Chương 7

Phòng hội nghị quân sự đế quốc, Lan Mê cà lơ phất phơ ngồi nghiêng trên ghế, không để ý gì lật vài tờ công văn xem xét.

Gần nhất có hành tinh lệ thuộc đế quốc phát hiện một nguồn năng lượng khoáng sản lớn khiến cho bọn tinh tặc chú ý, luôn rình rập ở mấy vùng phụ cận xung quanh, trong thời gian ngắn ngủn đã lẻn vào đánh bom bảy hầm mạch khoáng cướp đoạt vô cùng trắng trợn, cơ hồ đem nơi đó coi như địa bàn của mình .

Sau khi kết thúc hội nghị, Lan phụ đập mạnh tay lên mặt bàn phát ra tiếng vang: “Lan Mê, hội nghị vừa rồi rốt cuộc con nghe lọt tai được bao nhiêu từ ?”

Lan Mê lời ít ý nhiều tổng kết: “Mạch khoáng, tinh tặc, muốn con đi bắt chúng chứ gì .”

“Cha cho con một tháng……”

“Đủ rồi.” Lan Mê cắt ngang lời nói của ông, sự ngão nghễ giữa mày không chút thu liễm, người chưa bao giờ bại trận như hắn căn bản không hiểu được cái gì gọi là thất bại.

Lan phụ rất kiêu ngạo về người con trai út này nhưng so với người con trai cả thì Lan Mê lại không có vài phần trầm ổn cùng khéo léo đưa đẩy, vui giận hiện hết trên mặt, tính tình ương bướng khó bảo, chính trị không thích hợp với hắn cho nên ông chỉ có thể ném hắn vào trong quân đội rèn luyện.

Kết quả càng luyện càng cuồng ngạo, dường như không có cái gì có thể làm hắn thất bại, bất quá cũng tốt, lời nói Lan phụ chuẩn bị nói lại nuốt vào miệng, đơn giản dặn dò vài câu lại nói: “Đêm nay về nhà một chuyến, anh con về rồi .”

“Khi nào về?” Lan Mê ngồi ngay ngắn “Hắn về làm gì.”

Lan Mê bắt đầu có dự cảm không tốt, ra khỏi tòa quân sự liền vội vã ngồi lên phi hạm chạy về hoàng cung, hy vọng sau cái ngày hôm hắn rời đi tốt nhất không cần phát sinh ra chuyện hắn không muốn thấy .

Lan Khê đã rời đi, Lê Triều Tuế đã tắm xong, tóc dài còn chưa khô  buông xõa sau lưng, khuôn mặt hồng nhuận ngốc ngốc, không biết suy nghĩ cái gì?

“Điện hạ.” Lan Mê từ xa chạy lại chỗ cậu .

Lê Triều Tuế giống như mọi khi không thích tiếp xúc với cậu, trong tay cầm một cái hộp pha lê, bên trong nhốt một con vật có một đôi cánh rất xinh đẹp, hoa văn màu lam lập loè nhàn nhạt ánh sáng, nghe nói đây là một loại sinh vật gọi là con bướm .

“Lan Khê đưa?” Lan Mê ghê tởm nhìn lướt qua con bướm.

Lan Khê luôn thích đưa mấy đồ vật cổ quái kì lạ, không phải là hạt giống của loại thực vật tuyệt chủng thì là hóa thạch của các loại động vật cùng mấy cái tiêu bản, khô khan lại vô vị, làm sao có thể so với cơ giáp hay chiến hạm khốc huyễn của hắn, ngay cả  khoáng thạch sáng lấp lánh mà hắn nhìn thấy ở tinh cầu khác cũng không bằng.

“Ân.” Lê Triều Tuế thất thần gật đầu.

Lan Mê nhìn chằm chằm mặt cậu như muốn nhìn thấy gì đó, chỉ tiếc là dấu vết trên đôi môi châu sưng đỏ cùng cái cổ mảnh khảnh đều là hắn lưu lại, hắn chỉ cho là do làn da của điện hạ quá non nớt nên lưu lại vết tương đối lâu cũng chẳng nghĩ nhiều về mấy điều bất thường .

Ví dụ như môi hết sưng có thể hôn lại lần nữa mà sưng, dấu hôn cũng có thể bao trùm, pheromone tuyết tùng cũng làm hắn không được ai là ai.

Rốt cuộc Lan Khê giả vờ quá giỏi, một tên giả quân tử phong độ nhẹ nhàng như gã không thể không biết xấu hổ như hắn mà dây dưa với điện hạ, huống chi hắn đối với điện hạ là đặc biệt nhất, chẳng hiểu sao hắn lại có tự tin như vậy .

Lan Mê lấy cái hộp tùy tay ném sang một bên: “Thứ rẻ rách như vậy có cái gì đẹp.”

Lê Triều Tuế cũng không thèm để ý hắn tùy tiện vứt bỏ quà mà Lan Khê tặng mình, thái độ này khiến cho tâm Lan Mê nở hoa .

Xem đi, Lan Khê ở trong lòng điện hạ tính là cái thá gì !

Lan Mê cao hứng đến mức cái đuôi vung vẩy mà bản thân cũng không biết, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống mặt đất ôm eo Lê Triều Tuế, đem đầu dán sát bụng cậu rung rung lỗ tai cho cậu sờ, buồn bực nói: “Điện hạ, tôi lại phải rời khỏi người thật lâu.”

Hắn kể vắn tắt sự tình ở hội nghị, Lê Triều Tuế vẫn như cũ không quan tâm, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng đến cả một câu dặn dò cũng không có.

Lan Mê cũng quen thái độ lãnh đạm của cậu, chỉ lo chính mình nói, hắn muốn ngủ lại hoàng cung nhưng lại nghĩ tới Lan phụ bắt hắn phải về nhà, hơn nữa hôm nay hắn lại làm thì điện hạ cũng ăn không tiêu, hắn ngủ bên người điện hạ lại không thể đụng vào, chẳng phải là một loại tra tấn sao .

Hắn lại ngoan ngoãn về nhà trước khi đi còn không quên làm nũng: “Điện hạ, mau hôn ta một cái nha .”

Con chó ngốc ngốc như hắn mặt dày đòi hôn, hồn đều sắp bay lên chín tầng mây đến nơi, bước chân nhẹ nhàng trở về Lan gia, nụ cười xán lạn lập tức hiện ra ngay thời khắc thấy Lan Khê mà Lan Khê cũng đồng dạng lộ ra nụ cười tương tự, điều này khiến cho tròng mắt của cha mẹ hai người suýt nữa thì rớt xuống, ai mà nghĩ được hai anh em ngày thường coi nhau như kẻ thù truyền kiếp lại nở nụ cười chào đón nhau như vậy .

Lan Mê là quân nhân đương nhiên phải nghiêm khắc dựa theo hành trình dẫn quân đội đi đánh đuổi kẻ địch, hai ngày trước khi xuất phát hắn có thể nói là dính Lê Triều Tuế như keo 520 vậy. Chơi cậu chết đi sống lại để bồi thường tương lai không được gặp cậu, dương vật chôn sâu ở trong thân thể cậu cơ hồ như chẳng bao giờ rời xa quá lâu, cuộc làm tình diễn ra liên miên khiến cậu cao trào ngất xỉu đi rồi lại chịch cho cậu tỉnh lại .

Lồn múp liền bị chịch nát, môi lồn đáng thương phì sưng lật sang hai bên dính tinh dịch trắng đục, lại vẫn phải như cũ hầu hạ con cặc thô tráng của Lan Mê không ngừng phun ra nuốt vào.

Hắn thích cảm giác vùi sâu bên trong tử cung ấm áp mà nghiền áp trêu nghẹo nó làm cho cái miệng nhỏ này hư mất phun nước như cái vòi bị hỏng nhưng quy đầu của hắn thật sự quá lớn rất khó để có thể cắm vào tử cung nhỏ hẹp rót tinh, mỗi lần mạnh mẽ chen vào Lê Triều Tuế đều như mất một cái mạng co giật liều mạng vùng vẫy, lồn xinh cắn cán cặc điên cuồng phun nước, vô ý thức cào mấy vết trên người Lan Mê .

Cảnh tượng cậu bị địt đến hỏng mất kích thích Lan Mê điên cuồng, dương vật không lưu tình chút nào ác độc đụ tử cung yếu ớt, hắn chẳng thèm bận tâm nơi đó còn đang cao trào mà dập không ngừng nghỉ làm cái miệng nhỏ mỏi nhức tê dại phun nước rồi lại dâm đãng ra sức lấy lòng cắn quy đầu, thẳng đến khi Lê Triều Tuế thống khổ thét chói tai lên đỉnh nhưng không ra một ngụm nước dâm nào hắn mới ngừng nghỉ .

Lan Mê quấn chặt lấy người đẹp đang xụi lơ vào lòng ngực, không ngừng liếm mặt cậu, lúc thì nói nói hắn luyến tiếc điện hạ, lúc lại mắng thủ lĩnh của mấy bọn tinh tặc, hắn thề sẽ chặt hết đầu bọn họ mới thôi .

Lan Mê nghĩ đến thời gian tới không được ôm điện hạ thơm tho mềm mại càng muốn đánh cho bọn tinh tặc kia thành tro cốt mới thôi .

Hắn ủy khuất muốn chết, nhân cơ hội vì chính mình đòi phúc lợi: “Điện hạ, chờ tôi trở lại, người nhất định phải bồi thường tôi thật nhiều được không .”

Nghĩ nghĩ, được một chút lại muốn tiến thêm một thước bổ sung: “Tôi sẽ tận lực trước khi kỳ động dục đến trở về, đến lúc đó tôi muốn ở dạng thú chịch điện hạ, ở bên trong cơ thể ngài thành kết.”

Lan Mê mở ra tủ quần áo của cậu lôi ra đống quần áo bên trong, để bên người Lê Triều Tuế làm pheromone của cậu lây dính hương hoa thơm ngát, ngay cả quần lót cũng bị vo thành một cục, hắn bẻ chân cậu ra dùng quần lót chà lau miệng lồn, mạnh bạo chà chà âm đế làm lồn xinh triều xuy, vải dệt thấm hết nước dâm không để giọt nào rơi ra ngoài .

Lê Triều Tuế tưởng tượng tên Alpha biến thái này sẽ dùng quần áo của mình xây tổ chui vào, dùng quần lót dính đầy nước dâm tanh ngọt bao lấy dương vật an ủi hoặc là dùng nó bịt kín mũi mê luyến ngửi…… Cậu ngoại trừ hỏng mất thì chính là ghê tởm.

Càng tuyệt vọng hơn là Lan Mê đi rồi thì vẫn còn có Lan Khê, mọi cảm xúc của cậu như chết lặng, căn bản không dám làm Lan Mê biết cậu cùng Lan Khê đã phát sinh quan hệ, bởi vì cậu vô pháp tưởng tượng hai anh em bệnh hoạn này sẽ vì cướp đoạt cậu mà có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào .

Tại sao cậu luôn gặp những chuyện kinh khủng như vậy ?

……...................................................

Lúc đưa tiễn quân đội, quân hạm còn chưa phi hành, Lê Triều Tuế đã bị Lan Khê ấn ở cửa sổ sát đất, đòi lấy hai trận làm tình mà mấy hôm trước cậu vẫn chưa trả xong .

Ngày đó Lan Khê mới bắn một lần, điện hạ kiều khí liền giả vờ đáng thương ôm lấy cái bụng phồng lên như mang thai bốn tháng, đáng thương cầu gã không cần làm nữa, đôi mắt lúng liếng ướt át hồng hồng, cánh môi bị hôn sưng tấy, mang theo giọng nói khàn khàn khóc nức nở cầu gã nói bụng sắp bị nứt vỡ ra rồi, bộ dạng nũng này cho dù là ai nhìn cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng lòng đua đòi của song sinh lại quấy phá, nói ba lần thì là ba lần, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể thiếu, Lan Khê thở dài, rút dương vật từ bím nhỏ ra, nhìn tinh dịch bên trong chảy ra, giọng nói có ý cảnh cáo : “Điện hạ, kẹp chặt chút nha.”

Lê Triều Tuế run lẩy bẩy nỗ lực kẹp chặt lồn.

Lan Khê khen thưởng hôn trán cậu một cái .

Đương nhiên Lan Khê không phải dễ dỗ, gã tạm thời buông tha là muốn cậu phải bồi thường lại gấp hai .

Con cặc vừa thô vừa lớn địt sâu bên trong hạ thể Lê Triều Tuế, Lan Khê thô suyễn vùi vào cổ cậu liếm láp, nhiều lúc còn muốn cắn vào tuyến thể của cậu, Lê Triều Tuế dùng tay đẩy đẩy gã, hai chân kẹp chặt eo gã ổn định thân thể, trọng lượng toàn thân đều dựa vào côn thịt bên trong cơ thể chống đỡ, cơ thể bị Lan Khê dập giã đung đưa như sắp bay đến nơi, nước lồn văng tung tóe bắn lên hết trên mặt kính thủy tinh.

“Lần trước điện hạ còn chưa trả hết, lần này lại lên giường với Lan Mê nhiều như vậy, điện hạ còn có thể chịu được sao?” Ánh mắt Lan Khê sâu thăm thẳm chẳng phân biệt rõ gã vui hay giận, chỉ có lực đạo va chạm dưới háng tỏ rõ gã vô cùng bất mãn.

Lan Khê nhấp cặc vào cáu lồn đã được Lan Mê đụ mềm, gã lại bắt đầu nổi điên, dương vật cứng như cây gậy sắt dập lồn như điên, gắt gao ấn người lên cửa sổ làm cậu tận mắt nhìn thấy Lan Mê rời đi, chính mình đua đòi lấy đồ vật nên thuộc về gã, dương vật không biết mệt mỏi gian dâm bướm dâm bao lâu, tinh dịch đặc sệt bắn ra hòa với tinh dịch của Lan Mê .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top