Chương 56

466.

Khi Khúc Nghiêu gọi tên tôi ở ngoài, Quý Vân không cho tôi mở cửa, nói là cậu ấy không muốn bị Khúc Nghiêu phát hiện vừa khóc.

Tôi chỉ hé một ít cửa, nói với Khúc Nghiêu ở bên ngoài: "Bây giờ không cho phép cậu vào."

Khúc Nghiêu đứng ở cửa, trân trân nhìn tôi, hỏi tôi: "Tại sao?"

Tôi sau khi suy nghĩ một lúc, giải thích với cậu ấy một cách mơ hồ: "Bí mật."

Khúc Nghiêu hỏi: "Quý Vân đến nói chuyện với cậu à?"

Tôi đáp: "Tớ tìm cậu ấy để nói rõ một số chuyện."

"Bí mật giữa cậu và cậu ấy?" cậu ấy giữ chặt khung cửa, nhìn tôi hỏi: "Tớ không thể nghe sao?"

Khúc Nghiêu không có ý định bỏ đi, nhưng cậu ấy sẽ không ép cửa bước vào. Cậu ấy chỉ đứng bên ngoài và nhìn tôi, ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng ngủ của tôi phản chiếu vào đôi mắt nâu.

Khi tôi định giải thích điều gì đó, Quý Vân từ đằng sau ôm lấy eo tôi, úp mặt vào vai tôi: "Tất cả đều là bí mật, nên tất nhiên tớ không thể để người khác nghe được."

Tôi nói với Quý Vân buông tớ ra.

Cậu ấy ở sau lưng tôi dùng giọng mũi nói "không muốn", và tiếp tục dính vào tôi.

467.

Nói ra bí mật, bằng cách nào đó giống như một rào cản. Tình bạn bao năm được những mâu thuẫn gay gắt này đổ lên như rót mật, thoạt nếm, vẫn là vị ngọt không khiến người ta đau lòng.

Khúc Nghiêu nhìn tôi, tôi nhìn cậu ấy.

Cậu ấy khẽ cúi đầu, có vẻ khó chịu.

"Tớ đã từng ..." Tôi hơi khó xử, bỏ qua vẻ mặt cậu ấy, giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nói, "Khúc Nghiêu, tớ đã từng nghĩ mình không thể sống thiếu cậu. Vì vậy lúc nào cũng bận tâm ..."

Nhưng cậu ấy không sai, cậu ấy rủ tôi, nhưng tôi không thể đi chơi với họ, vì vậy tôi không trách cậu ấy.

Tôi chỉ muốn nói với cậu ấy rằng tôi không cần phải chờ đợi tình yêu tầm thường đó, để rồi tự mắc kẹt trong ngõ này. Tôi có thể tự mang hoa của mình đi ngắm sông, có thể tôi cũng có thể đưa mình đi xa hơn.

Khúc Nghiêu ngắt lời tôi, nắm lấy cánh tay tôi, mở to mắt nhìn tôi, hỏi, "Còn bây giờ thì sao?"

Những gì cậu ấy nói như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Không đợi tôi trả lời, cậu ấy kéo mạnh tôi ra khỏi cửa, mắt cậu ấy không nhìn tôi, mà nhìn Quý Vân phía sau.

"Cậu đã nói với cậu ấy chuyện đó à?" Cậu ấy đang hỏi Quý Vân.

Quý Vân rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ:

"Nói rồi thì sao?"

"Cậu đã hứa sẽ không nói rồi!" Khúc Nghiêu đè cổ họng, giọng điệu có vẻ rất tức giận, "Quý Vân, đều là do cậu cố ý phải không? Làm như thế mà được à?"

Họ cứ cãi nhau như thế này, không ai chịu đầu hàng.

...... Hãy để tôi đứng ở một vị trí an toàn và tránh ra xa!

Lục Quân về nhà cũng không đánh nhau với bọn họ, nhưng hai người lại định đánh nhau.

Tôi đã cố gắng ngăn họ giữa chừng, nhưng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và lại lại bị nhấc lên! Theo bản năng ôm lấy cổ của Khúc Nghiêu, một lúc sau, mới nói với cậu ấy: "Khúc Nghiêu, để tớ xuống trước, chúng ta vào trong rồi nói rõ..."

Quý Vân cũng đặt tay lên eo tôi, nhột nhột, tôi bảo đừng chạm vào nó, cậu ấy không nói gì, siết chặt thêm hai lần nữa. Cậu ấy thực sự không có ý thức giữ lời hứa! 

Tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy để không cho siết chặt ở đó nữa.

Tôi rất tức giận, sau đó đã cắn vào cổ Khúc Nghiêu.

Khúc Nghiêu đờ đẫn gào thét nói: "Tại sao cậu tức giận Quý Vân mà lại cắn tớ?"

Cậu ấy không biết tại sao tôi muốn cắn mình?

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy và nói giận dữ: "Cậu không đặt tớ xuống, tớ làm sao cắn cậu ấy được."

Quý Vân cười, đưa mu bàn tay lên miệng tôi và nói, "Cho cậu cắn này."

Khi tôi mở miệng cắn, cậu ấy đã đưa ngón tay của mình vào miệng tôi, không rút lại khi tôi bị cắn, còn véo lưỡi tôi và dùng đầu ngón tay chà xát vào răng của tôi.

Tôi: "..."

Quý Vân!

468.

Có phải Quý Vân vừa giả vờ khóc không? Trong tim tôi, cậu ấy là người hoàn toàn bí ẩn, tôi cắn cậu ấy đến kiệt sức, nhưng sau khi cắn, cậu ấy không rút ngón tay ra, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Khi tôi kéo cổ tay cậu ấy, cậu ấy lại đặt môi lên cổ tôi, dùng răng nanh cọ xát phần da thịt mềm mại ở đó, dùng lưỡi liếm láp.

Khúc Nghiêu ôm tôi lùi lại một bước, nói với Quý Vân, "Không, đợi một chút ..."

"Đợi cái gì?" Quý Vân lại cúi người, dụi mũi vào tóc gáy của tôi, nói: "Trên người cậu ấy có mùi giống như Lục Quân, ngửi thấy tớ liền không vui."

Tôi tắm rồi! Hơn nữa người Lục Quân cũng đâu có hôi!

Vừa nói bắt đầu làm bạn trở lại, sao lại có thể tùy tiện hôn tôi! Lưỡi tôi bị cậu ấy nhéo, không thể nói chuyện bình thường, giọng nói của tôi nghe mơ hồ.  

Khúc Nghiêu nói: "... các cậu vừa nói gì?"

"Giải tỏa mối nghi ngờ trước đây", Quý Vân nói, "Vừa nói một số điều sẽ làm cho mối quan hệ trở nên thân thiết hơn." Sau khi nói xong, cậu ấy cuối cùng cũng bằng lòng để lưỡi của tôi được tự do và lẩm bẩm trách rằng tôi cắn hơi mạnh.

Tôi cố gắng chống chân xuống sàn, bên tai nóng bừng, nói với cậu ấy: "Quý Vân, không tha thứ cho cậu nữa!"

Quý Vân nói, "Cậu vừa hứa rồi, không được nói dối tớ, không thì cậu là đồ chó con."

Tôi không biết cậu ấy có thể trở mặt nhanh như vậy, giả bộ đáng thương cũng rất giống thật, cậu ấy là người nói dối, lại còn ở đây làm loạn.

Khúc Nghiêu thực sự đã quay đầu sang một bên và giữ lấy dái tai của tôi. Tôi không thể đối phó với cả hai người cùng một lúc. Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Khúc Nghiêu, nhưng không thoát được.

"Quý Vân có nói xấu tớ không?" Khúc Nghiêu hỏi tôi.

Tôi nói không, mặt tôi nóng kinh khủng, may mà ánh đèn bên ngoài không quá sáng, nếu không tôi sẽ xấu hổ hơn.

Khúc Nghiêu dường như không tin lời tôi nói, vẻ mặt vẫn rất ảm đạm. Khi tôi chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã cắn môi và áp lưỡi vào răng tôi.

"Không nói xấu gì cả," Quý Vân vuốt ve tấm lưng hơi cong của tôi qua bộ đồ ngủ, hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào gáy tôi, "Tớ chỉ nói sự thật."

Tôi cảm thấy một tiếng động lạ trong cổ họng, mở miệng muốn nói chuyện, liền bị lưỡi Khúc Nghiêu xông vào. Cậu ấy hôn rất vội vã, dường như muốn nuốt hết những gì tôi muốn nói vào bụng, tôi thậm chí không thể thở được.

Cậu ấy hỏi tôi tại sao tôi tức giận đến mức muốn cắn cậu ấy, tôi cũng muốn hỏi cậu ấy tại sao lại hôn tôi khi cậu ấy tra hỏi Quý Vân.

Khi Quý Vân chạm vào phần nhạy cảm của eo tôi một lần nữa, tôi khịt mũi, cố gắng thu mình lại, khi chân tôi đung đưa, tôi lăng chiếc dép đang đeo xuống đất.

Kêu bộp một tiếng.

Khúc Nghiêu nhanh chóng rời khỏi môi tôi, cánh tay cậu ấy móc xuống đầu gối tôi, bế bổng tôi lên một lần nữa.

Để ổn định cơ thể không ngã về phía sau, tôi hoảng sợ ôm lấy cổ cậu ấy nói: "Khúc, Khúc Nghiêu..."

Cậu ấy lại hôn tôi, tôi quay mặt đi, cảm thấy rất xấu hổ với tư thế hiện tại của mình.

"Tớ không phải vì cảm giác nhất thời mới thích cậu." Môi cậu ấy nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi của tôi, lẩm bẩm, "Tớ rất để ý, không thể không để ý... Tớ không muốn cậu ở bên người khác, tớ không muốn cậu nói không cần tớ nữa..."

469.

Quý Vân có thể bỉ ổi, nhưng cậu ấy cũng chẳng quang minh chính đại gì, như thể chỉ bằng cách trốn trong bóng tối sâu hơn, cậu ấy mới có đủ can đảm, đủ tư cách để ôm người bạn thân nhất của mình, và tiếp xúc gần hơn.

Cậu ấy đã cố gắng từ bỏ, để cho mối quan hệ giữa hai người trở lại bình thường, nhưng dù có mổ xẻ nội tạng đau nhói trong lồng ngực cũng chẳng ích gì. Thứ đã ngấm vào trong máu cậu ấy, thì sẽ không thể tách khỏi được nữa.

"Tớ không thể chịu đựng được." Cậu ấy nghe chính mình nói, "Tớ không chịu được."

Những lời nói xa lạ, tránh mặt và nụ hôn không có tâm ý....

Đều làm cho cậu ấy cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu.

470.

Lý trí nói rằng tôi không thể tiếp tục như thế này, tôi phải nhanh chóng rời xa họ.

Quý Vân lần lượt siết chặt cổ tay tôi, lưỡi Khúc Nghiêu cuốn đi những gì tôi muốn nói, cậu ấy hôn tôi chăm chú và quét hàng mi trên má tôi khi cậu ấy xoay mặt.

Lúc tôi cố gắng nghĩ cách trốn thoát, Khúc Nghiêu đột nhiên đặt tôi xuống.

Cậu ấy gỡ tay Quý Vân đang nắm cổ tay tôi nói, "Quý Vân, đừng làm vậy."

Cuối cùng tôi cũng có thể giẫm lên sàn, sau khi đứng yên, tôi hít thở một vài hơi và trấn tĩnh lại tâm trạng của mình. Khi tôi muốn lách qua họ trong im lặng, Khúc Nghiêu đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi nói với cậu ấy: "Đừng làm thế nữa."

Khúc Nghiêu nhìn tôi chằm chằm mà không nói nên lời.

Tôi nói: "Cậu trước đây từng rất để ý đến cảm xúc của tớ."

Khúc Nghiêu cúi đầu, lấy mu bàn tay quệt mũi, tránh tầm mắt của tôi. Cậu ấy bây giờ quả thực rất cao, mỗi lần tôi nhìn cậu ấy đều ngẩng đầu lên, sau khi các đường nét trên khuôn mặt thay đổi, dường như đã đổi từ một cậu bé thành một người đàn ông. Khi cười, cậu ấy vẫn giống như một con chó lớn ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top