Chương 14
Nồi cháo bị nấu hơi đặc.
Nguyên Gia Dật thêm nước, vừa quấy nồi cháo vừa nhớ tới lời Thịnh Giang Hà nói.
"Từ trước đến nay người nhà họ Bạc đều nghĩ rằng người hiến tủy cho Bạc lão phu nhân là Lan Lan, cho nên năm đó đã đồng ý cho Thịnh gia chúng ta 2% cổ phần của Bạc thị, còn nói sau này khi hai đứa trưởng thành, nếu có tình cảm sẽ cho kết hôn."
Là một người cha, đối với chuyện hôn nhân đại sự của con trai mình, Thịnh Giang Hà không hề hung dữ như ngày thường, ngược lại còn ôn tồn như thể đang kể chuyện cũ với Nguyên Gia Dật.
Nhưng ông không hề giải thích, rõ ràng người hiến tủy là Nguyên Gia Dật, nhưng từ đó tới giờ người mà Bạc gia cảm kích lại là người không làm gì - Thịnh Lan.
Nguyên Gia Dật không giỏi tranh cãi, không suy nghĩ nhiều, chỉ im lặng quỳ trên mặt đất lắng nghe.
Xét cho cùng, cậu cũng không muốn thứ gì của nhà họ Bạc cả.
Có thể cứu người là được.
Ai cứu, cứu ai, cứu xong rồi thì được gì.
Cậu không hề quan tâm.
Thịnh Giang Hà vô cùng hài lòng với dáng vẻ nghe lời của Nguyên Gia Dật.
"Mày học theo dáng vẻ của anh trai mình, làm sao để cho Bạc lão phu nhân vui vẻ là được.'' Thịnh Giang Hà vuốt mái tóc vẫn còn hơi ướt của Nguyên Gia Dật, lại bày ra cái dáng vẻ cha con thân thiết, vỗ vai cậu hứa hẹn, ''Chờ lần sau mày quay lại, tao sẽ cho mày gặp mẹ.''
Nghe được lời hứa, Nguyên Gia Dật như lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn hơi nước, ''Thật sao Thịnh tiên sinh?''
Cái muôi kim loại trong tay dẫn nhiệt thật nhanh, kéo Nguyên Gia Dật quay về hiện thực.
Cậu thổi ngón tay cái cho có lệ, trong mắt tràn ngập vui sướng.
Nguyên Gia Dật ăn sạch cháo trong nồi, bụng căng phồng đi về phòng ngủ, rửa sạch mặt rồi băng vết thương trên mặt lại, bế Nằm Xuống một lúc, dỗ nó ăn mấy món ăn vặt, vẫn không kiềm chế được niềm vui trong lòng, ngồi vào bàn tiếp tục làm bài tiểu luận mấy ngàn chữ.
Áo liên tục cọ vào vết thương ở trên lưng khiến nó vừa đau vừa ngứa, cậu cũng không quan tâm lắm, từ lâu đã vậy rồi, so với ngày trước cũng đã đỡ hơn nhiều.
Trong lòng Nguyên Gia Dật nghĩ vậy nhưng đôi mắt càng lúc càng mờ, họng cũng nóng rực, người thì lạnh toát.
Cậu đóng máy tính lại, cuộn mình trong chăn nằm ở mép giường, mệt mỏi ngủ.
Không biết qua bao lâu thì cảm thấy có người lay mình, cậu mờ mịt mở mắt nhìn, thấy Bạc Thận Ngôn đang đứng cạnh mép giường cúi đầu nhìn cậu.
"Bạc tiên sinh?''
Nguyên Gia Dật hoảng sợ, giọng nói của cậu khàn đi nhiều, đột nhiên cảm thấy bối rối, ngại mình bất lịch sự khi nằm nên chỉ có thể cố gắng ngồi dậy.
"Răng tôi đau quá.'' Giọng của Bạc Thận Ngôn cũng khàn khàn giống cậu, có lẽ hơi xấu hổ nên hắn gãi gãi cổ, nói, ''Tôi vừa mới vào, định nhờ cậu giúp tôi tìm thuốc, nhưng hình như cậu cũng đang sốt.''
"À."
Nghe hắn nói, Nguyên Gia Dật giơ tay sờ trán mình, quả nhiên nóng hơn bình thường.
Tuy nhiên sức khỏe của ông chủ quan trọng hơn, nếu Bạc Thận Ngôn bị làm sao thì cậu sẽ không có tiền chữa bệnh cho mẹ mình.
Nguyên Gia Dật khoác áo lên, nhanh chân đi vào phòng bếp đun nước cho ông chủ uống thuốc, không ngờ tới cậu đã đánh giá cao bản thân, sau một cú choáng thì ngã xuống thảm.
Vừa ngồi dậy thì thấy Bạc Thận Ngôn đã mặc một chiếc áo khoác thật dày, trong tay còn cầm một cái áo khác, bàn tay thon dài duỗi về phía cậu.
"Tôi đưa cậu đến bệnh viện.''
Khuôn mặt Bạc Thận Ngôn ửng hồng, vẻ mặt lộ rõ bị bệnh, một bên má thì sưng phù, ánh mắt cũng đầy mệt mỏi.
Nguyên Gia Dật lại không nghe rõ hắn nói gì, tưởng mình phải đưa hắn đi, lập tức bám tay vào cổ tay của ông chủ, ''Bạc tiên sinh, chờ tôi đi thay bộ quần áo đã, có hơi...hắt xì...lạnh.''
"Cho cậu cái này.''
Chiếc áo khoác nặng trĩu nhét vào tay Nguyên Gia Dật, cậu ôm cái áo, đột nhiên được đối tốt nên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cho tôi?''
Bạc Thận Ngôn vô cùng khó chịu, hơn nữa hắn không có thói quen lặp lại điều đã nói, không trả lời cậu, xỏ xong giày thì đi vào nhà ga.
Mấy ngày nay quá bận nên Nguyên Gia Dật không có thời gian đi chợ mua quần áo mua đông, bây giờ tự nhiên nhận được một chiếc khoác lông vũ, với cậu mà nói đây là dịp tốt để tiết kiệm thời gian và tiền bạc.
Mặc áo ấm mới, cậu chạy đến trước gương xoay một vòng, người có tiền mua đồ quả thật không thể bắt bẻ, đường may cẩn thận, kiểu dáng lại đẹp, Nguyên Gia Dật cảm thấy bản thân mình đẹp hơn trước vài phần.
Nhưng chiếc áo hơi dài.
Nguyên Gia Dật mặc áo lông vũ, ôm vạt áo đi cầu thang xuống nhà ga, nhìn Bạc Thận Ngôn đang ngồi ở ghế lái khởi động xe, trong lòng quýnh lên, vội vàng chạy chậm đến chỗ hắn.
"...Ha, Bạc tiên sinh.'' Nguyên Gia Dật thở hổn hển lên xe, ngồi ở ghế phó lái khuyên hắn, vẻ mặt lo lắng, "Để tôi lái cho, anh đang không được khỏe.''
Bạc Thận Ngôn cúi đầu cắm sạc điện thoại, nghe vậy liếc cậu một cái, không mở miệng.
"Bạc tiên sinh, nếu không để tôi...'' Nguyên Gia Dật nghĩ thính lực của Bạc Thận Ngôn bị ảnh hưởng bởi cơn sốt, thầm nghĩ không ổn, tay đặt trên cửa xe, dáng vẻ chuẩn bị xuống xe đổi chỗ, trong miệng lầm bẩm, "Không ổn rồi, điếc...''
"Không điếc.'' Bạc Thận Ngôn ho một tiếng, ''Cậu ốm nặng hơn tôi, thắt dây an toàn vào.''
Nguyên Gia Dật chột dạ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, dựa lưng vào cái ghế da.
"Đi đến bệnh viện thành...''
Bạc Thận Ngôn đang nói vào máy định vị, nhưng chưa nói hết câu đã bị Nguyên Gia Dật nhanh hơn ngắt lời, "Không...không, đến bệnh viện gần nhất.''
Cả người cậu núp trong chiếc áo khoác lông vũ to rộng, bên má phiếm hồng, có lẽ ban nãy chạy vội xuống đây, cũng có thể đang sốt cao hơn.
Chắc chắn đang rất nóng.
Nghĩ vậy, Bạc Thận Ngôn giơ tay chạm lên cái trán đầy đặn xinh đẹp trước mặt.
Nhiệt độ nóng rực của trán khiến đầu ngón tay Bạc Thận Ngôn như bị bỏng, ban đầu cậu hơi né tránh, sau đó vẫn để những ngón tay lạnh băng của hắn chạm lên trán mình.
Hai người đều đang sốt, sưởi ấm cho nhau như vậy...cũng khá tốt.
Nguyên Gia Dật bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, lập tức như con rùa rụt đầu vào trong mũ áo, chỉ lộ ra đôi mắt lén nhìn Bạc Thận Ngôn.
Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt không hài lòng của hắn, cậu lại ngoan ngoãn ló đầu ra, vươn cổ, để cái trán nóng rực của mình chạm vào bàn tay đang giơ giữa không trung của Bạc Thận Ngôn.
Cách làm ấm tay của người có tiền thật kỳ lạ.
Nhiệt độ của trán có vẻ đã giảm đi một chút, sắc mặt Bạc Thận Ngôn hơi tức giận, lạnh nhạt rút tay về, mang theo chút hơi ấm còn vương trên đầu ngón tay, sau đó tiện tay bấm điện thoại, nói vào máy định vị, "Đến bệnh viện thành phố.''
"..."
Nguyên Gia Dật bối rối cắn môi nhưng không dám mở miệng ngăn cản, ngón tay đút trong túi áo lặng lẽ cầm chiếc khẩu trang đã chuẩn bị sẵn trước khi ra khỏi nhà.
Hành động tùy theo hoàn cảnh.
Bạc Thận Ngôn lái xe ổn định, thậm chí khi đi qua gờ giảm tốc, Nguyên Gia Dật đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhận ra, ngủ vô cùng thoải mái.
Khám cấp cứu.
Sau khi đăng ký xong, Nguyên Gia Dật cẩn thận chăm chút cho Bạc Thận Ngôn ngồi xuống, còn mình chọn một chỗ ở góc tường, co quắp ở đó chờ để truyền dịch.
Không ngờ Bạc Thận Ngôn lại rảo bước đi tới, vẻ mặt khó chịu, ''Ngồi một chỗ với tôi khiến cậu cảm thấy mất giá lắm sao?''
"...Không phải đâu.''
Nguyên Gia Dật bị hắn hỏi một câu không thể trả lời, im lặng không giải thích, chỉ rúc đầu vào mũ giả chết.
Suy nghĩ của người có tiền cũng thật khác thường.
Chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào người, cơ thể khô nóng của Nguyên Gia Dật nhanh chóng được hạ nhiệt độ.
Trong lòng bắt đầu rảnh rỗi nhìn ngó xung quanh.
Hôm nay cậu mặc đồ khá đắt tiền, cõ lẽ đồng nghiệp sẽ không nhận ra được.
Nguyên Gia Dật nở nụ cười vui mừng dưới lớp khẩu trang, vừa yên tâm được một chút thì nghe được giọng nói quen thuộc phía trước.
"Ây, bác sĩ Nguyên.'' Cõ lẽ Tống Dương đang tới hỗ trợ hội chẩn*, trên tay cầm một đống bình truyền dịch rỗng đi tới, cười ha hả vỗ vào vai Nguyên Gia Dật, "Sao nửa đêm lại ở đây vậy?''
Nguyên Gia Dật thấy Tống Dương xuất hiện thì sợ tới mức mất hết hồn vía, bật dậy khỏi ghế, không quan tâm vết thương đằng sau lưng, đưa bình truyền dịch của mình cho Tống Dương, sau đó định ra ngoài bằng cánh cửa gần nhất, không muốn làm phiền Bạc Thận Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng sau cậu.
*Hội chẩn: là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.
"Đó là bạn của cậu sao?'' Tống Dương thấp hơn Nguyên Gia Dật một chút, kiễng chân ngó Bạc Thận Ngôn khí chất ngời ngời đang dựa vào ghế, lại để ý đến quần áo trên người Nguyên Gia Dật, "Ồ, là bạn của cậu, quần áo của hai người cũng giống nhau.''
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, "Ha ha, cậu còn thấp hơn anh ta, áo của cậu dài đến mức sắp chạm mặt đất rồi kìa."
Nguyên Gia Dật nghẹn lời, không quan tâm mấy lời nói của Tống Dương, chỉ mong sao không để anh nhìn thấy mặt của Bạc Thận Ngôn, tiện tay lấy lại bình truyền dịch treo lên móc, giơ tay lên muốn ngăn Tống Dương lại gần chào hỏi, thần bí nói thầm, "Đó là anh họ của tôi, tính cách không được tốt lắm, từng chém ai đó nên có một vết sẹo lớn trên bụng, tốt nhất cậu đừng đụng vào anh ấy.''
Bạc Thận Ngôn ở phía sau ngủ không thoải mái lắm, nhẹ nhàng hạ chân xuống, chìa khóa xe Rolls-Royce rơi ra từ trong túi.
Đôi mắt Tống Dương như lóe lên, giống hệt con cún đang đói bụng, nuốt nước miếng một cái.
"Anh của cậu có thiếu em họ không? Hay tôi cắt một cánh tay của mình ra cho anh ấy vui được không?''
"Không thiếu không thiếu, anh ấy có tôi là đủ rồi, cậu bận gì thì đi mau đi.''
Nguyên Gia Dật sợ Tống Dương làm ra mấy hành động xấu hổ, chỉ có thể cầm chai truyền dịch ngồi lại cạnh Bạc Thận Ngôn che cho hắn, hai ngón tay kéo khẩu trang trong túi ra, cùng cái tay đang cắm kim truyền, cẩn thận đeo vào hai tai của người đàn ông đang ngủ, che mặt hắn lại.
Cậu cúi người nhặt chìa khóa xe lên, ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt của Bạc Thận Ngôn, hắn đã kéo khẩu trang xuống từ bao giờ.
"Sao cậu lại che mắt tôi?''
Nguyên Gia Dật cứng họng, cũng không thể nói do cậu cố ý được.
Với lại, việc che mắt...đâu sao đâu.
Chẳng phải khi thẩm vấn mấy tên tội phạm trên mạng cũng dùng bịt mắt à?
Vẻ mặt Bạc Thận Ngôn không được tốt lắm, nửa bên mặt vẫn còn sưng.
"Tôi có thể giết người rất dễ đấy, em họ ạ.''
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top