Chương 20 - Mười chín tuổi chính là độ tuổi gây họa.
Edit by meomeocute
Chương 20: Tiêu "Cứng" Hoài
---
Người trước mặt cứ thế dễ dàng bộc lộ bí mật của mình.
Tiêu Ứng Hoài ánh mắt trầm xuống, vừa định nói gì đó thì trong lòng bàn tay chợt vang lên một tiếng “bộp” nho nhỏ, chạm phải nửa khuôn mặt mềm mại ấm áp.
Tống Kiệm ngã xuống.
Hắn khẽ khép mắt, khuôn mặt tựa vào lòng bàn tay rộng lớn của nam nhân, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
Tiêu Ứng Hoài cau mày, theo bản năng dâng lên một chút bực bội vì bị mạo phạm, nhưng ngay giây sau, người trước mặt lại cọ cọ nhẹ vào hắn, ngoan ngoãn mềm mại như một chú mèo con.
Miệng còn lẩm bẩm: “Bệ hạ, hảo hán~”
“Hảo hán~”
Tiêu Ứng Hoài lẽ ra nên nhân cơ hội này hỏi thêm chuyện khác, nhưng không hiểu sao lại buột miệng hỏi: “Uống cái gì?”
Tống Kiệm mơ màng cọ cọ mũi.
“Rượu Túy Tiên Lâu đưa… Nữ nhi hồng… Thích uống~”
Tiêu Ứng Hoài nhìn chằm chằm vào gò má và vành tai đỏ ửng của hắn.
Lại hỏi: “Uống bao nhiêu?”
Tống Kiệm một lúc lâu không có động tĩnh, ngay khi Tiêu Ứng Hoài tưởng hắn đã ngủ gật trong tay mình thì đột nhiên hắn bật dậy thẳng tắp.
Hắn chớp chớp hàng mi ngơ ngác, sau đó giơ tay làm động tác đếm: “Năm… năm chén.”
“Bởi vì ta làm thơ… làm dở…”
Im lặng một lát.
“Hức QnQ~”
Tiêu Ứng Hoài bỗng dưng muốn bật cười: “Lại ấm ức rồi?”
“Làm cận vệ của trẫm không cần phải biết làm thơ.”
Tống Kiệm im bặt, đôi mắt ngập nước.
Tiêu Ứng Hoài nâng cằm hắn lên, cúi mắt gọi một tiếng: “Tống Kiệm.”
“Hả, hả?”
“Trẫm hình như đã nói rồi, đừng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ đáng thương để khiến trẫm mềm lòng.”
Tống Kiệm dường như không hiểu lời hắn, còn chủ động nghiêng tới gần hơn.
Cọ cọ một cái xong, hắn bỗng nhiên hỏi một câu chẳng liên quan: “Bệ hạ, ngài tên gì?”
Tiêu Ứng Hoài khựng lại, không trả lời.
Tống Kiệm ôm lấy chân hắn, lăn ra làm nũng: “Thuộc hạ đã nói rồi, ngài lại không nói… Một chút cũng không công bằng…”
“Không công bằng~”
“Không công bằng, không công bằng~”
“Tiêu Ứng Hoài, tên trẫm.”
Tống Kiệm đang lải nhải hai chữ “không công bằng” thì đột nhiên sững lại.
Hắn ngẩng mặt lên: “Tiêu gì cơ?”
Tiêu Ứng Hoài: “……”
“Oh, Tiêu Cứng Hoài.”
Hắn lại ôm chặt lấy đùi nam nhân, lẩm bẩm: “Tên của ngài nghe cứng quá đi.”
Tiêu Ứng Hoài bật cười khẽ, xách cổ áo hắn như xách mèo con: “Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên trẫm?”
Tống Kiệm lắc lư, đầy lý lẽ: “Lộ rồi! Lộ to rồi!”
“Bên ta tên đặt ra là để gọi!! Ngài đây là! Tàn dư phong kiến!”
Tiêu Ứng Hoài bị hắn ồn ào đến đau đầu, lại muốn chặn miệng hắn lại.
Nhéo——
“Q3Q”
“Uầy~”
Tiêu Ứng Hoài nheo mắt lại: “Câm miệng.”
Tống Kiệm “hức hức” hai tiếng, tố cáo: “Nhéo đau rồi…”
Tiêu Ứng Hoài: “Sợ đau thì bớt nói lại, ai dạy ngươi lắm lời thế.”
Tống Kiệm mím môi, vô tội nhìn hắn.
Chờ đến khi người trước mặt hoàn toàn im lặng, Tiêu Ứng Hoài mới buông tay.
“Sau này còn uống rượu rồi đến trực đêm, trẫm sẽ ném ngươi cho chó ăn.”
Nói xong, Tiêu Ứng Hoài đứng dậy: “Ngoan ngoãn nằm yên trên xà ngang, đừng làm ồn trẫm.”
Thế nhưng vừa bước một bước, chân hắn lại lần nữa bị ôm chặt.
Tống Kiệm: “Tiêu Ứng Hoài, ta không muốn ngủ trên xà ngang.”
“……?”
Tống Kiệm: “Không muốn ngủ, không muốn ngủ, không muốn ngủ……”
“Hơn nữa… Hắc Đại Soái và ta quan hệ rất tốt, nó sẽ không cắn ta……”
Cung Đức Phúc từ bên ngoài bước vào, vừa vặn trông thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
“Tiêu Ứng Hoài, Tiêu Ứng Hoài, Tiêu Ứng Hoài……”
“A~ a a~~ a a a~~~”
Tống Kiệm chết sống ôm chặt lấy chân nam nhân, như một cục thạch bị kéo lê trên mặt đất.
“Tiêu Ứng Hoài, Tiêu Ứng Hoài, Tiêu Ứng Hoài, Tiêu Ứng Hoài……”
Cung Đức Phúc hét lên một tiếng chói tai: “A a a a a a a——”
Suýt chút nữa hắn bị dọa đến phát điên, vểnh ngón tay út lên định lao tới.
Tiêu Ứng Hoài mặt mày tối sầm, quét mắt nhìn hắn: “Ồn ào quá, ra ngoài!”
Cung Đức Phúc vừa “a a a” chạy một vòng, lập tức trơn tru chạy thẳng ra ngoài.
Tiêu Ứng Hoài xách người dưới đất lên, ôm hắn về Tây Noãn Các, quẳng thẳng lên giường.
Tống Kiệm lăn một vòng trên đệm êm, cọ cọ một chút, rồi chu mông bất động.
Tiêu Ứng Hoài nhìn hắn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ hoang đường.
Rốt cuộc ai mới là cận vệ của ai đây?
-
Hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu óc Tống Kiệm vẫn còn choáng váng.
Hắn lim dim mắt lật người, gọi: “Trường Ưng… Trường Ưng…”
“Hôm nay ở nhà ăn có món gì vậy…”
Đợi mãi chẳng ai trả lời.
Tống Kiệm lại lật người, nửa người bò đến mép giường: “Trường Ưng… Bản đại nhân đói rồi… Đưa chút đồ ăn đi……”
“……”
Lúc này, trên Kim Loan Điện.
Tiêu Ứng Hoài nhíu mày, vẻ mặt khó chịu chống cằm.
Một vị đại thần hơi cúi người bước ra, tấu: “Bệ hạ, từ khi ngài đăng cơ đến nay đã hơn sáu năm, hiện tại hậu vị trong cung vẫn còn trống, ngài nên sớm cân nhắc chọn người.”
Tiêu Ứng Hoài cau mày càng chặt hơn: “Không có chuyện quan trọng thì nói nhỏ chút, trẫm còn có thể làm như không thấy khanh.”
“Vi thần là vì muốn tốt cho bệ hạ…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã bị Lâm Hòa Xướng lớn tiếng cắt ngang: “Bệ hạ! Vi thần có việc muốn tấu về tình hình thủy nạn ở Trường Ninh.”
Vị đại thần vừa nói chuyện lập hậu lập tức sốt ruột: “Bản quan còn chưa nói xong…”
Tiêu Ứng Hoài mất kiên nhẫn: “Lâm Hòa Xướng! Khanh nói đi!”
Lâm Hòa Xướng lập tức bước lên, hích đồng liêu sang một bên, trên tay cầm một quyển tấu chương.
“Bệ hạ, đây là báo cáo thủy nạn từ Trường Ninh gửi về. Báo cáo cho thấy, hạ du Ninh Hà đã bắt đầu gia cố đê từ nửa tháng trước, quan viên địa phương cũng đã kịp thời sơ tán bách tính hai bên bờ……”
Tống Kiệm từ Tây Noãn Các của Yến Ninh Cung đi ra thì vừa vặn chạm mặt Cung Đức Phúc. Hắn cười híp mắt chào một tiếng: “Công công Đức Phúc, buổi sáng tốt lành.”
Cung Đức Phúc vừa thấy hắn liền như gặp quỷ, hai tay bóp chặt lại: “A a a a a!”
Tống Kiệm giật mình: “Sao thế?!”
Cung Đức Phúc lại "a" thêm hai tiếng, trông như thể không dám nhìn thẳng vào hắn: “Ôi trời ơi! Ôi ôi ôi ôi ôi!”
Tống Kiệm thấy càng kỳ lạ hơn, hơn nữa giờ này Cung Đức Phúc đáng lẽ phải có mặt ở Kim Loan Điện mới đúng.
Hắn chớp mắt: “Chẳng lẽ bệ hạ ngài ấy—”
Cung Đức Phúc lập tức chạy tới: “Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, ngài đừng nhắc đến bệ hạ nữa, lão nô sắp bị ngài dọa chết rồi.”
Tống Kiệm gãi mặt đầy khó hiểu, trong đầu chợt nhớ lại vài đoạn ký ức rời rạc.
“……”
“……”
À.
Đúng rồi.
Hình như tối hôm đó hắn gọi lãnh đạo của mình là… Tiêu "Cứng" Hoài.
Tống Kiệm bĩu môi, hỏi Cung Đức Phúc: “Bệ hạ của chúng ta sao lại có cái tên nghe cứng như vậy chứ…”
Lời còn chưa dứt, Cung Đức Phúc đã hoảng hốt lấy tay bịt miệng hắn: “Tống đại nhân sao có thể trực tiếp gọi thẳng tên húy của bệ hạ a a a a a!”
Tống Kiệm: “……”
Cảnh tượng này có chút quen quen nhỉ.
Nhưng hắn cũng không phải cố ý dọa Cung Đức Phúc, chẳng qua miệng lưỡi trơn tru nói bừa thôi. Hắn vội vàng gật đầu: “Không gọi nữa không gọi nữa, lần sau không gọi nữa.”
Cung Đức Phúc thả hắn ra, hắn còn làm động tác kéo khóa miệng.
“Yên tâm yên tâm!”
Cung Đức Phúc suýt chút nữa thì rơi lệ đầy mặt.
Mười chín tuổi, đúng là độ tuổi gây họa.
Thực ra Tống Kiệm cũng không nhớ rõ tối hôm đó mình đã làm gì. Dù sao cũng chẳng ai tìm hắn gây phiền phức, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt Tiêu "Cứng" Hoài nhìn hắn có chút kỳ quái.
Nhưng Tống Kiệm xoay người nghĩ lại, lãnh đạo nhìn ai mà chẳng có ánh mắt như vậy, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
Hắn ngoan ngoãn đi làm vài ngày, hôm nay Tiêu Vĩnh Ninh đến Thiên Sát Ty tìm hắn, bảo hắn đi dạo phố cùng nàng.
Tống Kiệm đang nằm phơi nắng trên tường, nghe vậy thì lười biếng hỏi: “Dạo phố gì thế công chúa điện hạ? Người muốn mua gì à?”
Tiêu Vĩnh Ninh đáp: “Ngươi đừng hỏi, là một thứ rất quan trọng! Không có thứ này ta sẽ chết đó! Ngươi chỉ cần nói có đi cùng ta hay không đi!”
Tống Kiệm mở mắt: “Nghiêm trọng vậy à?”
Tiêu Vĩnh Ninh gật đầu thật mạnh: “Ừ!!”
Tống Kiệm: “Vậy được rồi! Chúng ta đã từng ăn cơm với nhau, tức là bạn tốt. Vì bạn tốt, dù có bị đâm hai nhát ta cũng không chối từ!”
Tiêu Vĩnh Ninh: “Hê hê.”
Chiều hôm đó, hắn cùng Tiêu Vĩnh Ninh lén rời cung, rồi theo nàng suốt quãng đường đến một… hiệu sách?
Trước cửa hiệu sách chật kín người, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Tống Kiệm kinh ngạc hỏi: “Bán cái gì mà đông thế này?”
Tiêu Vĩnh Ninh ánh mắt kiên định: “Tranh bản mới của Kỳ Cảnh Chi – Ký sự Hương Công Tử. Một trăm người đầu tiên còn được tặng quạt tròn và tượng gỗ Hương Công Tử.”
Tống Kiệm: “??”
Vậy tức là đến tranh cướp hàng phiên bản giới hạn à??
Hắn vừa định mở miệng: “Không phải chứ…”
Tiêu Vĩnh Ninh đã túm lấy hắn xông thẳng về phía trước: “Nhanh lên nhanh lên! Có khe hở!! Xông lên xông lên!!”
Tống Kiệm bị Tiêu Vĩnh Ninh kéo theo, đầu đâm thẳng vào trong hiệu sách.
…
Cướp được Ký sự Hương Công Tử xong đi ra, ánh mắt Tống Kiệm trở nên mơ hồ.
Hắn nhìn Tiêu Vĩnh Ninh đang ôm tranh bản và quà tặng với vẻ mặt mãn nguyện: “Cái này thật sự hay đến vậy à?”
Kỳ Cảnh Chi là người mà Tống Kiệm có chút ấn tượng. Lúc hắn mới xuyên qua đây, Trường Ưng đã nói Kỳ Cảnh Chi từng vẽ tranh chân dung cho hắn, mà không thể nói là giống y hệt, chỉ có thể nói là không liên quan gì đến nhau.
Vậy nên Tống Kiệm vẫn giữ thái độ hoài nghi với tranh bản của hắn ta.
Tiêu Vĩnh Ninh: “Dĩ nhiên rồi! Đợi ta đọc xong sẽ cho ngươi mượn trước.”
Tống Kiệm: “Ồ.”
Tiêu Vĩnh Ninh tâm trạng vô cùng tốt, còn mua tặng hắn một món quà, ừm, một chiếc túi thơm có thể dùng làm túi đựng tiền, hoa văn bên trên thêu vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Tống Kiệm đeo vào hông rồi vỗ vỗ: “Đa tạ công chúa điện hạ!”
Tiêu Vĩnh Ninh khoanh tay: “Thật ra bản công chúa vẫn thích ngươi gọi ta là Tiểu Bát hơn…”
Hai người còn đang nói chuyện thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
“Mù mắt chó của ngươi rồi à! Cũng dám đụng vào bản công tử? Ngươi có biết ta là ai không?!”
Tống Kiệm và Tiêu Vĩnh Ninh đồng loạt nhìn sang.
“Cha ta chính là Thượng thư Bộ Công Trình Ngọc Cẩn! Là hồng nhân trước mặt bệ hạ! Ngươi đụng vào bản công tử chính là đụng vào cha ta! Đụng vào cha ta chính là đụng vào bệ hạ! Đụng vào bệ hạ là tội chém đầu đấy!”
Công tử la lối om sòm ăn mặc gấm vóc lụa là, nhưng phản ứng đầu tiên của Tống Kiệm lại là nhìn về phía Tiêu Vĩnh Ninh.
Thầm nhủ, công chúa điện hạ, nói lệnh lang là “nửa vời” có hơi sớm rồi.
Bởi vì vị này mới thực sự là “nửa vời” chính hiệu.
Người bị hắn túm lấy quần áo bẩn thỉu không chịu nổi, co rúm cả người, liên tục lấy tay che mặt, như thể sợ bị ai đó nhận ra. Giọng hắn nhỏ xíu cầu xin: “Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, xin ngài thả ta đi…”
Công tử nửa vời: “Ngươi quỳ xuống đất sủa ba tiếng, sau đó chui qua đũng quần bản công tử, bản công tử sẽ cân nhắc thả ngươi đi.”
“Xin ngài thả ta đi… Xin ngài thả ta đi… Ta không dám nữa…”
Người này chỉ dám che mặt, một tay khác thì ôm chặt trước ngực, không biết đang giấu thứ gì.
Công tử nửa vời thấy vậy: “Ngươi lén lút làm gì thế? Chẳng lẽ ăn trộm đồ của bản công tử? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, để bản công tử kiểm tra một chút!”
Nói rồi hắn ta đưa tay ra định giật lấy.
Người kia sợ đến mức lùi về sau liên tục, ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, công tử nửa vời đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu đau đớn lùi lại.
“Ai?!! Ai dám đánh lén bản công tử?!!”
Trong đám đông phía sau vang lên một giọng thiếu niên trong trẻo mang theo ý cười:
“Ây da, xin lỗi nhé, ta ném không chuẩn, vốn định ném trúng tay ngươi, không cẩn thận lại trúng vào đầu mất rồi.”
Công tử nửa vời nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên mặc cẩm bào đen thêu văn giao long dựa nghiêng vào một bên, tay cầm mấy viên sỏi ném tung lên tung xuống.
Tống Kiệm chớp chớp má lúm đồng tiền: “Hì~”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top