Chương 39
371.
Chắc sau mỗi cơn bão, biển sẽ yên lặng vài ngày, Quý Vân không đến nhà tìm tôi nữa. Khi nghe cậu ấy chơi kèn harmonica, tôi sẽ nghĩ đến cậu ấy đang đứng bên cửa sổ, như một chàng hoàng tử trên tòa tháp cao trong câu chuyện cổ tích, dịu dàng nhìn những cây cỏ trước nhà tôi.
Đôi khi tôi nghĩ vẻ dịu dàng đó cũng có thể là một phần của cậu ấy. Cậu ấy giỏi thể hiện những vẻ ngoài và tính khí khác nhau với những người khác nhau, tôi không chắc cậu ấy có được niềm vui gì khi diễn xuất như vậy.
Trong khoảng thời gian tiếp theo tôi rất bận rộn, mọi người cũng rất bận rộn nên chúng tôi đều bình an vô sự.
Lục Quân hỏi tôi có ý kiến gì về việc sẽ học ở đâu trong tương lai không.
Cậu ấy ôm tôi trên giường, vì đã đồng ý rằng không thể làm chuyện đó trước khi kết thúc kỳ học, thế nên nhiều nhất cũng chỉ có hôn và sờ soạng. Tôi nằm trên người cậu ấy và xem xét cách giải làm bài của cậu ấy. Than thở rằng thực sự có một khoảng cách giữa bộ não của mọi người. Cậu ấy có thể làm các bài toán số học nhanh hơn tôi rất nhiều. May mắn thay, tôi cũng ghi được điểm bằng Ngữ văn và tiếng Anh, xếp hạng trong lớp cũng không quá thấp.
372.
Nói về ngữ văn...
Tuần trước, cô giáo nói bài viết tôi nộp rất tốt, cô bảo tôi có thể mang đến toà soạn để nộp, nếu may mắn, tôi còn có thể lấy được tiền nhuận bút. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được như thế này. Khi đang ngồi trong văn phòng và gõ những câu từ của mình trên máy tính một cách không thành thạo, tôi đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, ngay cả khi tôi biết rằng sẽ không có kết quả.
Điểm của tôi không thuộc loại đỉnh cao và cũng không quá tệ, chỉ là loại học sinh không tồn tại mà giáo viên không để ý đến.
Vì vậy tôi cảm thấy rất vinh dự và biết ơn cô vì đã nói những điều này với tôi.
Tôi nói rằng ba tôi cũng là một giáo viên dạy ngữ văn, cô giáo nói: "Vậy sao, thảo nào em viết rất tốt."
Tôi không biết liệu ba có nghĩ rằng tôi cho ông ấy mặt mũi khi nghe nhận xét này không.
Khi Quý Ôn trở về, tôi đã lẻn ra ngoài và đi đến cửa hàng tiện lợi để ăn Oden với anh ấy, và sau đó nói với anh ấy về chuyện bài văn.
"Bố cục em viết giống như một bài thơ vậy, viết rất đẹp." Sau khi Quý Ôn nói xong, anh ấy dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói với tôi, "Bài văn có mùi mưa xuân".
Đây có phải là anh ấy đang giả vờ khen tôi? Tôi không thể phân biệt được sự khác biệt, nhưng tôi rất vui vì tôi muốn mọi người tôi biết đọc bài báo tôi đã viết.
Nghe Quý Ôn nhận xét, tôi cũng như được ngâm mình trong cơn mưa xuân đầy cỏ xanh.
Khoảnh khắc tôi gửi bài báo của mình cho tòa soạn, tôi chợt nhận ra rằng dường như tôi có một loại giá trị khác.
373.
Sau một thời gian, cả hai người bạn thân cũng đọc bài báo của tôi.
Tôi hy vọng rằng họ sẽ đến và khen ngợi tôi, nhưng cũng cảm thấy rằng không dễ để đưa ra yêu cầu này đối với họ, dựa trên mối quan hệ đáng xấu hổ hiện tại của chúng tôi.
Tôi đang tưới hoa trước cửa, Khúc Nghiêu lật qua lật lại mấy lần, đọc rất chậm khiến tôi cảm thấy khá bứt dứt.
Quý Vân nhìn xong liền cầm lấy xem. Tôi lo lắng đứng cạnh họ, con mèo vẫn quay quanh ống quần của tôi, không biết nó có đói không.
"Dư Triệu," Quý Vân lấy kẹo que ra khỏi miệng, ngước nhìn tôi và nói, "Cậu có thể viết sách giáo khoa ngữ văn đấy."
Khúc Nghiêu chạm vào cổ, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: " Liệu cậu có đoạt giải Nobel Văn học không?"
Tôi ngồi xổm xuống ôm con mèo trên tay, mặt đỏ bừng nói với họ: "Khoa trương quá! Không lợi hại đến vậy đâu!"
Dường như mọi người đang khen khích lệ tôi, tôi biết phần nào, nhưng không thể không mỉm cười ngu ngốc.
Lúc này, tôi không ghét Quý Vân chút nào.
Cậu ấy và Khúc Nghiêu đều là bạn tốt của tôi.
374.
Sau khi xác nhận những người khác rằng tôi đã viết một bài báo hay này, tôi quyết định đưa nó cho ba tôi xem.
375.
Nhưng tôi đợi không kịp phản hồi của ba, vào sát ngày chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ, bà tôi bị ngã ở nhà.
Hình như bà muốn tự mình nấu một ít cháo, bị vấp vào thảm trên bậc cửa. Ba vẫn chưa về nhà, khi tôi đi xe đạp trở về và lên xe cấp cứu cùng bà, tôi cảm thấy bên ngoài bầu trời tối sầm lại một chút.
Khi cúi đầu xuống, tôi phát hiện trên mu bàn tay có giọt nước liên tục rơi xuống.
Trước khi mùa xuân đến, không khí sẽ dần trở nên ẩm ướt.
Không một dự báo thời tiết nào nói, cơn mưa đầu mùa ở thành phố này, lại rơi trên mặt tôi.
376.
Tôi luôn cảnh báo bản thân không được rơi vào tình trạng sung sướng tột độ, vì khi mọi thứ lên đến tột cùng, tất yếu sẽ lại rơi xuống đáy. Tôi không nghĩ được gì trong đầu, và tôi không biết mình nên làm gì, bên tai tôi ù đi, nhưng nước mắt không còn chảy nữa.
Khi ba tôi từ trường về để làm thủ tục, mẹ tôi ngồi bên cạnh để đi cùng tôi.
Có lẽ tôi nên gọi bà ấy là dì, nhưng tôi vẫn không thể đổi cách xưng hô của mình, tôi vẫn thầm gọi bà ấy là mẹ.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoác trắng, có chút mệt mỏi trên khuôn mặt không biểu hiện gì, như thể bà ấy cũng giống như tôi, trống rỗng.
Tôi rất biết ơn vì bà ấy có thể dành thời gian từ lịch trình bận rộn của mình để đi cùng tôi vào thời điểm này. Mặc dù bà ấy không nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Dư Triệu." Bà ấy đột nhiên gọi tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn bà ấy, nhưng bà ấy không nói gì nữa.
Sau đó, tôi cố nén cổ họng và nói với bà ấy: "Cảm ơn mẹ."
"Hãy chăm sóc bản thân." Bà ấy nói với tôi như thế này, không nhìn tôi, "Hãy học thật tốt và kết bạn nhiều hơn."
Tôi nói vâng.
"Mẹ đã để dành cho con một số tiền và sẽ đưa cho con khi con kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Mẹ nói, "Con có thể đi du lịch với bạn bè và mua thứ gì đó con muốn."
Tôi nói cảm ơn mẹ một lần nữa.
Tôi nghĩ mình không thể cứ khóc suốt, nên tôi cố gắng kìm những giọt nước mắt đã trào ra vài lần. Tôi gục đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối và im lặng lấy lòng bàn tay che mắt, kết quả là cổ họng tôi vẫn còn chua xót và những giọt nước liên tục trào ra từ ngón tay rơi xuống áo đồng phục.
377.
Mẹ đưa cho tôi một gói khăn giấy.
Bà ấy nói với tôi rằng có lẽ sau này cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn.
"Anh ta chỉ quan tâm đến những gì anh ta muốn có trách nhiệm, không quan tâm đến việc nhà." Bà ấy nắm lấy dây buộc tóc, dùng tay chải lại mái tóc mới nhuộm và nói với tôi, "Dọn dẹp, nấu ăn và chăm sóc bà, con đang một mình làm điều đó, rất khó khăn, phải không? "
Tôi đã không trả lời.
"Nếu phải ở vậy cả đời", mẹ tôi tựa lưng vào ghế nhìn tôi, hôm nay bà ấy không vẽ lông mày, không tô son, trông nhợt nhạt và mệt mỏi. "Ngày nào cũng bị soi mói, phớt lờ, chỉ vì làm mẹ mà phải chịu đựng mọi thứ. Cuộc sống như vậy sao có thể tiếp tục được."
Bà ấy thở dài, đưa mắt nhìn về phía cuối hành lang "Khi quay lại gặp con, lúc nào mẹ cũng dễ mất bình tĩnh. Không phải con đã làm gì sai mà là do mẹ đang gặp rắc rối quá nhiều. Mẹ không có bất kỳ tình cảm nào với mẹ anh ta cả, lý do mẹ ngồi đây bây giờ, chỉ là vì con."
Vì tôi sao?
Bà ấy ghét những đứa trẻ hèn nhát và ngoan ngoãn, bà ấy ghét những đứa trẻ hay khóc, tình cờ làm sao, lại có một đứa trẻ như vậy là con trai. Vì vậy, bà ấy phải vứt bỏ tôi cũng là điều đương nhiên.
Mẹ tôi rất ngạc nhiên tại sao tôi lại buồn như vậy, không ai trong nhà thực sự dành cho tôi tình cảm mà tôi muốn. Tôi và bà không thân thiết lắm, bà còn không thể nhớ tôi là ai, chúng tôi chỉ là những người lạ chung sống dưới một mái nhà.
Mấy năm trước, khi bà nội còn tỉnh táo, thỉnh thoảng bà vẫn đi mua sắm ngoài ngõ. Một hôm, bà bất ngờ tặng tôi một chậu hoa nhài mùa đông nho nhỏ, bảo tôi là lấy ở cửa hàng hoa, cửa hàng hôm nó tâm tình vui nên tặng miễn phí cho bà.
Bà nói không muốn lấy, nhưng nhìn tôi chơi với cây cỏ hoa lá mỗi ngày, bèn lấy thêm cho tôi một chậu để chăm sóc.
Bà sẽ không nói chuyện với tôi, nhưng bà sẽ để lại một quả trứng luộc trong bát cho tôi.
378.
Khi đang thông gió cho phòng ngủ của bà tôi, tôi nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm trong giấc ngủ, vì vậy tôi bước đến và cúi xuống lau nước bọt trên khóe miệng của bà.
Khi cúi đầu xuống, bà chạm vào mu bàn tay của tôi với bàn tay của bà đang trên gối.
"Triệu Triệu ..."
Tôi không biết đó có phải giọng nói do tôi tưởng tượng ra hay không, bà đã gọi tôi như thế.
Tôi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bà, áp má vào ngón tay khô khốc.
379.
Không có chuyện hận thù và tha thứ.
Chỉ cần như thế này là đủ rồi, tôi không quá tham lam, chỉ cần gạt tôi rằng yêu tôi một chút, sẽ không dễ dàng rời bỏ tôi, vậy là đủ rồi.
380.
Bà nội nhập viện.
Không biết tình hình thế nào, ba tôi cũng không nói gì với tôi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ông ấy ngồi nói chuyện nghiêm túc với mẹ vì ông muốn hỏi mẹ, chúng tôi vốn dĩ là một gia đình, nhưng giờ không phải rồi. Chỉ là người lạ nói chuyện với nhau, như vậy cũng coi như hòa hợp.
Tôi nghĩ mình nên biết tình trạng của bà, nhưng họ không nói cho tôi biết. Ba đưa cho tôi một ít tiền, bảo tôi bắt taxi về nhà và mua thứ gì đó để ăn.
Tôi không thể biết sao? Họ nói rằng họ đang bảo vệ tôi, nhưng tôi...
Tôi không muốn loại bảo vệ này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top