Chương 90

Mọi người cuối tuần vui vẻ nha <3

Quý Vân tám mươi phần trăm là cố ý làm vậy.

Cậu ấy là người giỏi nói chuyện trước mặt bố tôi, lịch sự và thân thiện trước mọi người, nhưng khi ở một mình với tôi, cậu ấy liên tục nói những điều khó nghe.

Tôi nói rằng tôi không muốn cậu ấy trở thành "cây gậy mát xa", cũng không cần cậu ấy "an ủi tôi". Lần trước tôi nói rằng kỹ năng giường chiếu của cậu ấy tệ là chỉ để kích cậu ấy, chứ không hề có ý bắt cậu ấy phải tập luyện để nâng cao trình độ gì hết..

Cậu ấy rất thông minh, nhưng cậu ấy luôn giả vờ không hiểu và khăng khăng rằng mọi thứ phát triển theo cách cậu ấy nghĩ. Nếu bất cứ điều gì đi ngược lại ý muốn của cậu ấy, cậu ấy sẽ thể hiện một mặt tàn nhẫn và đáng sợ.

Tôi nghĩ từ nhỏ đến giờ cậu ấy chưa phải trải qua bất kỳ sự thất bại nào, nên mới cố chấp như vậy.

"Tớ chỉ là muốn ở bên cậu mà thôi." Quý Vân đuổi theo và ôm eo tôi từ phía sau trước khi tôi kịp phản ứng. Cánh tay của cậu ấy trông mảnh khảnh nhưng thực sự rất khỏe, tôi thử dùng khuỷu tay huých cậu ấy nhưng không hiệu quả.

Cậu ấy cúi đầu, hai má lạnh buốt cọ vào cổ tôi, giọng điệu trầm xuống, nói với giọng điệu quyến rũ: "Triệu Triệu, có muốn ngủ với tớ không? Tớ sẽ không bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn, chỉ cần ôm cậu là đủ rồi...... "

Quý Vân đang nói những lời nhẹ nhàng để dỗ dành tôi, nhưng thứ cứng rắn bên dưới cứ đè lên mông tôi khiến lời nói của cậu ấy không thuyết phục chút nào.

Tôi lo có người ở nhà nên không thể cãi vã to tiếng với cậu ấy, nên tôi chỉ biết nén giọng bảo cậu ấy buông ra.

"Cả ngày nay cậu không nói chuyện với tớ, nếu bây giờ không được ôm cậu, tớ sẽ mất ngủ." Quý Vân nói nhanh đến mức tôi còn không kịp ngắt lời cậu ấy, "Thưởng cho tớ một chút được không, như thế tớ có thể kiềm chế nổi mà không phát điên."

Cậu ấy chạm vào eo tôi, quấn quanh người tôi như một cây nho lạnh lẽo, xoay ngón trỏ trên bụng dưới của tôi, nói: "Chúng ta giải quyết những mong muốn của nhau và hạnh phúc bên nhau, như vậy không tốt sao?"

Không muốn, làm như vậy chỉ có cậu ấy là người vui thôi.

Thủ đoạn của anh em nhà họ là truyền từ đời này đến đời khác, họ đột nhập vào ngôi nhà gần như sụp đổ của tôi và kéo tôi vào ngôi nhà ấm áp, tươi sáng của họ. Ánh sáng quá chói lóa làm chói mắt tôi, khiến tôi không thể phân biệt được là thiên đường hay địa ngục.

Tôi nắm lấy tay Quý Vân và cậu ấy cứ để cho tôi nắm.

Cậu ấy hôn lên tai tôi.

Tôi cố gắng hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, sợ cậu ấy nhìn thấy tôi run lên, thờ ơ nói với cậu ấy: "Tớ đã trả trước phần thưởng cho cậu rồi."

"Không đủ," Quý Vân ôm chặt tôi hơn và nói, "Đối với tớ như vậy không đủ."

Tôi nghĩ tôi nên tìm Khúc Nghiêu, hoặc gọi điện đến phòng của ba tôi, để ai đó có thể xuất hiện ở đây và giải cứu tôi khỏi chiếc lồng sắt của Quý Vân.

Quý Vân khác với những người khác, cậu ấy không tuân theo logic của người bình thường.

"Tớ sẽ ghét cậu nhiều hơn đấy," tôi nói.

"Nghe lời đi, rồi cậu sẽ bỏ qua cho tớ thôi." Quý Vân nói.

Tôi bị cậu ấy kéo đến nhà.

Ánh đèn khiến hai cái bóng của chúng tôi lồng vào nhau.

"Không được nói mấy lời quá đáng," tôi cúi đầu nói, "nếu không tớ sẽ không vào phòng ngủ của cậu nữa."

Quý Vân trầm mặc một lúc, mới miễn cưỡng nói: "Được."

Tôi nói, "Tớ không giỏi nói chuyện trước mặt người khác sao?"

Quý Vân đáp, "Bởi vì cậu khác biệt."

Giường của cậu ấy đã được trải lại, với một tấm trải giường màu khác.

Là màu yêu thích của tôi.

Có lẽ cậu ấy đang suy đoán về sở thích của tôi.

"Tớ cảm thấy cậu thực ra không thích tớ nhiều như vậy đâu." Tôi ngồi bên giường cậu ấy, nhìn chằm chằm vào đôi dép thỏ đắt tiền mà cậu ấy mua trên chân tôi, thì thầm nói: "Cậu chỉ muốn làm chuyện đó với tớ thôi."

Quý Vân ngồi xếp bằng trên giường, nhìn tôi nói: "Tớ rất thích cậu, mãi về sau mới liên quan đến tình dục."

Tôi nói, "Vậy cậu nói tại sao lại thích tớ đi."

"Giống thỏ con" Quý Vân không chút do dự nói, "hiền lành dễ thương,  sẽ nghiêm túc ngoan ngoãn nghe lời tớ nói."

Nói xong, cậu ấy nhìn lên trần nhà, "Tớ cũng thích nghe cậu gọi tớ là Vân Vân, như thể quan hệ của chúng ta rất gần gũi thân thiết. "

Cậu ấy nằm nghiêng trên giường, hai mắt cong cong, nhìn tôi nói: "Nhưng cậu đã không gọi tớ như vậy nữa rồi."

***********************

Đèn đã tắt, căn phòng tối om.

Hương thơm nhàn nhạt xâm nhập vào khoang mũi, dường như là một loại tín hiệu nguy hiểm nào đó.

Tôi quay đầu lại và thấy sắc mặt của Quý Vân như được bao phủ bởi một lớp sương mù đen, với đường nét mờ ảo, giống như một con quái vật xinh đẹp sống trong đêm.

Hãy cảnh giác mọi lúc, đừng tin vào lời nói của con quái vật, nếu không bạn sẽ bị nó ăn thịt.

Tôi bảo Quý Vân không được phát tình bất cứ lúc nào, Quý Vân nói nơi dưới đó không thể khống chế, cứ nhìn tôi là không kìm được.

Tôi mím môi quay sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa.

Quý Vân thấy tôi tức giận liền đến tỏ ra ngoan ngoãn, nói rằng cậu ấy đã cố gắng kiềm chế và cố gắng không gây rắc rối cho tôi.

"Nếu như tớ tỏ tình với cậu trước..." Tôi nghe thấy cậu ấy gục đầu vào lưng tôi nói: "Lẽ nào là vì tớ tự cho rằng mình khôn ngoan, nên mới làm hỏng mọi thứ như vậy?"

Tôi nói: "Cậu chính là kẹo nổ."

Quý Vân đặt tay lên bụng tôi và nhẹ nhàng lặp lại lời tôi: "Kẹo nổ?"

"Bao bì lấp lánh bên ngoài, ngậm trong miệng thấy ngọt ngào." Tôi nói: "Nhưng mà, sau khi ngậm đến tan chảy thì nó sẽ nổ tung."

Quý Vân sau lưng bật cười và ôm tôi chặt hơn.

Một chân cậu ấy len vào giữa hai chân tôi, khiến hai cơ thể kề sát nhau hơn, tôi cố gắng di chuyển nhưng lại bị cậu ấy ôm chặt eo níu lại.

"Cậu đã nói là không được làm những điều vượt quá giới hạn ..." Tôi nín thở và cố gắng giữ bình tĩnh, nói với cậu ấy, "Quý Vân, tớ với cậu vẫn còn một chút..."

"Không làm gì hết cả." Tôi chưa kịp nói hai từ 'tin tưởng' thì cậu ấy đã ngắt lời tôi và nói: "Tớ chỉ muốn ôm cậu ngủ thôi."

Tiếng hít thở dần dần giảm bớt, giống như mặt nước bị gió thổi trở lại yên tĩnh.

"Bài viết của tớ được đăng trên một tạp chí rồi."

Đột nhiên, tôi mở mắt và nói với Quý Vân.

Tôi có muốn lời chúc mừng của Quý Vân không?

Có lẽ có.

Tôi thực sự không có nhiều bạn bè, thỉnh thoảng có tin tốt, tôi chỉ muốn chia sẻ với một số ít người.

"Thật tuyệt." Tay Quý Vân từ từ di chuyển lên, nắm lấy cổ tay tôi đặt trên ngực. Cậu ấy cất giọng trầm thấp như đang thở dài, "Sáng tác của cậu rất hay, giống như chim hót trên cành, sẽ càng có nhiều người nhìn biết đến cậu và nghe được cậu nói."

Tôi có một chút bất ngờ.

Cậu ấy thực sự đã cho tôi một đánh giá nghiêm túc như vậy.

"Đôi khi tớ nghĩ, nếu ai đó bắt nạt cậu, tớ sẽ đứng lên chiến đấu vì cậu như một anh hùng", cậu ấy nói, "Cậu sẽ cảm kích tớ, sau đó sẽ thích tớ."

Tôi nói: "Nhưng ..."

"Cậu luôn trốn ở một nơi yên tĩnh, tránh xa tranh chấp...Kết quả, tớ biến thành kẻ xấu xa nhất con hẻm này, vì tớ muốn cậu rơi vào hỗn loạn mà tớ đã tạo ra." Tốc độ nói của Quý Vân đột nhiên tăng nhanh trở lại, như thế ai đó nhấn vào nút tăng tốc trên người cậu ấy vậy, "Dư Triệu, cậu giỏi hơn bọn họ vẫn nghĩ, con hẻm này không thể giữ được chân cậu."

Những ngón tay cậu ấy đan vào tay tôi, tiếp tục nói: "Tớ không muốn bị cậu ruồng bỏ."

"Có lẽ tớ sẽ không thể đi xa," tôi nói, nhắm mắt lại và cảm nhận nhiệt độ cơ thể mát lạnh của cậu ấy trên mu bàn tay tôi, giống như một tảng băng đang tan chảy, "Tớ chẳng có gì cả."

Quý Vân nói: "Càng không có gì thì mới đi càng xa."

Tôi không trả lời.

Cậu ấy nói: "Tớ phải làm cho cậu không bao giờ quên tớ, đi đến đâu cũng đều nhớ đến tớ." Nói xong, cậu ấy cười, "Giống như trốn trong cái bóng của tớ vậy."

Tôi nắm chặt ngón trở của cậu ấy, thì thầm: "Cậu nói chuyện như kẻ điên vậy."

Quý Vân đáp: "Chính sự điên cuồng mới khiến mọi người ấn tượng."


Bật mí: Chương sau có H nha các cô. Với ai thì chưa biết nên vừa thấp thỏm vừa lo sợ =.=

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top