Chương 23 - 24

                Chương 23

Khi Dạ Lãng đến Cổ Tư Hoành đang cầm cuốn album mãnh khuyển mà Hán Dương đưa cho anh, cuốn tập là những bức ảnh cắt ghép về cuộc đấu của Leo với những chú chó bulldog đến từ khắp nơi trên thế giới.

Leo là một chú chó vô địch thường xuyên tham gia các cuộc thi đấu chính quy, l làm gì có khả năng thắng được.

Khó trách......

Trước đó Hán Dương lại hỏi anh l có từng tham gia cuộc thi đấu nào không, khó trách Hán Dương không cần anh đền tiền xe, khó trách khi Hán Dương rời đi ánh mắt có chút tiếc nuối, khó trách khi Hán Dương đi còn nói bái bai I......

Cổ Tư Hoành biết l đã không còn hô hấp, anh không dám nhìn mặt l lần cuối, chỉ ngồi lên sô pha, có chút nôn nóng ôm trán......

Mở căng mắt......

Anh lo, anh sẽ khóc khi nhìn thấy l......

Dạ Lãng vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều máu trên sàn nhà, còn tưởng đã xảy ra án mạng đẫm máu, sau đó lại nhìn thấy một con chó khổng lồ đang nằm giữa phòng, vết máu đầy mặt sàn trông có chút đáng sợ.

Cổ Tư Hoành nhìn thấy Dạ Lãng đến, mới bình tĩnh lại một chút: “Giúp tôi, đưa con trai của tôi ra ngoài chôn cất .” Mặt anh không hề nhăn nhó, nhưng điếu thuốc trên tay đã sắp cháy đến đầu ngón tay.

Dạ Lãng bình tĩnh nắm lấy tay anh, rút điếu thuốc ra cho anh rồi ném xuống sàn: “Giao cho tôi, sẽ giúp anh làm thỏa đáng.” Hắn vỗ vai Cổ Tư Hoành, để cho đàn em vào nâng l đi.

Cổ Tư Hoành gọi lại Dạ Lãng: “Kêu bọn họ nhẹ nhàng chút.”

Dạ Lãng nhìn chằm chằm nam nhân ánh mắt mệt mỏi một lúc lâu, sau đó lấy trong túi ra một điếu thuốc, lại nhét vào miệng Cổ Tư Hoành: “Anh đi cùng tôi đi, tìm một nơi có phong thuỷ tốt, chôn cất cho con trai của anh.”

Cổ Tư Hoành lấy bật lửa ra châm: “ Tôi không đi.” Anh sợ thấy cảnh thương tâm......

Dạ Lãng nhìn ra nỗi băn khoăn của anh, cầm lấy bật lửa trong tay anh, châm điếu thuốc đang ngậm bên môi mình: “ Chưa trải qua thì không biết đau, chờ anh quen thì tốt rồi.”

Cổ Tư Hoành ném tập ảnh trong tay lên ghế sô pha, chuẩn bị cùng Dạ Lãng đi chọn “Mộ”.

Chỉ là.

Dạ Lãng lại cầm quyển album lên lật xem, khi xem đến Leo, rõ ràng dừng lại :“Con trai anh bị Leo cắn chết à?” Hắn chỉ con chó dũng mãnh trong album.

Cổ Tư Hoành nói lại chuyện xảy ra trước đó cho Dạ Lãng, sau khi nghe xong Dạ Lãng chỉ nói: “Đó cũng là vinh hạnh của con trai anh, cũng coi như là số mệnh của con trai anh rồi.”

Cổ Tư Hoành nghe Dạ Lãng nói như vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Ý cậu là gì, con trai tôi chết hình như cậu còn rất vui.” Ah cảm thấy thái độ của Dạ Lãng có vấn đề.

Dạ Lãng ném cuốn album xuống rồi nói với Cổ Tư Hoành: “ Thà bị cắn chết còn hơn là bị lột sống.”

......

Cổ Tư Hoành đi theo Dạ Lãng lựa chọn mộ địa, ở nơi đẹp nhất trên đỉnh núi Nam khu, Cổ Tư Hoành đeo kính râm, Dạ Lãng lại vươn tay tháo kính râm của anh xuống.

“Nhìn con trai anh hạ táng.” Dạ Lãng đeo kính râm lên mặt mình, nhìn thấy Cổ Tư Hoành đang nhìn xuống núi, liền đưa tay nâng cằm Cổ Tư Hoành lên, giữ lại bắt Cổ Tư Hoành nhìn.

Sau khi nhìn l hạ táng xong, Cổ Tư Hoành mới bình tĩnh lại một chút, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nuôi chó nữa, càng yêu quý, càng dễ mất đi.

“Bán căn nhà kia đi, để tránh thấy cảnh thương tâm, anh đến nhà tôi ở, sau này cũng tiện làm việc.” Dạ Lãng bình tĩnh nói, tháo kính râm trên mặt ra, rồi bỏ vào trong túi Cổ Tư Hoành.

Bán nhà......

Đến ở nhà Dạ Lãng......

Sau này......

Tiện làm việc......

Nửa tháng sau, Cổ Tư Hoành đã bán căn nhà đi rồi chuyển thẳng đến nhà của Dạ Lãng ở Nam khu, ban đầu anh nghĩ nhà của Dạ Lãng hẳn rất lớn, dù sao cũng là Dạ Lãng

“Mời” anh mà .

Nhưng --

Nơi Dạ Lãng sống còn nhỏ hơn phòng khách nhà Cổ Tư Hoành, hơn nữa chỉ có một cái giường......

Chỉ có một cái giường......

Thậm chí còn không có bàn......

Những bộ quần áo thời thượng, sành điệu và hợp mốt của Dạ Lãng chất đống trên sô pha rộng rãi, trên bàn trà bày  đầy thuốc lá, lon bia, còn có gạt tàn......

TV của Dạ Lãng gần như là đồ cổ......

Cổ Tư Hoành gõ gõ TV, liền nghe thấy trong TV phát ra âm thanh linh kiện rơi ra, nam nhân thành thục hít nhẹ một hơi: “Cậu kiểu gì cũng được coi là một đại ca, sao lại sống ở một nơi như thế này?” Xung quanh vùng hoang vu này không có lấy một căn nhà, trước cửa chỉ có hai con chó săn trông cửa.

Và một ổ khóa sắt to sắp rỉ sét dùng để khóa cửa ......

“Tôi có nói là tôi rất có tiền sao?” Dạ Lãng không chút để ý hỏi lại anh, khóe miệng cắn điếu thuốc, lắc lên lắc xuống, trong tay xào một bộ bài Poker.

Hắn đặt mông ngồi lên đống quần áo hàng hiệu, đống quần áo đó chất đống lộn xộn trên ghế sô pha, di động và máy tính vứt bừa bãi trong góc tường......

Đừng tưởng rằng gọi là sói hoang, thì thật sự giống một con sói, quái gở sống ở trên núi, còn không biết dọn dẹp, hơn nữa trên bàn rõ ràng còn chất bừa bãi một xấp tiền mệnh giá lớn......

“Thế đó là gì, dùng để mua thức ăn cho chó à?” Cổ Tư Hoành hỏi tiền trên bàn hắn, anh thực sự hối hận khi chuyển đến đây rồi, anh thậm chí còn không tìm được chỗ để ngồi.

Dạ Lãng phi mấy lá bài poker về phía Cổ Tư Hoành, trong đôi mắt màu sáng lóe lên một tia không vui: “Số tiền này là để chia cho anh em.” Dứt lời hắn lại phi mấy lá bài nữa về phía Cổ Tư Hoành.

Cổ Tư Hoành nghẹn lời, không  thể nói rõ ràng với người này nên hỏi Dạ Lãng: “Vậy quần áo của tôi phải để ở đâu?” Cổ Tư Hoành xách theo hai vali quần áo hàng hiệu theo, chẳng lẽ cũng muốn anh vứt quần áo bừa bãi trên sô pha giống như Dạ Lãng, rồi phải mặc quần áo nhàu nhĩ như bị chó gặm?

No no......

Tuyệt đối không được......

Cổ Tư Hoành là một người đàn ông trí thức, chín chắn và tình cảm, rất chú trọng đến hình tượng bề ngoài, làm sao có thể không classy, không style làm ra loại hành vi thấp kém như vậy được, cho nên......

Anh liền đặt vali của mình vào góc tường......

Cổ Tư Hoành nhịn xuống xúc động muốn chửi ầm lên, yêu cầu Dạ Lãng dẫn hắn đi tham quan phòng tắm: “Tôi muốn tắm rửa, hy vọng không phải tắm nước lạnh.” Anh nói trước......

Hy vọng có nước nóng......

Dạ Lãng quăng xấp bài Poker trên tay xuống bàn trà bừa bộn, cầm lấy di động đang có cuộc gọi đến bên cạnh, bảo Cổ Tư Hoành mình đi ra ngoài, rồi chỉ chỉ vào trong, ra hiệu Cổ Tư Hoành tự mình đi.

Hên là có nước nóng.

Nhưng không may, mới tắm được nửa chừng thì cúp nước......

Trên đầu Cổ Tư Hoành còn bọt xà phòng, anh nhịn xuống xúc động muốn phát tác, kéo cánh cửa phòng tắm nhỏ hẹp ra, nhìn thấy Dạ Lãng đang dựa vào cạnh cửa nhìn anh chằm chằm: “Xảy ra vấn đề rồi?”

“Không có nước .”

“Đá đá ống dẫn nước, sẽ có nước.” Dạ Lãng đánh giá thân hình Cổ Tư Hoành một vòng, trong miệng phun ra ba chữ,“Gà ăn mày*.” Một người đàn ông chín chắn tao nhã bị hắn hình dung thành một con gà......

(* Gà nướng đất sét hay còn gọi là Gà ăn mày là một món gà của người Trung Quốc được nhồi, gói trong đất sét và lá sen, sau đó nướng từ từ trên lửa nhỏ. Việc chuẩn bị món ăn có thể mất đến sáu giờ. Wikipedia)

Hình dung thành gà còn chưa tính.

Còn nói anh là -- gà ăn mày......

Trên mặt Cổ Tư Hoành không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng kỳ thật đã sắp mất bình tĩnh rồi, anh nhìn Dạ Lãng bằng ánh mắt không cảm xúc:“ Câu này là có ý gì?” Anh vẫn duy trì phong độ quý ông hỏi.

Dạ Lãng không trả lời.

Chỉ liếc nhìn Cổ Tư Hoành: “Tự anh từ từ nghĩ đi.” Nói xong liền bước đi, đi vào phòng bếp lớn hơn phòng tắm một chút.

Phòng tắm này......

Nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể chứa được một người, khác một trời một vực với căn nhà của Cổ Tư Hoành, bờ tường trong nhà Dạ Lãng thật sự là “màu mè”, vừa ố vàng vừa cũ kỹ.

Cổ Tư Hoành đá ống nước, lại có nước nhưng là nước nóng, sau khi Cổ Tư Hoành tắm xong, sắc mặt hơi thay đổi, không còn sự vui mừng và chờ mong khi chuẩn bị đến nhà mới trước đó nữa.

Ở giới hắc đạo......

Chính là nó đó, Dạ Lãng kiểu gì cũng được coi là một ông trùm nhỏ, vậy mà lại ở một nơi tồi tàn, hoàn cảnh xung quanh tồi tệ như vậy, cũng chỉ có một chiếc xe xã đoàn thay cho đi bộ......

Thật sự là -- không có tiền đồ.

Cổ Tư Hoành bắt đầu băn khoăn không biết đi theo người này rốt cuộc có ý nghĩa gì không, anh vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Dạ Lãng mặc áo phông đang đứng trong phòng bếp chật chội ăn cơm, bởi vì trong phòng quá nhỏ, không có chỗ kê bàn, nên ăn cơm chỉ có thể đứng trong bếp ăn, sinh hoạt vô nhân đạo này cuối cùng đã cho Cổ Tư Hoành một kinh nghiệm lâu dài .

Cổ Tư Hoành hỏi hắn có phải tất cả số tiền này đều chia cho anh em hết không, bởi vì xấp tiền đó tùy tiện lấy cũng phải một đến vài chục vạn, nhưng Dạ Lãng chỉ nói với anh rằng có một phần là để mời anh em ăn uống .

Cổ Tư Hoành hiểu rồi.

Người này chăm sóc đàn em dưới tay rất tốt, Cổ Tư Hoành nhìn thấy đồ ăn liền lấy thìa, thử nếm thử cơm hắn nấu, Dạ Lãng lại nghiêng đầu hỏi anh: “Ăn ngon không?”

“Mùi vị tạm được.”

“Anh đang ăn là cơm của chó.” Dạ Lãng nói xong liền khuấy hai cái nồi trong tay Cổ Tư Hoành, mặt Cổ Tư Hoành lập tức đen thui......

Vậy mà là cơm cho chó......

                  Chương 24

Vậy mà là cơm cho chó.

Cơm cho chó lại tự mình nấu ngon như vậy, Cổ Tư Hoành thật lòng cảm thấy mùi vị thật sự không tệ, anh đã sớm muốn nuốt, nhưng nuốt lại nuốt không trôi .

Anh nôn hết ra.

Dạ Lãng nhìn anh chằm chằm, nở nụ cười hiếm thấy: “Nếu anh muốn ăn, bữa sau tôi sẽ chừa cho anh một ít.”

“Không cần.” Cổ Tư Hoành cầm lấy ly nước bên cạnh, uống hai ngụm súc miệng, “Tối nay ăn gì?” Anh nhìn phòng bếp, tuy bờ tường của phòng bếp này có hơi ố vàng, nhưng bếp lò dụng cụ đều rất sạch sẽ, không có dính dầu mỡ.

Dạ Lãng bảo anh bưng hai tô thức ăn cho chó ra cho hai con chó săn ngoài cửa: “Còn chưa bắt đầu nấu, anh ăn rau xào, hay là lẩu shabu-shabu?” Hắn mở tủ lạnh lấy thức ăn ra.

Đây là “lão đại” hầu hạ “đàn em”.

Mặc dù “lão đại” Dạ Lãng còn nhỏ hơn “đàn em” là anh, nhưng Cổ Tư Hoành vẫn trả lời hắn: “Tôi muốn ăn lẩu.” Anh trực tiếp nói......

Dạ Lãng hơi sững sờ.

Nhưng hắn cũng không quay đầu nhìn Cổ Tư Hoành, sau đó bắt đầu rửa thức ăn .

Cổ Tư Hoành lo hắn không nghe thấy, liền lặp lại lần nữa: “Cậu có nghe thấy không, ta nói tôi muốn ăn lẩu.” Ăn lẩu vào ngày nắng nóng rất sảng khoái, giống như xông hơi vậy.

Dạ Lãng không kiên nhẫn “ừ” một tiếng: “Tôi cũng không điếc, ăn lẩu thì ăn lẩu.” Hắn ném cho Cổ Tư Hoành một tờ tiền mệnh giá lớn, bảo Cổ Tư Hoành tự mình đi mua ít món ăn.

Cổ Tư Hoành đứng không nhúc nhích.

Dạ Lãng nhắc nhở anh: “ Đi nhanh lên.”

Cổ Tư Hoành rất muốn úp hai tô cơm chó trong tay lên đầu hắn, nhưng cuối cùng anh vẫn đi, khi Cổ Tư Hoành trở ra, đeo kính râm nhìn chằm chằm hai con chó lớn ở cửa......

Hai con chó ăn xong đồ ăn của mình, anh hỏi hai chú chó:“Ăn ngon không?”

Hai chú chó không thèm nhìn anh.

Tôi đi ngủ.

Cổ Tư Hoành cảm thấy Dạ Lãng “người ta” rất không cho mặt mũi, nhưng cũng không làm ngơ anh như thế, nhưng anh cũng không có hứng thú giao lưu với hai con chó săn, anh nghĩ khi anh trở về Dạ Lãng đã làm xong một vài món ăn rồi.

Nhưng anh lại nhìn thấy Dạ Lãng đang húp cháo trắng, anh lập tức nhíu mày, ném kính râm cầm đồ ăn đi vào phòng bếp, trong lòng rất tức giận, Dạ Lãng này......

Giống như rất thích làm trái lại anh vậy, ăn lẩu tự nhiên phải ăn hai người, uống vài lon bia lạnh, lúc này Dạ Lãng lại ở bên ngoài húp cháo.

Có ý gì?

Khinh thường ăn với anh?

Hay là khinh thường uống rượu với anh?

Không ăn thì thôi......

Không ăn anh tự mình ăn......

Cổ Tư Hoành nấu đồ ăn lên, ngửi hương vị một hủ gia vị Dạ Lãng tự mình làm thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa rất thơm cũng rất cay, sau khi Cổ Tư Hoành ăn xong vì ra rất nhiều mồ hôi, lại tắm rửa một lần rồi mới đi ngủ.

Tối nay Dạ Lãng cũng chỉ ăn một chén cháo trắng, uống một lon bia lạnh, hắn bảo Cổ Tư Hoành rửa chén, Cổ Tư Hoành bởi vì “ biệt thự xa hoa” của Dạ Lãng mà trong lòng nghẹn khuất thật sự.

Anh lên giường nằm không dậy nữa, còn duỗi một tư thế thoải mái, tao nhã lật xem tạp chí: “Phiền cậu bật điều hòa dùm, trời nóng hơn 30 độ, sao mà cậu chịu được.”

Cổ Tư Hoành vừa xem tạp chí, vừa dùng giọng nói giàu từ tính nhờ Dạ Lãng......

Dạ Lãng lại bật quạt cạnh giường .

“Điều hòa hỏng rồi.”

Cổ Tư Hoành vất vả lắm mới kìm nén được xúc động, lại bị lời này của Dạ Lãng khơi mào, anh lập tức “há” một tiếng, giương mắt cười như không cười nhìn Dạ Lãng: “Cậu ăn chay, vậy có sức đánh nhau không?”

Dạ Lãng ngồi xuống giường, rút từ đầu giường ra một thanh đao Nhật Bản rất dài, không chút hoang mang lấy khăn lau trên đầu giường, rất có trật tự lau thanh đao sắc bén.

Cổ Tư Hoành im lặng.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào thanh đao sáng bóng, cảm thấy một áp lực vô hình, bởi vì anh cảm thấy Dã Lang bình tĩnh như vậy, cho anh một loại cảm giác tương đối nguy hiểm......

Người bình thường ai lại đặt một thanh đao Nhật Bản vừa dài lại vừa sắc bén ở đầu giường ngủ của mình......

“Muốn chém tôi?” Cổ Tư Hoành hỏi hắn.

Dạ Lãng nhất thời nhìn hắn: “ Điều hòa ngày mai sẽ tìm người đến sửa.”

“Mua cái mới không phải được rồi.” Cổ Tư Hoành tiếp tục xem tạp chí. Nhưng anh cảm thấy rất nóng, nhất là sau khi ăn lẩu xong, anh càng cảm thấy nóng hơn......

Nóng đến nỗi anh muốn cởi quần áo......

Cổ Tư Hoành đặt tạp chí xuống, anh không chịu được nữa, bởi vì nóng, anh liền ngồi dậy làm tư thế cởi áo: “Cậu không ngại chứ?” Anh hỏi Dạ Lãng......

“ Nếu anh không phải đàn ông, tôi sẽ ngại.” Dạ Lãng dựng thẳng thanh đao Nhật Bản, mũi đao rất sáng, hắn nghiêng đầu lấy bật lửa và thuốc lá đặt trên bàn, tự mình châm một điếu, rồi ném thuốc và bật lửa cho Cổ Tư Hoành.

Cổ Tư Hoành vắt áo ở cạnh giường, nằm dựa vào đầu giường hút thuốc: “Tôi muốn xem TV.” Anh muốn xem tin tức, nhưng hoài nghi cái TV đồ cổ của Dạ Lãng có còn xem được hay không.

Cho nên sau khi nói xong, anh cũng đã không ôm hy vọng gì mà nhìn chằm chằm vào trần nhà ố vàng, thật là xx ......

Dạ Lãng đi mở TV, TV không có điều khiển từ xa, vẫn phải mở bằng ấn nút trên TV : “Anh muốn xem kênh nào.” Dạ Lãng vẻ mặt hờ hững vặn công tắc.

Cổ Tư Hoành nghe thấy tiếng rè rè phát ra từ TV, anh không dấu vết quay mặt sang chỗ khác thở dài một hơi: “Tốt hơn hết là tắt đi.” Màn hình đều là hoa râm.

TV đã tắt.

Trong phòng yên tĩnh .

Dạ Lãng ngồi xuống bên giường, để cho Cổ Tư Hoành ngủ bên ngoài, có quạt mát, Cổ Tư Hoành liền cảm thấy lạ, Dạ Lãng hình như không nóng chút nào: “Cậu thật sự không nóng?”

“Ai bảo anh ăn nhiều lẩu như vậy.” Dạ Lãng quay người, đưa lưng về phía Cổ Tư Hoành, ngủ.

Cổ Tư Hoành không nói nữa, nhưng lại dí mạnh dập tắt tàn thuốc trong tay, anh quyết định ngày mai sẽ mua một cái điều hòa, nhưng thực tế tất nhiên thường không như ý, điều hòa trong nhà Dạ Lãng là một đồ cổ lâu đời, nếu thay cái mới, thật đúng là không có chỗ nào mà lắp, cho nên chỉ có thể sửa......

Điều hòa không mua được, điều khiến Cổ Tư Hoành ngoài ý muốn là, người đến sửa điều hòa hóa ra lại là Tung Hào......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top