Chương 46->50
Chương 46
Buổi tiệc mau đến hồi kết. Cuối cùng Google vẫn không tiến tới trò chuyện với Baidu. Myfreshnet đi tới cửa chuẩn bị ra về, thuận miệng nói nhỏ với Google.
"Này, giọng điệu của tiểu thụ Baidu thật không bình thường tí nào. Lẽ nào thực sự biến thành tiểu công rồi ư?"
"..." Google đưa mắt nhìn Baidu đang đứng phía xa cùng Sohu, không nói gì.
Quên đi, mình không rảnh đâu mà quản mấy chuyện này. Myfreshnet nghĩ vậy bèn nhanh chóng rời đi.
Hôm sau, mấy trang web hình như đã hẹn trước với nhau, đều đưa lên trang chính một tiêu đề như nhau, chủ đề là một loạt hoạt động thương nghiệp sắp triển khai bởi Yahoo. Lời văn âm thầm mang hàm ý lo lắng rằng hành vi của Yahoo có khả năng dẫn đến lũng đoạn kinh tế. Sohu thậm chí còn kể ra toàn bộ kế hoạch kinh doanh của Yahoo, giống như đã có tính toán từ trước vậy.
Dân mạng vẫn chưa thoả mãn với chủ đề về hành động của Yahoo, thậm chí có thánh còn lên thẳng forum Yahoo lập thớt thảo luận, gần như đăng tất cả các bài tin về Yahoo lên trang Yahoo.
"Không cần phiền phức như vậy đâu." Có kẻ nhắc nhở, "Theo tình huống hiện giờ thì chỉ cần dời chuyên đề của một mình Sina qua là được rồi."
Sau khi suy ngẫm thì mọi người nhận ra đúng là thế. Thế là toàn bộ chiều sâu chiều rộng của các chuyên mục tin tức của Sina vượt lên cách xa các trang web khác. Tin tức của Sohu cứ thế mà sao chép từ bên đấy, có đầu tin còn liên kết với trang của Sina.
"Ngài Sohu, ngài copy thì cứ copy, mọi người cũng hiểu mà, có cần thiết phải lười đến mức dẫn link thẳng qua bên Sina luôn không? Thối nát đến thế là cùng..."
Ở phần phản hồi dưới mục tin tức của Sina, các post sỉ vả như thế còn rất nhiều.
"Ôi..." Sohu sờ sờ cái trán, "Tính sai có một chút thôi mà, với lại Sina cũng đâu có phàn nàn gì mình đâu..." Nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy mình có nên tìm Sina lặng mất tăm mấy ngày nay không, cơ mà nó ở đâu mới được chứ ??
Nắn bóp ngón tay suy nghĩ một chút, hình như bây giờ vẫn có thể hỏi và có thể biết tung tích Sina đấy... Hình như...
"Tencent, nhóc biết giờ Sina ở đâu không??"
"Ở đây nè anh!"
"Ế? ! Là ở đâu? !"
"Ở chung với em nè anh!"
Sao thấy càng ngày càng loạn quá vậy... "Bớt giỡn, mấy đứa đang ở đâu?"
"Văn phòng của Sina á!"
"... Gì? !"
.
"Google nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu, hắn vốn nghĩ rằng cậu sẽ không giúp đấy." Trong phòng làm việc, Tencent ngồi cạnh bên MSN, một hồi ngẩng đầu nhìn Sina đối diện sau chiếc bàn, sau đó cúi đầu rồi loay hoay nghịch ngón tay của MSN.
"Có gì đâu mà cảm ơn?" Sina mặc Âu phục thẳng thóm, tóc tai thẳng nếp, kính mắt loang loáng, mặt không biểu cảm.
"Cái này... E hèm... " MSN ho khan một tiếng không biết nói chuyện này thế nào, nhưng... "Ban đầu Google nghĩ sau khi cậu cùng với... NetEase trở mặt nhau nên sẽ không giúp, thành ra... Tóm lại là cảm ơn cậu thật nhiều nhé."
Thứ làm MSN khó tưởng tượng chính là sau khi Sina nghe đến cái tên kia thì chẳng có phản ứng gì nhiều.
"Không phải kế hoạch liên thủ để đối phó Yahoo đã thương lượng tốt từ trước rồi sao...?" Sina nâng mắt kính, "Tôi chỉ dựa vào kế hoạch ban đầu mà tiến hành thôi, không cần cảm ơn đâu."
Đúng vậy, kế hoạch ban đầu. Bằng không sao Sina, NetEase, Sohu, Tencent, Tianya, Mop có thể đồng tâm hiệp lực hại người từ tờ mờ sáng như thế được... ?
MSN nhìn vẻ bình tĩnh tự nhiên của Sina, thấy không còn gì để nói. Người này... giọng điệu cứng nhắc lại thêm gương mặt lạnh lùng, tuy Baidu cũng muốn bày ra điệu bộ này, nhưng thằng bé căn bản không phải cục đá như này mà! Như vậy xem ra... Sina thật đúng là điển hình của 'tâm tĩnh như nước'.
MSN định mở miệng nói gì đó, điện thoại di động bỗng vang lên. Vội vội vàng vàng nói tiếng "Xin lỗi", MSN đi khỏi văn phòng nghe điện thoại.
Tencent ngồi trên sô pha chớp mắt mấy cái, trông có vẻ rất buồn chán. Vẻ mặt của Sina thoáng thả lỏng đôi chút. Cậu đứng lên đi tới rồi ngồi xuống cạnh Tencent: "Tencent, MSN vẫn luôn luôn bên cạnh nhóc ư?"
"Đúng vậy." Nhóc ranh này... vừa nghe đến ba chữ kia liền tươi như hoa, thật không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa.
"... Sina à..." Tencent đột nhiên nhìn Sina chằm chằm, khiến cậu kinh ngạc nhảy dựng lên: "Sao vậy?"
"Anh thực sự không để ý tới NetEase sao??"
Bộ dạng Sina tựa như bị gì đó châm vào.
"Không phải anh không để ý tới ảnh, là do ảnh muốn đi chăm sóc người khác thôi."
"Mop phải không anh? ?"
"... Ừ."
"Vì sao thế ạ? ?"
"Mop cậu ấy..." Sina tựa hồ không phải tức giận, mà chỉ là rất bất đắc dĩ. "Lúc trước anh Mop đã từng bị... tổn thương, cho nên bị ám ảnh tâm lý. Lần này hoàn toàn là trách nhiệm của NetEase, vậy là..."
"Trông cậu thấu hiểu... NetEase ghê!" Ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói khác.
Bởi vì chờ thang máy quá chậm nên Sohu phải bò lên từ tầng một, rồi tê liệt té đùng ngay cửa ra vào, đằng sau là MSN cầm điện thoại di động nhìn chòng chọc vị khách không mời mà đến này.
"Nhưng mà... chuyện của Mop không phải là lý do để hai người đó bên nhau nha!" Sohu vất vả điều chỉnh hô hấp, có điều mặt vẫn tái mét, đây là cảnh giới của việc n năm lười biếng lại đột ngột leo lầu nè.
"Anh cũng... biết ư?" Sina không tin cho lắm.
Sohu vẻ mặt thất bại: "Dù gì thì anh cũng mang tiếng là nhiều chuyện mà! Anh chỉ không nghĩ rằng chuyện giữa cậu với NetEase lại như thế, cho đến đêm qua nghe Baidu kể xong anh mới ngớ ra được đó."
"Rốt cuộc là sao vậy?" MSN cái hiểu cái không chen vào.
"Nhưng ... ngoại trừ như vậy thì còn có thể làm gì được nữa?" Sina cười nhạt, "Đều đã làm ra loại chuyện này rồi, tên vô lại đó không có lý do nào để trốn tránh trách nhiệm được cả."
"Cậu não tàn hả Sina? !" Sohu quát, "Cứ chắp tay tống gã đi như vậy đó hả? Cậu có nghĩ tới tâm tư của NetEase không?"
"Gã có thể có tâm tư sao? Không phải gã đã nói chịu trách nhiệm với Mop trước rồi mới cho tôi biết sao? Nếu chính gã đã quyết định như vậy rồi thì còn tìm tôi làm gì? !"
"Nhưng cậu cũng không thể buông tay mặc kệ như vậy chứ? Cái gì cũng không thèm nói thì hiểu lầm của hai đứa sẽ càng chồng chất đó!"
"Lặp lại lần nữa nhé... Nếu gã đã quyết định như thế thì đừng có đổ chuyện lên đầu tôi! Làm như tôi rảnh hơi lắm nên nghĩ ra chuyện tuyệt giao với gã vậy, tôi không có liên quan!"
Sohu lần đầu tiên thấy trạng thái nổi bão của Sina, không khỏi há hốc. Tencent đã sớm chạy đến bên MSN mà nắm chặt tay gã. MSN bảo vệ Tencent, định qua loa tạm biệt Sina rồi mang Tencent rời đi.
Thật lâu sau tiếng thở dài, dáng vẻ Sina chợt trở nên uể oải: "Xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Xin mọi người về trước đi, tôi muốn ở lại một mình."
.
.
Điện thoại reo lên một tiếng, đã bị Yahoo bắt máy: "Ai vậy?!"
"A a, thấy quà Giáng sinh thế nào...?" Giọng Google vô cùng nhàn nhã, có thể nghe được âm thanh rung trời lở đất qua microphone, "Bọn tôi đang tổ chức sinh nhật cho nhân viên ở quán bar đây này. Sinh nhật của cả ba người luôn đấy, vui ghê... Yahoo cậu có muốn đến không?"
Người ta bảo, nếu bị khiêu khích quá nhiều, người bị khiêu khích sẽ bị đơ toàn tập, thật giống như chuyện đó không xảy ra với mình vậy. Yahoo hầu như muốn bóp nát ống nghe điện thoại, nhưng giọng lại lạnh lùng như gió bấc vi vu ngoài cửa số: "Cảm ơn nhiều nhé, Google, tôi sẽ không quên món quà này của anh đâu."
"Yahoo, có thể nghe tôi nói một câu không?" Google bỗng trầm giọng.
"Nói."
"Nếu cậu rảnh thì nên lên mạng xem chuyên đề với bình luận đi. Không thể cứ mãi xù lông như vậy, thỉnh thoảng mềm yếu một chút cũng không ai trách cậu đâu. Tỏ ra mạnh mẽ hoài cũng chẳng ích gì đâu."
Bên này Yahoo chưa kịp trả lời, Google đã vội nói tiếp: "Thôi tôi cúp máy đi thổi nến đây, muốn xem chuyên đề thì lên trang Sina còn bình luận thì tìm NetEase là được." Thế là cúp điện thoại. Yahoo cầm ống nghe, ánh mắt phẫn hận chậm rãi nhìn về phía màn hình máy tính.
Chương 47
Phiên ngoại 2: Đây là chuyện cũ nhắc lại.
"Năm nay người lại đông hơn một chút..." NetEase cố ý tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, bốn phía đều là thanh niên sắp thi triển tay chân gia nhập mạng lưới. Tuy gã chỉ dấn thân vào nghiệp và hiểu biết sớm hơn những người khác khoảng hai ba năm, nhưng hiện tại đã không còn mang dáng vẻ bon chen như ngày trước nữa. Hiện thực này khiến gã vẫn còn chút buồn bực.
"Đang suy nghĩ gì đó?!" Sohu ngồi cạnh cắn ống hút, nói năng không rõ. "Không nghĩ mấy năm trước nhà cửa mạng mẽo vắng tanh như chùa Bà Đanh, giờ đột nhiên bắt đầu được hoan nghênh. Ha ha, dự là cạnh tranh sau này sẽ càng thêm khốc liệt a."
"Vậy mà chú còn cười được." NetEase câm nín. Sohu đang ngó nghiêng lung tung bỗng đứng lên ngoắc ngoắc phía cửa chính: "Ê ê! Bên này bên này! !"
"Ai thế?" NetEase nhìn theo, vừa lúc thấy một chàng trai cũng tầm tuổi bọn họ đi tới.
"Giới thiệu với anh, NetEase..." Sohu kích động kéo chàng trai ngồi xuống. "Vị này chính là Sina, mấy ngày hôm trước mới quen đó. Sina, ảnh là NetEase đấy."
Gì mà "Ảnh là NetEase" ... NetEase ngồi một bên khó chịu, đừng có làm ra vẻ như anh với chú thân nhau lắm vậy.
Chàng trai tên Sina vậy mà chủ động vươn tay phải: "Có nghe Sohu kể về anh, xin chào."
"A..." NetEase lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cuống quít bắt tay: "Xin chào."
Trên mạng bảo rằng thông tin tin tức của Sina nổi tiếng trên khắp đại lục, ngày hôm nay lại gặp được ở đây...
Ba người tán gẫu quên cả trời đất ở một góc hội trường, bất tri bất giác một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua. Lúc cuộc gặp gỡ sắp kết thúc, NetEase và Sina đã như bạn già lâu năm không gặp, còn Sohu thì bị cho ăn bơ.
"Cho nên để xây dựng một website tốt, quan trọng nhất là phải hình thành đặc điểm của riêng mình. Nếu mù quáng chú ý đến mọi mặt thì ngược lại có thể khiến nó trở nên bình thường."
"Nhưng chỉ chú ý đến bản thân như vậy cũng chưa đủ, phải quan tâm đến nhu cầu của người dùng nữa. Dù sao trang web là để cho người ta xem, cứ khăng khăng làm theo ý mình và không đáp ứng được yêu cầu của người dùng thì sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ mà thôi."
Sohu đứng phía sau nhìn hai đứa thao thao bất tuyệt, có khi còn tranh luận do bất đồng quan điểm, hại Sohu thấp tha thấp thỏm mà lo rằng chúng nó sẽ nhao nhao lên. May là hai bạn trẻ lập tức điều hoà lại một chút rồi tiếp tục thảo luận.
"Thật là... Bộ dạng thân mật kia trông thật đáng ghét quá đi..." Sohu không ghen, chỉ nghĩ lần đầu tiên gặp mặt còn chưa đến mấy tiếng mà hai đứa nó đã thân quen đến mức này... Quả đầu lắm chuyện của Sohu xoay mòng mòng, lúc này nên dùng từ nào để hình dung đây nhỉ ??
Nhưng đã đến đường lớn rồi, nháy mắt đã phải chia tay nhau ra về. NetEase không cùng đường với Sina và Sohu, tuy NetEase vẫn muốn trò chuyện tiếp với Sina, cơ mà đến cuối đường đành phải chào tạm biệt hai người kia, một mình đi về hướng đông.
Ha ha... NetEase dù hứng phải mấy đợt gió lạnh đến rút gân do chạy vội, nhưng lòng nóng như lửa đốt, vô cùng ấm áp. Không ngờ quen được Sina lại vui đến vậy, xem ra số mình hôm nay thật là tuyệt vời ông mặt trời...
Vừa mới rẽ qua góc đường đi vào ngõ nhỏ, NetEase chợt nghe thấy vài tiếng người. Gã cảm thấy có chút bất ngờ. Nhà cửa ở đây đã sắp bị phá dỡ và chuyển đi nơi khác rồi, hẳn là không có ai sống chứ nhỉ! Hôm nay sao lại... ?
"Này, sao thằng nhóc không phản ứng gì hết vậy...?"
"Bất tỉnh con mẹ nó rồi! Thôi khỏi quản nó đi. Dù sao thì hôm nay phê thật đấy."
"Ha ha... Chuẩn đấy. Ôi kìa, nó tỉnh lại rồi kìa. Thằng nhóc kia, có biết chúng ta là ai không?"
"Đừng... Đừng đến đây!"
"Thật chẳng có chút tinh thần nào hết... Chúng ta làm lại lần nữa đi..."
"Thả ra... Buông tay ra! !"
NetEase nghe thấy không ổn, suy nghĩ một chút liền rời khỏi ngõ nhỏ, chạy ra tiện tay nhặt một mảnh kim loại trong thùng rác ngoài đường lớn rồi trở lại, nện xuống kẻ đầu tiên đang đứng.
Kẻ còn lại trợn mắt há hốc, vừa định chạy đi thì bị NetEase nắm cổ đập vào tường. Đến lần thứ ba thì tên khốn ấy đã hết còn biết trời trăng mấy gió.
Cho đến lúc này NetEase mới dừng lại thở phào, sau đó liền phát hiện cậu nhóc ngồi phịch ở cạnh cửa, vẻ mặt kinh hoàng nhìn gã.
NetEase nghĩ cậu có thể chỉ chừng mười tám tuổi, vậy mà... Thở dài ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo giúp cậu, ngón tay vô tình đụng phải khuôn ngực trần trụi, cậu nhóc lập tức giống như bị điện giật cả người.
"Đã không sao rồi..." NetEase không thói quen an ủi người khác, nhưng với tình cảnh này thì không thể không lên tiếng được. Cởi áo khoác mình phủ lên người cậu, rồi cẩn cẩn dực dực ôm lấy cậu. Ừ... Sau đó, "Nhà cậu..."
Trong lòng cảm thấy nằng nặng. Cúi đầu nhìn, cậu nhóc đã nhắm mắt lại, không biết đã ngất hay đã ngủ, cứ vậy mà ngã vào lòng gã.
Căn phòng vốn đã không lớn lại còn bừa bộn, thành ra khi điện thoại vang lên, NetEase đang dọn dẹp chồng sách báo, vừa dọn vừa cầu nguyện tiếng chuông đừng tắt trước khi mình tìm thấy điện thoại.
May ghê. NetEase bắt điện thoại: "Xin chào tôi là NetEase."
"Tôi là Sina đây."
"Ô..." Chẳng hiểu vì sao NetEase cảm thấy trái tim đập liên hồi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. "Xin hỏi có gì không..."
"Cũng không có gì..." Bên kia cũng bắt đầu ấp a ấp úng. "À, định hỏi anh gần đây có thể..."
"Ấy..." NetEase đổi tay cầm ống nghe, "Gần đây sợ là không được rồi. Tôi bên này..." Nhìn nhìn phòng ngủ, lẽ nào nói rằng tối hôm qua nhặt được một thằng nhóc trên đường về nhà, cả đêm không ngủ mà chăm sóc sóc nó, nên bây giờ vẫn chưa thể thoát thân?
Vậy thì kỳ quá. NetEase quyết định tỉnh lược một đoạn này. Bất quá gã không nghĩ tới Sina lại chủ động hỏi: "Anh bên kia có việc à?"
"..."
"Đây là cậu nhóc anh nhặt được hôm qua ư?" Nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn bên trong một chút, Sina lui ra, khẽ hỏi.
"Đúng vậy..." NetEase đau đầu, chắc mình bị điên rồi, tự nhiên nói địa chỉ nhà cho Sina biết, mặc dù nói nói chuyện rất ăn ý với nhau, nhưng mình vẫn chưa có thăm dò lai lịch của cậu ta, sao lại tin tưởng người ta như thế nhỉ...
"Anh đi ngủ một lúc đi. Để tôi trông cho." Sina nhìn đôi mắt đầy tơ máu và gương mặt nhăn nheo tiều tuỵ trước mắt, thở dài, "Anh coi vậy mà để tâm đến cậu nhóc này ghê."
NetEase chẳng biết phải nói gì mới tốt. Nhưng khi Sina đề cập tới, cơn buồn ngủ liền kéo đến toàn thân. "Vậy thì đành nhờ cậu nhé..." Vừa nói xong, đầu không tự giác ngã về phía sau.
Ế... Sina đen mặt đỡ lấy quả đầu đang rơi tự do xuống mặt đất của NetEase, dùng hết sức dìu gã nằm xuống chiếc ghế sô pha nho nhỏ. Giờ thì hay ho ra phết, mình hết chỗ để ngồi rồi. Nhìn gian nhà lung tung beng hết cả lên, Sina nhíu mày.
Chương 48
"Rồi sao? Rồi sao??" Myfreshnet ngồi nghe mê li, "Cậu nhóc đó hẳn là Mop đi! Oa ha ha ha... thì ra chuyện là như vậy... Thật không ngờ NetEase lại thuộc loại gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đấy ..."
Người kể chuyện MSN nhìn Myfreshnet cười tà, khó hiểu vô cùng: "Tôi nói nè... Mop bị NetEase phát hiện trong tình trạng kia đấy. Cô... lẽ nào không có nghe thấy hả?"
"Bình thường như cân đường hộp sữa thôi..." Google tỏ ý bảo MSN cứ việc kể tiếp, "Hủ nữ chúng nó không có lương tâm ở phương diện này đâu."
"Ồ." MSN nhìn nhìn Myfreshnet, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không có dắt Tencent theo. Sau này tuyệt đối không được để con bé này tiếp xúc Tencent, bằng không sẽ xảy ra chuyện mất...
"Sohu chỉ nói nhiêu đó thôi." MSN nhớ ngày đó trên đường cùng Sohu rời công ty Sina, Sohu kể về chuyện của gã. "Do được NetEase cứu, Mop luôn rất thích NetEase, cứ thế sau khi kết thúc việc học liền không chút do dự mà dấn thân vào giới internet."
NetEase đã phát hiện tâm ý Mop từ lâu, chỉ là không cách nào tiếp thu, còn Sina thì không lên tiếng, thái độ mơ hồ. Quan hệ mập mờ của ba người vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
"Nhưng chuyện hôm trước đã hoàn toàn đánh vỡ thế cân bằng ấy rồi." Google suy tư, "Bất quá, NetEase vẫn chọn Mop sao?"
"A... Gã cảm thấy Mop dường như đáng thương hơn."
Google thấy trên mặt Myfreshnet lộ ra dáng cười mỉa, hỏi cô: "Tìm ra được cách gì chưa, chị hủ?"
"Sai lầm ngu ngốc và thường gặp ấy mà." Myfreshnet nói mà không lưu tình chút nào. Thật là, nhìn kiểu gì thì ba tên kia đều ngu ngốc, hơn nữa lại còn siêu cấp ngu ngốc.
"Lại nói tiếp, mấy ngày nay yên tĩnh hơn hẳn nha." MSN chuyển chủ đề. "Ngoại trừ NetEase bên này, Yahoo với Baidu cũng không thấy tin gì. À mà này, Baidu bị cuốn vào cuồng phong luôn rồi à... ?"
"Ôi chao?" Dạo này Myfreshnet bận sửa chữa trạm kết nối, căn bản không rảnh bận tâm những chuyện khác. Lần đầu nghe tin tức như thế thật bất ngờ.
Tình huống chi tiết thì chỉ sợ rằng ngoại trừ Baidu ra thì chẳng ai hiểu được... Myfreshnet cảm thấy Google mặc dù hơi lo lắng, nhưng trông cũng không muốn nói về chuyện này, thế là cô và MSN không hẹn mà cùng chọn cách im lặng. Nhưng thật ra hình ảnh hai người bạn tốt sờ sờ mũi tìm chủ đề khác lại khiến Google thấy thú vị, thế là nói ra tin tức vừa mới nhận được cách đây không lâu, điều tiết bầu không khí: "Thư kí vừa nói cho tôi biết, hợp tác giữa Yahoo và Baidu đã âm thầm bị huỷ bỏ rồi."
"Gì? !" Suy nghĩ đầu tiên của Myfreshnet là tiểu tử Yahoo này đã đùa giỡn Baidu rồi.
"Chẳng lẽ là do gần đây Baidu xuất hiện tin tiêu cực..." MSN suy nghĩ, "Nói như vậy thì thằng ranh Yahoo này thật đáng chết! Có vẻ như hắn càng ngày càng quá phận."
"Hình như không phải. Nghe bảo khi Yahoo xoá bỏ hợp đồng với Baidu sau lễ Giáng Sinh thì Baidu cũng không tỏ ra phiền muộn gì cả."
"Ô?" MSN sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: "Google, có phải Yahoo đã bị lời nói của em đả động rồi hay không thế?"
"Gì chứ?!" Biết thế Myfreshnet đã không bỏ lỡ nhiều thông tin như vậy, cơ mà nghe MSN nói thế, lại thêm thứ mình vừa xem trên mạng vài hôm trước nữa, hình như càng ngày càng thấy có mùi gian tình thì phải...
"Nói cách khác, hắn thực sự ý thức được tài năng của mình đã quá mức, cho nên muốn làm người bình thường rồi sao?" MSN tiếp tục cười, còn Google thì có chút suy tư: "Vậy thì sau này thiếu mất một đối tượng tiêu khiển rồi, chi bằng cứ để hắn tiếp tục khốn nạn như vậy đi, để sau này chơi chiêu với hắn cũng tương đối còn lạc thú."
Ha... MSN đột nhiên phát hiện một vấn đề, hàm ý nhìn về phía Myfreshnet cách đó không xa: "Tôi nói..."
Myfreshnet ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi cũng phát hiện ra rồi, bạn học Google à, có một vấn đề rất nghiêm trọng..."
"Ờ?"
"Anh thật giống như chỉ khi nhắc tới Yahoo mới có cảm giác phúc hắc nha... Sao tôi chưa từng chứng kiến anh lộ ra giọng điệu, dáng vẻ với cả biểu cảm kiểu này với Baidu vậy...?"
Vậy hả? Google không hề nhớ rằng mình có nói cái gì đặc biệt lúc nãy. Cơ mà ngay cả MSN cũng mang vẻ mặt ngầm đồng ý nữa...
"Thôi đi mấy chú, cho dù như vậy thì sao?"
"Anh như vậy thì dễ rồi..." Trái với ý nghĩ của MSN—— gã còn tưởng rằng Myfreshnet sẽ chỉ trích Google hoa tâm này kia kia nọ, nhưng mà Myfreshnet chỉ vọt tới máy vi tính phía trước với tốc độ ánh sáng mà nhập vào một đường dẫn: "Nếu vậy thì trang web này siêu cấp thích hợp với các anh đấy!"
"Ặc ặc..." Google kinh ngạc một trận, "Cô cô cô... tìm đâu ra được trang web loại này vậy..."
"Sức tưởng tượng của con người là không giới hạn mà... Oa ha ha ha..." Giọng cười chuẩn nữ vương của Myfreshnet vang lên, "Ngài Google, ngài không biết tôi sảng khoái thế nào khi tìm thấy trang này đâu... Mua ha ha ha..."
Công nhận là quá sảng khoái luôn đấy. MSN nhìn chằm chằm máy tính mà cảm thấy khí lạnh cuồn cuộn không ngừng. Thế giới này... cái gì cũng có thể... đúng không nhỉ...
.
.
Một năm mới buồn bực nữa lại đến.
Quả thực là thời buổi rối loạn, trên cơ bản không ai có tâm tình đón mừng năm mới, bạn bè thường xuyên liên lạc giờ đây cũng bặt tin. Hơn nữa dạo này luồng khí lạnh bừa bãi tràn qua, không một ai muốn chạy tới chạy lui dưới khí trời lạnh cóng cả, ngoan ngoãn ở nhà mới là chính đạo.
Nhưng đến ngày thứ hai của năm mới, Google gửi cho NetEase một tin nhắn. Đúng là chuyện lạ có thật.
"Tìm tôi chi vậy?" Tuy nói là ở quán cà phê Sohu, nhưng kề cà mãi cũng chẳng thấy cái bóng của thằng chủ quán đâu hết. Người phục vụ cẩn thận quan sát NetEase và Google, hơi lấy làm xấu hổ: "Ây.. ông chủ bị cảm... Xin lỗi ạ..."
"Uầy..." NetEase không yên lòng uống ly cà phê. Trốn bố thì cứ nói thẳng ra, nhờn nhờn như thế làm gì.
Google nhìn kẻ trước mặt đang cố gắng trấn định: "Anh bên đó cứ tính như vậy đó hả?"
"Sao thế, ngay cả anh cũng đến để chỉ trích tôi à?" NetEase dùng giọng điệu cà khựa người người chán ghét mà trả lời, "Hay là... muốn nhiều chuyện hả Google?"
"Không phải vậy mà." Google sớm biết rằng người này bất quá chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ, bày ra vẻ mặt này chỉ là vì che giấu lòng mình mà thôi, nên hắn không thèm so đo. "Chỉ là gần đây có một tin, ngẫm lại chắc anh không biết cho nên..."
"Tôi không có hứng thú với mấy việc khác."
Google bỗng tò mò nhân viên công ty NetEase làm thế nào để cầm cự mấy ngày nay, nghe nói NetEase đã nửa tháng không tới công ty trình diện, nhưng trang web dường như không gặp bất cứ vấn đề gì, thật có thể nói rằng đây là kỳ tích.
"Nghe bảo Sina bị trang web bên Hồng Kông mua."
"..."
"Sina bên kia tựa hồ gặp phải khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, chi nhánh tại Hồng Kông của tổng công ty MSN muốn nhân cơ hội này thu mua Sina. Chuyện tình cụ thể thì tôi không biết, chỉ là nghe nói gần đây bọn họ đang đàm phán mà thôi."
"... Sao lại thế được... Lại nói Baidu gần đây cũng bởi vì sai lầm loại bỏ tin tức dẫn đến thông tin giả tạo tràn lan khiến cho đại chúng bất mãn kìa, Google anh sao không quan tâm bên kia đi?"
Thằng vô lại này nói chuyện như muốn đấm vào mặt vậy.
"Baidu bên kia đã bắt đầu chỉnh lý nội bộ. Còn Sina một khi bị mua thì không chừng lại phải dời công ty ra khỏi Trung Quốc..."
Còn chưa nghe nói hết câu, NetEase đã đứng dậy bỏ đi. Google nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng, nở nụ cười.
Xem cái dáng vẻ đi ra cửa kìa... Thật đúng là thảm hại a.
=========
Lời tác giả:
Điểm tâm nho nhỏ: Trang web mà Myfreshnet tìm được...
Địa chỉ: . baigoohoo.com/
Nói chung là ngôi nhà chung của ba bộ máy tìm kiếm Baidu + Google + Yahoo hợp lại đó...
Ôi chao mọi người hẳn biết ý nghĩa của ngôi nhà chung đi nhỉ??
Cái tên siêu cấp cường thế ( bách cốc hổ, ôi ôi... ) Ta cười đến phát điên luôn rồi... ha ha...
Chương 49
Cho dù như vậy... Dù đã biết nhưng sao lại có thể như vậy... Các ngón tay giữ tay lái của NetEase trắng bệch, gương mặt đã trở lại vẻ trầm mặc ban đầu. Dù anh có ý muốn giúp nhưng sao lại có thể như vậy, bây giờ tôi lại bị mọi người phỉ nhổ, có ai chịu hỏi thử tâm trạng của tôi như thế nào đâu!
Ha... NetEase cười nhạt. Nếu thực sự giống như lời Google, có khi sẽ bị mắng thảm hại hơn nữa đi nhỉ! Chẳng hạn như "Anh còn không biết xấu hổ để cho người khác quan tâm anh" các loại...
Gió bấc thổi phần phật trên con đường không có bao nhiêu xe cộ, NetEase chỉnh âm lượng đài to nhất, trong radio là bài Saving Me của Nickelback, NetEase dở khóc dở cười chờ đèn đỏ: Này, không cần phải hợp với tình hình đến thế chứ!
.
.
"Thưa Sếp, đây là bản báo cáo khảo sát mới nhất."
"Cứ đặt ở đây là được."
Mấy ngày nay nội bộ công ty Baidu thay đổi liên tiếp. Trong quá trình tìm kiếm xuất hiện một tin tức giả khiến ấn tượng của Baidu trong lòng dân mạng giảm xuống rất nhiều. Tuy mười mấy ngày nay đã liên tục xử lý, Baidu nhưng vẫn cảm thấy vấn đề chồng chất, không thể nào gạt bỏ cảm giác áp lực đi được.
Cứ kết thúc... như vậy sao? Ngẩng đầu đặt tay lên mắt, Baidu vô cùng uể oải, chẳng muốn làm bất cứ điều gì, thầm mong được nghỉ ngơi thật tốt một chút. Thế nhưng đại não căn như dây đàn dương cầm, mỗi lần nhắm mắt lại vang lên tiếng phím gỗ, âm thanh này đã làm cậu mất ngủ bốn năm ngày nay.
Mệt mỏi quá đi mất... Cầm cự không nổi nữa rồi, chẳng có ý tưởng nào trong đầu cả, ánh sáng chói loà nổ lốp bốp rồi nhanh chóng lấn át toàn bộ tư duy.
Có tiếng gõ cửa.
"Thưa Sếp, có ngài Google gọi điện thoại đến mời Sếp ăn tối ạ."
Baidu kinh ngạc. Dường như đã lâu lắm rồi không liên lạc với những người khác—— nói đúng ra là, bọn họ cũng không liên lạc với mình. Lại nói, hầu như ai cũng có chuyện phiền lòng của riêng mỗi người. Baidu đang tiêu hoá hai từ "Google", hai mắt nhìn thẳng tăm tắp về phía trợ lý báo tin, bác trợ lý nhìn cậu rồi lùi ra ngoài cửa một bước. "S...Sếp, có cần từ chối hay không..."
"Không cần."
Baidu nói xong liền sửng sốt, cứ như câu nói "Không cần" kia không phải là từ miệng mình nói ra vậy. Có điều bác trợ lý đã cấp tốc rời khỏi hiện trường và hẹn thời gian địa điểm với Google, khiến cho Baidu bất đắc dĩ đến cực điểm. Sao vậy nè, trả lời lưu loát đến như thế sao, lẽ nào... mình thực sự muốn gặp hắn?
"Không nghĩ cậu có thể đến đây được đấy."
Nhà hàng Tây. Baidu nhìn trai lẫn gái đang nhỏ giọng nói chuyện, tâm tình thả lỏng không ít. Nhưng dưới sự đàn áp của tiềm thức, cậu nhà vẫn giả vờ lãnh đạm: "Ờ."
Google thì ngược lại, thảo luận một ít tin tức thú vị phát sinh gần đây, hoàn toàn không hỏi về nguy cơ suy giảm tín nhiệm trên Baidu dạo này. Baidu trả lời câu có câu không. Thế nhưng dù cậu cố tiếp tục làm mặt lạnh, trong lòng cậu cũng đã quá rõ: sau khi nói chuyện phiếm với Google như vậy thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Nét mặt căng cứng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, đến cuối cùng, Baidu đã nhoẻn miệng như sắp cười.
Bất quá ba chữ 'sĩ diện ảo' này rất mạnh. Baidu đem hết toàn lực kéo khoé miệng về một đường thẳng, làm ra vẻ lạnh lùng: "Đúng rồi, bên NetEase như thế nào rồi?"
"Cũng không tồi." Google thờ ơ nâng ly rượu, "Sắp giải quyết xong rồi."
"Vậy hiện tại... là kết cục cuối cùng đó hả?" Baidu hơi giật mình, khoan nói về NetEase, Sina rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, không lẽ cứ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng hạnh phúc cho người như thế à?
Google nhún vai: "Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta nhúng tay vào là không tốt đâu, đúng không?"
"Ngược lại... cũng thế..."
Google nhìn kiểu muốn nói lại thôi của Baidu mà không khỏi buồn cười. Thật tình... như không lại giả bộ lãnh khốc, bé cưng này căn bản không biết lãnh khốc là gì mà. Tuy cố ý đè thấp giọng điệu rồi giấu hết tất cả biểu cảm trên mặt, thế nhưng cách thức nói chuyện với cả dùng từ đặt câu còn phải sửa lại nhiều lắm, chỉ cần mở miệng là biết ngay tính cách thực của ẻm rồi.
"Cơ mà... mới đầu còn tưởng Tianya với NetEase còn đánh qua đánh lại một hồi, nhưng tôi đã nghĩ sai rồi." Google tiếp tục.
"Ôi chao?" Baidu khó hiểu.
"Tự nhiên chạy đi du lịch, thằng này chắc bị não rồi..." Google cười nói, nhìn vẻ mặt mê man của Baidu, giả vờ kinh ngạc: "Ủa? Cậu không biết chuyện của Tianya ư?"
"Tôi không biết..." Baidu ngơ ngác lắc đầu.
"Chuyện là như này..."
"Hic!" Hai người rời khỏi nhà hàng Tây, run rẩy vài cái vì cơn gió bấc lạnh buốt thổi trúng. Vì chỗ này rất gần nhà Baidu nên Google nằng nặc đòi tiễn em nó về nhà.
"Mùa đông ở đây... vẫn lạnh như thế này à?" Google vừa đi vừa hoạt động tứ chi. Trời ạ, mới ở bên ngoài được có vài phút thôi mà toàn thân như bị đóng băng vậy, tay chân co duỗi khó khăn cực kì.
"Đúng vậy... Nhưng chỉ cần làm quen là được. Anh không sao chứ?" Baidu chợt nhận ra Google không chịu nổi cái lạnh này, vội vã quay đầu đi: "Có cần tôi cho mượn khăn quàng cổ không?"
"Cậu cứ dùng đi..." Google lắc lắc đôi tay trong túi áo —— thật không muốn vươn ra tí nào, lạnh muốn chết. "Cậu nói làm quen là được, tôi đang làm quen đây."
Nghe thế, Baidu cuối cùng nhịn không được cười rộ lên. Cái tên này... Lạnh đến mức nói chuyện không dám há miệng làm giọng nói bị ong ong mà còn ráng cãi bướng. Cậu tháo khăn quàng cổ xuống rồi quấn lên cho Google: "Dẹp anh đi, vừa nhìn là biết sắp chết cóng đến nơi rồi đây này..."
Google giữ lấy đôi tay đang định quàng khăn cho mình của Baidu: "Vậy còn cậu?"
"Tôi... gì cơ?" Baidu phản ứng, thấy đôi mắt thâm thuý của Google, ánh mắt cậu bắt đầu mất tự nhiên.
"Tôi lạnh cóng thì cùng lắm là cảm mạo mà thôi. Baidu, còn cậu?"
Baidu cắn cắn môi, quyết tâm kiên trì. "Tôi thì sao?"
Có lẽ do cái cắn môi của Baidu, có lẽ do thời gian chờ đợi thực sự quá dài, hoặc có lẽ đơn giản chỉ do đầu óc bị đông lạnh đến rạn não —— Google xoay đầu Baidu lại, nhìn cậu thật sâu, sau đó cúi đầu ——
"Vẻ mặt này không thích hợp với em, hiểu không..."
==============
Cá: Nhóm Nikelback còn có bài "When we stand together", giai điệu và lời hay lắm, mọi người nghe thử đi nhé :3
Cuối cùng thì chúng nó cũng hôn nhau *chấm nước mắt*
Chương 50
Người ta bảo, cho dù có thật là thần Cupid đáng yêu mang cái mông trần bay loạn khắp nơi vẫn giành lấy dây tơ hồng mà tự xưng là thiên hạ đệ nhất nguyệt lão, thì đó vẫn chỉ là trò đùa vui trên đầu mấy tên biệt biệt nữu nữu mà thôi. Nhiều khi may mắn, hai người có thể làm rõ sự tình rồi đoàn tụ với nhau tạo nên một kết cục đẹp đẽ. Cơ mà theo đại đa số trường hợp, cảnh tượng tốt đẹp như này sẽ không thể nào xảy ra chớp nhoáng được.
"Google, môi anh bị sao vậy? ?"
Myfreshnet lượn quanh Google vài vòng, tiếc rằng Google che kín mít các bộ phận từ mũi trở xuống, Myfreshnet cho dù có tinh mắt cỡ nào đi nữa cũng nhìn không thấy. MSN và Sohu ngồi cười khúc khích hai bên, Google cuối cùng chịu hết nổi, ra sức trừng mắt hai kẻ nhiều chuyện kia.
"Tóm lại là sao?" Myfreshnet quay đầu hỏi MSN.
"Ha ha..." MSN ngừng cười, xoa xoa mặt, cố gắng khôi phục vẻ mặt bình thường."Là quà tặng á... quà tặng."
"Hả?" Myfreshnet quay đầu, có chút khiếp sợ nhìn Google: "Thành công rồi? Áp được rồi? ! Có làm hay không? ! !"
...
Quán cà phê ấm áp như bị dòng nước lạnh bất ngờ dội qua, ngoại trừ bạn hủ nữ bá đạo vẫn đang không ngừng xoay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, thì hết thảy nhân viên đều hoá đá...
"Cô nhỏ giọng lại giùm tôi một tí..." Google xám đen mặt mày, khoảng cách đến thời điểm bộc phát chỉ còn một bước ngắn.
Myfreshnet lúc này mới phát hiện giọng mình quá lớn, cứ thế tất cả mọi người trong quán đều nhìn về phía bọn họ. Tuy có kính thuỷ tinh phân cách trùng trùng điệp điệp, cơ mà hình như... hình như... vẫn có thể suy ra ý nghĩa thực trong những từ ngữ kia thì phải... ?
Bàn tay Sohu đông cứng giữa không trung: "My... Myfreshnet, tôi còn muốn làm ăn buôn bán mà, đừng có dùng từ ngữ mạnh bạo như vậy giữa chốn công cộng chứ..." Lực sát thương thật lớn quá đi thôi, gã với MSN mắt to trừng mắt nhỏ, đơ toàn tập.
"Xin lỗi xin lỗi..." Myfreshnet vội vàng cúi đầu, "Tôi tôi tôi... kích động quá... Ôi, mọi người không hiểu cảm giác của kẻ ngoài cuộc như tôi đâu. Hai cái kia lề mề muốn chết, thành ra chỉ cần có tiến triển một chút thôi cũng đủ để làm tôi phát điên lên rồi..."
MSN nghe mà buồn nôn trong lòng: Vì sao lại dùng từ "cái" để đếm người bình thường, hơn nữa... Thứ cô vừa nói căn bản không phải "tiến triển một chút", thứ cô nói là đánh một nước thắng luôn ván cờ được tôn làm anh hùng, hoặc là lần đầu tiên trong đời chơi mạt chược mà mò được Thiên hồ bài trở thành nhân vật huyền thoại được lưu truyền muôn đời đấy chứ... Mấy thứ như vậy... làm sao có thể phát sinh trên người Google được chứ...
Ôi... Myfreshnet lỡ miệng cẩn thận nhìn MSN: "Vậy rốt cuộc là sao?"
"Là..." MSN lại bắt đầu cười, "Cô nghĩ xem, trời đã lạnh đến vậy, nhiệt độ buổi tối hạ xuống dưới âm độ, lại thêm gió bấc thổi vù vù, đứng KISS trên đường như vậy thì sẽ có chuyện gì?"
Myfreshnet cười giả tạo nhìn về phía Google: "Ha hả... Thì ra là thế, môi bị đông lạnh rồi chứ gì. Hai người các anh dám hy sinh như vậy luôn kìa... thật hâm mộ quá đi thôi... Oa ha ha ha..."
Tiếng cười đặc trưng của hủ nữ quả nhiên danh bất hư truyền, Google rùng mình toàn thân một chút rồi lập tức cấp tốc trả lời lại một cách mỉa mai: "Lạy cô, cô nghe vào trọng điểm là được rồi."
Ý của Google là muốn Myfreshnet chú ý đến việc KISS, không ngờ Myfreshnet hung hăng trừng hắn: "Anh còn không biết xấu hổ! Lâu như thế mà mới lết được tới màn KISS, bộ anh không cảm thấy mất mặt sao? ! !" Tiếp theo bắt đầu oán trời trách đất, chẳng hạn như: "Áp dụng cái phúc hắc trên người Yahoo kia lên Baidu không được sao?", chẳng hạn như: "Cần gì phải lo lắng cho tiểu thụ Baidu đến vậy, cứ xông tới mà [Beep——-] cho tôi nhờ" (Sohu kịp lúc cảnh cáo con bé không được tuỳ tiện phun châu nhả ngọc), chẳng hạn như: "Google à, điểm này không giống phong cách của anh tí nào, có muốn tôi xoá tên anh ra khỏi danh sách phúc hắc công không hả?" ... Từ ngữ phong phú, kết hợp nhiều dạng, mọi người xem như vậy là đủ rồi.
Chờ tới lúc Myfreshnet nói xong mớ trên kia, chuẩn bị dừng lại lấy hơi thì phát hiện Google vẫn đang cầm điện thoại di động trên tay, trông như muốn dán nguyên con mắt vào màn hình điện thoại vậy. Mọi người trao đổi ánh mắt, đồng loạt "Ồ ~" lên một tiếng, Sohu và MSN mỗi người vịn một bên vai của Google: "Thành thật khai báo đê, đang đợi điện thoại của người ta phải hơm?"
"Hở?" Google ngẩng đầu khó hiểu nhìn cả đám.
Myfreshnet nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy trái tim sao mà buốt giá... Thôi bỏ xừ, Google hiện tại đã hoàn toàn không còn khí thế cường hãn như trước đây rồi, thằng này có phải sau khi được hôn hít no nê xong liền tự động biến thành công dân năm tốt – ôn, lương, cung, kính, kiệm – rồi chăng? Đừng mà đừng mà, Google, anh trong lòng tôi không phải là cái dạng này đâu mà...
"Đoán nhăng đoán cuội cái gì thế? Tôi đang đợi điện thoại của Tianya mà. Hôm nay hắn đáp máy bay về đây đấy."
"Là cái đi du lịch đó hả?" MSN bất tri bất giác bị Myfreshnet đồng hóa.
"Hắn đi du lịch làm gì vậy trời??" Sohu cùng lúc đặt câu hỏi. Thật tình là không thể hiểu nổi thanh niên sến chuối đó nữa rồi.
"Từ trước đến giờ hắn vẫn thế đấy." Google xoay xoay điện thoại di động, "Khi bọn tôi còn bé thì mọi thứ đã như vậy rồi. Khi ấy chỉ cần có đứa trẻ nào nhiều muốn đoạt đồ chơi của hắn, hắn đều thành thành thật thật nhường cho người khác, và lần nào cũng là tôi giành lại cho hắn."
"Ơ... ? !" Sohu mở rộng tầm mắt, đây là cái gì với cái gì đây?
"Tên kia không thích tranh giành này đồ đạc này nọ với người khác, cứ cảm thấy nếu người khác khăng khăng là thích thứ đó, thì nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Thế nhưng hứng thú của trẻ con thường thường chỉ thoáng qua, cho dù món đồ chơi tốt trong tay chúng như vậy, chúng cũng không quý trọng."
Nhưng Mop không phải đồ chơi mà là con người, huống hồ NetEase cũng không giống như là... MSN nâng ly, cứ thế mà nuốt những lời này và hồng trà vào trong bụng. Còn Myfreshnet thì một mảnh ảm đạm trong mắt. Kể ra thì cô là người đầu tiên phát hiện Tianya có cảm giác với Mop, cho đến giờ phút này, rất khó nói cô không phải là kẻ khó xử nhất.
( Myfreshnet tự thuật: thành ra mấy ngày nay tôi luôn tự kỷ ở nhà xem điềm văn, cơ mà vẫn không vực dậy tinh thần nổi, nước mắt ròng ròng... )
Bốn người lặng lẽ chìm vào tâm sự riêng của mình. Điện thoại di động chợt vang lên.
Google bắt máy: "Về rồi hả, Tianya?"
"Ô." Bên này sáu cặp mắt nhìn Google đắm đuối, anh nhà đành thở dài một tiếng rồi mở chế độ loa ngoài.
"Baidu nghe được thì có phản ứng gì không Google?"
"Khá tốt." Google dừng lại một chút, "Baidu nói muốn nghĩ kỹ lại lần nữa rồi mới đưa ra quyết định."
"Ừ... Sao em nó giống tiểu tức phụ quá vậy..." Tâm trạng Tianya trông cũng không tệ, Myfreshnet và Sohu nghi hoặc nhìn nhau, ánh mắt hé ra chung một câu hỏi: Tiểu tử này lại muốn tặng đồ chơi cho người ta nữa à?
.
.
Lại nghe Google bảo sau khi biết Sina rất có khả năng rời khỏi đây để đến Hồng Kông, có một đoạn thời gian NetEase thậm chí muốn buông tay để Sina tự quyết định. Thế nhưng không lâu sau gã lại thay đổi suy nghĩ. Đúng vậy, gã không có cách nào rời khỏi Mop lúc này, nhưng cũng không có biện pháp nhìn Sina cứ như vậy mà rời đi. Thế là gã quyết định, dù có thế nào —— cho dù bị Sina chán ghét đến tận xương tuỷ —— gã vẫn muốn giữ cậu lại.
Vậy là trong vòng ba ngày, NetEase xuất ra tất cả thủ đoạn "quấy rối" mà mình biết, không ngừng truyền ra tin tức muốn gặp lại Sina. Những thủ đoạn này bao gồm gọi điện thoại, gửi thư điện tử, ủy thác viên chức giả dạng nhân viên quan hệ xã hội chạy đến thuyết phục Sina, dáng giấy ghi chép lên kính xe của cậu, vân vân và mây mây... Túm sịp lại là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào gã có thể nghĩ ra.
Lúc đầu Sina còn có thể miễn cưỡng bảo trì tâm tình bình ổn, không so đo tính toán gì với NetEase cả. Không tiếp điện thoại, không hồi âm thư từ, dùng "gậy ông đập lưng ông" mà phái viên chức đánh đuổi nhân viên PR của đối phương, gọi điện nhờ bác bảo vệ dọn sạch những thứ chướng mắt trên xe mình trước khi xuống tầng hầm đỗ xe —— thế nhưng loại bình tĩnh giả tạo này bị đánh vỡ nhanh chóng.
Chiều tối hôm nay, Sina chuẩn bị cho xe về nhà từ bãi đỗ xe ngầm thì phát hiện một người đang đứng ngay lối ra cổng duy nhất.
NetEase đứng đó, mang vẻ lười nhác như ngày thường cùng tư thế "Đâm chết anh, anh cũng không màng". Lập tức lửa giận trong lòng cậu bốc cao ba trượng.
Chỉ là cậu không hề thấy ánh mắt NetEase tràn ngập thâm trầm và cố chấp cho cuộc đánh cược cuối cùng. Chỉ tiếc khoảng cách giữa hai người quá xa, NetEase lại đứng nơi ngược sáng, hai người chỉ là hai chiếc bóng trong mắt của nhau, không thấy rõ biểu cảm, không nhìn ra nội tâm.
Âm thanh từ điện thoại NetEase chợt vang, là một tin nhắn mới, đến từ Mop. NetEase không hề nhìn đến tin nhắn, dứt khoát gọi điện, nói một câu đơn giản: "Nếu may mắn thì tí nữa gặp."
Hầu như cùng lúc đó, xe của Sina lao thẳng đến chỗ NetEase với tốc độ vượt quá quy định. NetEase lẳng lặng tắt điện thoại, đứng ở tại chỗ không hề cử động.
Nhìn vào mắt anh đi, Sina... Nhìn vào thứ trong ánh mắt của anh đi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top