CHƯƠNG 31

Không khí có chút kỳ lạ, Minh Khê bị ôm chặt không thể cử động, muốn mở miệng bảo Ayres thả ra nhưng chưa kịp nói thì chiếc bụng không báo trước bỗng kêu lên.

Sau khi mang thai, lượng thức ăn của cậu càng lúc càng nhiều hơn. Buổi sáng dù ăn có ăn nhiều thế nào đi nữa, không quá ba giờ sau lại bắt đầu đói, tiếng ''ục ục'' phát ra từ bụng khiến cậu không thể nào giấu giếm được. Cùng lúc đó, bụng cậu cũng đang được bàn tay to của người kia âu yếm, mặt mũi đỏ bừng lí nhí nói: "Em buông ra đi..."

Ayres không những không thả ra, mà còn cố tình dùng tay sờ sờ dường như đang rất hiếu kỳ. Hắn đối với Minh Khê luôn có một sự khao khát khám phá mãnh liệt, thỉnh thoảng tính cách này mới bộc lộ nhưng mà bản thân hắn vẫn chưa bao giờ nhận ra.

Đúng lúc này, cái bụng trống rỗng của Minh Khê lại ''ục ục'' kêu hai tiếng. Ayres dùng giọng nói lạnh lùng, không chút gợn sóng đưa ra kết luận: "Bé con đói rồi."

Giọng nói nghe rất dễ chịu, đến nỗi làm người ta mơ hồ có cảm giác như là mình đang được gọi là em bé.

Nhưng Ayres đang nói về đứa bé trong bụng của Minh Khê. Nghe vậy, cậu xấu hổ cúi đầu xuống: "Là anh đói, có dịch dinh dưỡng không?"

Tai cậu đỏ bừng, tóc đen hơi xõa ra theo động tác cúi đầu dường như rất tự giác để lộ ra tuyến thể đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào trên chiếc cổ trắng nõn vốn thường được giấu kín kỹ lưỡng bởi quần áo cứ như đang mời gọi người khác.

Cậu đòi hỏi rất thấp, rất dễ nuôi giống như con thỏ ngốc nghếch tự đâm đầu vào máy bay chiến đấu để bị đánh ngất vậy.

Ayres hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những chiếc răng nanh đang nhô ra. Mùi tin tức tố cấp cao của hắn phát hiện ra cảm xúc đang dao động của chủ nhân, và nó ngay lập tức tràn ra ngoài mà không cần mệnh lệnh, gấp gáp và tham lam hướng về người beta ở gần đó.

Cũng giống như chủ nhân của nó.

Bỗng nhiên bị bao phủ bởi mùi hoa hồng đắng từ mọi phía, đầu óc Minh Khê vẫn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể không thể kiểm soát được mà mềm nhũn xuống. Cậu theo bản năng nắm chặt lấy tay của Ayres, giọng nói run rẩy hơi tức giận: "Ayres."

Cậu đang trách alpha này vì đã phát tình không phân biệt thời gian và địa điểm, mặc dù không đang trong kỳ phát tình.

Nhưng đáng tiếc là giọng nói của cậu không có chút sức lực nào, không giống như đang trách cứ mà cứ như đang nũng nịu vậy.

Ayres không nói gì, cọ cằm vào mái tóc đen của Minh Khê. Mũi hắn liên tục ngửi ngửi, giống như một con thú săn mồi đang tham lam ngửi con mồi, hơi thở dần trở nên nặng nề và trầm trông rất đáng sợ.

Minh Khê bị alpha ngửi ngửi như vậy, khiến toàn thân trở nên cứng đờ lại. Cậu đã quá quen thuộc với hành động như vậy của alpha, và biết trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đột nhiên cậu cảm giác được mũi mình cay xè, thậm chí không còn sức lực để từ chối mà từ từ thả lỏng tay xuống, rồi nhắm mắt lại trong sự tuyệt vọng.

Một phút trôi qua, sự đòi hỏi không biết tiết chế mà cậu chờ đợi từ alpha lại không đến. Thay vào đó, đôi tay đang ôm chặt kia lại từ từ buông lỏng. Ayres thả cậu ra, Minh Khê mở mắt ngơ ngác mà quay lại.

Hơi thở của Ayres vẫn rất gấp gáp, từng tiếng một như đập mạnh vào tim Minh Khê. Đôi mắt xanh của hắn nhìn Minh Khê rất hung dữ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Minh Khê vô thức lùi lại một bước, cúi đầu xuống, nhưng kết quả lại thấy dưới đũng quần alpha có một ''chiếc lều'' lớn sừng sững, chỉ đơn giản là... nó thật sự quá to đến mức kinh khủng, cậu bối rối nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

Đã lâu lắm rồi, cậu gần như đã quên mất nỗi đau đớn mà ''thứ đó'' mang lại cho mình.

Ayres đối với beta của mình không hề che giấu chút nào, giọng nói của hắn trở nên khàn đặc: "Món súp và trái cây lần trước, anh có thích không? Để em bảo người mang qua đây cho anh nhé." Nói rồi hắn mở quang não ra và liên lạc với nhà hàng. Lời này không giống như đang hỏi ý kiến, mà là đang thông báo, hắn cố gắng chịu đựng tình trạng như vậy mà vẫn nhất quyết gọi cho Minh Khê đồ ăn ngon.

Minh Khê đã quen với sự mạnh mẽ và độc đoán của alpha, nhưng vẫn không nhịn được thầm thì một câu: "Không cần phiền phức vậy, chỉ cần dịch dinh dưỡng thôi là được rồi."

Cậu không hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ alpha. Nhưng Ayres chỉ nhìn cậu một cái, giọng khàn khàn khẽ nói: "Anh không thích uống dịch dinh dưỡng, đúng chứ?"

Minh Khê sững sờ, cậu không thích uống dịch dinh dưỡng, thường thích vào bếp tự nấu ăn hơn. Dù sao thì ở bên ngoài mua đồ ăn cũng quá đắt, đối với sinh viên nghèo như cậu thì đây là một khoản chi phí rất lớn.

Nhưng–

"Làm sao em biết?" Minh Khê thốt lên.

Hơi thở của Ayres cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, quay người đi ra cửa mà không trả lời. Hắn cũng biết nếu nói beta yếu ớt, thì beta chắc chắn sẽ tức giận nên quyết định im lặng.

Minh Khê chỉ có thể tiếp tục gấp quần áo, trong phòng thay đồ trống rỗng chỉ còn mình cậu. Sau khi đã cho quần áo vào vali gọn gàng, cậu định ra ngoài dọn dẹp những thứ khác, nhưng lại ngại không dám đi vì chủ nhân của dinh thự công tước đang không có ở đây, mà không gian này lại quá rộng nên cậu sợ lạc, đành dừng bước rồi ngồi xuống ghế sofa mà ngẩn người ra.

Thỉnh thoảng cậu lại sờ bụng, rất ngoan ngoãn chờ đợi.

Khi Ayres trở về phòng, bèn thấy ngay cảnh này. Hắn dừng lại đứng nhìn một chút, rồi mang một cái chậu đi vào.

Minh Khê vẻ mặt đầy ngạc nhiên còn tưởng... alpha sẽ đi lâu, cậu không tự nhiên mà nhìn sang, thấy hắn vẫn...đang nhìn mình.

"Ayres, em có muốn..."

Giọng nói bất chợt khựng lại, giờ cậu mới chú ý đến cái chậu trắng trong tay Ayres. Hắn đặt chậu lên bàn, lộ ra bên trong những quả mọng đỏ tươi, trên đó còn đọng những giọt nước sáng bóng trông rất đẹp.

Minh Khê nuốt nước bọt, kinh ngạc mà nghiêng người: "Đây là loại quả từ hoang tinh kia, em thật sự mang chúng về trồng sao?!."

Ayres: "Ừ, ăn cái này trước đi."

Minh Khê ngơ ngẩn: "Em vừa mới đi hái chúng hả?" Cậu mím môi không ngăn được khóe môi cong lên, mắt sáng rực ngẩng đầu lên nói "Cảm ơn Ayres, em thật tốt."

Ayres với đôi mắt xanh dương nhìn chằm chằm cậu đáp: "Ừ."

Minh Khê đói đến hoa mắt, liền nhanh chóng cầm một quả mọng cắn một miếng, hạnh phúc đến mức nhắm mắt lại. Hương vị này giống hệt như trên hoang tinh kia, chua chua ngọt ngọt khiến cậu rất thích.

Tiếng yêu cầu của quang não đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng, cuối cùng thức ăn cũng đã đến. Sau khi Ayres thông qua yêu cầu này, thì quang não đã mang hộp thức ăn lên, sau đó hắn cầm chiếc hộp đặt lên bàn.

Minh Khê vừa ăn xong một quả mọng, ợ lên một cái khắp khoang miệng đều là mùi thơm chua ngọt. Cậu liền do dự mở miệng: "Ở đây ăn đồ ăn không tốt lắm đâu, hay là chúng ta ra ngoài..."

"Không cần." Ayres ngắt lời, vừa mở hộp thức ăn vừa nói, "Anh muốn ăn ở đâu cũng được. Đây là nơi ở của em.''

Minh Khê: ''Được rồi.''

Ayres không từ chối, ngồi xuống bên cạnh Minh Khê khiến chiếc ghế sofa rung lên một cái. Minh Khê bày ra đồ ăn rồi rót hai bát canh, đưa cho Ayres một bát, rồi mới cầm muỗng lên uống.

"Ngon quá!" Cậu cười rộ lên, hai mắt cong lại, có thể thấy rất thích món ăn này.

Ayres nhìn cậu uống xong, cũng uống một ngụm. Canh nấu rất ngon, nhưng hắn lại phát ra câu chê bai đầy lạnh lùng: "Nó không ngon bằng cháo anh nấu."

Minh Khê ho một tiếng, cúi đầu lấy khăn giấy lau miệng: "Vậy lát nữa anh sẽ nấu cháo cho em nhé."

Airis nheo mắt lại, không chút khách khí mà đáp: "Ừ."

.

Khi Crick và Edward đến dinh thự công tước, họ hoàn toàn không chuẩn bị trước khi bước vào thì đột nhiên nhìn thấy một chàng trai beta tóc đen mắt đen kia đang ra lệnh cho Ayres: "Có hộp y tế không? Giúp anh lấy một cái với."

"Ừ." Ayres quay người lên lầu, ánh mắt lướt qua hai người đang đứng ở cửa mà không có một lời chào hỏi nào.

Bọn họ cũng không cần chào hỏi gì cho phiền phức, liền thoải mái đi thẳng vào phòng khách. Trong nháy mắt sáu người đối mặt nhau, Crick do dự một chút rồi chào hỏi Minh Khê: "Chào?"

Vừa từ bếp ra tiếp tục thu dọn đồ đạc, Minh Khê sững sờ tại chỗ giọng nói khô khốc: "Xin chào."

Cậu vô thức tìm kiếm bóng dáng của Ayres. Nhưng alpha vừa nãy đã rời đi rồi, nên cậu chỉ có thể xấu hổ mà nắm chặt nắm tay đang cầm rau xanh, lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ đến giúp Ayres thu dọn hành lý thôi, em ấy nói... không có người thu xếp đồ đạc để chuẩn bị đi."

Crick mỉm cười: "Vậy hả, chúng tôi đến đây để gửi chút đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top