Chương 85
Mọi người đọc truyện vui vẻ nha <3
Theo quan điểm của ba tôi, anh em nhà Quý là những hình mẫu hoãn mỹ nhất của con cái, thành tích xuất sắc và tương lai tươi sáng, không giống như con trai của ông.
Trước đây tôi luôn nghĩ, Quý Vân nổi tiếng như vậy mà lại làm bạn với người như tôi, đó là vinh hạnh lớn nhất của tôi. Vì vậy, ngay cả khi đó là lỗi của cậu ấy, tôi là người duy nhất sẽ cảm thấy mình sai.
Quý Ôn chăm sóc cho tôi, đối với tôi mà nói, đó là món quà tuyệt vời nhất của mình. Tôi ước mình có một người anh trai có thể bảo vệ và dạy dỗ tôi, nếu ước nguyện này có thể thành hiện thực, tôi sẵn sàng bỏ qua những thiếu sót của anh ấy.
Sau khi tắt đèn ngoài ban công, tôi nhìn Quý Ôn qua màn đêm tối, lặng lẽ lùi lại một bước, nghĩ:
Điều đáng trách nhất của bọn họ không phải là lừa dối tôi, mà là khi ở trước mặt tôi họ không bao giờ trực tiếp nhận lỗi, để mặc cảm tội lỗi cho tôi gánh chịu.
Có thể trong mắt người ngoài, tôi cần họ nên phải thỏa hiệp.
May mắn thay, đèn đã tắt, và Quý Ôn sẽ không nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của tôi.
Tôi thực sự cần anh ấy.
Khi một người cần người khác, sẽ trở nên hèn mọn, sẽ trở nênthấp kém.
Tôi sợ rằng mọi thứ anh ấy làm là chỉ để chơi đùa cho vui, sợ anh ấy chỉ tùy tiện nói lời hứa mà không thực hiện, tôi không cách nào mang tình cảm đã cắm rễ sâu trong tim mình đem vứt bỏ được.
Nếu lần đầu tiên anh ấy có thể thẳng thắn xin lỗi tôi trước khi để tôi vào phòng của anh ấy, có lẽ tôi sẽ không từ chối anh ấy, bởi vì tôi thực sự là một kẻ ngố vô tích sự.
Nhưng trước khi có thể chờ Quý Ôn giải thích, thì tôi đã bị Khúc Nghiêu đi tới dẫn đi.
Khúc Nghiêu kéo tôi sang nhà cậu ấy mà không nói một lời nào suốt dọc đường.
Khi cậu ấy đóng cửa lại, Chiêu Tài đang nằm trên đệm trong phòng khách liếc nhìn chúng tôi rồi lại uể oải cúi đầu xuống.
"Cậu vừa rồi muốn đi cùng anh ấy sao?" Khúc Nghiêu nắm tay tôi, ngồi cùng tôi nói: "Tớ cảm thấy cậu đang khó xử, nghĩ ngợi một lúc vẫn là đi tới, tự ý mang cậu tới đây."
Nói xong, cậu ấy nâng cằm lên, dựa vào lưng ghế sô pha nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau, cậu ấy lại cúi đầu hít một hơi dài.
"Cảm ơn vì đã chạy tới," tôi cúi đầu, nắm lấy những ngón tay của bạn thân và đáp lại, "Tôi thực sự rất khó xử."
Mỗi khi đến lượt tôi phải lựa chọn, tôi luôn muốn chạy trốn và để người khác quyết định cho mình. Theo thời gian, tôi ngày càng trở nên rụt rè hơn, thường cảm thấy bồn chồn và sợ hãi trước mọi sự thay đổi.
Khúc Nghiêu đã giải cứu tôi khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan, trái tim tôi đang lung lay và tôi không khỏi cảm thấy vui vì trong lúc này, tôi không phải bị dày vò bởi những cảm xúc mâu thuẫn.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi ôm Khúc Nghiêu, vùi đầu vào vòng tay cậu ấy và lắng nghe nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu ấy.
"Nhìn cậu với gấu Bắc Cực một chút cũng không giống nhau." Tôi nói với cậu ấy: "Nhưng trong những giấc mơ trước đây của tớ, cậu luôn là gấu Bắc Cực to lớn."
Khi bão tuyết đến, cậu ấy sẽ đứng trước mặt tôi và ngăn cơn gió rít gào.
Bạn thân sau khi được sự cho phép của tôi, vòng tay qua ôm lấy eo tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ rồi cẩn thận hôn lên mí mắt của tôi.
Cậu ấy nói với tôi, không phải là tôi cần họ, mà là họ cần đến tôi, nên người phải xấu hổ không phải là tôi.
"Tớ cần cậu." Dùng lòng bàn tay to lớn ôm gọn lấy tay tôi, dùng đôi môi ấm áp hôn lên những đốt ngón tay tôi: "Tớ so với bọn họ cần cậu nhiều hơn."
**********************
Khi nhắm mắt lại, tôi vẫn nghĩ tới Quý Ôn.
Tôi có thể tránh mặt anh một lần, nhưng ngày mai vẫn phải gặp anh, tôi sẽ giả vờ buông bỏ quá khứ, lại coi anh như một người anh hàng xóm đáng tin cậy, dựa vào anh giải quyết công việc gia đình.
Khúc Nghiêu ôm tôi lặng lẽ nằm trên giường, không làm bất cứ việc gì không cần thiết khác, chỉ hôn lên trán tôi.
Tôi ôm lại eo cậu ấy, nghe tim cậu ấy đập như trống gõ từ trong lồng ngực, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của bột giặt trên người, cảm giác như trở lại vài năm trước khi mối quan hệ của chúng tôi thân thiết nhất.
Nên định nghĩa thế nào về sự thân thiết? Sau khi học trung học cơ sở, chúng tôi đã không còn nắm tay nhau như hồi còn nhỏ nữa, duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường, không hôn, không chạm vào cơ thể của nhau hay làm bất cứ điều gì quá phận.
Nhưng sau những chuyện đó, tôi cũng không nghĩ là mình còn thân với họ hơn nữa.
Tôi chỉ thích một cái ôm đơn giản, không có gì phải suy nghĩ, để bản thân hoàn toàn thả lỏng và hít thở mùi hương của người kia.
Thành thật mà nói, tôi một chút cũng không muốn đánh đổi tình dục để lấy tình yêu, tôi không thích bị ép buộc làm điều đó. Nhưng mỗi lần làm tình với họ, trong những tiếng thở hổn hển của họ, tôi lại thấy được giá trị hữu dụng của mình.
Tôi luôn cảm thấy mình vô dụng và không thể tìm ra điểm cần cố gắng, nhưng tình dục là hiện thân của mọi thứ tôi muốn, nó giống như một liều thuốc gây nghiện, tôi gần như tan chảy theo cách mà nó mang lại hạnh phúc.
Khúc Nghiêu dường như đã ngủ.
Hàng mi của cậu ấy rủ xuống, hơi thở đều đặn phả vào tóc tôi, cậu ấy vẫn vòng tay ôm tôi vào lòng.
Trời tối dần, sau khi tạnh mưa, ánh trăng lọt qua kẽ hở trên rèm cửa, thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng nước nhỏ bên ngoài.
Tôi nắm lấy góc quần áo của Khúc Nghiêu dần dần buồn ngủ. Giá như mọi chuyện có thể quay ngược thời gian.Tới ngay ngày đầu tiên, khi chỉ có tôi và cậu ấy.
Tôi dường như có rất nhiều lựa chọn, lại dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ba tôi cho tôi tiền tiêu Tết từ rất lâu trước đây rồi, nhưng sau đó ông cảm thấy không cần thiết và rồi không cho tôi tiền tiêu vặt nữa.
Theo ông nghĩ, những nhu cầu cần thiết của cuộc sống ở nhà là đủ rồi, tôi còn gì mà không bằng lòng nữa? Vào đầu năm học ông ấy sẽ đóng học phí cho tôi, lại lấy đồ dùng học tập của trường ông ấy dạy đưa cho tôi, trong lúc ăn cơm giảng dạy cho tôi những 'đạo lí lớn' đó, dùng điểm số của con cái người khác để đốc thúc tôi, như thể nói chi tôi những lời này là có thể biến tôi thành tài.
Tôi không thể đi làm, ba tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi sử dụng thời gian học tập của mình để kiếm vài đồng ít ỏi đó. Cho dù tôi có dành bao nhiêu thời gian cho việc học đi chăng nữa, tôi sẽ không có tên trong danh sách danh dự của trường.
Tôi chỉ có đủ tiền để lo cho ba bữa ăn mỗi ngày. Tôi không thể mua chiếc bánh mình muốn và không thể chỉ đi xem phim. Ngay cả việc đi taxi ra ngoài cũng là một số tiền lớn đối với tôi.
Khi đi chơi tôi phải nhờ đến hai người bạn thân, họ không bao giờ tranh cãi việc tiền bạc với tôi.
Quý Vân đặc biệt thích đãi khách, sau khi biết ngày sinh nhật của tôi, cậu ấy đã gửi cho tôi một máy mp3 rất đẹp có mặt hình con cáo nhỏ, rất dễ thương.
Chưa mừng rỡ được lâu thì ba tôi tịch thu nó.
Sau này tôi hỏi ông ấy máy mp3 đâu, ông ấy cau mày sốt ruột, như thể một chút cũng không nhớ tới đồ vật này.
Vì vậy, tôi cảm thấy rất tiếc cho lòng tốt của Quý Vân, nên kể từ đó, tôi không bao giờ nhận món quà nào đắt giá từ cậu ấy nữa.
Bạn bè đối xử với tôi càng tốt thì tôi càng tự ti.
Tôi muốn đi chơi với họ, nhưng tôi không muốn họ mời tôi.
Tôi biết họ không nghĩ như vậy, nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy nó như lòng thương hại và bố thí từ trên nhìn xuống vậy.
Tôi...
Tôi không muốn là người được bố thí nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top