Chương 43

  401.

Ngoại trừ Lục Quân và hai người bạn thân của tôi, thực tế là tôi không có bất kỳ người bạn đặc biệt thân quen nào ở trường.

Những người bạn cùng lớp đó sẵn lòng quan tâm đến tôi vì họ là bạn của Lục Quân. Tôi đã phân biệt rõ ràng, họ thân với Lục Quân hơn nhiều, vì vậy trong lòng tôi luôn gọi họ là 'bạn của Lục Quân' không phải 'bạn của tôi'. 

Lục Quân không hỏi tôi hôm qua đã làm gì, nhưng tôi đoán cậu ấy biết điều đó.

Nhưng cậu ấy vẫn giả vờ như không biết gì và không bắt tôi nói ra, như thể có bí mật gì đó.

Đây có thể là cách tốt nhất để duy trì tình trạng của tôi và Lục Quân, không làm tổn thương cậu ấy quá nhiều và cũng không làm tôi tổn thương quá nhiều.

Lúc không có ai nhìn thấy, mắt tôi bị cậu ấy che mất, cậu ấy áp môi lên, cái lưỡi ướt át đưa vào siết chặt lưỡi của tôi, chầm chậm hôn tôi, bàn tay còn lại để trong quần áo của tôi, cậu ấy đè vào xương bả vai, ôm chặt tôi trong tư thế này.

Cậu ấy cúi đầu, ôm eo tôi, khiến tôi phải kiễng chân: "Dư Triệu, tại sao không đến chỗ tớ ..."

Hỏi xong, cậu ấy lại ngậm lấy môi tôi, nuốt lấy câu trả lời của tôi.

402.

Khúc Nghiêu tìm tôi trong lớp sau giờ học, nhưng trước khi cậu ấy đến, tôi đã đồng ý đi với Lục Quân sau giờ học sẽ không ngồi sau xe cậu ấy về nhà.

Khúc Nghiêu đã rất lo lắng cho tôi, tôi có thể thấy được điều đó.

Cậu ấy không giỏi dỗ dành người khác nên chỉ đứng với tôi một lúc, sờ tóc tôi và nhét rất nhiều kẹo vào túi tôi.

Giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Tôi nói với cậu ấy là tôi không sao, đừng quá lo lắng cho tôi, lúc tối về ngõ thì sẽ cùng nhau làm bài tập.

"Thật ra một chút cùng không ổn ..."

Đang cúi đầu soạn sách vở, liền nghe thấy cậu ấy nói câu này, không biết là nói với tôi hay là đang nói với chính mình.

Tôi nói rằng tôi ổn, nhưng thực tế là không ổn chút nào.

May mắn thay, vị ngọt của đường làm dịu đi vị chua xót trong cổ họng, tôi có thể mỉm cười chào tạm biệt Khúc Nghiêu. Cậu ấy vẫy tay chào với tôi xong, tôi nhìn cậu ấy chạy xuống cầu thang, thầm nghĩ:

Cậu ấy cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi.

Đó dường như là trong cái rủi cũng có cái may.

403.

Bởi vì ngày kia là kiểm tra rồi, khi tan học, tôi bảo Lục Quân ở lại để nói với cậu ấy về những gì đã xảy ra ở nhà tôi hôm trước. Chúng tôi không thể nắm tay nhau ở bên ngoài, vì vậy cậu ấy chỉ đút tay vào túi và sánh bước bên tôi.

Ra khỏi cổng trường, có một con đường rợp bóng hai hàng cây thường xanh, học sinh cùng trường tốp hai, tốp ba đạp xe lướt qua chúng tôi. Bầu trời hơi tối sầm lại một chút.

Tôi khoác cặp, nhìn xuống đôi giày bạc màu mà tôi đã mang từ lâu, thấp giọng hỏi cậu ấy: "Ở bên, ở bên tớ vất vả lắm đúng không?"

Tôi nhận ra rằng cậu ấy cũng phải chịu rất nhiều áp lực, đáng lẽ hôm qua tôi nên nhắn tin cho cậu ấy, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn tìm anh Quý Ôn, có vẻ như anh trai thấu hiểu sự khó xử của tôi hơn.

Lục Quân cũng cúi đầu, một lúc sau mới đáp lại tôi, nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, là vấn đề của chính tớ."

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với cậu ấy, vì vậy dừng lại và ngây ngô ngước lên nhìn cậu ấy.

"Tớ ..." Cậu ấy cũng dừng lại, như thể do dự một lúc, trước khi tiếp tục nói, "Tớ không thích tên sinh viên đại học họ Quý đó, nhưng ..."

Lục Quân quay đầu lại nhìn tôi và hỏi: "Cậu rất thích anh ta có phải không?"

Tôi mở miệng mà không thể phát ra âm thanh nào.

Lục Quân nhướng mày, không có biểu cảm gì đặc biệt trên khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Sao lại ngơ ngác vậy, đi tiếp đi, lát nữa tớ mời cậu ăn kem."

Tôi múc một thìa kem, Lục Quân cúi đầu, há miệng ăn miếng kem trên thìa.

Cậu ấy nói: "Muốn vị kia nữa."

Tôi lại xúc phần có vị sô cô la đưa vào miệng cậu ấy, hỏi: "Cậu nuốt ngay lập tức à?"

Lục Quân hỏi lại, "Còn cần phải nhai rồi mới nuốt sao?"

Tôi nói, "Rất lạnh mà?"

Thấy xung quanh không có ai, cậu ấy nhanh chóng nhào tới và hôn tôi, cảm giác như có kem trên môi.

Tôi sửng sốt một chút, cảm thấy dáng vẻ che miệng cười này của Lục Quân thật đáng yêu, không khỏi cúi đầu cười nhìn cậu ấy.

Lục Quân liếc mắt nhìn tôi nói: "Tớ thì căng thẳng, cậu vẫn còn có thể cười vui vẻ như vậy."

Tôi nói, "A ... xin lỗi, vậy tớ sẽ không cười nữa."

Lục Quân nói, "Cũng không có bảo cậu đừng cười."

Cậu ấy hỏi tôi có nhấc vòi chữa cháy được không. Tôi nghĩ ngợi, gật đầu và đặt cốc kem lên hàng rào bên cạnh, đưa tay ra ôm eo cậu ấy và cố gắng nhấc lên khỏi mặt đất.

Khó như nhấc vòi chữa cháy, rất nặng!

Lục Quân ấn đầu tôi vào ngực cậu ấy.

"Không được nói hai chữ đó." Lục Quân giả vờ uy hiếp tôi, "Nếu không tớ sẽ bắt cóc cậu."

Tôi áp mặt vào áo đồng phục của cậu ấy, lầm bầm nói với cậu ấy: "Nếu tiếp tục nói, thì cậu sẽ... sẽ căng thẳng lắm."

Tôi không muốn làm cậu ấy buồn vì tôi.

Lục Quân nói: "Tớ muốn nói với cô giáo là tớ rất lo lắng về chuyện học tập, phải nhuộm tóc màu xanh lá cây thì mới giảm bớt áp lực được."

Thời điểm rất không thích hợp, nhưng tôi không thể không cười, vừa cười vừa nói với cậu ấy: "...... Đừng!"

Cậu ấy sẽ đổi từ một con gấu nâu to lớn trở thành một cây xương rồng!

Khi cậu ấy nhấc bổng tôi lên, một người đi đường tình cờ ngang qua nhìn thấy, cả hai chúng tôi đều sửng sốt, kết quả là cậu ấy làm đổ ly kem bên cạnh xuống đất.

404.

Cậu ấy mua cho tôi nhưng mới chỉ ăn được hai miếng, tôi còn chưa động vào...

Tôi nói rằng vẫn có thể ăn nó theo quy tắc ba phút.

Lục Quân nói người ta bảo là quy tắc ba giây.

Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận xúc kem lại vào hộp, tiếc hùi hụi nói: "Nếu làm tròn thì ba phút và ba giây giống nhau..."

Lục Quân nói, "Làm tròn hơi nhiều thì phải?"

405.

Một trong mười quy tắc của cuộc sống là đôi khi bạn phải giả vờ rằng bạn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của người khác. Trở thành một kẻ ngốc còn hạnh phúc hơn nhiều so với trở thành một người thông minh. Có như vậy mới không nghe thấy sự mỉa mai, khinh bỉ. Dùng những cách thức ngốc nghếch để tránh những xung đột, mâu thuẫn, tiếp tục sống lặng lẽ với lớp vỏ trong suốt.

Tôi nghĩ tốt hơn hết nên kịp thời vạch rõ ranh giới với Lục Quân, nhưng khi cậu ấy cúi đầu, nhếch khóe miệng trêu đùa tôi, tôi vẫn đưa tay ra ôm mặt cậu ấy, hôn nhẹ lên môi cậu ấy.

Cậu ấy có muốn tôi làm điều này không?

Tôi không biết đâu là sự lựa chọn tốt hơn.

Cuối cùng, vẫn như trước, tôi vẫy tay và nói với cậu ấy: "Lục Quân, ngày mai gặp lại."

Sau đó tôi nhìn cậu ấy đi về với cặp sách trên lưng, bóng đen của cậu ấy đổ chéo. Sau khi đi một vòng góc phố, tôi không thấy Lục Quân ở sau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top