Chương 82

Mọi người đọc truyện vui vẻ nha <3

Quý Ôn dừng lại.

Anh ấy áp trán lên ngực trái tôi, lặng lẽ ôm lấy vai tôi. Sau một hồi trầm mặc trong bế tắc như vậy, anh từ từ buông tôi ra, khiến tôi quên đi chuyện vừa rồi.

Tôi ước gì anh ấy sẽ tiếp tục làm điều đó như bị "ma xui quỷ khiến" giống như trước đây, ôm tôi mình trần, đi vào tôi một cách thô bạo, và làm tôi tan chảy trong tình yêu nồng cháy.

Chuyện đã đến nước này rồi, tại sao anh ấy không tồi tệ hơn một chút, đẩy mọi thứ đến đỉnh điểm và nói với tôi rằng trước mắt tôi chỉ có một lựa chọn mà anh đã cho tôi?

Không đủ xấu xa, cũng không đủ tốt đẹp.

Mọi người đều như vậy.

Rèm buông xuống khiến ánh sáng vụt mất, mọi thứ chìm trong bóng tối của màn đêm hư vô. Ánh sáng mà Quý Ôn bật lên đã đưa tôi trở lại thực tại, tôi nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt và cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Khi Quý Ôn đang tắm, tôi lấy điện thoại di động của anh ấy và gọi cho em trai anh ấy, nói rằng ngày mai tôi sẽ quay về con ngõ.

Giọng Quý Vân từ ống nghe rất nhẹ nhàng, sau một hồi hỏi han tình hình của tôi, cậu ấy nói với tôi rằng ngày mai mẹ cậu ấy sẽ nướng một chiếc bánh cực ngon và dì ấy muốn tôi phụ một tay.

Cậu ấy rất thông minh, có thể phát hiện cảm xúc của tôi từ giọng nói tôi, vì vậy cậu ấy đã khéo léo tránh tất cả những chủ đề có thể làm tôi khó chịu, chỉ nói về mẹ cậu ấy và những điều tôi thích.

Ngay sau khi khoảng cách được xóa bỏ, Quý Vân liền trở thành người bạn tốt của tôi, người luôn ân cần và chu đáo.

Nhưng nếu yếu lòng, tiến gần hơn một chút sẽ lại bị cậu ấy lôi vào một cái bẫy đáng sợ.

Kêu cứu có tác dụng không?

Những người mà tôi có thể dựa vào giờ đây, đều là những con quái vật mà tôi muốn trốn thoát.

Tôi thở mạnh, trùm chăn kín đầu, mắt khô ráo không có gợn nước. Nhưng tôi cảm thấy mình như một quả bóng bị kim đâm xuyên qua, không ngừng rò rỉ không khí ra ngoài, cả người tôi co rút lại.

"Không tha thứ cho cậu." Tôi bật dậy, nắm chặt lấy điện thoại, ngắt lời Quý Vân đang nói chuyện khác, bảo cậu ấy: "Chúng ta không thể là bạn bè như trước đây được nữa, cậu căn bản là không hề quan tâm đến cảm nhận của tớ, cậu chỉ là..."

Quý Vân gọi tên tôi.

Tôi nói: "Tớ không tha thứ cho cậu, từ lần đầu tiên đã không hề tha thứ cho cậu rồi."

Chỉ vì tôi nhút nhát, không chịu nổi vè hòa bình giả tạo của mối quan hệ bạn bè đó, tôi không dám nói ra, luôn cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng áp lực từ mọi thứ xung quanh.

Tôi không dám bày tỏ ý kiến ​​của mình, không dám lớn tiếng, hèn nhát đến mức bóp chết con người kia của mình, nó đã gục ngã và bắt đầu cuồng loạn, sợ một ngày nào đó nó sẽ nhảy ra chiếm lấy cơ thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại, tim vẫn đập cuồng loạn, máu trong người nóng lên, sự quá khích vừa rồi khiến tôi toát mồ hôi ròng ròng.

"Tớ một chút cũng không cảm thấy hứng thú." Tôi che loa và cố gắng ổn định tinh thần nhất có thể, nhưng giọng tôi vẫn run rẩy và nói, "Tớ rất để tâm, quá để tâm, thà rằng cậu cứ nói thẳng với tớ, còn tốt hơn nhiều so với nói dối tớ."

"Quý Ôn với cậu đang ở cùng nhau à?"

Sau một hồi im lặng, Quý Vân hỏi tôi điều này.

Tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Tôi nói với Quý Vân rằng tôi vừa làm chuyện đó với Quý Ôn vài lần.

"Anh trai cậu tốt hơn cậu nhiều." Tôi ghé sát vào điện thoại, thấp giọng tiếp tục nói: "Làm tình với cậu, không bằng một phần mười làm với anh ấy."

******************

Liều lĩnh không lường hậu quả mà nói những lời này khiến tôi cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi mọi thứ trở lại im lặng, tôi cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy cái gọi là "trả thù" của mình thật ngây thơ và nhàm chán, không những không thể làm tổn thương Quý Vân, mà còn vi phạm vào các nguyên tắc của riêng tôi.

Trước đây tôi chưa bao giờ mất ngủ như khoảng thời gian này.

Tôi trằn trọc và quay cuồng trong đau đớn, nghĩ về mọi thứ đã xảy ra đến ngày hôm nay, về đấu tranh và kháng cự mà tôi đã làm để thoát khỏi tình trạng này.

Không ai có thể cho tôi biết một câu trả lời đúng đắn cho vấn đề của mình, và tôi không thể biết lựa chọn của mình là đúng hay sai.

Quý Ôn ôm tôi từ phía sau, cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau dưới lớp chăn bông. Tôi bị mùi hương của anh quấn lấy, nhắm mắt lại tôi nhớ lại lần đầu tiên đi chơi với anh, anh nắm tay tôi trên xe buýt, tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực, hồi hộp và ngại ngùng khi được tiếp xúc gần gũi với anh ấy.

Tôi nắm tay Quý Ôn đang đặt trên bụng mình, đầu mũi hơi chua xót.

Đợi đến khi tốt nghiệp, tôi sẽ rời khỏi con hẻm, buông bỏ thứ tình bạn biến chất, thoát ly gia đình rạn nứt kia...Nhưng giờ tôi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, bốn bề đều là những bức tường cao vút, không có cửa để tôi thoát ra.

Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, thở ra, xoa má và cố nở một nụ cười bình thường.

Quý Ôn đã mua bữa sáng cho tôi.

Tôi cúi đầu nhấm nháp mấy miếng bánh, cùng anh ấy ngồi chờ xe buýt.

"Tối hôm qua em có gọi cho Quý Vân." Tôi nhìn vũng nước nhỏ bên đường, thẳng thắn nói với Quý Ôn, "Em cố ý nói mấy câu chọc tức cậu ấy, cậu ấy không trả lời em, chắc là giận lắm rồi."

Quý Ôn đáp: "Vậy cứ để cho nó tức giận đi."

Tôi tiếp tục, "Học kỳ sau em bận lắm, sẽ không nghĩ đến những chuyện này nữa."

Quý Ôn nói: "Nên như vậy."

Anh ấy không nhìn tôi, ánh mắt rơi xuống cây thường xanh bên kia đường, một lúc sau, anh ấy tiếp tục nói với tôi: "Mẹ anh biết hoàn cảnh gia đình em, bữa ăn nấu thêm một phần cơm cũng không khó khăn gì cả. Bà và ba em vẫn chưa thể về được, để em một mình ở nhà, anh không yên tâm."

"Sống ở đâu mà chẳng giống nhau." Tôi đột nhiên tức giận, không muốn nghe theo sự sắp đặt của anh ấy, nói: "Em có thể ở nhà của Khúc Nghiêu."

Quý Ôn nói: "Nhưng nó không chăm sóc được cho em."

"Thế Quý Vân thì chăm sóc được cho em à?" Tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh biết là em sợ cậu ấy còn gì."

Khúc Nghiêu sẵn sàng lắng nghe tôi, đối với tôi mà nói ngôi nhà của anh ấy vẫn là chỗ dựa an toàn, sẽ không khiến tôi cảm thấy quá khủng hoảng.

"Tiểu Triệu." Lúc xe bus về nhà đến, Quý Ôn cũng đứng lên, nói với tôi: "Anh chỉ là muốn em được gia đình anh đón nhận."

Có lẽ Quý Ôn đã thông báo có Quý Vân biết, vừa tới nơi đã thấy Quý Vân cầm ô đứng đợi chúng tôi ở đầu con hẻm. Con mèo trắng Chiêu Tài đang đi vòng quanh bắp chân của cậu ấy, giống như đang đòi ăn.

Quý Vân ngước mắt lên chào chúng tôi.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy cậu ấy và cũng không nói một lời nào.

Sau khi cúi xuống vuốt ve Chiêu Tài đang chạy về phía mình, tôi quyết định vượt qua cậu ấy để tìm Khúc Nghiêu.

"Lần trước là lỗi của tớ," cậu ấy từ phía sau đuổi kịp và dùng sức nắm lấy cánh tay tôi, "Sau này tớ sẽ nghe lời cậu."

Tôi định hất tay cậu ấy ra, nhưng sức lực ấy mạnh đến mức tôi phải quay lại nhìn cậu ấy, mắt mở trừng trừng, vẫn không muốn nói chuyện với cậu ấy.

Quý Vân siết chặt cổ tay tôi, chớp mắt thật nhanh nói với tôi: "Tớ đã kiểm điểm lại bản thân rồi, trước đây không làm cho cậu thoải mái, là do kỹ thuật của tớ không tốt, tớ nên suy nghĩ đến cảm nhận của..."

Cậu ấy có chỗ nào là tự kiểm điểm bản thân vậy! Tôi nghe lời cậu ấy nói được một nửa, đột nhiên lại tức giận, khi anh trai cậu ấy cầm bánh ngọt quay trở lại con hẻm, tôi không kiềm chế được nữa, giơ tay còn lại lên và dán lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ấy một cái tát thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top