổi một phòng vẽ tranh khác cho Trần thiếu gia.”
Dừng lại một chút, hắn trầm mặc nói: “Đổi thành khóa điện tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top