Chương 27

261.

Nhưng tình hình năm nay đã khác.

Có lẽ vì khó tổ chức các hoạt động trong năm thứ ba trung học, Quý Vân theo tôi và Khúc Nghiêu trực tiếp về nhà sau giờ học.

Mẹ của Quý Vân là nội trợ, thỉnh thoảng bán bánh quy và bánh ngọt tự làm trên mạng. Dì ấy rất dịu dàng và xinh đẹp, khi vui cũng không cười lớn và dường như luôn biết kiềm chế cảm xúc của mình.

Dì ấy không hay mắng Quý Vân, ngay cả dạy học cũng không, phần việc này do Quý Ôn làm.

Tôi nghĩ thầm, Vân Vân nổi loạn với Quý Ôn không phải là không có lý do.

Nhắc mới nhớ, Quý Vân là người lớn tuổi nhất trong ba chúng tôi. Vì chuyển đi nên cậu ấy học lại tiểu học một năm.

"Mười tám tuổi nghe có vẻ rất khác," Quý Vân vừa nói vừa cắt bánh, "nhưng lần sinh nhật khi đó, tớ trong lòng chẳng cảm thấy gì."

Khúc Nghiêu cắn nĩa và nói một cách mơ hồ, "Không phải là cậu sẽ trở thành một người khác sau sinh nhật."

"À, tiện thể nói cho các cậu biết," Quý Vân nói, "Quý Ôn thực sự đã gửi cho tớ thứ này như là quà sinh nhật, có phải là vô lý lắm không?"  

Mặc dù không nên như vậy, nhưng tôi không thể không gục đầu cười.

Quý Vân đưa tay nhéo mặt tôi, với giọng điệu đầy đe dọa, "Không được cười tớ!"

Tay cậu ấy có mùi kem ngọt ngào và mứt việt quất. Tôi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trẻ măng xinh đẹp của cậu ấy, thấy những chiếc răng hổ nhỏ nhọn hoắt lộ ra khi cậu ấy cười.

Quý Vân cúi xuống và đưa tay lên cằm tôi.

Đầu ngón tay cậu ấy lau khóe môi tôi: "Ở đây có một chút vết bẩn, để tớ lau cho cậu."

262.

Hoa của anh Quý Ôn phát triển rất tốt, mùa đông ở phương nam đến chậm, tuy một vài chiếc lá đã rụng nhưng vẫn phát triển nhanh.

Lúc tưới nước cho nó, tôi nghe thấy tiếng kèn harmonica lơ lửng từ cửa sổ bên trên, khi nhìn lên, bắt gặp Vân Vân đang nằm trên bệ cửa sổ.

Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi, và tiếp tục chơi giai điệu vui vẻ, giống như một con chim vàng anh nhỏ nhảy xung quanh cây nho xanh cất tiếng hót.

Tôi nói với cậu ấy: "Hay quá."

Để thể hiện rằng lời khen của tôi là chân thành, tôi đã dành cho cậu ấy một tràng pháo tay đặc biệt.

Kết quả là, cậu ấy thực sự đặt chiếc kèn harmonica xuống cười nói rằng cách tôi vỗ tay trông hơi ngớ ngẩn.

Tôi không vỗ tay nữa, nhìn lên nói với cậu ấy: "Giai điệu này làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu."

Quý Vân cười nói, "Tớ tự viết nó đấy."

Tôi không ngờ rằng cậu ấy vẫn có thể viết nhạc trong khi học tập bận rộn, tôi không khỏi trầm trồ: "Cậu thật lợi hại." 

Cậu ấy dựa vào bên cửa sổ nhìn tôi, ống tay áo dài đến khuỷu tay, lộ ra mảnh khảnh nhưng đầy sức mạnh. Tôi nghe các bạn nữ trong lớp nói về cậu ấy, nói rằng cậu ấy đẹp như bước ra từ truyện tranh, từng sợi tóc cũng đều hoàn hảo không tì vết.

Nhưng Quý Vân nói rằng đó là keo xịt tóc.

"Chọn một cái tên đi." Quý Vân chống cằm, đảo mắt nói: "Đặt tên là Dư Triệu đang tưới hoa, thế nào?"  

Tôi nói, "A?"

Nó được đặt theo tên tôi?

Quý Vân nói: "Hoặc gọi là... 'Dư Triệu bao quanh bởi hoa trong ánh mặt trời mùa đông'. A, đúng rồi, tớ cũng đã viết một bài hát khác tên là 'Đại Nghiêu ngốc'. Cậu có muốn nghe không?"

Dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình phải giữ khoảng cách với Quý Vân, nhưng cậu ấy luôn có thể cố tình thêm chút thân mật, lúc nói chuyện như rót mật vào tai, không biết mục đích là gì nữa.  

Đôi khi tôi nghĩ cậu ấy đang đùa.

Một trò đùa vượt qua ranh giới của những người bạn bình thường.

Nhưng tôi không thể giận cậu ấy, cậu ấy rất thông minh, có thể đoán tâm trí tôi nhanh hơn Khúc Nghiêu, và biết cách làm cho tôi không ghét cậu ấy.  

Tôi cũng không tránh mặt cậu ấy được

Lục Quân bảo tôi không được đến quá gần Quý Vân, nhưng điều này gần như là không thể. Quý Vân sống cạnh nhà tôi, và ba tôi cũng rất thích cậu ấy (vì cậu ấy là học sinh giỏi nhất trong số các bạn cùng tuổi trong khu phố). Chỉ cần cậu ấy đến, thái độ của ba tôi sẽ khiến tôi nghĩ rằng mình là khách.

Tôi phải cố gắng chấp nhận cậu ấy và thích cậu ấy, không được ghen tị.

Thực ra, Quý Vân cũng rất tốt với tôi, cậu ấy là một người bạn rất tốt, hào phóng, vui tính và đẹp trai, tôi không có lý do gì để từ chối cậu ấy bước vào phòng của tôi.

263.

Lưng dán vào tủ quần áo, tôi nín thở nhìn Quý Vân nắm cổ tay tôi.

Khúc Nghiêu đi gửi thứ gì đó cho chị Khúc Huỳnh, không có ở đây.

Quý Vân giữ lấy vành tai tôi, chiếc lưỡi ấm áp của cậu ấy cuộn lại, cơ thể áp chặt vào tôi.

Lông mi cậu ấy run lên, nhướng mắt nhìn tôi, nở một nụ cười tỏa nắng đáng yêu như mọi khi, nói: "Đừng sợ, tim cậu đập nhanh quá."

Tôi nói, "Tớ..."

Cậu ấy che miệng tôi lại, thấp giọng hỏi: "Rất thích hoa của anh trai tớ phải không?"

Tôi chậm rãi gật đầu.

Lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi .

"Cậu nghĩ tớ là kẻ xấu, nhưng Quý Ôn cũng chẳng phải người tốt." Quý Vân ôm choàng lấy cổ tôi và nói: "Haizz? Tại sao cậu lại tin tưởng anh ấy như vậy chứ?"

Tôi cúi đầu đáp: "Như thế này không được đâu."

Quý Vân hỏi: "Cậu học được cách dùng câu này để kìm hãm tớ rồi à?"

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc, cười toe toét, vật cứng trong quần ép vào chân tôi, "Ở đây tớ không thể làm được gì, nhưng không sao."

Tim tôi đập thình thịch, tôi muốn quay người lại mở tủ quần áo để trốn vào trong. Tính hiếu chiến của Quý Vân khác với Lục Quân, cậu ấy hơi sợ tôi.

Thành lũy kiên cố đã sụp đổ.

Tay cậu ấy đặt trên quần của tôi.

Mùi mồ hôi có hương cỏ thoang thoảng.

"Dư Triệu," Quý Vân nói, hôn lên khóe môi tôi, "Đừng sợ. Tớ luôn nhẹ nhàng với những thứ tớ thích."

264.

Quý Vân chỉ cao hơn tôi một chút, nhưng xét về thể lực thì cậu ấy khỏe hơn tôi rất nhiều. Chắc cậu ấy thấy tôi muốn trốn vào tủ nên mới thật sự mở cửa tủ, đưa tay đẩy tôi vào.

Giữa đống quần áo đang treo, cậu ấy chạm vào môi tôi, hỏi tôi: "Cậu và Lục Quân đã làm đến bước nào rồi?"

Tôi nắm lấy đồng phục học sinh ở bên cạnh, chân có chút run lên.

Sức mạnh của Quý Vân lớn hơn tôi nghĩ.

Cậu ấy nhếch khóe môi cười thân thiện với tôi, hỏi: "Đại Nghiêu không có ở đây vẫn không dám nói với tớ sao?"

Tôi buộc phải đưa mắt nhìn cậu ấy, gật đầu rồi đáp: "Tớ không dám nói cho cậu biết."

Quý Vân nói: "Lại đây hôn tớ. "

Tôi mở mắt ra nhìn cậu ấy, đầu óc trống rỗng một lúc, suy nghĩ không biết câu nói đó có phải là ảo giác của tôi không.

Cậu ấy gạt quần áo trước mặt tôi ra, lặp lại lần nữa, nhỏ giọng nói: "Triệu Triệu, đến hôn tớ đi."

"Quý Vân..." Tôi biết thứ của cậu ấy đang ở dưới tôi là cái gì, lòng bàn tay cậu ấy từ từ nóng lên, từ phía sau luồn vào quần tôi. Trước khi tôi kịp nói xong, cậu ấy chặn miệng tôi bằng một nụ hôn, lưỡi nhanh chóng siết chặt, buộc tôi và cậu ấy quấn lấy nhau.  

Ba tôi vẫn đang ở trong phòng làm việc cách phòng tôi không xa, tôi không dám kháng cự quá gay gắt.

Hôn đến khi tôi gần như tắt thở, Quý Vân buông tôi ra.

Cậu ấy liếm những giọt nước mắt trên má tôi, mắt cong lên hỏi, "Cậu đã bao giờ hôn Lục Quân như thế này chưa?"

Tay cậu ấy đã vào trong quần lót của tôi và bóp mông tôi mấy lần.

"Đừng đùa giỡn tớ nữa, được không?"

Vân Vân nói, "Cậu cho rằng đây là trò đùa sao?"

Cậu ấy cắn chặt môi trên của tôi như trừng phạt, ngón tay bên dưới ra sức bóp loạn xạ.

Cả khuôn mặt tôi bỏng rát, hai tai nóng rực như lửa đốt, lưng tôi căng ra, nhưng trước khi kịp khép chân lại, đầu gối của cậu ấy đã lách vào giữa hai chân tôi.

"Không, không được chạm vào nơi đó ..." Tôi không ngẩng đầu, không dám nhìn mặt cậu ấy.

Trong tim tôi chia cậu ấy là hai nửa

Một bên cậu ấy là một người bạn tốt, thân thiện và hiền lành, bên còn lại là kẻ xấu, người đã khiến tôi sợ hãi và quấn chặt lấy tôi như dây leo.

"Ở đâu cơ?" Quý Vân hỏi tôi trong khi từ từ cắm các ngón tay vào trong đó.

Hai chân yếu ớt đến nỗi tôi chỉ có thể quay đầu nhìn cậu ấy.

Quý Vân nói: "Nếu cậu tới hôn tớ, tớ sẽ không đùa giỡn nữa, thế nào?"

Tôi cảm thấy ngón tay cậu ấy càng lúc càng sâu, muốn nói từ chối nhiều lần nhưng đều không được, cuối cùng biến thành một tiếng "được".

Tôi thận trọng lại gần và nhanh chóng hôn lên má cậu ấy.

Quý Vân bỏ tay ra sau khi nói.

"Chiếu lệ quá." Vân Vân nhận xét, nhưng không làm tôi khó xử nữa.

Cậu ấy để lại cho tôi một bản sao của bài kiểm tra để phân tích, khi đi ra ngoài, cậu ấy liền trở thành một người hàng xóm tốt và thân thiện, thậm chí còn chào tạm biệt ba tôi một cách lịch sự.

Tôi im lặng bình tĩnh lại, khi ra ban công thu dọn quần áo, tôi tình cờ gặp Quý Vân đang mở cửa sổ.

Khi cậu ấy cười, sẽ lộ ra chiếc răng hổ nhỏ nhọn của mình: "Lần sau sẽ tiếp tục kèm cậu học, chúc cậu ngủ ngon."

(Đa nhân cách vcllll, spoil một chút là sau này Quý Vân cư xử hơi quá đáng đấy. Ban đầu tôi pick Quý Vân nhưng càng đọc càng tứk)

265.

Quý Ôn gọi điện về nhà.

Anh ấy không nghĩ rằng có em trai trưởng thành là một chuyện tốt.

Quý Vân giống như một cây mọc sai cách ngày càng dài và cong queo. Mặc dù Quý Ôn đã đề cập đến việc mẹ nên sát sao em trai, nhưng trước mặt mẹ, Quý Vân luôn giấu giếm thân phận và giả vờ là một đứa trẻ ngoan, học giỏi, xuất sắc về mọi mặt.

Mẹ nói không sao đâu nên Quý Vân muốn làm gì thì làm.

Quý Ôn nói với mẹ rằng dì ấy quá dễ tính, có quỷ mới biết Quý Vân sẽ làm những chuyện gì.

Ví dụ, không lâu sau sinh nhật của Quý Vân, cậu ấy nhận được cuộc gọi của Quý Ôn. Cậu ấy nói với anh trai bằng một giọng rất dễ chịu: "Quý Ôn, cảm ơn vì món quà sinh nhật anh mua cho em."

Quý Ôn nói: "Nếu thích thì cứ đọc vài lần."

Quý Vân nói: "Haha"

Sau cuộc trao đổi ngắn gọn với em trai, Quý Ôn im lặng một lúc rồi gọi lại cho mẹ trong giờ giải lao.

Mẹ nói Quý Vân gần đây không làm gì cả, hai ngày trước đóng gói tài liệu học tập cấp hai mang đi bán.

Quý Ôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc: "..."

Quý Ôn: "Được rồi, con biết rồi."

266.

Tên trường đại học mong muốn của mọi người và khẩu hiệu truyền cảm hứng được dán bên ngoài lớp học.

Tên của tôi ở giữa, tiếp theo là một trường đại học xa xôi không tiếng tăm, phương châm cũng là một câu nói thường thấy "Cố lên."

Khi Khúc Nghiêu hỏi tôi tại sao lại vào trường đó, giọng cậu ấy có chút ngạc nhiên và lo lắng.

Tôi bảo cậu ấy đừng căng thẳng, tôi viết bừa thôi.

Tôi là loại học sinh mà giáo viên không để ý đến. Tôi không đạt điểm cao, học không tốt trong lớp và không gây rắc rối, chỉ là một cái tên có trong danh sách.

Trong lòng không thể suy nghĩ bất cứ điều gì cho tương lai, vì vậy tôi chỉ điền một nguyện vọng vào tờ giấy.

267.

Tôi đi ăn trưa với Lục Quân và bạn bè của cậu ấy. Khi đi ngang qua máy bán hàng tự động, cậu ấy mua cho tôi sữa cacao nóng, bạn bè cậu ấy la ó và hỏi Lục Quân tại sao cậu ấy không mua cho họ nữa.

"Người anh em, tao thấy hai người như đang yêu nhau ấy," bạn thân vòng tay qua vai hắn, haha ​​cười đùa, "Đúng là vợ chồng."

Lục Quân không phản bác, liền mua một lon khác ném cho cậu bạn này.

Những người khác la hét và bắt đầu gào lên với Lục Quân "anh ơi" hoặc "ba ơi" liên tục, nhưng tất cả đều bị Lục Quân chặn lại bằng một từ "biến".

Cảnh tượng hơi buồn cười.

Tôi chọc ống hút và lặng lẽ nhìn Lục Quân, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Lông mày của cậu ấy dày và thẳng, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh, nhìn qua chính là vẻ đẹp trai rất cuốn hút. Thực ra, khi nhìn kỹ, cậu ấy và Khúc Nghiêu trông hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là đôi mắt nâu.

Có người nói đùa đi tới, khoác vai tôi và gọi tôi là chị dâu.

Lục Quân nói: "Chúng mày hết chuyện để làm rồi sao? Đừng nói nhảm."

Cậu ấy nói xong liền đi tới, đẩy người đang khoác vai tôi ra rồi nói tiếp: "Vợ chồng cái gì chứ?"

Tôi không khỏi mỉm cười, thầm nói bên cạnh: "Đó chẳng phải là vinh hạnh của tớ sao?"

Sau khi nghe câu này, đám bạn thân của cậu ấy lại bắt đầu cười rộ lên và trêu đùa hai chúng tôi, nói: "Tiểu Triệu, cậu có hứng thú với Lục Quân sao?"

Tôi nghĩ ngợi rồi nói, "Lục Quân là soái ca, nên tớ không bị lỗ đúng không?"

Không ai trong số họ xem những lời này là nghiêm túc.

Lục Quân bước đến bên tôi.

Cậu ấy sẽ không kéo tay tôi khi đi chỗ đông người, nhưng sẽ dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay tôi một cách 'vô tình'.

Nắng trưa rọi xuống, bóng tôi và cậu ấy xiêu vẹo trên mặt đất.

Tôi ngẩn người nhìn bóng đen, Lục Quân cúi đầu uống một ngụm sữa trong tay tôi.

"Oa, Lục Quân, mày sao lại lén lút uống sữa của người khác!" Bạn cậu ấy thò đầu ra tố cáo với tôi, bĩu môi muốn xin sữa của tôi, "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!"

"Muốn thằng bố mày ý." Lục Quân nói, "Tao bỏ tiền ra mua đấy."

Cậu ấy dùng tay đẩy mặt bạn cậu ấy ra sau.

Tôi mím môi cố nén cười.

Tôi đã không kiềm chế được, vô tình bóp mạnh hộp sữa trên tay nên trào ra.

Lục Quân quay mặt lại nhìn tôi khóe miệng hơi giật giật: "..."

Bạn cậu ấy từ phía sau tiếc nuối nói, "Nhìn xem, không bằng trước đó cho tao một ngụm."

Lục Quân: "Mày thèm uống sữa thế cơ à?"

Cậu bạn: "Lục Quân,  mày cũng vừa uống còn gì?"

Vừa mới bước đến cửa tiệm mì, Lục Quân không nói gì liền đá bạn mình vào trong.

268.

Sau khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn một thời gian, dự báo có mưa bất ngờ vào thứ Tư. Lục Quân và tôi đổi áo khoác cho nhau, nhưng áo khoác của tôi ngắn hơn một chút so với cậu ấy, mặc không vừa nên trông hơi buồn cười.

Khi cậu ấy cúi đầu và gấp tờ giấy nháp của tôi thành hình máy bay, cậu ấy bị cô giáo gọi lên bảng để giải bài.

Tất nhiên cậu ấy không làm được.

Lục Quân rõ ràng đã quá quen với cảnh này, bị phạt đứng cạnh bảng đen đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ.

Tôi cầm sách giáo khoa che mặt chỉ lộ 2 mắt nhìn cậu ấy, thầm nghĩ quả nhiên là Lục Quân khi bị đứng phạt vẫn có dáng vẻ của người mẫu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Quân đột nhiên nhìn về phía tôi, nhướng mày nhìn tôi, đưa ngón trỏ quệt mũi, giơ tay nói với cô giáo: "Thưa cô, Dư Triệu nhất định có thể làm được câu này. "

Tôi: "?"

Lục Quân, cậu...

Cô giáo thật sự gọi tôi dậy.

Để nhìn rõ, tôi phải bước đến gần chiếc bảng đen trong chiếc áo khoác lớn của Lục Quân, đọc thầm những chữ trên bảng.

Lúc đầu không có vấn đề gì lớn, nhưng áo khoác của cậu ấy được đặt làm riêng in tên cậu ấy ở mặt sau.

Nói chung có chút kì quái.

Khi tôi đang yên lặng viết, tôi nghe thấy tiếng khúc khích của Lục Quân bên cạnh.

Tôi bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói với cô giáo: "Có lẽ, Lục Quân đã nhớ hết chữ khi thấy em viết rồi. Cô có cần cho cậu ấy viết lại không?"

269.

Tôi đã thực sự đang có mối quan hệ với Lục Quân. Nhưng không cố gắng che đậy chuyện này.

Thế nhưng không ai trong số những người bạn của cậu ấy nghi ngờ chúng tôi.

Ngay cả khi tôi và Lục Quân mang cặp sách cùng một nhãn hiệu, đeo dây chuyền đôi, và áo khoác đều có tên của nhau, không ai nghi ngờ có điều gì lạ lùng.

Họ thậm chí còn đồn đại rằng tôi và Lục Quân có mối quan hệ rất tốt.

Là do xem Thủy Hử quá nhiều chăng?

Lục Quân cầm lấy nước, ngồi bên cạnh sân bóng rổ nói với tôi: "Nếu cậu tiết lộ điều đó thì họ cũng sẽ không tin đúng không?"

Tôi cầm quả bóng rổ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Vì vậy, Lục Quân ra hiệu cho một trong những người bạn của mình, mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, "Này, nói với mày một chuyện. Tao và Dư Triệu đang yêu nhau."

"Này, vội vàng tranh thủ kết đôi trước ngày độc thân có phải không?"

Bạn bè của cậu ấy không hề nghiêm trọng chuyện đó, vỗ vai cậu ấy nói: "Hẹn hò chớp nhoáng, thật tốt!"

Lục Quân nói: "Chớp nhoáng thằng bố mày. "

270.

Tôi vẫn đi học với các bạn mình, Quý Vân cư xử bình thường trước mặt Khúc Nghiêu và sẽ không làm bất cứ điều gì khác thường. Anh Quý Ôn đã về vào tuần trước, nhưng trường học đột nhiên có lớp học bù nên không gặp anh ấy.

Nhưng anh ấy đã nhét một tờ giấy nhỏ cho tôi dưới chậu hoa.

Đó là số điện thoại di động của anh ấy.

Tôi đã nghĩ đến việc nói với anh ấy về kế hoạch bí mật gần đây, nhưng khi cầm máy, tôi cảm thấy rằng tôi không nên làm phiền anh ấy bằng những lo lắng của mình. Người lớn bận lắm và có  nhiều việc phải suy nghĩ, có lẽ anh ấy nói rằng anh ấy đưa tôi đi chỉ vì thương hại nhất thời, tôi không thể coi đó là lối thoát cho mình.

Có phải anh ấy chỉ vô tình nói vậy thôi?

Trong cuộc sống và học tập bận rộn, đôi khi tôi chợt nhớ lại những gì Quý Ôn đã nói ngày hôm đó.

Làm thế nào để mọi người biết nơi nào là thích hợp cho sự tồn tại của họ? Nếu chim di cư bay một quãng đường xa nhưng thấy mùa đông ở đó càng lạnh lẽo hơn thì liệu nó có thể bay trở lại hồ nước ban đầu được không?

Càng trân trọng những gì mình đang có bao nhiêu thì tôi lại càng sợ mất nó bấy nhiêu.

Càng sợ mất mát, càng muốn trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top