C29. Em muốn anh(1)
Đêm khuya, ánh trăng rọi lên song cửa.
Tiếng sột soạt âm thầm bò trườn trong căn phòng tối.
Quý Dược nằm trên giường thở đều đặn, đôi mày cau lại hiếm khi được thả lỏng trong giấc ngủ yên bình.
Những dây leo mềm mại quấn lấy cổ chân cậu từ chân giường, những chiếc gai nhỏ khẽ khàng đâm vào da thịt và mạch máu, rồi chầm chậm nhẹ nhàng tiết ra chất độc.
Chất độc gây tê liệt cùng với kích thích chảy theo mạch máu đến tim, qua tâm nhĩ và tim thất lan khắp cơ thể.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra từ bên ngoài, bàn chân Quý Dược trên giường vô thức co giật, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Làn da trắng ngần nhuốm một lớp hồng nhạt lan từ cổ lên đến gò má thanh tú, thân nhiệt bắt đầu nóng lên, trán cậu đã lấm tấm mồ hôi. Hai chân cọ xát vô tình hất tung chăn xuống.
Miêu Địch đóng cửa lại, khoé miệng mỉm cười tiến đến bên giường.
Dưới ánh trăng mờ ảo, dáng người gầy gò của thiếu niên bắt đầu thay đổi, trở nên cao lớn một cách quái dị.
Đệm giường mềm mại lún xuống không một tiếng động, Miêu Địch ngồi xuống bên cạnh Quý Dược, ngón tay thon dài nhẹ dàng lướt qua khuôn mặt đỏ bừng nóng ran của cậu, đầu ngón tay dừng lại nơi khóe môi hơi ẩm. Đôi mắt xanh biếc dần hiện lên vẻ tham lam điên cuồng chưa từng lộ ra trước mặt Quý Dược.
Dây leo trong phòng hưng phấn ngọ nguậy, bò khắp phòng như một dã thú đánh dấu lãnh thổ.
Quý Dược không hề hay biết gì, trở mình nằm nghiêng về phía cửa sổ, tay vô thức kéo cổ áo vì cơ thể bỗng nóng bức. Xương quai xanh lấp lánh lộ ra trong không khí, ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ như dòng nước trong vắt chảy qua hõm xương đẹp đẽ của cậu.
Người trên giường càng lúc càng nóng, đôi môi diễm lệ hé mở thở dốc, gò má nóng rực bất giác áp vào lòng bàn tay mát lạnh của Miêu Địch.
“Nóng quá, hưm... nóng quá…”
Tiếng rên rỉ ngọt nị khe khẽ khiến người nghe rung động, áo ngủ bị kéo xốc lên lộn xộn,để lộ những vết tích loang lổ bên dưới. Những vết đỏ chói mắt rơi vào tầm nhìn của Miêu Địch, đôi mắt xanh biếc trở nên u ám sâu thẳm.
Những vết tích như vậy, trên người anh trai yêu quý của hắn còn bao nhiêu? Đã in dấu ở đâu? Thật chướng mắt!
Dây leo giận dữ điên cuồng tràn lên, bò men theo mép giường lên người Quý Dược. Huyết đằng đỏ sậm xào xạc quấn quanh tứ chi cậu, linh hoạt như có sinh mệnh, nhanh chóng cởi bỏ quần áo cậu ra.
Bộ đồ ngủ màu xám nhạt bị vứt xuống chân giường như bị ghét bỏ, những huyết đằng tham lam khát khao uốn éo trên làn da trắng mịn, quấn chặt chậm rãi ma sát.
“Anh à, em rất thích anh.” Giọng nói trầm thấp không hợp với tuổi phát ra từ miệng cậu trai. Hắn cúi xuống, cẩn thận hôn lên khóe môi và má Quý Dược, nụ hôn dịu dàng chứa đầy sự quyến luyến cùng yêu thương vô hạn.
“Anh à, em không nhịn được nữa, phải làm sao đây?” Miêu Địch leo lên giường, cúi người xuống phủ lên thân thể Quý Dược, đôi mày đen rậm nhíu lại, vẻ mặt phiền muộn nhìn người khuôn mặt đỏ bừng bị mình che phủ dưới thân.
Bóng đen cao lớn từ trên cao bao trùm lấy Quý Dược tựa như một cái lồng khổng lồ đáng sợ giam cầm cậu kín mít trong vòng tay dã thú. Miêu Địch vuốt ve mặt cậu, những nụ hôn dày đặc lan từ cổ đến khóe môi, rồi dừng lại một chút, đôi tai đỏ bừng của thiếu niên đẹp đẽ lộ rõ vẻ mê luyến, ngượng ngùng. Đôi môi đỏ mọng lưu luyến nơi khóe môi hai giây rồi không kìm được mà hôn lên môi ướt của Quý Dược.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, lưỡi ẩm ướt vừa thâm nhập đã vội vã càn quét cướp đoạt.
Tiếng nước ám muội vang lên trên giường, Miêu Địch càng hôn càng say đắm, môi lưỡi quấn quýt càng thêm nồng nhiệt tham lam mút mát đòi hỏi.
Anh trai hắn vừa thơm vừa ngọt, thật sự quá ngon miệng.
“Ưm... hừ... ưm...”
Miêu Địch hôn ngày càng cuồng nhiệt, Quý Dược dần không thể thở nổi. Trong căn phòng tối đen, tiếng thở dốc gấp gáp và tiếng rên rỉ nũng nịu thoát ra từ cuống họng truyền vào tai người đang say đắm động tình nghe càng thêm quyến rũ khêu gợi.
“Anh, anh à.” Miêu Địch nắm cằm Quý Dược không cho né tránh, cắn nhẹ môi dưới cậu, thì thầm nỉ non. Lưỡi nóng bỏng lại xâm nhập vào miệng gấp gáp quấn quýt không rời. Tiếng nước thân mật càng thêm nóng bỏng mãnh liệt, “Em muốn anh, anh, em muốn anh.”
Cơn sóng tình nồng nhiệt dần nuốt chửng lý trí, những nụ hôn dày đặc từ khoé môi xuống cổ, từ dịu dàng chìm vào cuồng nhiệt. Mũi tràn ngập mùi hương thanh khiết độc nhất của Quý Dược. Làn da dưới môi ấm áp mịn màng. Cổ họng Miêu Địch khô khốc, yếu hầu đẹp đẽ liên tục trượt lên xuống, hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Những vết đỏ diễm lệ theo da thịt di chuyển xuống từng tấc một, lớp lớp phủ lên, dục vọng nóng bỏng theo xao động của cơ thể như ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong không khí.
“Ưm, ha ah...”
Quý Dược khó chịu vặn vẹo cơ thể, thân hình thon dài bị chàng trai cao lớn đè lên, từng chút một lún sâu vào chăn đệm. Tứ chi quấn quýt, đôi chân trắng nõn muốn kẹp chặt cọ xát nhưng bị dây leo uốn éo tách ra hai bên nâng cao quá đầu. Cặp mông tròn trịa bị kéo căng nhô lên, thịt mông trắng mềm lơ lửng giữa không trung, lỗ thịt sưng đỏ phơi bày dưới ánh trăng mờ ảo, sắc đỏ thẫm khiến người nhìn dấy lên dục hoang dã.
Ngón tay Miêu Địch lướt qua cửa động nhỏ sưng tấy làm Quý Dược đang mê man rùng mình, đầu ngón tay xẹt qua phần thịt mềm nhô lên co rút giữa đùi, đáy mắt xanh biếc cuộn trào cơn bão đen kịt.
“Bọn chúng dám đối xử với anh như vậy. Bọn chúng sao dám chạm vào anh? Bọn chúng sao dám hả?”
Huyết đằng giận dữ vung vẩy va đập khắp phòng, điên cuồng quất vào không trung như lưỡi dao sắc bén xé gió, phát ra tiếng gió rít ù ù
Miêu Địch cắn môi, ánh mắt lộ vẻ ấm ức giận dữ, ngón tay bấu chặt ga giường bên cạnh, mu bàn tay trắng bệch nổi rõ gân xanh.
Người anh mà hắn yêu thương trân quý đến vậy lại bị đám đàn ông kia thô bạo làm nhục. Chúng dám làm thế sao? Lũ rác rưởi! Sớm muộn gì hắn cũng sẽ lấy mạng bọn chúng!
Gương mặt đẹp đẽ của chàng trai ẩn trong bóng tối, xương quai hàm căng cứng sắc sảo cắt qua ranh giới rõ rệt giữa ánh sáng và bóng tối. Đôi mắt xanh biếc toả ra ánh nhìn hiểm độc trong đêm đen nhưng khi rơi xuống trên người Quý Dược lại chuyển sang ấm áp dịu dàng.
“Chắc anh đau lắm đúng không? Sao anh không nói thật với em? Là bọn chúng bắt nạt anh đúng không? Là bọn chúng ép buộc anh.”
Miêu Địch rũ mắt, thu lại vẻ tàn bạo khát máu trong mắt, thay vào đó là sự thương xót, nhẹ nhàng vuốt ve những vết tích trên eo, bụng và đùi Quý Dược. “Sao anh không kể với em? Là vì không muốn em lo lắng, hay vì nghĩ em không thể giúp anh?”
Giọng chàng trai nghe có chút ấm ức lại có chút tự trách. Những dây leo mềm mại xung quanh như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, thu hết gai nhọn trên thân, dịu dàng cọ xát lên cơ thể Quý Dược, vừa như an ủi, vừa như làm nũng.
____
400 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top