12 - Kỳ Niệm cậu ngủ với tôi được không

Trong màn đêm u ám, một chiếc ô tô màu đen từ từ tiến đến cổng một ngôi trường lớn.

Thiếu niên tóc đen chậm rãi bước xuống xe, đôi mắt mơ hồ mờ ảo như lớp sương dưới màn đêm, làn da trắng nõn ửng hồng sau khi tập thể dục, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Một bàn tay khác với ống tay rộng của bộ đồ bước ra khỏi xe và nắm lấy cánh tay cậu.

"Cậu sẽ liên lạc lại với tôi đúng không, danh thiếp ... có số điện thoại của tôi."

Kỳ Niệm mỉm cười nói:"Đương nhiên."

Sở Thừa Vũ vẫn không buông tay cậu ra, anh mắt đầy lưu luyến nhìn vào Kỳ Niệm, vì cố kỵ đang ở trước cổng trường nên nhịn xuống cảm giác muốn hôn cậu, mà chỉ cầm lấy tay Kỳ Niệm hôn lên.

"Đêm nay tôi thật sự rất vui...Hẹn gặp lại cậu."

"Hẹn gặp lại."

Sở Thừa Vũ ngồi ở ghế sau sau cũng không kéo cửa kính xe lên, đợi đến khi Kỳ Niệm đi khuất, mới kéo cửa kính bảo tài xế lái xe rời đi. Khoé miệng của anh ta dương lên một độ cong nhất định như biểu hiện rằng chủ nhân của nó đang nhập phần sung sướng.

Ở góc quành tiếp theo, Kỳ Niệm liền ném danh thiếp trong túi vào thùng rác.

Không một chút hoài niệm.

Kỳ Niệm hối hận về ý thích tối nay của mình.

Cậu không nên bốc đồng như vậy, cậu gần như đã quên rằng những người trong bữa tiệc này đều giàu có hoặc đắt tiền, và tốt hơn là nên bớt dây dưa với họ.

Chợt nhớ ra bộ đồ đặt may vẫn bị ném trên xe của người đó, Kỳ Niệm có chút khó chịu.

Sau đó cậu nhìn thấy có hơn một chục cuộc gọi nhỡ từ Chu Trạch Sâm trên điện thoại di động, Kỳ Niệm chỉ viện cớ trên hộp tin nhắn rồi bỏ qua chúng.

Đây là ngày thứ mười Kỳ Niêm ở bên anh.

Quan Dao từ tỉnh khác trở về, ký túc xá thay đổi từ thế giới hai người bầu không khí khó xử, Chu Trạch Sâm vẫn bận rộn rồi biến mất.

Tô Dịch An chỉ có thể giả làm bạn tốt của Kỳ Niệm trước mặt người khác, thậm chí cảm xúc của anh cũng bị đè nén, mỗi lần nhìn thấy Quan Dao quấy rầy Kỳ Niệm, anh cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng anh không thể hiện ra. Bởi anh sợ Kỳ Niệm khi anh nói điều đó sẽ nói anh chỉ biết làm ầm lên.

Còn Kỳ Niệm thì có vẻ rất bận, không biết cậu đang làm gì, cứ lạnh nhạt với anh khiến anh rất khó chịu.

Ký túc xá về đêm yên tĩnh đến lạ thường, Tô Dịch An nhìn bóng dáng Kỳ Niệm đang từ trên giường đi ra ban công với đôi mắt thâm thúy, liền lặng lẽ đi theo.

Rèm trên ban công màu tối, che đi hoàn hảo ánh trăng mờ ảo do ban công rải vào ban đêm, đồng thời cũng che đi quang cảnh của ban công.

Kỳ Niệm đang cầm điếu thuốc, vừa định tắt bật lửa, sau lưng đột nhiên có một tầng nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, một đôi tay ôm lấy eo cậu, làm cho Kỳ Niệm suýt chút nữa kêu lên, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tôi nhớ cậu rất nhiều đấy."

Tô Dịch An ôm chặt Kỳ Niệm, hít một hơi thật sâu mùi hương độc đáo của Kỳ Niệm giữa cổ cậu, trông hài hước như một tên ngốc.

Kỳ Niệm vuốt tóc Tô Dịch An, như muốn trêu chọc một chú cún con đầy trung thành: "Anh trai ơi, cho em hút một điếu đi mà."

Tô Dịch An miễn cưỡng buông cậu ra, cau mày nói: "Cậu có thể hút thuốc sao? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu."

Kỳ Niệm dựa lưng vào lan vào lan can, với điếu thuốc lấp lánh kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa mảnh khảnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch ra, sau đó làn khói thuốc bao quanh khuôn mặt thanh tú cùng với đôi mắt đào hoa của Kỳ Niệm, nụ cười nhẹ mà không phải là cười, hình ảnh trông vừa bình dị vừa hấp dẫn.

"Tôi thỉnh thoảng mới hút thuốc, cũng không thích hút thuốc cho lắm."

Tô Dịch An không biết hút thuốc, hơi nheo mắt nhìn cái miệng đầy khói mà Kỳ Niệm phun ra, nhìn dáng vẻ hút thuốc của Kỳ Niệm, nhịp tim của anh đột nhiên lệch một nhịp.

Anh nhớ cái đêm anh ở lại với Kỳ Niệm, đôi chân thon thả duyên dáng của Kỳ Niệm ôm lấy eo anh, cách cậu quàng tay qua cổ anh vừa chủ động vừa quyến rũ.

Anh thường hồi tưởng lại đêm hôm đó, như thể tinh trùng bắn vào đầu anh, trong đầu anh chỉ có Kỳ Niệm.

Lúc này, nhìn thấy nụ cười nửa miệng nhưng không hẳn là cười của Kỳ Niệm, anh khó có thể chịu đựng được.

Anh không thể không đặt bàn tay vẫn đang cầm điều thuốc của Kỳ Niệm sang một bên, bóp cằm và hôn lên đôi môi đó, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi thuốc lá giữa đôi môi đang quấn quít và bầu không khí yên tĩnh, có ngửi được thấy rất rõ ràng.

Tô Dịch An bất mãn hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Kỳ Niệm, anh luôn cảm thấy yết hầu mà Kỳ Niệm bày ra khi ngẩng đầu lên dường như đang dụ dỗ anh.

Kỳ Niệm chặn đôi môi đang bồn chồn của Tô Dịch An bằng da thịt non mềm trong lòng bàn tay: "Không phải bây giờ."

Tô Dịch An không nói gì, trông vô cùng đáng thương, anh chỉ nắm lấy tay Kỳ Niệm và hôn cẩn thận từng chút một, trông rất ngoan.

Hành động nịnh nọt này dường như làm Kỳ Niệm hài lòng, Kỳ Niệm dập tàn thuốc, cười khúc khích, vòng qua cổ anh và hôn anh đủ kiểu.

Kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở hổn hển và tách nhau ra, Kỳ Niệm đẩy Tô Dịch An ra.

"Giờ đi ngủ thôi."

Tô Dịch An nắm tay Kỳ Niệm và gật đầu đầy thất vọng.

Đúng lúc này, cửa kính của ban công phía sau đột nhiên bị mở ra, ánh trăng và đêm đen tạo thành ánh sáng nửa tối rắc lên người Quan Dao, cậu ta lặng lẽ đứng đó.

Trong chốc lát, Kỳ Niệm dường như nhìn thấy bộ dạng méo mó của Quan Dao, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng trong giây tiếp theo, cậu ta đã biến thành dáng vẻ bình thường đáng có của mình.

Quan Dao bước đến bên cạnh Kỳ Niệm và nắm tay Kỳ Niệm: "Tôi bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, đáng sợ lắm. Niệm Niệm, cậu ngủ với tôi được không?"

Biểu cảm của Tô Dịch An trở nên méo mó mặc dù Quan Dao luôn rất cưng chiều Kỳ Niệm, nhưng hai người lớn cao trung bình 1,8m vẫn là hai người đàn ông to lớn ngủ cùng nhau...

"Tôi xin lỗi, anh Tô, tôi không nam tính như thế đâu, tôi cảm thấy xấu hổ. Nhưng tôi thực sự sợ ..." Vẻ mặt của Quan Dao trông rất buồn.

Quan Dao cúi đầu xuống giọng nói lí nhí.

Nghe Quan Dao nói xong, sắc mặt Tô Dịch An thật sự thay đổi, anh mím môi nhìn về phía Kỳ Niệm.

Tô Dịch An chớp mắt và nhìn xuống bộ dạng ngây thơ của Quan Dao, điều đó thật khó có thể ngăn bây giờ.

"Dao Dao, không ổn lắm đâu, hai cậu con trai trông như thế này rất lạ." Kỳ Niệm vuốt tóc Quan Dao. "Thôi, ngủ đi."

Quan Dao cắn môi đau lòng nhìn Kỳ Niệm, lại phát hiện đối phương đang nhìn Tô Dịch An, tay trái sau lưng bị cậu ta véo một cái trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

"Được rồi."

Kỳ Niệm sắc mặt dịu đi, cậu đồng ý: "Cậu ngủ với đèn sáng sẽ tốt hơn sao?"

"Không, không thành vấn đề." Quan Dao vẫn nắm tay Kỳ Niệm: "Niệm Niệm, đi ngủ thôi."

Tô Dịch An nhìn có chút không hài lòng với bộ dạng gần gũi của Quan Dao với Kỳ Niệm.

Quan Dao quá dính Kỳ Niệm, như một viên kẹo đường vậy.

Thật khó chịu khi nhìn thấy cảnh đó.

Kể từ khi Tô Dịch An có những suy nghĩ đó về Kỳ Niệm, anh đột nhiên mất cảm tình với Quan Dao, người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá.

Không có gì khác, chỉ vì cậu ta vây quanh Kỳ Niệm mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top