H+

“Thế nào? Rất thần kỳ phải không? Từ xưa đến nay chưa có ai hoà hợp được nhật nguyệt như ta. Thuận đạo thiên tượng, chỉ cần một ý niệm là có thể tùy ý biến hóa thân thể.”
Nhũ Nhật kéo dây áo kết nút sao cổ, áo yếm bị vú khủng kéo căng lập tức mềm mại trượt xuống. Quầng vú hồng nhạt bao bọc núm ti nhạy cảm liền rơi vào lòng bàn tay nam nhân.

Yết hầu hắn khẽ trượt, Tần Khải thử xoa bóp bầu vú, giọng thường đã khàn giờ còn khàn hơn. “Vậy... Vậy ta bắt đầu được chứ?”
“Tất nhiên” Nhũ Nhật rũ mắt cười nhạt, cúi đầu hôn nam nhân dưới thân.


Nhũ Nhật nằm đè trên người Tần Khải, cọ bộ phận mới xuất hiện vào cây gậy đang cương, nóng hổi dựng đứng của đối phương.
“Nứng quá... Muốn thụ tinh của Tần sư huynh~” Nhũ Nhật tận hưởng cảm giác lồn non được mát xa, thi thoảng gân cặc còn cọ vào hột le và lỗ tiểu, Khiến y vừa phê vừa nứng.

Đầu khấc như nấm đặt ngay lối vào lỗ dâm cọ cọ, nước lồn không ngừng ọc ra liền làm con cặc hắn ướt nhẹp.
Tần Khải kích động bóp mạnh mông y nâng lên, hẩy hẩy cặc đâm nhẹ vào lỗ dâm.
“Chật... Không nhịn nổi nữa rồi... Ta vào nhé?”

Nghe vậy Nhũ Nhật liền đổi tư thế quỳ bò cho tiện nhún, y cắn môi ngoáy eo. “Hình như có cả màng trinh thì phải, ngươi nhẹ một chút...”

Nhẹ à…? Tần Khải nheo mắt.
Ở thời đại này, nam tử có chút gia thế đã sớm có thông phòng từ khi dậy thì. Ngoài tiểu thư khuê các muốn giữ mình cho phu quân tương lai, hiếm nữ nhân nào còn trinh khi đã trưởng thành.
Nghe vậy con cặc bên dưới càng cứng hơn, hắn dùng sức, hay tay đè mạnh mông y xuống. Đầu khấc đã đâm được phân nửa liền phụt một tiếng, một đẩy gần lún cán.

Nhũ Nhật trợn to mắt hét lên, xụi lơ nằm phịt xuống hổn hển. Cảm giác màng trinh bị đâm rách như bị ai đó xé đi lớp thịt vậy... Dù chiến đấu hay luyện kiếm bị thương đã quen, song cơn đau từ nơi nhạy cảm vẫn khiến y khó mà thích ứng được.

Tần Khải nghiến răng kìm nén ham muốn bắn tinh, gân xanh nổi lên giần giật trên thái dương hắn. Luồng khoái cảm mãnh liệt truyền từ háng ra toàn thân, tựa như có hàng trăm cái miệng đang phục vụ con cặc vậy.
Hắn ngửa đầu rên khẽ, chậm rãi đẩy eo cho Nhũ Nhật thích ứng với kích thước dương vật. Hắn còn không quên vuốt ve, kích thích vú bự giúp y thả lỏng.

Rất nhanh Nhũ Nhật đã hết đau, thay vào đó khoái cảm chỉ có khi giao cấu dần thay thế, thậm chí nó còn mãnh liệt hơn bình thường.
“Hư... Hưm sướng quá” Nhũ Nhật lòm còm bò dậy, nhìn hai bầu vú to như bò sữa đang ịn vào ngực người nằm dưới.
“Tần sư huynh... Sướng không?” Nhũ Nhật bị nhấp đến rên rỉ, lồn nhỏ vừa trướng vừa căng. Thậm chí y còn cảm nhận được gân buồi đang giật giật, gồ lên ma sát với thịt lồn nhạy cảm.

“Ừm... Đụ lồn nhỏ của tiểu sư đệ sướng chết đi được!” Tần Khải ồ ồ thở dốc bóp mông mỹ nhân nắc mạnh, sướng đến máu nóng sôi trào mà dập mạnh một cái, làm Nhũ Nhật hét một tiếng rồi triều xuy.
“Agh...” Hắn hít một ngụm khí lạnh, tạm ngưng eo chịu đựng lồn nhỏ đang cao trào, không ngừng ọc nước còn xoắn bót cặc hắn.

Nhũ Nhật thở dốc đợi cơn khoái cảm lên đỉnh bằng lồn rút lui, rầu rĩ nhìn gã nam nhân đang mê mẩn nhìn mình.
“Ôi... mạnh quá... Ta chỉ vừa mới phá trinh mà”. Y liếm môi lại nâng mông từ từ ngồi xuống, nuốt trọn con cặc thô bự của Tần Khải rồi nhún.
Đáp lại là một tiếng rên sung sướng của nam nhân, hai bàn tay đang giữ eo y càng siết chặt hơn.

Nhũ Nhật ngồi trên người Tần Khải mà nhún, tiếng va chạm da thịt bành bạch vang vọng trong kết giới. Cặp vú khủng căng tròn và con cặc nhỏ rỉ dịch dâm, theo từng cú nhún dập của y mà nảy lên xuống.

Trông dâm loằn vô cùng.

Nhũ Nhật và Tần Khải chưa bao giờ trải qua lần làm tình nào mà khoái cảm lớn như vậy.
Cả hai ở tư thế cưỡi ngựa hồi lâu, bốn tay đan vào nhau, cú nhún lần này sâu hơn lần trước, sâu đến mức chạm tới cổ tử cung khép chặt.

Nhũ Nhật hổn hển lắc đầu... Y sướng không chịu nổi mà buông tay nằm xuống ôm lấy cổ Tần Khải.
Không vì thế mà ngưng lại, gã nam tử ôm người trong lòng mà thắt lưng như máy đóng cọc, tàn nhẫn dập bốp bốp đến tóe cả nước lồn. Thân thể bên trên cũng bị tác động mà xóc nảy, để hai bầu vú to tròn chèn ép cọ vào cơ ngực rắn rỏi của hắn.

Cuối cùng người đầu hàng trước là Nhũ Nhật, lồn nhỏ mới phá trinh bị nắc đến nước dâm ròng ròng, y không ngừng thút thít lắc mông xin tha.
“Hỏng... Hỏng mất, đừng dập nữa~” Nhũ Nhật gục đầu vào vai nam nhân, sướng đến nỗi vừa cao trào vừa co giật.

“Một chút nữa... một chút nữa thôi...” Tần Khải hừ hừ rên từng tiếng trầm khàn, Không vì lời van xin mà dừng lại, ôm chặt người trong lòng mà hẩy hông đụ.

Tử cung vì cơ thể lên đỉnh mà hé mở phun nước dâm, xối thẳng vào lỗ niệu đang co thắt vì kìm nén bắn tinh, hại Tần Khải sướng đến túa mồ hôi hột.
Không nhịn được nữa, hắn ôm chặt lấy người không cho chạy, mắt đỏ ngầu đụ điên cuồng. Nhũ Nhật vừa mới cao trào lại bị ép cao trào thêm lần nữa, không chịu nổi mà cắn mạnh lấy vai Tần Khải nức nở.

Nam tử bị cắn càng hưng phấn, hắn ngắm vào cổ tử cung nhạy cảm mà nắc liên hồi. Rốt cuộc trong tiếng hét vỡ vụng của Nhũ Nhật, hắn cũng đụ mở ra cánh cổng bí ẩn kia.
Đầu buồi như mũ nấm dường như chen vào một cái miệng khác, vừa nóng vừa nhiều nước. Tử cung tựa như không chờ nổi ngay lập tức co thắt, bú mút từng điểm sướng của hắn.


Tần Khải nhắm mắt gầm khẽ, lại dập thêm mấy cái nữa. Trong tiếng nức nở của Nhũ Nhật, đỉnh thật sâu đầu khấc trong tử cung rồi thả lỏng xuất tinh.

Với khoái cảm tiêu hồn như vậy còn lâu Tần Khải và Nhũ Nhật mới thỏa mãn khi chỉ chịch một lần.
Hai người trong kết giới thử vài tư thế như đụ nằm nghiêng, vừa se núm vừa quỳ nắc lồn từ sau, họ còn thử cả tư thế động vật giao phối. Tư thế này con cặc vào cực sâu, Tần Khải còn ghì chặt eo Nhũ Nhật mà rung hông thành tàn ảnh, đầu khấc liên tục nắc tử cung làm cả hai sướng đến dục tiên dục tử.

Nhũ Nhật còn tưởng lồn mình sắp nát rồi, bị gã nam nhân đụ sướng đến té đái, cặc nhỏ cũng vì bắn tinh quá nhiều mà đỏ ửng đến đáng thương.
Y không khỏi thầm may mắn mình không thực sự là nữ nhân, nếu không xuất trong liên tục thế này chắc chắn y sẽ thụ thai con của Tần khải mất!!

Cuối cùng Tần Khải đè hai chân Nhũ Nhật sát đất thành chữ M, Còn hắn dạng chân ngồi chồm hỏm, bốp hốp hì hụt giã lồn.
Lần nào cũng rút ra nguyên cây rồi dập mạnh đến lún cán, môi lồn béo múp bị dập đến đỏ ửng, nhẽo nhoẹt nước lồn cùng tinh dịch.
Nhũ Nhật rên khóc đến mức lạc cả giọng, liên tục triều xuy và lên đỉnh khiến y tưởng mình sắp ngủm đến nơi.
Đến khi bị xã tinh trong tử cung lần thứ N, Nhũ Nhật mới trợn mắt mà ngất xỉu.

Tần Khải trầm khàn gầm gừ ôm chặt người trong lòng, ngoáy eo tận hưởng khoái cảm cao trào. Cặp tinh hoàn co giật không ngừng bơm tinh trùng vào tử cung đã căng đầy con cháu của hắn.
Bơm nhiều đến nỗi tràn ra từng dòng dịch trắng đục, từ nơi kết hợp cả hai chảy xuống động vũng dưới đất.

Đến khi thỏa mãn rút cặc ướt sũng tinh khỏi lỗ đụ, Tần Khải mới nhận ra Nhũ Nhật đã ngất đi. Hắn hơi chột dạ, cúi đầu khẽ hôn lên khoé mắt ươn ướt của mỹ nhân trong ngực.

Niệm chú thanh tẩy dịch bẩn trên thân thể cả hai. Sau đó hắn cẩn thận giúp y mặc lại y phục bị vứt ngổn ngang kế bên.
Sau khi thu xếp ổn thoả, hắn chui vào túi ngủ, rồi kéo người kia vào lòng. Kết giới vẫn còn vận hành yên ổn, có vẻ chỉ khi Nhũ Nhật tỉnh lại mới có thể hoá giải.

Hắn nhẹ vuốt ve sườn mặt tinh xảo, làn da trắng mịn như ngọc của đối phương.
Tần Khải cúi đầu, nhẹ hôn lên trán người trong ngực, mới ôm chặt lấy y chìm vào mộng đẹp.

Tần Khải tỉnh giấc, người trong lòng đã rời đi từ bao giờ, kết giới Nhũ Nhật bố trí cũng đã sớm tiêu tán.
Hắn ngồi dậy vươn vai ngáp dài, thần sắc thập phần thư thái. Một đêm hoan dâm tận hứng, tinh thần không khỏi sảng khoái.

Đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng Nhũ Nhật, Tần Khải mới hướng tới Phương Huyền đang ung dung lau kiếm cạnh bên hỏi.
“Nhũ sư đệ đâu?”

Phương Huyền hơi hơi ngẩng đầu, bạch y như tuyết, dung mạo tựa ngọc. Gã thoáng nhìn qua chốc lát, rồi lại cúi xuống tiếp tục lau lưỡi kiếm như gương.
“Nhũ công tử nói mấy hôm hôn mê, thân thể còn lưu tạp khí cùng dư dược của hồ hoàng sinh tiết liên. Tuy có thể dùng thuật thanh tẩy, song trong tâm vẫn thấy khó chịu, nên đã đến suối gần đây tẩy rửa rồi.”
Không hỗ là công tử thế gia tu chân chính tông, ngữ khí thản nhiên mà không thất lễ.

Tần Khải gãi má, đêm qua công nhận dính nhớp thật.

Hắn sờ môi, thẫn thờ hồi tưởng lại khoái cảm tuyệt vời đêm qua, tự hỏi liệu sau này hắn vẫn có thể cùng Nhũ Nhật ân ái chứ?
Không được, phải thăm dò thì hắn mới yên tâm.

“Ơ? Đi đâu đấy?”
Linh Đan đang líu lo cùng vài nữ tu sĩ vừa thu dọn nơi nghỉ vừa trò chuyện, thấy Tần Khải vội vàng bước đi liền ngơ ngác hỏi.

“Tìm Nhũ sư đệ.”
Hắn chỉ bỏ lại một câu, dáng người anh tuấn đã khuất sau rặng đá. Linh Đan nhún nhún vai, thầm khen tình cảm sư huynh đệ họ thật tốt.

Bên kia ở thác nước sâu trong bí cảnh.
Nhũ Nhật đứng dưới thác, mái tóc bạch kim dài xoăn nhẹ rũ đến tận gót, bị thấm ướt càng có vẻ thần lệ. Núm vú hồng nhuận nửa nhô vì nước mát, hai bầu vú trắng nõn căng tròn, một tay khó mà bao hết.

Tẩy rửa xong xuôi, định thi pháp hong khô tóc và kiến tạo lại trang phục, sau lưng liền truyền đến tiếng  bước chân.
Nhũ Nhật dừng lại.

Một vòng tay ôm lấy Nhũ Nhật, mùi hương nam tính quen thuộc liền bao phủ. Người nọ nghiên đầu hôn mút vành tai y, bàn tay nâng lên bóp lấy bầu vú rồi se véo núm ti nhạy cảm.

“Ưm... Tần sư huynh” Nhũ Nhật rùng mình, vết chai trên ngón tay hắn cọ qua tuyến tiết sữa, một dòng điện tê dại cứ thế lan xuống thân dưới.

Tần Khải cười nhẹ, xoay người đối phương lại, ôm lấy vòng eo nhỏ kéo y vào lòng mình, cúi đầu hôn sâu.
“Ưm...” Nhũ Nhật rên nhẹ, hai tay vòng qua ôm cổ nam nhân, cùng hắn môi lưỡi triền miên.

Chốc sau nụ hôn ướt át ban sớm mới kết thúc. Tần Khải vẫn còn lưu luyến mút mạnh đầu lưỡi mỹ nhân, lại nhận được một cú đánh nhẹ như khều vào ngực.
“Tê quá... Sao mới sáng sớm lại hung dữ như vậy” Nhũ Nhật nhíu mày, ấn ấn phiến lưỡi vào má trong.

Ngắm nhìn thần nhan động lòng trước mắt, Tần Khải vẫn không nhịn được hôn đôi mắt tựa minh nguyệt kia “không phải vì đệ quá kiều diễm sao? Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà ta đã cương rồi”
Hắn còn đỉnh đũng quần căng phồng vào cái bụng trắng nõn của y, ám chỉ bản thân đang cực kỳ hưng phấn.

“Hôm qua xuất nhiều như vậy giờ vẫn muốn thêm sao?” Nhũ Nhật mặt không đổi sắc đẩy kẻ đang sờ mông mình ra.
“Mau về trại thôi, mọi người chắc hẳn đang chờ” sau khi niệm chú khôi phục y trang đâu vào đấy, Nhũ Nhật toang cất bước rời đi nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.
Bàn tay y bị kéo đặt lên túm lều căng cứng, nhìn thanh niên đang dùng cặp mắt thèm khát quét khắp cơ thể.

Nhũ Nhật liền biết mình khó mà thoát được.

“Một nháy thôi... Với tình trạng như thế mà về trại sẽ xấu hổ lắm” cái giọng khàn khàn thường ngày của Tần Khải, hiện tại khi hứng tình thật gợi cảm làm sao.
Nhũ Nhật nghe mà lỗ tai nhẹ giật, tựa như muốn mang thai đến nơi.
Một hiệp không tốn bao nhiêu thời gian, với lại bị trêu chọc nãy giờ cũng đã bén lửa. Y xoa xoa con cặc hưng phấn dưới lớp vải, chần chừ gật đầu.


Trong khoảng thời gian mọi người thu dọn nơi nghỉ qua đêm, Tần Khải và Nhũ Nhật lại dính chặt lấy nhau mà hoan dâm.

Nhũ Nhật muộn màng nhận ra mình bị hố khi triều xuy lần hai, bảo đụ một hiệp thì chính là góc nhìn của Tần Khải. Lúc đạt cực khoái cao trào, hắn ta thế mà dừng lại ghìm tinh, đợi y bớt co bót lồn nhỏ mới hung hăng giã tiếp.
Tấm lưng trần săn chắc của hắn mồ hôi chảy ròng rã, thắt lưng như eo chó đực tràn đầy sức lực sung mãn. Nếu không bị địt đến nhận thức mơ hồ, Nhũ Nhật chắc sẽ vuốt ve tán thưởng đôi chút.

Nhũ Nhật bị đụ phê đến ngón chân cuộn tròn, thè lưỡi chảy cả dãi cũng không hay. Khoái cảm điên dại ấy khiến y dục tiên dục tử, vừa sợ vừa nghiện con cặc khủng của tên thanh niên.
Đến khi hứa sau này không được bỏ rơi Tần Khải hay từ chối lời cầu hoan của hắn, nam nhân mới gầm khẽ xã toàn bộ tinh trùng vào tử cung nhạy cảm.

Lúc Tần Khải dìu Nhũ Nhật lết thân thể bị đụ tả tơi rời khỏi, thì đã là sau một chén trà sau.

Trong rừng đá yên tĩnh, Lưu Nhân chậm rãi bước ra, ánh nhìn lạnh nhạt liếc qua dấu vết hỗn loạn trên đất.
Vốn định sau khi cứu nhóm Phương Huyền liền rời bí cảnh, chẳng ngờ lại tận mắt chứng kiến một màn phàm tục xuân phong.

Theo lẽ, khi Nhũ Nhật thoát y dưới thác, hắn nên lập tức rời đi. Song đôi chân như bị định trụ tại chỗ, chẳng thể nhấc nổi dù chỉ nửa bước.
Thế là một vị địa tiên, thượng tôn của chính đạo danh môn như hắn, lại sa vào dục niệm trần thế, lén nhìn người khác thoát y tẩy trần.

Khi Tần Khải xuất hiện, hai thân ảnh loã thể giao triền, hắn thế mà không rời đi.

Mạch huyết vốn yên tĩnh bao năm bỗng sôi trào, bụng dưới cũng tê dại cương cứng. Lưu Nhân cúi đầu nhìn, ánh mắt lóe qua tia tự giễu.
Từ ngày đắc đạo đến nay, hắn sớm đoạn tuyệt thất tình lục dục, giữ tâm như giếng thu. Vậy mà chỉ một thoáng nhìn thấy thân thể người kia, tâm cảnh lại nóng bỏng dao động.


“Wahhh, cuối cùng các ngươi cũng chịu quay về! Suýt nữa ta phải đi tìm rồi đấy…”
Linh Đan hí hửng chạy tới, lời chưa dứt đã nghẹn nơi cổ.
Ánh mắt nàng sững lại, dừng trên vòng ngực đẫy đà của Nhũ Nhật, rồi lại cúi nhìn xuống chính mình, rồi lại ngẩng lên nhìn y.
Nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng mới lắp bắp hỏi. “Ngươi… ngươi là nữ phẫn nam trang sao?”

Nhũ Nhật điềm nhiên lắc đầu, khăn voan che phủ dung mạo không rõ thần sắc.
“Ta vốn là nam tử, chỉ là sau khi hoá thần, thân thể có chút dị biến." Không muốn nói về điều này quá sâu, y lảng sang chuyện khác.
"Lúc nãy tình cờ gặp được vài gốc cà phê dại, bọn ta hái một ít mang về, định pha cho nhóm mình uống.”

Phía sau Tần Khải cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hắn biết rõ hạt cà phê ấy vốn sẵn trong túi càn khôn của Nhũ Nhật, lời kia chẳng qua là cái cớ bao che khi cả hai vắng mặt quá lâu.

“Linh Đan, cho ta mượn tiểu lò ngao dược của ngươi được không?”
Thấy đối phương vẫn chưa hoàn hồn, Nhũ Nhật đưa tay vẫy vẫy trước mặt nàng.
Linh Đan thẹn thùng đỏ mặt, giậm chân quát. “Lò luyện đan của ta không phải để rang cà phê đâu nhé!!!”
Tuy lời cứng rắn là thế, nhưng đây chẳng phải lần đầu Nhũ Nhật mượn lò của nàng.

Chỉ phụng phịu thoáng chốc, Linh Đan liền ậm ờ gật đầu.
Dẫu sao, tài nghệ bếp núc của Nhũ Nhật vốn trứ danh trong nhóm... tham ăn lại khéo tay, nhắc đến ẩm thực thì chẳng ai bì kịp.

Linh Đan ngồi xuống bên cạnh Phương Huyền, người từ đầu vẫn lặng lẽ quan sát. Nàng nghiền ca cao cho cho điểm tâm, tu sĩ vốn quen thanh đạm, bọn họ vẫn chưa tu luyện đến ngưỡng tích cốc.
Hấp thụ chút vị ngọt đầu ngày cũng là để điều hòa khí huyết, tránh việc thiếu đường mà ngất đi.

Nàng nghiêng đầu, giọng mang ý trêu chọc. “Thật ngoài dự liệu, ngươi chẳng có chút phản ứng nào với thay đổi ấy.”

Phương Huyền cụp mi, hờ hững đáp. “Chuyện ấy không hợp lễ.”
Hắn nhớ lại tình cảnh buổi sớm, tuy ngoài mặt bình thản, song trong lòng cũng thoáng chấn động.
“Thân thể biến hóa sau độ kiếp vốn chẳng hiếm trong tam giới. Nhũ công tử đi đường tắt mà đắc đạo, e rằng cũng phải trả giá đôi phần.”

Khăn voan lay động như sương, tóc xoăn mềm tựa như tơ, tà váy nhiều lớp phất nhẹ theo gió. Dung nhan thanh lệ như minh nguyệt, khí độ ấm dịu như dương quang.
Linh Đan là nữ tử mà cũng phải đỏ mặt, huống hồ là Phương Huyền cùng các nam tu sĩ khác?

Nhũ Nhật nhàn nhạt mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. “Ta nào đã đột phá Nguyên Anh. Kẻ đi đường tắt, chẳng qua lôi kiếp, chẳng vượt tâm cảnh phần nhiều hóa ma, thân hình dị biến.”
Nói đoạn, tựa như đang nghĩ điều gì y liền bật cười.
“Thế nên thân thể hiện giờ xem ra vẫn còn may mắn, chỉ nghĩ đến cảnh ta mọc râu tua tủa, tay chân lẫn lộn... thật khiến người kinh hãi.”

Tần Khải ngồi cạnh tiểu lò rang hạt, hoa lửa nổ tí tách, hương cà phê nồng nàn. Nghe đến “đi đường tắt cầu tiên” hắn bất giác rùng mình.
Từng diện kiến kẻ vì vọng đạo mà thân thể biến dị, nay nhìn lại Nhũ Nhật tuyệt sắc phi trần, trong lòng không khỏi thầm niệm một câu may mắn.

Phương Huyền nhìn y, ôn hòa hỏi. “Nhũ công tử, kế tiếp định liệu thế nào?”
Nhũ Nhật khe khẽ rên. “Theo lẽ, ta nên hồi tông bẩm báo với trưởng bối, mong được chỉ điểm minh lộ.”

Y nghiêng đầu, giọng điệu mang ý cầu kiến. “Phương chân nhân, liệu người có cảm thấy thần lực của ta có phần dị thường?”

Phương Huyền tiếp lấy đồ trong tay y, vừa hỗ là khuấy trộn hỗn hợp vừa đáp.
“Tam giới đạo pháp muôn hình vạn trạng. linh lực, thần lực, phép lực, nội lực... đều quy về căn nguyên âm dương ngũ hành, tín ngưỡng, thiên tượng cùng sinh mệnh. Còn ‘nhật’ cùng ‘nguyệt’ vốn là hiện tượng thiên văn, từ xưa chưa từng có tiên nhân nào vượt tam giới mà điều khiển được.”

Hắn thoáng dừng, thở dài thuật lại sự thật.
“Hễ là sinh linh hữu trí, tất bài xích dị loại. Nếu công tử xử trí không khéo, e rằng tam giới sẽ quy vào ma đạo.”

Nhũ Nhật trầm ngâm, gật đầu tán đồng. “Quả là điều nan giải. Ta chẳng dám chắc bản thân sau này sẽ quy tiên hay nhập ma... Nhưng tương lai vốn chẳng thể định.”

Y khuấy nhẹ hỗn hợp trứng cùng kem sữa trên than hồng, thêm bơ lạt và ca cao, đợi tan đều mới đổ vào khuôn gỗ, nện nhẹ cho khí thoát.
"Ma hay đạo, không phải chỉ dựa vào chính hay tà quyết định. Còn phải xem xét tiền căn hậu quả, mối quan hệ tiền kiếp nữa..."
Nhũ Nhật chán nản thở dài.
"Nhưng ta sẽ cố gắng giữ vững sơ tâm, không phản bội đạo lý của mình.

Dứt lời, Nhũ Nhật đứng dậy nói với đồng bạn xung quanh. “Chỉ cần làm lạnh một chút là có thể dùng rồi. Tần sư huynh, phiền huynh pha thêm ít cà phê nhé?”
Tần Khải gạt đi mồ hôi trên trán, mỉm cười gật đầu.

Nhũ Nhật cảm kích vì Phương Huyền chỉ điểm, nói một câu đa tạ liền rời đi làm việc của mình.
Phương Huyền ngước nhìn thiếu niên hòa nhã giữa đám người, khóe môi bất giác cong nhẹ. “Nguyện thần che chở cho ngươi...”


Dùng xong bữa sáng, Nhũ Nhật và Tần Khải quyết định lưu lại tiếp tục đồng hành cùng nhóm bằng hữu.

Chưa kể món nợ của sự kiện hoàn sinh ở đó, y còn muốn nhân dịp này thăm dò thần lực mới lĩnh ngộ. Những chiêu thức huyền diệu ấy như được khắc sẵn trong tâm, chỉ cần vận thần lực liền sử dụng trôi chảy.
Song vẫn mới lạ khó thuần, tình trạng hiện tại của y tựa đứa trẻ khoác da người lớn vậy.
Nhớ lại hôm qua, chỉ một chiêu đã khiến khí huyết hao tổn. Nhũ Nhật vẫn ủ rũ đôi chút, y hiện tại còn không bằng một nửa bán tiên a.


Nhũ Nhật vốn có một thanh kiếm trung phẩm lập khế ước từ khi kết đan trung giai. Đối với kiếm tu bọn họ, kiếm là mệnh, kiếm vỡ thì hồn nát.
Thế nên khi sa bẫy ma tộc và trúng u độc lam của xà ma, y không dám vận kiếm khí chỉ sợ kinh mạch càng thêm nghiêm trọng. Bất đắc dĩ, Nhũ Nhật đành phong kiếm tạm ngưng sử dụng một thời gian .

Vì không có vũ khí, thực lực của Nhũ Nhật giảm đến quá nửa. Trong bí cảnh hiểm nguy khó lường như này, lại gặp thêm vài lần biến cố đã dẫn đến việc y hôn mê ngày đêm.

Kẻ khác gặp cảnh này hẳn sẽ bỏ mặc, cùng lắm ném y về Dư An Kiếm Tông xem như trọn nghĩa. Nhưng Tần Khải, Phương Huyền và Linh Đan chẳng quản gian nguy, tìm đủ cách kéo một kẻ hấp hối như y trở về từ quỷ môn quan.
Ân tình này khiến Nhũ Nhật cảm động đến rối tinh rối mù, lại khó lòng bày tỏ qua lời nói. Bởi vậy, ngoài lý do thu thập vật phẩm để trả nợ, y cũng rất tích cực hỗ trợ đạo hữu tầm bảo bí cảnh.


Nhũ Nhật Hoá Thần thực lực chẳng những tăng vọt, còn rút ngắn thời gian tổ nhóm quanh quẩn trong bí cảnh không ít.

Nắm trong tay thần lực nhật nguyệt, lại có thần kiếm theo chủ nhân phá xác tái sinh. Nhờ vậy sau mấy tháng hành tẩu và thu thập, nhóm người rốt cuộc cũng thuận lợi rời khỏi bí cảnh, vật phẩm thu hoạch giá trị lại phong phú .

Nhũ Nhật đứng trước pháp trận truyền tống, hít vào một ngụm không khí trong lành. Ánh chiều tà rót xuống, nhuộm thần trang của y thành sắc cam sữa vừa thánh khiết, vừa tuyệt diễm đến động lòng.
Phương Huyền vừa bước ra khỏi pháp trận liền nhìn thấy cảnh này, tim thình thịch một cái. Còn chưa thu hồi được thần trí, Tần Khải và Linh Đan cũng nối nhau truyền tống ra theo.

Thu hoạch lần này phong phú đến khó tin.

Linh Đan vui vẻ nhảy chân sáo, chạy đến ríu rít với Nhũ Nhật. Tần Khải tuy mệt mỏi, nhưng khoé mắt khoé môi vẫn vương ý cười, trong ánh nhìn dường như ẩn một tầng tình ý, tinh tế mới nhận ra.

Phương Huyền mím môi, lòng muôn phần phức tạp. Đứng phía sau nhìn góc nghiêng thanh tú kia, hắn không rõ cảm xúc dâng lên trong ngực mình liệu có nên tồn tại hay không.

“Vất vả rồi, muốn dựng trại nghỉ ngơi hay tìm thị trấn gần đây?” Tần Khải đưa tay xoa đầu Nhũ Nhật, nhưng khăn voan phủ đầu y chẳng động đậy lấy nửa phần.
“Đi thị trấn đi!” Linh Đan đứng bên cạnh vừa kiểm kê túi càn khôn vừa than thở. “Chứ mấy tháng nay toàn mền trời chiếu đất, co ro trong túi ngủ khó chịu muốn chết luôn rồi!”

Nhũ Nhật thu kiếm, thần kiếm tan vào hư không, hoá thành một món trang sức đeo cổ tinh xảo. Nhìn qua cũng biết đó là hình thái linh hoá của thần kiếm.
“Ta thế nào cũng được, nghỉ một đêm thôi. Ta phải gấp rút hồi tông môn báo cáo sự tình, việc lớn đã trì hoãn quá lâu rồi.”

Tần Khải gật đầu, không hề câu nệ.
Hai nam nhân ăn ý nhường Linh Đan, nữ nhân duy nhất trong tổ đội, tìm một khách điếm trong thị trấn lân cận trú lại một đêm.

Lần này có không ít tu sĩ đi theo sau bọn họ sau sự kiện hoàn sinh. Nhờ chiến lực kinh người của Nhũ Nhật, đám tu sĩ ấy cũng được hưởng ít nhiều món hời, nhặt được số bảo vật mà thường ngày khó mà chạm tới.

Vì vậy, hết nhóm năm rồi nhóm bảy tu sĩ lần lượt tiến lên hành lễ cảm tạ.

Không biết do thân phận hoá thần thay đổi hay sao, những người vốn được xem như tiền bối, lại nhìn mình bằng ánh mắt có phần kiêng dè.
Song y cũng chẳng bận tâm bao lâu, mạnh được yếu thua. Trong tu chân giới, địa vị há thể dựa vào tuổi tác hay số năm tu đạo mà định đoạt.

Phương Huyền cũng tiến đến cáo biệt nhóm Nhũ Nhật, cũng đến lúc hắn và đồng môn phải quay về môn phái của mình.
Vị tiên tôn tính tình kém vẫn còn chờ hắn ở tông môn.

Nhũ Nhật ngước nhìn nam nhân phong nhã ôn hòa trước mặt, trong lòng khó tránh một tiếng cảm thán, quả nhiên là thế gia công tử, phong phạm quân tử lộ rõ từng cử chỉ. Y cúi người hoàn lễ, dẫu Phương Huyền chỉ chừng mười chín hai mươi, hắn đã bước vào hàng chân nhân, địa vị trong giới còn cao hơn y không ít.

Đám tu sĩ đến tạ ơn kéo dài đến tận khi mặt trời sắp khuất, Nhũ Nhật mới xem như thoát thân. Sự tình này còn hao tốn sức lực hơn mấy lần khi thăm viếng các thế gia ở kinh thành.
Linh Đan và Tần Khải đứng chờ cách đó không xa, Tần Khải chỉ im lặng nhíu mày, còn Linh Đan thì oán giận vài câu rồi thôi. Dẫu sao xã giao và lễ nghĩa vốn không thể tránh khỏi, đặc biệt là đám hậu bối trong các thế gia như họ.

“À, đúng rồi!” Linh Đan bỗng nhớ ra, bật thành tiếng. “Phương chân nhân bảo muốn duy trì thư tín qua lại với ngươi. Lúc nãy thấy ngươi bị đám người kia vây lấy, nên hắn đã bảo ta truyền lời.”
Nàng chớp chớp mắt đưa y tờ giấy viết địa chỉ truyền thư, trên mặt đầy vẻ bát quái.

Tần Khải đi bên cạnh khẽ hừ một tiếng.
Đừng tưởng hắn không nhận ra, ánh mắt cùng cử chỉ lộ vẻ cưng chiều của Phương Huyền dành cho Nhũ Nhật. Trước cả khi Nhũ Nhật hôn mê, Phương Huyền đã đối xử với y khác lạ như vậy rồi.

Nhũ Nhật cúi đầu nhìn nét bút thanh nhã, như ngọc khắc thành của Phương Huyền. Hồi tưởng ánh mắt ôn hòa mà sâu lắng kia, chẳng lẽ bản thân lại rơi vào mắt xanh của vị chân nhân luôn rồi?
Có bằng hữu bình thường sao lại muốn duy trì thư từ qua lại? Nghĩ đến mấy thúng thư tình từ đám nam nhân chất trong phòng, Nhũ Nhật chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng.

Xinh đẹp quá cũng khổ nha...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top