Chương 12: Vắng thi và đạt chuẩn
Đợi đã.
Tô Bất Thức nói gì cơ?
Người vốn luôn khôn khéo trong giao tiếp xã hội như Mộc Nam lúc này lại như bị chập mạch hai giây, nguyên nhân không có gì khác mà cậu thực sự không xác định được câu nói này của đối phương là muốn cùng cậu phân tích quy luật của người chơi trong trò chơi, hay là muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc này để tâm sự với cậu.
Dù sao trong cuộc sống hiện thực cũng chẳng có ai lại thẳng thừng nói với cậu chủ đề kiểu "bản thân từng hại chết một người" cả, cậu cũng có phải streamer chuyên nhận cuộc gọi kể chuyện tâm linh lúc nửa đêm đâu.
Mộc Nam xưa nay không có hứng thú với đời tư của người khác, nhưng mà... nếu cái "người khác" này là Tô Bất Thức thì... Cậu lẳng lẽ di chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của đối phương, được rồi, cậu khá sẵn lòng nghe anh kể lể bất cứ điều gì.
Hơn nữa Mộc Nam có thể nghe ra sự khác biệt trong giọng điệu lần này của Tô Bất Thức so với trước đây, điều này khiến cậu đột nhiên vô cùng tò mò, người trong miệng đối phương rốt cuộc là ai? Bệnh nhân? Bạn bè? Hay chẳng lẽ là bạn gái ư?
Đáng tiếc cái người đã khơi dậy đủ sự tò mò này dường như không định nói thêm gì về chủ đề này nữa, anh chậm rãi cất tiếng trong lúc Mộc Nam còn đang căng não ra suy đoán: "Cho nên, 'tội lỗi' không nhất định phải trên phương diện pháp luật, nhưng chắc chắn là điều mà bản thân người chơi để tâm nhất."
Để tâm nhất? Mộc Nam chống cằm, càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng, xem ra sớm muộn gì cậu cũng phải tìm ra người mà Tô Bất Thức nói kia mới được...
Mục đích của cậu không trong sáng, vốn đang định lấp liếm đôi câu, kết quả liền nghe Tô Bất Thức nói: "Không nhớ ra cũng không sao, quay về trước đã."
Tô Bất Thức xoay người về lớp học trước một bước, Mộc Nam nhìn bóng lưng của anh, rõ ràng là vóc dáng rất cao lớn, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy, cái cảm giác cô độc nhìn thấy trên người đối phương hôm qua hình như lại hiện lên một lần nữa.
.
Những tiết học tiếp theo vẫn giống hệt hôm qua, cho dù phía sau lớp học có thêm một giáo sư Tô dự thính và việc Mộc Nam luôn ném giấy qua lại với người nọ dường như cũng không có ảnh hưởng gì. Về phần những nơi khác, những NPC cổ quái chung sống với nhau hệt như giáo viên và học sinh bình thường nhất, mà ngược lại, những người chơi đang co rúm sợ sệt mới giống như quái vật ẩn mình trong lớp học.
Tuy nhiên so với những thứ này, lịch học kín mít cả buổi sáng càng khiến Mộc Nam bất ngờ hơn, cậu nhìn những bước giải đề chi tiết trên bảng đen, không nhịn được mà phàn nàn với Hà Vu Quy: "Người thiết kế ra cái phó bản này đúng là yêu học tập quá rồi, tỷ lệ vượt ải chỉ có 10% chắc không phải là vì đi học quá đau khổ nên người chơi mới bị ép đến phát điên đấy chứ!"
"Chắc...là vậy thật..." Hà Vu Quy phụ họa, ngay sau đó hai người liền nhìn thấy một người chơi không trả lời được câu hỏi, sợ đến mức gần như mặt cắt không còn giọt máu, đứng cũng đứng không vững.
Người chơi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ vào buổi tối, lúc này đã là tiết học cuối cùng của buổi sáng, người chơi kia sau đó vẫn luôn run rẩy, ngay khoảnh khắc chuông tan học vang lên, phảng phất như nhớ ra điều gì đó, luống cuống tay chân chạy vọt ra khỏi lớp học.
"Lúc này rồi mà vẫn còn muốn chạy trốn, không cảm thấy quá muộn rồi sao?" Một người chơi bên cạnh nói, "Trò chơi cũng chẳng có lựa chọn thoát ra giữa chừng."
"Nói thế là sao?" Lữ Thiên Xuyên vốn dĩ vẫn đau bụng nhưng thấy vậy liền chen vào nói, "Với tình huống hiện tại thế này thì người ta sợ hãi không phải rất bình thường sao?"
Người chơi kia chỉ cười lạnh một tiếng rồi không tranh cãi nữa, đại khái là do vóc dáng vạm vỡ của Lữ Thiên Xuyên đã phát huy tác dụng thực tế.
"Đi thôi, A Nam." Hà Vu Quy chọc chọc cậu, người được gọi gật đầu rồi gọi luôn cả Tô Bất Thức ở bên cạnh.
Giáo sư Tô hình như đang sắp xếp ghi chép nên hai người bèn ra ngoài đợi anh trước. Mộc Nam vừa cùng Hà Vu Quy đi theo những học sinh khác ra ngoài, vừa hỏi: "Trong chế độ PVE người chơi cũng thù địch với nhau sao?"
"Cái này... cũng có thể xảy ra." Hà Vu Quy nói, "Mặc dù trong phó bản PVE đa số người chơi đều sẽ chọn lập nhóm hợp tác, nhưng những người chơi không tin tưởng người khác cũng vẫn tồn tại."
"Vậy à... Vậy nếu người chơi khác chết thì có đem lại lợi ích gì cho một bộ phận người nào đó không?"
"Trên lý thuyết chắc là không có đâu, chỉ trừ khi những người đó có ân oán cá nhân. Sống sót trong phó bản này đã là một vấn đề rồi, đa số mọi người nhiều nhất chỉ xuất hiện tranh chấp bằng lời nói chứ không có thời gian và sức lực đi hại người chơi khác đâu..." Hà Vu Quy giải thích, và rồi khi nói đến đây, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà trở nên căng thẳng, "Khoan đã, sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này? Lẽ nào cậu bị người chơi khác tấn công sao? Vết thương trên tay cậu..."
"Suỵt." Mộc Nam cười với cậu ta, ánh mắt ra hiệu cho đối phương cẩn thân xung quanh tai vách mạch rừng, "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù gì thì tôi vẫn là tay mơ trong trò chơi này nên cũng muốn biết một số quy tắc ngoài mặt nổi ý mà."
Cậu không kể chuyện mình bị tấn công bởi kỹ năng của người chơi trong lúc ngủ mơ đêm qua, nhưng nhìn phản ứng của Hà Vu Quy, trước đây quả thực đã từng có trường hợp người chơi hãm hại lẫn nhau.
Cậu vừa nghĩ như vậy vừa đợi ở hành lang, chợt chú ý tới bên cạnh cửa lớp có dán thứ gì đó, lại gần xem, hóa ra là một bảng danh sách được in ra.
"Đây chắc không phải là danh sách bài kiểm tra toán ngẫu nhiên tối qua đấy chứ?" Mộc Nam nói, cậu có thể nhận ra nhanh như vậy chủ yếu là nhờ một nguyên nhân then chốt. Bên cạnh tên của bảy người ở dưới đáy bao gồm cậu và Lữ Thiên Xuyên, đều viết chữ "vắng thi".
Mấy người đó Mộc Nam đều nhớ sương sương, chính là những người chơi cùng bị phạt đứng ở hành lang hôm qua. Bọn họ vẫn còn sống nên hiển nhiên cũng chưa bị biến thành NPC.
Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, những cái tên bị đánh dấu đỏ đều là không đạt điểm chuẩn tạo thành một mảng đỏ lớn vô cùng bắt mắt.
"A Nam, giáo sư Tô ra rồi, chúng ta đi..."
Giọng của Hà Vu Quy cùng tầm mắt của cậu ta cùng lúc khựng lại, Mộc Nam quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Không... Tôi chỉ đang nghĩ cái bảng danh sách này được dán lên từ lúc nào." Hà Vu Quy cười cười, biểu cảm lại khôi phục bình thường, "Tôi không thích mấy thứ xếp hạng này lắm, trông như bùa đòi mạng vậy."
"Thế à? Nhưng mà trong 11 người đạt chuẩn này điểm của cậu là hạng nhất đấy." Mộc Nam đi về hướng cậu ta, khẽ cảm thán một tiếng, "Không ngờ cậu lại giấu mình là một học sinh giỏi a."
"Chỉ là tình cờ chưa quên những thứ học rồi thôi, trong phó bản này coi như là ôn tập lại vậy." Hà Vu Quy nói, "Tôi cách học giỏi vẫn xa lắm..."
Tô Bất Thức xuất hiện bên cạnh Mộc Nam khiến chủ đề này không tiếp tục đi sâu nữa, Hà Vu Quy như chưa từng nói gì về chuyện của mình hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Xung quanh có rất nhiều người chơi đều đang lập nhóm hai ba người để điều tra, sau cuộc thanh trừng tối qua thì số người còn lại đã không còn nhiều, đi theo nhóm hiển nhiên an toàn và hiệu quả hơn nhiều so với hành động đơn lẻ.
"Có kinh nghiệm đau bụng của Lữ Thiên Xuyên hồi sáng nên hiện tại chắc không có người chơi nào dám đi ăn đồ ở căng-tin nữa đâu, chúng ta vừa hay có thể nhân lúc nghỉ trưa tìm manh mối." Mộc Nam trả lời, "Để tôi nghĩ xem, có lẽ chúng ta bây giờ nên làm rõ thân phận của học sinh bị siết cổ kia trước."
Tô Bất Thức cũng gật đầu: "Đây là điểm đột phá duy nhất ở hiện tại rồi."
"A Nam cậu trước đó từng nói... cậu ta không phải là người chơi đúng không?" Hà Vu Quy nói, "Nhưng những thứ khác chúng ta hoàn toàn không biết gì cả."
"Đương nhiên là biết rồi? Cậu xem, hôm nay danh sách lớp 25 của chúng ta chẳng phải đã có rồi sao." Mộc Nam nói, mặc dù Hà Vu Quy cực kỳ không hiểu cậu làm sao có thể tự nhiên nói "lớp chúng ta" ra miệng như vậy, nhưng vẫn tiếp tục nghe, "Chúng ta có thể dựa vào đó đối chiếu, như vậy chẳng phải đã có thể loại trừ một lớp rồi sao. Chúng ta cứ theo mạch suy nghĩ này, điều tra lớp bên cạnh trước, cậu thấy sao?"
"Nhưng... tra kiểu gì cơ?"
Tô Bất Thức mở miệng nói: "Văn phòng giáo viên có danh sách điểm danh."
"Giáo viên?" Hà Vu Quy kinh ngạc nói, "Khoan đã, các cậu định đi đến mấy cái văn phòng giáo viên do NPC quản lý đó sao? Hai người truyền giấy cả buổi sáng để rồi cuối cùng bàn bạc ra đối sách này à?"
"Hết cách rồi mà, ban ngày ban mặt chúng ta cũng không tiếp cận được sân thể dục bên đó mà?" Hà Vu Quy hiển nhiên cũng không biết sân thể dục đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự kinh ngạc và do dự trên mặt cậu ta vẫn còn đó, thế là Mộc Nam nói, "Vậy nếu không thì chúng ta chia hai ngả, cậu nếu sợ thì có thể đi trước..."
"Không, tôi không sao, tôi có thể. Không đi thăm dò thì tiến độ nhiệm vụ phó bản sẽ mãi bị đình trệ không có tiến triển mới, tôi hiểu mà." Hà Vu Quy vội vàng nói, "Tôi chỉ là cảm thấy có chút nguy hiểm... A Nam cậu còn chưa dùng kỹ năng của mình nhỉ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."
"Có tôi." Tô Bất Thức nói, đôi mắt đen láy sau tròng kính khi nhìn chằm chằm người khác mang theo vẻ sắc bén.
Hà Vu Quy nhất thời quên cả lời định nói.
"Giáo sư Tô vẫn đáng tin như mọi khi nha!" Mộc Nam lại như hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ điều gì không ổn, vẫn sáp lại gần người kia vui vẻ nói, "Vậy được rồi, dù sao giờ nghỉ trưa văn phòng chắc cũng chẳng có bao nhiêu người, bạn học Tiểu Hà chỉ cần giúp chúng tôi canh chừng là được rồi, còn việc trộm, ồ không đúng, mượn danh sách cứ giao cho tôi đi!"
Hà Vu Quy há miệng, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể tùy ý để Mộc Nam quyết định mọi việc, sau đó được cậu sắp xếp ở vị trí góc rẽ hành lang.
Cậu ta nhìn hai người đang nói nhỏ cách đó không xa, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Mộc Nam, thanh niên dường như đang hỏi đối phương điều gì đó, sau khi nhận được câu trả lời thì nụ cười càng rạng rỡ hơn, ngay cả đôi mắt màu nhạt kia cũng cong lên.
Được rồi, Hà Vu Quy thầm nghĩ, hai người này chỉ cần đặt cùng một chỗ thì sẽ như nam châm tự thu hút lẫn nhau, cậu ta trước đó quả nhiên vẫn là quá lỗ mãng rồi a.
Mà bên kia, cửa văn phòng giáo viên đóng chặt, báo hiệu bên trong có người. Sau khi ý thức được không thể lén lút lẻn vào, Tô Bất Thức và Mộc Nam cũng bàn bạc ra kế hoạch mới, mặc dù biện pháp mà Mộc Nam đưa ra vô cùng đơn giản lại thô bạo, đó là cậu đi thu hút sự chú ý của người bên trong, còn Tô Bất Thức phụ trách mang danh sách điểm danh ra, kết quả liền bị đối phương kiên quyết từ chối, mãi cho đến khi cậu sửa lại thứ tự của hai người thì Tô Bất Thức mới miễn cưỡng gật đầu.
"Aida, giáo sư Tô sợ tôi gặp nguy hiểm đến thế à." Mộc Nam nhìn người trước mặt dời tầm mắt né tránh, nhất thời nổi lên chút tâm tư trêu chọc, nhất quyết phải lượn lờ trước mặt người nọ, đuôi tóc màu đỏ giống như ngọn lửa đang nhảy múa khiến lòng người phiền loạn, "Vậy thì tôi xin nhận sự chăm sóc của giáo sư Tô nhé, nhưng mà không sao đâu, chỉ là tránh một NPC thôi mà, chuyện này đối với tôi mà nói dễ như ăn cháo ý mà..."
Mộc Nam vừa nói nhỏ vừa kéo cánh cửa trước mặt ra một khe hở, mà hình ảnh nhìn thấy bên trong thành công khiến lời nói khoác lác muốn ra vẻ đẹp trai trước mặt ai đó của cậu bị nghẹn lại trong cổ.
Chỉ thấy NPC trong văn phòng không chỉ "một", mà có tới tận sáu người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top