Chương 55-56
Chương 55: Hòa thượng Cát Vô Trần
Người đó ôm chầm lấy Giang Lạc mất một hồi lâu mới buông ra. Cậu còn tưởng là ai, nào ngờ chính là người luôn cạnh tranh vị trí thứ nhất với cậu - Kỳ Dã.
Sau khi buông ra, Kỳ Dã vẫn nhìn Giang Lạc, hắn cuống cuồng đến mức hai mắt đỏ ngầu lên, thậm chí còn rách cả môi: "Các cậu bị đần không, thấy hồng bạch song sát không biết cẩn thận còn để nó đưa đi như thế à?"
Giang Lạc không ngờ lại bị mắng, cậu nhíu mày lại: "Cậu lo cho tôi vậy hả?"
Trên mặt Kỳ Dã thoáng trở nên mất tự nhiên: "Ai thèm lo cho cậu chứ..."
Trác Trọng Thu vỗ vai hắn, hỏi: "Cậu ôm đủ chưa? Có phải cậu nên nhường chỗ để cho tụi này ôm Giang Lạc với chứ?"
Khuôn mặt đẹp trai của Kỳ Dã đỏ bừng lên, hắn lui về sau hai bước tránh chỗ.
Mọi người thay phiên nhau ôm lấy Giang Lạc và Lục Hữu Nhất. Trong quá khứ, Giang Lạc không hiểu được tại sao bạn bè cứ phải "ôm" nhau. Nhưng sau khi trải qua rồi cậu mới từ từ hiểu ra, đằng sau một cái ôm là sự quan tâm và trách móc giữa bạn bè với nhau.
Giang Lạc bèn nhận lấy cái ôm của họ.
Rất... ấm áp.
Sau khi chắc chắn cả hai không bị thương, mọi người quay về trang viên suối nước nóng.
Giang Lạc nhìn mọi người rồi hỏi: "Cát Chúc và Samuel đâu?"
Văn Nhân Liên ngập ngừng nói: "Cậu ấy bị thương nặng, Samuel đang thỉnh thần nhập thân để chữa thương cho cậu ấy."
Khi Giang Lạc và Lục Hữu Nhất bị cuốn vào hồng bạch song sát thì Văn Nhân Liên, Khuông Chính và Samuel lại đuổi theo Cát Chúc. Rõ ràng tốc độ của họ không chậm nhưng đến khi bắt kịp Cát Chúc, cậu ta đã trọng thương ngã xuống đất.
Trên người Cát Chúc đầy rẫy vết thương, gần như chỉ còn sót lại một hơi thở. Cậu ta yếu ớt nằm trên mặt đất, gương mặt toàn là máu tươi, nếu không phải Văn Nhân Liên để ý đến hơi thở mong manh ta của cậu, chỉ sợ cho rằng Cát Chúc đã chết.
Lúc mọi người đưa Cát Chúc trở về phòng, Cát Chúc buông thõng tay trước người Khuông Chính. Cậu ta vùi mặt vào cổ Khuông Chính, nước mắt và máu nhuộm đỏ cổ áo hắn.
Từ trước giờ họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Cát Chúc.
"Lúc Cát Chúc muốn đi cứu hai cậu thì anh trai cậu ấy xuất hiện." Văn Nhân Liên thở dài: "Tình cảm hai anh em cậu ấy phức tạp lắm. Cát Chúc đuổi theo anh cậu ta, may sao anh ta không tấn công bọn tớ..."
Ngay cả Văn Nhân Liên cũng không ngờ rằng Cát Vô Trần sẽ xuất hiện ở đó.
Quá trùng hợp, giống như dẫn dắt họ vào bẫy.
Tuy nhiên, Giang Lạc không quan tâm người nào đến cứu cậu hay không đến cứu câuk: "Samuel thành công thỉnh thần không?"
"Bọn tôi cũng bất ngờ lắm." Văn Nhân Liên cười: "Lần thỉnh thần này của Samuel, ngũ âm của cậu ấy vẫn không trọn vẹn như cũ. Nhưng cậu ấy lại thành công thỉnh thần về, cậu thấy kỳ lạ không chứ?"
Lòng tò mò của Giang Lạc lại nổi lên: "Đi, chúng ta đến xem thử."
Cát Chúc và Samuel đang ở phòng cậu ta. Lúc Giang Lạc đi vào thì nghi thức thỉnh thần cũng đã kết thúc. Samuel đã mệt mỏi tới mức lăn ra ôm chăn ngủ trong góc, còn Cát Chúc lại không bóng dáng đâu.
Họ không tìm được người nên đành phải đánh thức Samuel dậy: "Samuel, Cát Chúc đâu rồi?"
Samuel mơ màng mở mắt, trong đôi mắt xanh vẫn còn ngái ngủ: "Hả?"
Hắn dụi mắt ngồi dậy, nhìn về phía giường rồi hoang mang trả lời: "Cát, Cát Chúc mới vừa ngủ trên giường đây mà."
Văn Nhân Liên nhíu mày, cúi người xuống hỏi: "Cậu chữa khỏi cho cậu ấy chưa?"
Vừa nhắc đến Samuel đã phấn chấn lên, hắn hoa chân múa tay nói: "Chữa khỏi hết rồi!"
Văn Nhân Liên thở phào nhẹ nhõm: "Miễn là lành thì không sợ cậu ấy bỏ chạy nữa, cứ để cậu ấy ở một mình cũng được."
Giang Lạc ngồi xếp bằng bên cạnh Samuel hỏi: "Samuel, sao tự nhiên cậu thành công thỉnh thần rồi?"
Samuel mờ mịt lắc đầu: "Tự dưng thành công vậy thôi."
Xem ra ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại thành công. Giang Lạc chống cằm, định hỏi thêm thì cậu bỗng ngửi thấy mùi hôi tỏa ra trên người mình.
Cậu biến sắc, đứng lên nói: "Tớ về phòng tắm rửa trước đã, lát nói chuyện sau nhé."
Trên gương mặt của gl, máu của ma thú khô lại như một đống bùn rạn nứt. Giang Lạc trở về phòng, vừa đóng cửa lại, chưa kịp đến phòng tắm đã vội vàng cởi quần áo.
Đến khi bước tới trước cửa thì đã cởi sạch sẽ.
Quần áo bị ném vào trong giỏ đồ dơ, Giang Lạc mở vòi hoa sen, đứng dưới nước một hồi, đột nhiên cậu nhìn lại giỏ quần áo bẩn.
Cậu quan sát một lát rồi đi tới chỗ giỏ đồ dơ lấy bộ quần áo mình mới ném vào. Giang Lạc có thói quen cởi đồ: Đầu tiên là cởi áo, sau đó đến quần dài, cuối cùng là quần lót. Và tất nhiên ném quần áo cũng theo trình tự đó, nhưng lần này, thứ tự quần áo trong giỏ đồ mà cậu thay lúc chiều đã có sự thay đổi.
Có người chạm vào quần áo của cậu.
Gân xanh nơi thái dương bắt đầu nổi lên. Cậu thả quần áo trên tay xuống, nuốt cơn giận vào rồi đi gội đầu.
Ai lại lục đồ trong một cái giỏ đồ dơ?
Trừ tên Trì Vưu biến thái kia ra thì cậu không nghĩ được bất cứ ai khác.
Trước đây Giang Lạc tắm rửa lâu nhất chỉ có mười phút, nhưng vì hôm nay người cậu quá bẩn nên cậu mất nửa tiếng mới tắm sạch sẽ được. Hàm răng bị Trì Vưu chạm qua cậu phải chải không biết bao nhiêu lần. Giang Lạc nhớ lại trận giao chiến giữa mình và Trì Vưu, càng nghĩ càng tức, cuối cùng bàn chải bị cậu bóp gãy phát ra tiếng răng rắc.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Giang Lạc dâng trào.
Cưỡng ép sờ soạng từ đầu tới chân cậu, thậm chí còn vói tay vào miệng câu, có thật là Trì Vưu muốn làm cậu ghê tởm không vậy?
Giang Lạc có một cảm giác khủng hoảng nho nhỏ khó lòng giải thích được.
Trực giác mách bảo cậu phải cố gắng tránh giao chiến kiểu này hết mức có thể.
Giang Lạc tin vào trực giác bản thân, dù cho trực giác có không đúng thì cậu cũng không muốn trải qua cảm giác ớn lạnh quỷ dị khi bị Trì Vưu sờ soạng khắp người như vậy nữa.
Tắm rửa xong, cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái bước ra phòng tắm. Giang Lạc vẫn không quên đống quần áo bẩn trong giỏ, nhưng không biết những bộ quần áo đó bị Trì Vưu dùng thủ đoạn gì chạm vào rồi.
Cậu bình tĩnh đem đống quần áo đi đốt sạch.
Làm xong hết thì ánh mặt trời cũng bắt đầu ló dạng.
Một đêm thức trắng nhưng Giang Lạc cũng không buồn ngủ chút nào. Cảm giác trên đấu trường quỷ đông đảo khiến tinh thần cậu vẫn phấn chấn đến tận bây giờ. Hôm qua bận bịu cả đêm, tuy tinh thần no đủ nhưng thể xác lại hơi mỏi mệt. Giang Lạc định đi tìm chút rượu để uống, như vậy dễ vào giấc hơn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Giang Lạc đi đến xem, là Cát Chúc khoác trên mình đạo bào. Cậu mở cửa: "Cậu đi đâu vậy? Tớ và Văn Nhiên Liên mới tìm cậu đấy."
Trông Cát Chúc chẳng khác ngày thường là bao, vẫn nụ cười nhẹ nhàng gió thoảng, cốt cách thần tiên: "Tớ nghe Samuel nói rồi, đến tìm cậu không được à?"
Cậu ta cười tủm tỉm rồi quơ quơ bầu rượu trong tay: "Giang Lạc, vào phòng cậu làm một ly nhé?"
Giang lạc nở nụ cười: "Tớ còn đang định đi tìm chút rượu nè."
Cậu bảo Cát Chúc vào, mang hai cái đệm ra ban công rồi ngồi dưới sàn uống rượu.
Cát Chúc mang đến một loại rượu trắng hơi đục, Giang Lạc hấp một ngụm rồi nói: "... Hóa ra là rượu nếp."
Ban đầu cậu còn nghĩ loại rượu trắng này rất đậm, với cậu rượu nếp này vị của nó ngọt ngọt, tuy rất ngon nhưng uống rồi thì đừng mong nó có thể giúp ngủ được.
Cát Chúc gãi đầu, ngại ngùng nói: "Tại rượu nếp rẻ nhất nhà ăn."
"..." Giang Lạc: "Đừng nói là cậu quên là ba ngày này chúng ra được miễn phí thỏa thích hả?"
Cát Chúc lập tức hối hận nói: "Tớ quên thật đấy. Không có nhân viên ở đó nên tớ đã để lại tiền trên quầy theo giá trên bao bì rồi."
Cậu ấy tỏ ra rất đau lòng, trông như muốn đi lấy tiền lại. Giang Lạc buồn cười: "Cát Chúc, rốt cuộc là cậu nghèo tới mức nào vậy?"
Đạo sĩ Cát Chúc này một khi đụng đến tiền nong là keo kiệt cực kỳ, Giang Lạc cũng đã tò mò chuyện này từ lâu.
Cát chúc cười khổ, vươn ba ngón tay: "Trong nhà tớ còn ba đứa em phải nuôi."
Giang Lạc sửng sốt: "Ba đứa em?"
Cát chúc cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, sóng nước lăn tăn, giọng điệu của cậu ta vẫn rất thoát tục và lạc quan: "Còn phải nói sao? Mấy đứa nó vẫn nhỏ mà nên tớ phải chăm sóc chúng. Điều kiện gia đình của Khuông Chính cũng không tốt, cậu ấy còn một em gái. Tớ còn đi học, không có thời gian chăm em nên cũng nhờ bố mẹ Khuông Chính nuôi hộ rồi, để mấy đứa nó ở chung với họ. Cô chú là người rất tốt, họ đồng ý chăm sóc mấy đứa nó mà không chút đắn đo nào."
"Thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt." Cát Chúc ngửa đầu nhìn tia nắng ban mai đầu tiên trên bầu trời xám xịt: "Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn... May là cô chú không lấy tiền tớ đấy."
Nhóm bọn họ rất ít khi nói về nguồn gốc và gia thế của mình. Giang Lạc nhấp một ngụm, nhìn về phương xa rồi thầm nghĩ, thì ra Cát Chúc và Khuông Chính khó khăn như vậy.
Hai người lẳng lặng uống rượu, đột nhiên Cát Chúc đang ngồi xếp bằng chợt đứng dậy, nghiêm túc xin lỗi Giang Lạc: "Giang Lạc, tớ có lỗi với cậu và Lục Hữu Nhất. Khi hai cậu bị hồng bạch song sát cuốn đi, nếu tớ không bỏ chạy, hành động nhanh thêm chút nữa thì có lẽ các cậu đã không phải chịu tội rồi."
Giang lạc thầm nghĩ, cũng chưa chắc.
Trì Vưu đang chờ cậu trong quan tài, liệu Cát Chúc có thể đối phó với Trì Vưu được không?
Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý: "Văn Nhân Liên nói anh trai cậu xuất hiện."
Tay cầm ly rượu của Cát Chúc chợt siết lại, cậu ta hít sâu rồi nói: "Đúng... anh ta tên là Cát Vô Trần."
Bàn tay còn lại của cậu ta chậm rãi nắm thành quyền: "anh ta là hòa thượng."
Giang Lạc nhanh chóng mở to hai mắt, cậu nhớ đến bóng dáng hòa thượng đứng cạnh Trì Vưu trong đấu trường quỷ.
"Hòa thượng thế nào?" Cậu hỏi tiếp: "Có phải người đó rất đẹp và mặc tăng y màu trắng không?"
Cát Chúc im lặng gật đầu.
Giang Lạc xác định, người đứng cạnh Trì Vưu khi đó chính là anh trai của Cát Chúc.
Nhưng tại sao anh trai của Cát Chúc lại ở cạnh Trì Vưu?
Cát chúc nói: "Tuy anh ta đẹp nhưng lòng dạ rắn rết. Giang Lạc, sau này cậu gặp Cát Vô Trần thì tránh xa được bao nhiêu cứ tránh, anh ta không dễ trêu vào đâu."
Cát Chúc hối hận ôm mặt: "Tớ xin lỗi các cậu nhiều, lúc anh ta xuất hiện trước mặt tớ, tớ đã bị hận thù che mờ lý trí, cuối cùng quên mất phải ưu tiên cứu hai cậu..."
Giang Lạc nâng ly cụng ly Cát Chúc một cái: "Tớ và Lục Hữu Nhất đều bình an rồi, mà cậu đó, nếu Samuel không thỉnh thần thành công thì bây giờ cậu mới là người nguy hiểm."
"Thực ra có điều tớ tò mò lắm." Cậu nói: "Vết thương của cậu là do Cát Vô Trần gây ra đúng không?"
"Ừ." Vẻ mặt Cát Chúc dần sa sầm đi: "Hình như anh ta muốn giết tớ."
Lúc Cát Chúc đuổi theo Cát Vô Trần, cậu ta bị y đánh trọng thương.
Cát Chúc nằm trên đất, tay cầm kiếm gỗ đào, máu tươi trào từ miệng ra, đau đớn như tứ chi bị đứt đoạn truyền đến. Cát Vô Trần tựa thần tiên bình tĩnh đến bên cạnh Cát Chúc, y cúi đầu, ánh trăng sau lưng y tròn vành vạnh.
Biểu cảm của Cát Vô Trần được bóng tối che lấp. Y đùa cợt, khinh thường nói: "Cát Chúc, em như bây giờ mà đòi bắt anh sao?"
"Vốn dĩ anh muốn giết sách đám bạn của em, giống như những đứa trong quá khứ." Cát Vô Trần hờ hững nói: "Nhưng đánh em rồi bây giờ tâm trạng của anh khá hẳn, tạm thời tha mạng cho đám bạn kia đấy."
Y đá Cát Chúc, chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên 'à' lên, nghiêng đầu nhìn cậu.
Cuối cùng ánh trăng cũng chiếu vào khuôn mặt y.
Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ác độc, Cát Vô Trần nói khẽ: "Cát Chúc, anh thật sự mong em cứ chết đi như thế này."
Sau đó Cát Vô Trần đi khuất.
Hận ý và lửa giận ngập trời bỗng nhiên dâng trào, sức sống của Cát Chúc bùng cháy dữ dội mãi cho đến khi nhóm Văn Nhân Liên tìm thấy cậu
"Tớ không biết tại sao anh ta lại trở thành như vậy." Cát Chúc cúi đầu, búi tóc nghiêng xõa xuống mấy sợi tóc lòa xòa trên thái dương: "Rõ ràng trước đây anh ta không như thế."
"Tớ muốn giết anh ta, nhưng vẫn muốn bắt lại rồi tra hỏi hơn." Cát Chúc mở lòng bàn tay ra, nhìn chỉ tay: "Tớ muốn hỏi anh ta, tại sao năm đó lại làm những chuyện như vậy, tớ rất rất muốn biết sự thật, không, có lẽ đó là ý muốn chủ quan của mỗi tớ. Vốn dĩ cũng chẳng có cái gọi là sự thật, trời sinh anh ta đã tệ bạc như thế. Sao mọi người lại gọi anh ta là Phật tử Cát gia chứ, trong khi anh ta chỉ có lòng lang dạ sói mà thôi."
Giang Lạc rất tò mò: "Anh của cậu đã gặp phải chuyện gì vậy."
Cát Chúc ngẩng đầu nhìn cậu cười khổ, nụ cười như mếu.
"Anh ta giết sư phụ của chúng tớ và sư thúc, trong khi đó sư phụ chính là cha nuôi của anh ta."
"Anh ta còn giết ba người bạn thân của tớ nữa."
"Cát Vô Trần... anh ta phản bội Phật môn, đốt sạch Tàng Kinh Các của Phật môn."
*
Bởi vì Cát Vô Trần mà Cát Chúc đã dẫn ba đứa em mình dứt khoát rời khỏi Phật môn, không theo tu đạo nữa.
Cậu không còn mặt mũi nào tiếp tục tu hành ở Phật môn.
Tai họa ập tới như ác mộng đêm dài, khiến sau này Cát Chúc vẫn cứ giật mình bừng tỉnh trong đêm. Mỗi lần tỉnh lại cậu hận không thể ăn tươi nuốt sống mà hỏi Cát Vô Trần: Tại sao anh phải làm như thế?
Chuyện đó tra tấn cậu bao nhiêu năm, cho nên vừa thấy Cát Vô Trần thì lý trí cậu lập tức biến mất.
Sau khi uống hết một bầu rượu nếp, Giang Lạc vẫn chưa thấy say nhưng Cát Chúc thì đã tựa vào tường mà ngủ.
Giang Lạc dìu cậu ta lên giường, may mà giường đủ rộng để họ nằm mỗi người một bên. Giang Lạc còn tưởng mình mình không thể ngủ được, nhưng ngửi thấy mùi rượu trên giường, cậu ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Lúc tỉnh lại, đầu óc Giang lạc như chết lặng. Cậu chậm chạp nhìn sang bên cạnh, không biết Cát Chúc đã lăn khỏi giường từ khi nào, dang hai tay hai chân ngủ ngon lành.
Giang Lạc đánh một cái ngáp rồi cầm điện thoại lên xem. Quá tuyệt vời, bây giờ là bốn giờ chiều.
Cậu lay Cát Chúc dậy, hai người mơ màng ra khỏi cửa thì phát hiện hầu như chưa ai thức dậy.
Tất cả mọi người bị dằn vặt cả đêm, nhưng ngủ thẳng một giấc đến giờ cũng tạm ổn. Hai người thay nhau đi đánh thức rồi cùng nhau xuống ăn cơm.
Chín người ăn cơm vui vẻ với nhau xong thì nhân viên đến hỏi chuyện tối hôm qua, Lục Hữu Nhất vung tay lên hào sảng hô: "Hốt nó rồi, sau này không có nữa đâu."
Nhân viên công tác vui vẻ ra mặt, vội vàng chuẩn bị hoạt động sau khi mọi người đã ăn xong: Câu cá.
Bên cạnh trang viên suối nước nóng có một hồ nước, nhân viên đã chuẩn bị dụng cụ câu cá, ghế ngồi và đồ ăn nhẹ cho họ. Cả đám cứ thong thả mà đến rồi nhàn nhã câu cá bên hồ.
Có rất nhiều cá lớn trong hồ, Giang Lạc chẳng tốn bao nhiêu sức đã câu được hai con, cậu mắng yêu: "Cá ngốc."
Sau đó cậu bỏ cá vào thùng rồi treo mồi lên móc, thoáng thấy người bên cạnh có gì đó không đúng, Giang Lạc vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, ngăn Samuel sắp cắm đầu xuống hồ.
Dường như Samuel đang ngủ, nhưng một lúc sau hắn mở bừng mắt ra, sợ hãi vỗ ngực, cảm ơn Giang Lạc: "Cảm ơn nhé."
Giang Lạc buông tay ra, đăm chiêu nhìn hắn.
Samuel bị nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, Giang Lạc cười dịu dàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Samuel, cậu mệt lắm hả?"
Khi nghe những lời nhẹ nhàng như vậy, người có mái tóc xoăn vàng đỏ ửng mặt. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, ngáp: "Ừm buồn ngủ quá."
"Thế tối qua mấy giờ cậu ngủ?" Trác Trọng Thu hỏi.
Samuel nghĩ nghĩ: "Tôi không nhớ nữa."
"Bốn giờ sáng, lúc tớ và Giang Lạc tìm Cát chúc thì cậu ấy đã ngủ rồi." Văn Nhân Liên nhíu mày lại: "Tớ về phòng cùng Samuel, cậu ấy về là tắt đèn đóng cửa, nhiều nhất cũng phải bốn giờ rưỡi."
Bốn rưỡi sáng ngủ đến bốn giờ chiều dậy, ngủ đủ mười một tiếng rưỡi thì đáng ra không nên buồn ngủ như thế.
Khi nói chuyện, Samuel lại mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt mơ mơ màng màng khép lại.
Hắn buồn ngủ quá.
***
Lúc người khác đang thảo luận tại sao hắn lại buồn ngủ.
Chú bé tóc xoăn vàng: Khò khò khò...
Chương 56: Hắc Vô Thường
Lúc bọn họ nói chuyện thì Samuel vẫn còn đang ngủ.
Lần này Giang Lạc không gọi hắn dậy nữa mà chỉ bảo mọi người tạm dừng nói chuyện, im lặng ngồi xuống tiếp tục câu cá.
Ba tiếng sau, Samuel tỉnh lại.
Trời đã tối hẳn, trăng treo đầu cành. Samuel từ từ mở mắt, ánh mắt vô hồn. Thấy hắn tỉnh Giang Lạc cũng không nói gì, chỉ thả cá vào lại hồ: "Đi thôi, ăn cơm nào."
Rốt cuộc Samuel cũng coi như có chút tinh thần. Thế nhưng mới cơm nước xong hắn lại gật gù nom sắp ngủ đến nơi.
Lúc này Giang Lạc cảm thấy mình hơi suy nhược thần kinh.
Chỉ cần có gì đó hơi kỳ lạ xảy ra bên cạnh thì cậu sẽ không kiềm được mà suy nghĩ liệu nó có liên quan đến Trì Vưu hay không.
Nghĩ đến Trì Vưu, mí mắt cậu lập tức giật giật. Lo lắng đây lại là một cái bẫy của hắn, Giang Lạc nói thẳng: "Dáng vẻ của Samuel rất lạ. Đợi đêm nay cậu ấy ngủ chúng ta qua kiểm tra xem rốt cuộc cậu ấy bị gì đi."
Mọi người không có ý kiến gì với lời nói của cậu. Tối hôm đó, Samuel về giường đắp kín chăn, mọi người vây quanh đánh tú lơ khơ gần giường hắn.
Cậu trai tóc vàng xoăn tít cũng muốn chơi với họ, nhưng nằm trên giường chẳng được bao lâu thì đã ngáy o o.
Hơn nửa đêm cũng không xảy ra chuyện gì, vừa đến hai giờ sáng mọi người lần lượt buồn ngủ. Mí mắt Giang Lạc nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến vừa đột ngột vừa mãnh liệt.
Trong lòng cứ cảm thấy không đúng, cậu cố gắng chống cự lại cơn buồn ngủ đột xuất này. Giang Lạc nhéo mình thật mạnh, cơn đau đó khiến cho tinh thần cậu tỉnh táo phần nào.
Vào lúc này, cậu cảm thấy có bóng người lướt qua.
Tâm trí cậu cứ mơ mơ màng màng, Giang Lạc cắn đầu lưỡi không chút do dự, mùi máu tanh ập đến, cậu chợt mở mắt.
Samuel bật dậy khỏi giường, ngơ ngác đi qua mặt bọn họ, giống như cái xác không hồn thẫn thờ biến mất sau cánh cửa.
Giang Lạc cố gắng đánh thức mấy người Lục Hữu Nhất nhưng ai cũng ngủ say như chết. Cậu cũng chẳng phí công nữa, lấy đồ rồi đuổi theo.
Ngoài trời, sương mù mờ ảo nổi lên.
Hai giờ sáng, ánh trăng ảm đạm. Samuel ra suối nước nóng ở trang viên rồi đi về phía làng núi gần đó.
Giang Lạc vẫn bình tĩnh theo sát sau cậu ta, sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc. Bóng Samuel thành một cái đốm đen trong sương mù, không biết đi bao lâu, đột nhiên có một bóng đen khác xuất hiện trong làn sương đó.
Bóng người đến gần Samuel nhưng hình như Samuel không phát hiện mà cứ đi thẳng về phía trước. Mãi đến khi cái bóng đen buông thứ gì đó xuống, Samuel mới lấy lại tinh thần, thốt lên một tiếng "A" ngắn ngủi.
Giang Lạc chờ đợi cực kỳ kiên nhẫn. Bây giờ Samuel chưa nguy hiểm đến mức cần cậu ra tay, Giang Lạc đánh giá.
Làn sương trắng dần dần tan đi, không biết từ khi nào trong tay Samuel xuất hiện một sợi xích sắt vô cùng dài. Dây xích trong tay hắn rủ xuống mặt đất, to như cánh tay của một đứa trẻ con.
Giọng Samuel như sắp khóc: "Tôi không muốn thứ này đâu."
Bóng đen cao gầy nói: "Nếu cậu Sam đã nhậm chức thì phải làm tốt chức vụ của mình. Đây là vũ khí của cậu, trước giờ rất mạnh. Cậu cứ yên tâm, đừng sợ gì cả, chỉ cần đúng giờ đến cho có mặt thì tôi sẽ giúp cậu trở về đúng giờ."
Chú bé tóc xoăn vàng im lặng một lúc lâu mới xị mặt nói: "Tôi không hiểu anh nói gì hết QAQ."
Bóng đen cao gầy: "..."
Bóng đen cao gầy vừa mở miệng thì Giang Lạc đã biết ngay anh ta không phải Trì Vưu. Cậu nghe hai người nói chuyện, suýt thì bật cười thành tiếng.
Giang Lạc khoái những thứ thú vị và kích thích, cậu nghiêng người về phía trước rồi nhanh chóng nhìn cái bóng đen đó một chút.
Nhưng vừa nhìn bóng đen cao gầy đó thì anh ta lập tức phát hiện.
Anh ta nghiêm giọng nói: "Cậu Sam, cậu mang người đến kìa."
Samuel vội vàng nhìn quanh một vòng nhưng chẳng thấy ai, đang lúc nóng vội lại bật ra tiếng mẹ đẻ: "Where?!"
"Nghiêm nhi?" Bóng quỷ trầm ngâm một hồi: "Là sao?"
*Where ~ wer = wer er = Nghiêm Nhi ạ =))))))))))
Lúc đầu Giang Lạc còn căng thẳng nhưng giờ bao nhiêu nôn nóng cũng tiêu tan. Nếu đã bị phát hiện rồi, cậu thoải mái bước ra ngay.
Thanh niên tóc đen cười cười, nụ cười của cậu nồng đậm như một loại rượu êm dịu thơm ngào ngạt, mang theo vẻ gần gũi say đắm lòng người.
Samuel thấy cậu như đứa nhỏ nhìn thấy phụ huynh, chạy như bay về phía cậu: "Giang ơi!"
"Tớ phát hiện nửa đêm cậu ra ngoài, lo sẽ gặp nguy hiểm nên đi theo xem sao." Giang Lạc cười dịu dàng: "Samuel, chuyện gì thế này?"
Sau đó liếc mắt sang bóng đen đang lại gần: "Vị này là?"
Bóng đen nói: "Cậu có thể nhìn thấy tôi."
Anh ta đi ra từ làn sương trắng, lộ ra hình dáng chân thực nhất. Mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, đầu đội mũ cao màu đen, tay cầm gậy đại tang, sắc mặt trắng bệch nhưng dung mạo anh tuấn, rõ ràng là dáng vẻ của một con quỷ sai.
Con ngươi Giang Lạc co rút lại.
Cách ăn mặc của người này khiến cậu không khỏi suy nghĩ thêm, đây là Hắc vô thường à?
Cậu lập tức cúi đầu nhìn thứ trong tay Samuel, là dây xích. Không lẽ đây là xích kéo hồn của Bạch vô thường ư?
Truyền thuyết kể rằng Hắc vô thường chuyên bắt cô hồn dã quỷ, còn Bạch vô thường thay mặt Minh phủ lên dương gian bắt người sống làm tay sai cho minh giới. Bởi vì người sống có dương khí, mà họ không sợ dương khí bên trong cơ thể người sắp chết, chính vì lẽ đó mà họ phụ trách bắt lấy hồn phách của người sắp chết sau đó áp giải chúng cho Hắc vô thường để mang về âm phủ.
Mà việc này gọi là Tẩu vô thường: Người mượn thân xác người phàm để làm việc của âm gian.
Giang Lạc vốn tưởng rằng Tẩu vô thường chỉ là truyền thuyết nhưng không ngờ lại có thể gặp gỡ ở nơi đây. Người hầu bị bắt đi không phải ai khác mà lại là cậu bạn người nước ngoài Samuel.
Hắc vô thường nghiêm túc cẩn thận đánh giá Giang Lạc: "Cậu rất kỳ lạ."
"Dường như sinh hồn của cậu không thuộc về thế giới này." Hắc vô thường nhíu mày, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu được trong cốt lõi của Giang Lạc: "Vượt khỏi tam giới, không thuộc về địa phủ, quả nhiên có gì đó kỳ lạ."
Giang Lạc nhìn anh ta đề phòng, lùi về sau một bước.
Nhưng Samuel đang trốn sau cậu, một bước bất cẩn này của Giang Lạc vừa khéo giẫm lên xích kéo hồn của hắn.
Xích kéo hồn vẫn im ắng động giờ lại đột nhiên xao động lên. Có vẻ nó ngửi thấy được mùi vị nào đó, xích kéo hồn quấn lấy mắt cá chân Giang Lạc. Sợi xích trườn như một con rắn đen, Hắc vô thường lập tức chú ý đến sự khác thường của nó, sắc mặt anh ta thay đổi, cao giọng nói: "Cậu Sam, kéo xích kéo hồn lùi lại!"
Samuel không kịp phản ứng: "Hả?"
Ngay giây tiếp theo xích kéo hồn như bị Hắc vô thường dọa sợ. Nó nhanh chóng tách làm hai nửa, hóa thành hai sợi dây xích sắt dày bằng hai ngón tay. Lúc chưa ai kịp phản ứng thì một sợi trong đó đã bay về phía Giang Lạc, ngay khi cậu còn đang bất ngờ, sợi dây xích xuyên qua ngực Giang Lạc rồi chui vào trong cơ thể.
Giang lạc sợ ngây người, cậu cúi đầu nhìn ngực mình, giơ tay sờ soạng nhưng không thấy gì cả, giống như giây phút vừa rồi chỉ là một thứ ảo giác.
Sắc mặt Hắc vô thường đen lại: "Không hay rồi!"
Samuel hoảng hốt nhìn Giang lạc, phản ứng tiếp theo là hỏi dồn dập Hắc vô thường: "Anh Hắc, Giang không làm sao đấy chứ?!"
"Xích kéo hồn là vũ khí kéo linh hồn, người đời ít ai biết rằng có một vũ khí song sinh nữa tên là xích khóa hồn." Hắc vô thường nhíu chặt mày, nói tiếp: "Trời sinh xích khóa hồn đã yêu thích những sinh hồn kỳ quái. Nó đã xem trọng sinh hồn nào thì sẽ quấn riết chúng không tha."
Thời khắc này, Hắc vô thường có thể thấy rõ ràng sợi xích khóa hồn đó đã quấn chặt lấy linh hồn Giang Lạc.
Từ xưa đến nay những tình huống như vậy đều hiếm thấy. Bởi lẽ xích kéo hồn kéo rất nhiều hồn phách nên xích khóa hồn đã được những hồn phách muôn hình vạn trạng nuôi dưỡng đến mức kén chọn. Nào ngờ lại khéo như thế, hôm nay nó gặp được một sinh hồn mà nó thích rồi.
Mà sinh hồn của thanh niên tóc đen này cũng thật quái lạ.
Hắc vô thường không phải chưa nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng hồn phách cậu trai và tướng mạo của cơ thể này như đúc ra từ một khuôn, điều này phải giải thích như thế nào đây?
Hắc vô thường làm việc cẩn thận, trăm năm nay chưa hề có sai lầm. Nhưng bây giờ bị lật thuyền, anh ta nhịn không được thở dài não nùng.
Nói như thế cũng khiến Samuel nước mắt lưng tròng, đôi chân cậu trai tóc xoăn vàng bủn rủn: "Anh Hắc, cứu Giang đi anh!"
Trong lòng Giang Lạc cũng lắng xuống: "Xích khóa hồn khóa hồn phách tôi rồi, chẳng phải muốn nói rằng tôi sắp chết sao?"
Rốt cuộc Hắc vô thương cũng hiểu cảm giác "đau đầu" mà con người nhắc đến là gì. Anh ta đỡ Samuel sắp ngã xuống đất lên: "Cậu Sam, không cần phải nghiêm trọng vậy đâu. Cậu Giang đây có xích khóa hồn, mất cái này nhưng lại được cái khác."
Samuel nức nở vịn vào anh ta đứng dậy: "Tôi nghe không hiểu."
Hắc vô thường: "... Cậu Giang sẽ không chết."
Thân là một tên cuồng công việc, Hắc vô thường giải thích qua loa xong liền lấy một cuốn vở nhỏ trong ống tay áo ra, nghiêm mặt nói với Samuel: "Cậu Sam, bà Dương Tú Xuân ở phòng thứ hai bên trái hộ số 204 trong làng này sẽ chết trong mười lăm phút nữa. Cậu mau đi kéo hồn của bà ấy đi, nào xong việc chính tôi sẽ nói cụ thể với các cậu."
Samuel thấp thỏm đi kéo hồn, cẩn thận bước từng bước vào trong làng.
Thậm chí giang Lạc còn cảm thấy trên người Samuel có một cảm giác chịu chết hết sức bi thảm.
Hắc vô thường đi theo cũng nhìn thấy, mãi đến khi bóng dáng Samuel khuất dần anh ta mới quay người nhìn Giang Lạc.
"Cậu Giang." Hắc vô thường trịnh trọng nói: "Xích khóa hồn sẽ không làm tổn thương sinh hồn của cậu, chờ đến khi cậu chết tôi sẽ đến tìm cậu, đích thân gỡ nó ra khỏi sinh hồn cậu."
"Anh Hắc vô thường này, tôi nghĩ là mình hiểu ý "mất cái này được cái khác" của anh đấy." Giang Lạc thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, khiến Hắc vô thường không khỏi nhìn cậu bằng con mắt khác: "Nó mất ở đâu và cần thu ở đâu?"
Hắc vô thường đáp: "Kể ra cũng dài lắm."
Giang Lạc cười tủm tỉm: "Không sao đâu, tôi rảnh lắm, anh cứ từ từ kể."
Nghe vậy Hắc vô thường lập tức chậm rãi kể. Theo như những gì anh ta nói thì một khi xích khóa hồn này ở trên người Giang Lạc, trừ khi Giang Lạc có thể khống chế được xích khóa hồn, bằng không cả đời cũng không thể tháo xuống. Có xích khóa hồn trên người, tất cả những thứ nuôi dưỡng về mặt linh hồn với Giang Lạc đều vô dụng. Nó giống một chén nước đã bị đậy nắp lại, dù có múc nước đổ vào bát cũng không lọt được một giọt nào.
Tuy nhiên nó lại có một cái lợi ích giống như gân gà*. Xích khóa hồn giam cầm Giang Lạc, đồng thời bảo vệ Giang Lạc. Nếu ai đó có ý định với linh hồn cậu thì chỉ có thể mang tay không trở về.
*Lợi ích như có như không.
Thoáng chốc Giang lạc chợt nhớ đến thuật luyện hồn rối của Trì Vưu.
Vẻ mặt của cậu hơi thay đổi: "Nói như vậy, thuật luyện hồn rối vô dụng với tôi à?"
Hắc vô thường gật gật đầu, tội nghiệp nhìn Giang Lạc. Với anh ta thì rõ ràng xích khóa hồn này hại nhiều hơn lợi: "Tiếc thật, viên ngọc trên người cậu có thể tăng cường cho linh thể nhưng bây giờ lại vô dụng rồi."
Giang Lạc chỉ muốn cười to.
"Có gì đâu mà tiếc, tôi không thấy tiếc chút nào." Cậu lấy ngọc Nguyên Thiên ra rồi bóp mạnh: "Nó vô dụng đối với tôi vậy tôi bóp vỡ nó là xong."
Có trời mới biết mỗi ngày Giang Lạc luôn lo lắng sau khi tỉnh dậy cậu sẽ bị Trì Vưu khống chế.
Mỗi tối trước khi đi ngủ cậu phải đặt một lá bùa dưới gối, sau đó thêm một lá trên người. Khi thức dậy cậu vội vàng kiểm tra xem tay chân của mình đã bị ai chạm vào hay chưa, nhớ lại xem hôm qua có bị người nào giở trò hay không.
Chỉ khi chạm vào vòng âm dương cậu mới dám thả lỏng. Suy cho cùng, năng lực ấy của Trì Vưu khiến cậu cảm giác như mắc nghẹn ở cổ họng.
Cậu vừa yêu vừa hận viên ngọc Nguyên Thiên này.
Yêu là vì nó giúp cậu ngày càng mạnh hơn, còn hận bởi vì nó chính là một trong những hồn phách của Trì Vưu.
Vừa nghĩ tới việc nuốt hồn phách Trì Vưu vào bụng và để nó quấn quýt lấy linh hồn của mình, Giang Lạc xin phép được chối từ. Dù ngọc Nguyên Thiên có thể giúp cậu mạnh lên nhưng cậu mất hết hứng để dùng nó.
Cho nên cậu giữ ngọc Nguyên Thiên nhưng không hề sử dụng. Và rồi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngọc Nguyên Thiên đã không có tác dụng với cậu nên Giang Lạc cũng không cần phải xoắn xuýt nữa.
Ngón tay Giang Lạc đè mạnh, xấu hổ hơn là ngọc Nguyên Thiên lại không bị cậu bóp nát.
Giang Lạc bình tĩnh triệu hồi Dần Hổ, ném viên ngọc vào miệng nó.
Dần Hổ dùng sức nhai một chút nhưng lại bày ra dáng vẻ đau răng. Nó tủi thân cọ cọ bên hông Giang Lạc, sau đó nhè ngọc Nguyên Thiên ra.
Giang Lạc hít thật sâu rồi cất ngọc Nguyên Thiên lại.
Hắc vô thường tốt bụng nói: "Viên ngọc này cũng cứng phết, thay vì bóp cho nát thì cậu cứ cất nó đi thì hơn."
Giang Lạc khách sáo cười với anh ta: "Cảm ơn đã chỉ, tôi hiểu rồi."
Mười lăm phút sau, Samuel rời khỏi làng đúng giờ. Trên xích kéo hồn là linh hồn ngơ ngác của bà cụ. Hắc vô thường áp chế hồn phách rồi nói với Samuel: "Cậu Sam, cậu còn 506 linh hồn cần phải kéo."
Samuel cảm thấy chẳng còn luyến tiếc gì trên đời này nữa: "Anh Hắc ơi, tôi không hợp làm công việc này đâu, thật đó."
Hắc vô thường nhíu mi lại, không đồng ý nói: "Cậu Sam, kết cục đã định rồi."
Samuel chỉ thấy tai ong ong, trước mắt choáng váng. Hắn vò mái tóc vàng rối tung rối mù, đáng thương nói: "Thật sự em không hiểu anh nói cái gì cả, do you understand?"
Hắc vô thường nói: "... Cậu Sam, tôi cũng không hiểu cậu nói gì."
Ở đây không còn gì để Giang Lạc hóng hớt, cậu chuẩn bị bái bai rời đi: "Mọi người cứ cố gắng lên nhé, tôi về trước đây."
"Từ từ, cậu Giang." Hắc vô thường gọi cậu: "Tẩu vô thường là người sống, đây là bí mật, nếu bị người ngoài biết được thì đó chính là tai họa cho cậu Sam."
Giang Lạc hiểu đạo lý này.
Nếu có người biết Samuel là Bạch vô thường, có thể kéo hồn của họ thì sẽ có biết bao nhiêu người vì thế mà điên cuồng, Samuel trải qua những gì không cần nói cũng biết.
Hắc vô thường nói: "Một khi tôi lấy lại xích kéo hồn trong tay cậu Sam thì chính cả cậu ấy cũng sẽ quên sạch những chuyện liên quan đến tẩu vô thường."
Giang Lạc cảm thấy có gì đó không đúng: "Ý anh là trên đời này người biết Samuel là Bạch vô thường chỉ có một mình tôi sao?"
Hắc vô thường nghiêm túc gật đầu.
Giang Lạc xoa ấn đường, đau đầu.
Chẳng lẽ vì cậu là người xuyên qua nên mới nhận được đặc thù này?
"Có vẻ cậu Sam không quá thông minh." Hắc vô thường không vòng vo mà nói thẳng: "Chỉ mong cậu Giang có thể giữ kín chuyện này giúp tôi."
Giang lạc gật gật đầu, "Anh yên tâm đi, cho dù anh không nói tôi cũng không kể chuyện này với ai đâu."
"Dù sao..." Cậu lầm bầm: "Chúng tôi là bạn bè mà."
Lời nói nhỏ đến mức gió thổi là bay đi, không một ai có thể nghe thấy.
Sau khi tạm biệt họ, Giang Lạc về phòng một mình. Những người khác ngủ không biết trời trăng mây đất trong phòng Samuel.
Sáng hôm sau, Samuel trở về với đôi mắt vô hồn. Nếu là trước đây có khi Giang Lạc sẽ nghi ngờ hắn trúng tà thuật, nhưng bây giờ biết rồi, rõ ràng đây là biểu hiện mệt mỏi của việc làm ca đêm.
Trong lúc nói chuyện cậu thử thăm dò Samuel vài lần, quả nhiên hắn chẳng nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì. Giang Lạc cũng từ bỏ, giúp hắn lừa gạt mọi người. Sau ngày cuối cùng ở trang viên suối nước nóng, cả nhóm lại quay về trường học.
Lúc trở lại trường, họ vừa nghỉ ngơi vài ngày thì được nhà trường giao nhiệm vụ mới.
Vài ngày trước khi ghi hình cho một chương trình thực tế sống còn, không hiểu sao ba thực tập sinh được chọn lại đột tử, một nhân viên hậu đài cũng tử vong.
Khi chương trình chuẩn bị phát sóng đã được quảng bá vô cùng rầm rộ, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế. Tuy nhiên vì liên quan đến mạng người, sau khi tổ đạo diễn cân nhắc vài lần, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng họ dự định ngưng phát sóng. Song tối đến, một vị phó đạo diễn bị treo cổ ngay trường quay.
Bức tường trong phòng thu còn có một hàng chữ bằng máu, là dòng hăm dọa không biết do ai để lại.
"Nếu dừng chương trình thì tất cả mọi người sẽ chết."
Lúc đầu ekip sản xuất chương trình không tin nhưng sau đó liên tục xảy ra những sự kiện quỷ dị này, rốt cuộc họ cũng phải tin. Dưới sự đe dọa, chương trình tuyển chọn đành phải chiếu đúng hạn.
Cảnh sát không xử lý được chuyện này nên đã bàn giao nhiệm vụ cho đại học Bạch Hoa. Nhà trường quyết định chọn ba người để bù vào vị trí của ba thực tập sinh đã chết, ẩn nấp trong chương trình. Nhân lúc không ai chú ý sẽ tìm ra nguồn gốc của những việc kỳ quái ấy.
***
Giang Lạc: Tôi không muốn gây sự chú ý đâu.
Sau đó
Fans: A a a!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top