Chương 42

396.

Tôi không biết sau đó Quý Vân nói những gì, hình như cậu ấy hỏi thêm vài câu về tình hình của tôi. Quý Ôn trả lời xong, anh ấy nhấn người vào, nói với tôi: "Nó muốn nói chuyện với em."

Cầm điện thoại.

Sau khi Quý Vân im lặng một lúc, cậu ấy gọi tôi: "Triệu Triệu."

Khi không mặt đối mặt, Quý Vân cũng ít đe dọa tôi hơn, thanh âm từ màn hình trầm xuống, tựa như tiếng gió bên sông vào đêm hè.  

Tôi nắm lấy thành gối, cảm thấy thứ đó của Quý Ôn đẩy vào sâu hơn, đâm chính xác vào vị trí ướt sũng bên trong. Sự kích thích đột ngột khiến tôi thấp thỏm rên rỉ, đầu gối chống xuống giường, lưng cong lên áp vào lồng ngực cường tráng của anh.  

Ôi, Quý Vân sẽ, sẽ nghe thấy giọng của tôi sao?

"Anh trai tớ nói," Quý Vân như không nhận ra bất cứ điều gì, giọng điệu cậu ấy không thay đổi, "từ bây giờ chúng ta sẽ như là một gia đình."

Lún sâu trong sự cám dỗ mơ hồ và nguy hiểm.

Người một nhà, người một nhà ư?

Tôi hít thật sâu và im lặng, nhìn vào màn hình đang phát sáng, vừa cố gắng ngồi dậy, tay lại bị anh Quý Ôn nắm lấy.

Môi Quý Ôn áp lên da thịt mềm mại sau cổ tôi, anh ấy vòng tay qua eo tôi rồi nói: "Mẹ của bọn anh sẽ là của em, em sẽ có mẹ, lại có anh trai, cũng có một người bạn rất tốt."

Tôi không biết điều gì làm mình bật khóc, nhưng khi nhìn chằm chằm vào tên Quý Vân trên màn hình, những giọt nước mắt lại bất giác tuôn rơi, rơi trên vải gối, phát ra âm thanh buồn tẻ.

"Anh Quý Ôn, sẽ không, sẽ không nói dối em... đúng không?" Tôi hỏi anh ấy.

Đừng nói sẽ là người một nhà, nhưng vào lúc tôi coi là thật, tất cả lại đều bỏ lại tôi.

397.

Không biết đêm qua làm đến lúc nào.

Tôi dụi mắt và đứng dậy, theo thói quen mặc đồng phục vào và nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ một lúc lâu trước khi nhớ lại những gì tôi đã làm một cách bốc đồng ngày hôm qua. Ánh sáng bên ngoài mơ hồ chiếu qua tấm rèm, nhưng bên trong vẫn rất mờ mịt.

Phía trong đùi vẫn có cảm giác.

Tôi đã thực sự làm điều đó với anh Quý Ôn?

Bàn tay còn lại vẫn đang được nắm lấy.

Tôi cúi đầu xuống thì thấy Quý Ôn đang nằm nghiêng đối diện với tôi, anh ấy vẫn chưa tỉnh, hàng lông mi thẳng tắp che mất mí mắt. Anh ấy rất khác với những người bạn mà tôi biết, tôi không thể phân biệt cụ thể được. Có phải là vì anh ấy hơn chúng tôi vài tuổi?

Tóc ngắn nhưng sờ vào không có cảm giác bị gai tay, tôi quan sát kỹ anh ấy và cảm thấy khi anh ấy ngủ, trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Dưới mũi, nơi chuyển động nhẹ theo hơi thở, là môi.

Anh ấy đã hôn tôi như thế này hôm qua.

Nín thở, tôi nhẹ nhàng chạm vào môi anh bằng bàn tay không bị anh ấy nắm, như thể chạm vào một bông hoa mềm mại trên cành cây.

Sự đụng chạm này khiến tôi từ từ thả lỏng.

Lòng bàn tay của anh ấy lớn đến nỗi có thể ôm gọn bàn tay tôi vào trong đó.

Không biết bây giờ đến trường có bị muộn không ...

Nhất định sẽ đến muộn! Tôi phải bắt taxi về thôi!

Tôi nhìn chằm chằm Quý Ôn một lúc, che trán nhận ra mình còn việc phải làm, vội vàng muốn rút tay ra đi đánh răng rửa mặt.

Quý Ôn bị đánh thức vì động tác của tôi.

Lúc mới ngồi dậy còn chưa tỉnh lắm, sau khi xoa xoa thái dương, liền dựa đầu đè lên vai tôi.

"Em phải đi học rồi..." Tôi thì thầm với anh ấy.

"A, đúng rồi, em phải mau đi học thôi..." Anh ấy buông tay tôi ra, ôm tôi rồi nói: "Đi mua đồ ăn sáng, anh đưa em đến đó."

398.

Dù tôi tăng tốc hết mức có thể nhưng tôi vẫn đến muộn nhất lớp, may là tiết ôn tập, không nghe một đoạn cũng không sao.

Tôi xách cặp vào lớp là lúc tiếng chuông báo hết tiết học thứ hai, mồ hôi lấm tấm đầu tóc.

Lục Quân dịch ghế cho tôi ngồi vào.

Đoạn cuối nói về bài cổ văn cổ lần trước, Lục Quân đưa nốt cho tôi, tôi thấp giọng nói cảm ơn, khi định lấy cuốn sách thì cậu ấy nắm lấy bàn tay đang giơ lên ​​của tôi.

Cậu ấy mở tờ giấy ra và tiến lại hôn tôi trong khi giáo viên đang viết trên bảng đen.

Tôi có rất nhiều điều để nói với cậu ấy, nhưng khi hơi thở ấm áp của cậu ấy với hương vị bánh mì bơ phả vào má tôi, những lời nói đó vỡ ra thành những bông tuyết nhỏ và tan chảy trong tận đáy lòng tôi.

Khi tôi nói tớ phải chép bài, cậu ấy mới thả tay tôi ra.

399.

Trước khi tan học, tôi còn chưa kịp nói gì với Lục Quân thì đã bị lớp trưởng gọi lên văn phòng.

Đó là vì chuyện gia đình tôi.

Không biết là do ba hay mẹ gọi điện nói chuyện thông báo tình hình, cô chủ nhiệm đột nhiên phát hiện ra hôm nay vẫn có tên của tôi trong lớp. Đến để động viên tâm lý, không muốn tôi vì chuyện gia đình mà ảnh hưởng đến tình hình học tập.

Tôi rất biết ơn cô, nhưng cô không biết rằng điều cô quan tâm chỉ là một trong rất nhiều vấn đề của tôi. Tất nhiên tôi không muốn cô nói nhiều với tôi, những việc đó chỉ có thể tự mình giải quyết.

Lục Quân đợi tôi ở bên ngoài.

Khi thấy tôi bước ra, cậu ấy quay đầu bước vào lớp.

Tôi cúi đầu đi theo cậu, cách cậu ấy một bước, không gần cũng không xa.

Ánh sáng chiếu từ phía bên kia của hành lang, mỗi bước đi, tôi đều đuổi theo bóng của Lục Quân. Cậu ấy không quay lại nhìn, nhưng nếu tôi đi chậm lại, cậu ấy cũng sẽ đi chậm lại, như thể đang đợi tôi.

400.

Bạn bè của Lục Quân muốn đến và hỏi han tôi, nhưng họ đều bị xua đuổi như chim.

Cậu ấy choàng áo khoác lên đầu tôi, cúi đầu nói với tôi: "Hôm nay là sữa đóng chai, hương vani. Tớ hâm nóng cho cậu rồi đó."

Tôi ngẩng đầu khỏi khuỷu tay và nhìn câu ấy qua khe hở.

Cậu ấy hình như có hơi giật mình vì tôi đột nhiên ngẩng đầu, khi hoàn hồn lại nhếch khóe miệng lên.

Cậu ấy đưa tay chạm vào mặt tôi và gãi cằm tôi như con mèo.

Tôi lầm bầm gọi tên cậu ấy.

Lục Quân nói: "Không uống sữa sẽ lạnh mất." Vậy nên tôi ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn cầm lấy bình sữa ấm mà cậu ấy đưa cho.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top