Chương 13

Những ngày sau đó, trạng thái của cả hai người cơ bản không khác gì mấy. Thay đổi rõ rệt hơn một chút chính là trong tuần này, Lư Kinh Hồng đã ngày càng thân thiết hơn với các y bác sĩ trong phòng khám, nhất là anh còn giúp được một việc hệ trọng khi ở đó.

Chuyện xảy ra hôm ấy cũng khá đột ngột. Máy tính của một bác sĩ đột nhiên bị màn hình xanh rồi treo cứng, trong máy còn chứa rất nhiều tài liệu quan trọng của bệnh nhân. Dù nói rằng những thứ này chắc chắn đã có sao lưu, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến công việc thường ngày của phòng khám. Bọn họ đang định liên hệ với một thợ sửa máy tính quen, thì Lư Kinh Hồng đã đến ngay bên cạnh, nói để anh thử xem.

Khoảng ba mươi phút sau, anh xử lý xong.

Ánh mắt của mấy cô gái trẻ nhìn anh đều lấp lánh vài phần ngưỡng mộ.

Mãi đến lúc Văn Lĩnh từ phòng khám đi ra mới biết chuyện này. Hoàng Ức Nùng cười đầy ẩn ý kể lại sự việc cho cậu nghe một thể. Cậu nghe xong cũng không nói gì, chỉ đợi đến giờ nghỉ trưa, cậu bảo Lư Kinh Hồng vào văn phòng, rồi nói với anh: "Hôm nay cảm ơn anh nhé."

Lư Kinh Hồng thản nhiên cười: "Chuyện nhỏ thôi, em không cần khách sáo với anh đâu."

Văn Lĩnh im lặng hai giây rồi hỏi: "Buổi trưa, anh muốn ngủ ở chỗ em một lát không?" Trong văn phòng của Văn Lĩnh có hai chiếc sofa nhỏ, nhưng chỉ khi tiếp khách mới có người khác dùng đến.

Lư Kinh Hồng nhìn cậu: "Ở văn phòng của em á?"

Văn Lĩnh đáp: "Ừm."

Lư Kinh Hồng biết Văn Lĩnh đang ám chỉ cái sofa còn lại. Anh rất kinh ngạc, nhưng hơn cả là vui mừng khôn xiết. Anh tiến lại gần vài bước, trong giọng nói hàm chứa ý cười hỏi: "A Lĩnh, nếu đây là quà cảm ơn cho anh, thì anh được đổi sang thứ khác không?"

"Ừm, đổi gì?" Văn Lĩnh cũng nhìn anh.

"Một nụ hôn." Lư Kinh Hồng đáp.

Hả? Cái này thì tính là gì chứ?

Văn Lĩnh thấy câu trả lời của anh thật khó hiểu. Hôn một cái thôi mà, vậy sao gọi là quà cảm ơn được? Kể cả không có chuyện này, thì số lần bọn họ hôn nhau còn ít chắc? Cậu không tài nào hiểu nổi Lư Kinh Hồng đang nghĩ gì. Nhưng đối với cậu, chuyện hôn hít đơn giản hơn nhiều so với việc để Lư Kinh Hồng nghỉ lại đây. Cậu đồng ý mà không mảy may do dự: "Được."

Thế nhưng, nụ hôn này lại không hề giống với bất cứ nụ hôn nào bọn họ từng có trước đây.

Lư Kinh Hồng bèn rướn người qua, nhẹ nhàng và hời hợt chạm môi cậu rồi rời đi ngay, chỉ có một tiếng "chụt" nho nhỏ vang lên lúc môi chạm môi.

Không có dục vọng, không có nước bọt giao hòa, cũng không mang theo đam mê cháy bỏng.

Nó nhạt hệt như một ly nước lọc không mùi không vị, đọng lại cảm giác khoan khoái và man mát tới tận đáy lòng.

Ánh mắt Lư Kinh Hồng nấn ná trên đôi môi hồng nhạt của Văn Lĩnh vài giây, rồi anh đi ra ngoài, bỏ lại Văn Lĩnh vẫn đang cứng đờ cả người và đứng im như trời trồng.

Văn Lĩnh chưa bao giờ nhận được nụ hôn nào thuần khiết đến thế, thật tình là chưa từng có. Cậu không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy hơi... rối bời. Nụ hôn bất ngờ của Lư Kinh Hồng đã đánh úp cậu. Hiếm hoi lắm cậu mới đâm ra căng thẳng như vậy, song không có lửa thì làm sao có khói.

Cậu định quệt môi, nhưng vừa giơ tay lên lại thấy kiểu cách quá, nên đành hạ tay xuống. Xong cậu muốn cắn môi, răng vừa mím vào thì chợt thấy hành động cắn môi này chẳng giống cậu chút nào, thế là nhả ra nốt.

Cậu không biết mình phải làm gì, chỉ biết rằng nụ hôn kiểu này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!

Một tuần sau, cuối cùng Lư Kinh Hồng cũng kết thúc việc lấy tư liệu. Văn Lĩnh được quay lại cuộc sống đi làm rồi tan ca một mình theo ý nguyện. Phòng khám cũng không có ai hỏi han tại sao bạn của bác sĩ Văn không đến nữa.

Văn Lĩnh vẫn tiếp bệnh nhân trong phòng khám cả ngày như thường lệ. Buổi chiều, sau khi tiễn một bệnh nhân đến tái khám hậu phẫu thuật, thì cậu chuẩn bị tan làm. Cậu cúi đầu liếc nhìn giờ trên điện thoại, rồi thong thả bước ra khỏi phòng khám.

Và rồi cậu bắt gặp một người không thể ngờ đến. Lư Kinh Hồng đỗ xe bên lề đường, đang tựa vào cửa xe chờ cậu. Thấy cậu bước ra, anh bèn đi tới ngay.

Văn Lĩnh thấy hơi kỳ lạ. Cậu nghĩ Lư Kinh Hồng có phải vẫn tưởng bọn họ còn duy trì lịch trình đưa đón hàng ngày như tuần trước hay không, nên mau chóng cất tiếng: "Em tự lái xe đi làm, không cần anh đón đâu."

"Anh biết." Lư Kinh Hồng gật đầu cười, đưa qua một chiếc túi giấy có tay cầm. "Chỉ đến gửi đồ cho em thôi."

Văn Lĩnh hoài nghi nhận lấy. Trong túi giấy đựng một quyển sách mỏng, trên trang bìa in hình một nhân vật nhỏ vẽ tay mặc áo blouse trắng, còn đeo một chiếc khẩu trang y tế lớn màu trắng che kín nửa khuôn mặt. Tên sách là: "Đôi ba chuyện về Bác sĩ Tai".

Văn Lĩnh căn bản không cần tốn chút chất xám nào cũng biết rõ mười mươi người được vẽ trên bìa chính là cậu. Cậu ngó sang Lư Kinh Hồng, chờ anh giải thích.

Lư Kinh Hồng nở một nụ cười vui vẻ và dịu dàng, giọng nói của anh quyện cả cơn gió đầu thu: "A Lĩnh, hôm nay là tròn một năm ngày phòng khám của em khai trương. Anh đã vẽ một câu chuyện nhỏ để tặng em làm kỷ niệm, cũng hy vọng rằng trong tương lai sắp tới, lần kỷ niệm hai năm, ba năm, mỗi một dịp kỷ niệm trôi qua, thì anh đều được ở bên cạnh em."

"... Cảm ơn." Văn Lĩnh cầm quyển sách mỏng, cảm thấy trong tay có thêm vài phần sức nặng. Cậu hỏi: "Tuần trước, anh nói công việc cần lấy tư liệu là để vẽ cái này hả?"

Lư Kinh Hồng thản nhiên thừa nhận: "Ừm, anh vẽ toàn là những câu chuyện nhỏ thường ngày ở phòng khám, trong đó có vài mẩu chuyện của bệnh nhân mà anh sưu tầm được nữa. Thật ra cũng không có nội dung gì nhiều, chỉ cần em thỉnh thoảng lật xem một lát, thấy chúng thú vị là tốt lắm rồi."

Anh nói xong, Văn Lĩnh không đáp lời mà chỉ thầm nghĩ thế này: Khi hẹn hò với những người tình trước đây, kẻ chuyên bày trò lãng mạn, và tặng quà cáp đầy đủ luôn là cậu. Lần này bất ngờ bị người ta đổi khách thành chủ. Văn Lĩnh chẳng có mấy kinh nghiệm trong vai vế này, không rõ ngoài việc nói "cảm ơn" thì còn phải phản ứng thế nào nữa. Có phải là nên tặng một nụ hôn để bày tỏ lòng cảm kích hay không, nhưng địa điểm hiện tại không phù hợp lắm.

Hai người đứng trên con đường tấp nập người qua lại. Lư Kinh Hồng không làm hành động thân mật nào, chỉ nói với cậu một câu khác: "Công việc dồn cả tuần rồi, tuần này chắc anh sẽ hơi bận, nên không có thời gian ăn cơm chung với em được."

Văn Lĩnh gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Sau đó, họ chào tạm biệt rồi chia tay, mỗi người đi một ngả.

Trời vừa mới chớm thu, trong gió vẫn còn vương chút hơi ấm, gió thổi vù vù vào mặt chẳng những không lạnh mà ngược lại còn mát rượi, vô cùng sảng khoái. Văn Lĩnh hạ cả hai bên cửa kính trong lúc đang lái xe. Cậu đặt chiếc túi giấy lên ghế phụ, nét mặt vẫn dửng dưng.

Về đến nhà, cậu lại để chiếc túi giấy đó lên bàn trà ở phòng khách, sau đó gọi điện đặt đồ ăn. Đến trước lúc đi ngủ, khi cậu băng ngang qua phòng khách để vào phòng ngủ, ánh mắt cậu chợt nán lại trên chiếc túi giấy. Một chân của cậu đã đặt lên sàn gạch phòng khách, chân kia đã giẫm lên sàn phòng ngủ, rồi cứ thế dừng lại trong thoáng chốc, rốt cuộc cậu vẫn quay người lại phòng khách, và xách chiếc túi giấy vào trong.

Cậu xem điện thoại một lát, rồi lại giở sách y thêm tí nữa, cuối cùng mới cầm tập tranh kia lên.

Văn Lĩnh chưa bao giờ thật sự nghiêm túc xem nội dung Lư Kinh Hồng vẽ là gì. Ngay cả khoảng thời gian mới quen, cậu cũng chỉ giả vờ giả vịt, bởi vì cậu không có chút hứng thú nào với thứ này.

Nhưng riêng tập tranh này, Văn Lĩnh đã lật ra trang đầu tiên, và đọc luôn từ đầu.

Đến khi Văn Lĩnh gấp sách lại, thì đã vô thức trôi qua hai mươi phút. Cậu đọc hết tất tần tật, và không bỏ sót một chữ nào. Hiếm hoi là trong suốt quá trình đọc, cậu không hề phân tâm hay nghĩ đến chuyện khác. Cậu dần dần bị một, hai khung hình đơn giản dẫn dắt. Thậm chí cậu còn không biết rằng hằng ngày, các bệnh nhân ở phòng khám lại mang theo những câu chuyện như vậy, cũng không biết trong mắt người khác, một ngày bình thường ở phòng khám lại diễn ra thế này.

Thật ra, Lư Kinh Hồng rất ít khi vẽ kiểu truyện tranh ngắn có phong cách nhẹ nhàng, ấm áp. Nét vẽ hoạt họa của anh thường thiên về kiểu u tối, nặng nề, đa phần là chính kịch đứng đắn. Chỉ vì đây là tranh vẽ tặng Văn Lĩnh, nên anh mới thử nghiệm một phong cách tinh tế, và sâu sắc hơn. Dù Văn Lĩnh không biết những điều này, nhưng cũng ít nhiều cảm nhận được sự khác biệt so với trước đây.

Văn Lĩnh nhìn chằm chằm vào hình vẽ người tí hon mặc áo blouse trắng với vẻ mặt hơi nghiêm túc trên bìa sách, là hình vẽ chính bản thân cậu, rồi bất giác cong khóe môi.

Mãi một lúc sau cậu mới muộn màng nhận ra rằng: Tranh của Lư Kinh Hồng đẹp phết, mà con người anh ấy dường như cũng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top