Chương 19

181.

Tinh lực của Lục Quân khỏe hơn của tôi rất nhiều, sau khi thứ đó của cậu ấy áp vào chân tôi, nó lại sưng lên nhanh chóng. Cậu ấy ôm eo tôi, mồ hôi nhỏ giọt lăn dài trên ngực.

Cậu ấy trầm giọng nói với tôi: "Dư Triệu, từ nay tớ sẽ là bạn trai của cậu."

Tôi chỉ kịp đáp lại bằng một tiếng thở gấp. Nụ hôn của cậu ấy như thủy triều, những suy nghĩ tôi vừa cẩn thận sắp xếp lại bị xô đổ.

Lục Quân có coi như là bạn trai của tôi không?

Giống như Khúc Nghiêu và Quý Vân?

Trước đây tôi đã hỏi Khúc Nghiêu về chuyện cảm xúc khi yêu, nhưng bây giờ tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời thực sự. Tôi nghĩ Lục Quân rất tốt, nhưng tôi chưa nghĩ đến điều gì xa hơn ...

Lục Quân đã ưu ái tôi, lòng ích kỷ của tôi tăng lên. Vào lúc này, tôi ích kỷ và vô trách nhiệm đồng ý với lời nói của Lục Quân, bất chấp mọi hậu quả.

Lòng bàn tay của Lục Quân phủ lên mông tôi, tôi bị dính chặt vào cơ thể của cậu ấy như một loại dây leo nào đó bám vào sự phát triển của các loài thực vật khác.

Rèm cửa được kéo chặt, không có ánh sáng lọt vào trong phòng.

Thắt lưng của cậu ấy ở giữa hai đầu gối tôi, đám lông mọc dưới bụng cậu ấy quét qua bụng dưới  tôi. Dịch thể của tôi trộn lẫn với của cậu ấy, mùi mồ hôi, mùi tanh nhàn nhạt, mùi sữa tắm, và dục vọng hòa quyện trong bầu không khí xám xịt.

Lúc cậu ấy định ôm tôi đi vào phòng tắm, tôi không nhịn được hỏi cậu ấy: "Lục Quân, chúng ta sẽ ở bên nhau sao?" Lục Quân thở dài, cười ủ rũ nói: "Tớ từng nghĩ không biết có cơ hội để thổ lộ hay không, hôm nay có thể nói ra rồi, Dư Triệu, lúc tớ tặng cậu sữa..."

Cậu ấy dừng lại, nói tiếp: "Ở nhà tớ không chuẩn bị sẵn thứ đó, để lần sau làm đi, nếu không có thể cậu sẽ không thoải mái."

182.

Sau khi bật đèn phòng tắm, tôi nhận ra dấu ấn của Lục Quân để lại trên người tôi khá rõ, trên gương mặt lạnh lùng của cậu ấy lộ ra vẻ gì đó ngượng ngùng.

Khi giúp tôi rửa sạch những thứ đó, cậu ấy nén giọng nói với tôi: "Dư Triệu, vẻ mặt cậu nhìn chằm chằm tớ thực sự có chút ngốc nghếch."

Tôi mím môi nói, "Bởi vì tớ nghiêm túc nhìn cậu."

Lục Quân quỳ xuống, hôn lên đùi tôi, "Đồ ngốc đáng yêu như vậy... tớ không phân biệt được có phải cậu cố ý hay không."

Sau khi thay bộ quần áo khô khác, ngồi trên ghế đợi Lục Quân lấy ga trải giường mới, tôi nghe thấy cậu ấy nói với tôi: "Cậu với Quý Vân quan hệ tốt lắm à?"

Tôi đáp ừ: "Con người cậu ấy rất tốt, thường tặng đồ ăn cho hàng xóm xung quanh và giúp tớ làm bài tập."

Lục Quân im lặng một lúc rồi nói,"Vậy à? Tớ thấy cậu ta hơi kỳ lạ."

Khi nói điều này cậu ấy quay lưng lại phía tôi nên tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy.

"Tớ biết cậu ta cũng là bạn từ nhỏ của cậu," Lục Quân nằm trên giường, cúi đầu nói, "Bởi vì các cậu rất thân, cho nên tớ muốn nói, Dư Triệu, xung quanh cậu có rất nhiều kẻ xấu."

Tôi có thể tiêu hóa được câu nói của cậu ấy, nhưng vẫn không rõ ý tứ trong đó.

Lục Quân có nói Quý Vân là kẻ xấu sao?

Lục Quân nói: "Thật ra, tớ cũng chẳng tốt đẹp gì."

Tôi nói, "Nhưng cậu đối xử với tớ rất tốt."

Lục Quân đáp, "Bởi vì tớ muốn kết giao với cậu."

183.

Khi mơ màng tỉnh dậy, tôi cứ nghĩ những gì xảy ra ngày hôm qua là một giấc mơ. Trần nhà xa lạ, căn phòng tối vẫn còn lưu lại mùi hương của ngày hôm qua.

Lục Quân cũng bị đánh thức bởi động tác lật người của tôi, cậu ấy ngáp một cái, tiến đến hôn tôi rồi ngồi dậy với mái tóc đen rối bù.

Khi đang súc miệng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gọi điện của Lục Quân từ ban công, lại là giọng điệu hung dữ như trước.

"Đúng vậy, Dư Triệu đang ở với tôi ..." Khi rón rén cầm bàn chải đánh răng đến để nghe xem cậu ấy nói gì, tôi tình cờ nghe thấy cậu ấy nhắc đến tên tôi.

"... Tôi hiểu rồi, ngay hôm nay sẽ đưa cậu ấy về." Cậu ấy đặt tay lên lan can, cuối cùng nói câu đó.

Khi Lục Quân quay lại, thấy tôi đang nhìn trộm, như thể giật mình, lông mày của cậu ấy theo thói quen nhướng lên.

Một lúc sau, cậu ấy nhíu mày trở lại vị trí ban đầu, rồi nói với tôi: "Quý Vân gọi điện tới. Cậu ta nói rằng người lớn trong nhà cậu sẽ không cho phép cậu ở ngoài hai đêm ... ăn tối xong tớ sẽ đưa cậu về."

Bà tôi nói vậy à? Hay là ba tôi?

Trong lòng tôi có chút vui mừng không giải thích được, nhưng cũng có chút bối rối.

Những người lớn ở nhà có thực sự quan tâm bao lâu tôi không về nhà?

184.

Tôi ngồi trên ghế sô pha để so sánh kích thước bàn tay của mình với Lục Quân, cậu ấy cúi đầu hôn lên khóe mắt tôi rồi nói: "Nhà tớ mà gần với nhà cậu thì tốt biết mấy."

Cậu ấy nắm tay tôi và đè tôi xuống ghế sofa.  

Nụ hôn ướt át đến bất chợt như mưa gió mùa, nhưng mang cảm giác bồi hồi. Môi mỏng của Lục Quân phủ lên môi tôi, một lúc sau, cậu ấy đỡ tôi dậy: "Tớ không muốn đưa cậu về."

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng tớ phải quay lại làm bài tập về nhà ... "

Tôi thường làm bài tập ở nhà trong các kỳ nghỉ, thời gian gần đây lại bận làm nhiều việc khác nên tiến độ học tập của tôi bị chậm lại một chút.

Mặc dù ba tôi không quan tâm nhiều đến cuộc sống của tôi, nhưng ông ấy vẫn quan tâm đến điểm số của tôi, còn phải chuẩn bị cho kỳ kiểm tra đầu năm học.

"Sau này tớ sẽ bắt xe buýt đến tìm cậu." Lục Quân im lặng một lúc nói: "Nếu cậu có điện thoại thì tốt biết mấy, bình thường không có cách nào nhắn tin cho cậu."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc mũi cao của cậu ấy rồi nói: "Không sao đâu. Lúc vào học, chẳng phải ngày nào chúng ta cũng được gặp nhau sao?"  

Lục Quân đáp, "Không giống nhau."

Cậu ấy nói với tôi, "Chúng ta hẹn hò rồi, cần phải có chút riêng tư."

185.

Lục Quân hẹn hò với tôi, nhưng tôi chưa thể nói cho những người khác trong gia đình biết. Mặc dù bà nội không nói gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ không đồng ý.  

Ba tôi không thích Khúc Nghiêu, và có lẽ cũng sẽ không thích Lục Quân.

Vì vậy, ngay cả khi Lục Quân đến, cậu ấy chỉ có thể nói rằng cậu ấy là bạn bè bình thường của tôi.

Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để tìm ra những gì cần phải làm, đúng không? Quay lại phải nói với Khúc Nghiêu và Vân Vân trước vậy...

Tôi không biết loại chuyện này có thích hợp để hỏi anh Quý Ôn không, chỉ cần anh ấy có thể cho tôi một vài lời khuyên.  

Không khí hơi oi bức, lúc ngồi trên xe thấy bầu trời bên ngoài u ám, khoảng một lát nữa trời sẽ đổ mưa.

186.

Lục Quân đưa tôi đến lối vào của con hẻm và nhẹ nhàng ôm tôi.

Sau khi nhìn cậu ấy rời đi, khi tôi định quay người đi vào cổng sắt, bất ngờ bị một cánh tay túm lấy.

Đôi mắt đen như pha lê của Quý Vân nhìn tôi chằm chằm, tay cậu ấy rất mảnh khảnh nhưng khi ôm sức lực rất mạnh, tôi cảm thấy hơi đau, nhưng không thoát nổi khỏi tay cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi như vậy một lúc, môi mấp máy, đột nhiên hỏi tôi: "Cậu đang hẹn hò với Lục Quân à?"

Tôi sững sờ, tránh ánh mắt sợ hãi của cậu ấy, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Lực tay ôm tôi của Quý Vân mạnh hơn.

"Dư Triệu," giằng co một hồi, cậu ấy mới từ từ giảm bớt lực đạo, "vậy thì đi nói với Đại Nghiêu về chuyện này đi?"

Tôi đáp, "Tớ đang định nói cho các cậu biết."

Tay của Quý Vân trượt xuống cánh tay tôi và nắm chặt cổ tay tôi. 

Cậu ấy cười rồi nói với tôi: "Được rồi, chúng ta lập tức đến nhà Đại Nghiêu."

187.

Quý Vân đi rất nhanh, tôi gần như phải chạy để theo kịp cậu ấy.

Khúc Nghiêu ở trên lầu.

Một cảm giác khác thường bao trùm lấy tôi, và tôi muốn bỏ chạy, nhưng Quý Vân đã nắm chặt lấy tôi, không cho tôi có chỗ để trốn thoát.

Lúc tôi bước vào phòng ngủ của Khúc Nghiêu, Quý Vân ở sau lưng đã đóng cửa lại.

Cậu ấy đứng dựa vào cửa, dùng tay đẩy nhẹ lưng tôi rồi nói: "Dư Triệu, chúng ta nói về chuyện này đi."

188.

Hình như tôi đã làm một chuyện xấu xa.

Rõ ràng là trên xe buýt, tôi đã định nói với Khúc Nghiêu bằng giọng điệu thoải mái về mối quan hệ của tôi với Lục Quân, nhưng khi đối mặt với Khúc Nghiêu, lưỡi tôi như bị thắt lại và tôi không thể phát ra âm thanh dù cố gắng đến đâu.

Sau khi tôi khó khăn kể lại, tình hình vẫn không trở nên tốt hơn. Đôi mắt nâu sẫm của Khúc Nghiêu nhìn chằm chằm vào tôi, ánh sáng bên trong khẽ le lói, cậu ấy ừ một tiếng, có một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

"Hôm qua cậu không về." Tôi lo lắng liếc nhìn Khúc Nghiêu một lúc, nghe cậu ấy nói câu này.  

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm qua tớ hơi say... nên ngủ ở nhà Lục Quân."

Quý Vân hỏi, "Vì say nên mới đồng ý hẹn hò với cậu ta à?"

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình một hồi, lắc đầu nói: "Là lúc tớ tỉnh táo, nghiêm túc đồng ý cậu ấy."  

Tôi không dám nhìn vào mắt Khúc Nghiêu.

Cả hai đều im lặng một lúc lâu sau khi tôi nói vậy, đủ lâu để có một bức tường vô hình trong không khí ngăn cách tôi với họ.

Vân Vân đột nhiên nói với tôi: "Dư Triệu, nhắm mắt lại."

Nghe cậu ấy nói vậy tôi liền nhắm mắt lại.

Cậu ấy đi đến và bịt mắt tôi lại.

Qua chiếc khăn bịt mắt màu đen, tôi phân biệt vị trí của hai người họ, thầm nghĩ Quý Vân che mắt tôi lại là do sợ tôi không dám đối diện với họ.

Nếu Quý Vân có ý định gì đó, giọng nói của cậu ấy sẽ rất nhẹ nhàng.

Những dây thần kinh căng thẳng của tôi từ từ thả lỏng trong giọng nói của anh ấy. Có ai đó bước đến và nắm lấy tay tôi. Tôi cảm nhận được có một vết chai trên ngón tay cái của cậu ấy. Người đứng trước chắc chắn là Khúc Nghiêu.

"Triệu Triệu, cởi áo ra nhé," Quý Vân dịu dàng nói, "Có thể không?"

Môi tôi khẽ run lên, không biết phải nói "Không thể" như thế nào, chỉ có thể nắm tay Khúc Nghiêu chặt hơn,

Khúc Nghiêu hỏi tôi, "Không được sao?"

Tôi không thể nhìn thấy gì trước mắt, và không thể tưởng tượng ra biểu cảm của Khúc Nghiêu khi nói những điều này với tôi. Do dự một lúc, tôi cởi áo ra.

Tay ai đó chạm vào eo tôi.

Cậu ấy chậm rãi vuốt ve, như thể đang nghiên cứu những đường gân dưới da.

"Cậu ta hôn cậu thế này à?" Quý Vân hỏi tôi.

Tôi khẽ gật đầu.

"Đừng cử động." Quý Vân cởi khóa quần jean của tôi. "Lục Quân rất giống với Khúc Nghiêu, đúng không?"

Mùi hương sữa nhàn nhạt của cậu ấy xộc vào mũi tôi, nhưng lại không mang theo tác dụng xoa dịu.

Quần của tôi cũng bị cậu ấy lột ra.

Khúc Nghiêu vẫn nắm tay tôi, không nói nhiều, như thể cậu ấy không tồn tại.

"Còn có ở đây nữa." Quý Vân chen vào giữa hai đùi của tôi, nhẹ giọng nói: "Không tiếp tục xa hơn, Lục Quân vẫn coi như biết điều."

Khi cậu ấy nói, tôi cảm thấy môi ai đó áp vào ngực mình, thấp xuống hơn một chút, sau đó cậu ấy lại đi xuống dưới nữa và hôn cho đến khi gần chạm vào cái đó của tôi.

Lục Quân đã hôn tôi như thế này, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác của tôi bây giờ. Tôi nhận ra rằng người hôn tôi là Khúc Nghiêu, bởi vì bàn tay đang nắm lấy tay tôi run rẩy liên hồi.

Khi gọi tên Khúc Nghiêu, không hiểu sao giọng tôi như đang khóc, cậu ấy gọi "Triệu Triệu" và dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy thứ đó của tôi.

"Đừng khóc," Khúc Nghiêu nói, "Tớ không muốn khiến cậu buồn ..."

Hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào đỉnh đầu thứ đó, tôi cứng lại vì sự vuốt ve của cậu ấy.

Khúc Nghiêu hỏi tôi: "Triệu Triệu, cậu không ghét tớ làm như thế này, phải không?"

189.

Tôi lại nghĩ rằng mình đang mơ.

Sao Khúc Nghiêu có thể hôn tôi như thế này? Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi và cũng là người tôi quen nhất từ ​​khi còn nhỏ, tôi cứ tưởng rằng mình đã quen với hơi thở của cậu ấy, nhưng lúc này, tôi cảm thấy hơi lạ lùng.

Cậu ấy hôn một bên chân của tôi giống như Lục Quân, gần như áp mặt vào thứ đó của tôi. Tiếng thở hổn hển làm cho không khí trở nên ướt át, bàn tay cậu ấy đang cầm thứ đó của tôi di chuyển ra sau mông tôi, từ ừ đẩy ngón tay vào.

Không đau hay khó chịu, nhưng nước mắt tôi cứ ứa ra làm ướt chiếc khăn bịt mắt. Khúc Nghiêu dường như nghe thấy tôi đang khóc, động tác chậm rãi rồi dừng lại, thấp giọng gọi tên tôi: "Cũng chỉ có thể là bạn bè, đúng không?"

Vân Vân bên cạnh nói: "Triệu Triệu, tớ không nghĩ sẽ làm cậu khóc..."

Bàn tay dịu dàng của cậu ấy ôm lấy tôi từ phía bên kia.

Đó là mùi hương thoang thoảng của thảo mộc mà tôi đã từng ngửi thấy trước đây.

Khẽ đỡ lấy eo tôi, đôi môi mềm mại áp lên gáy tôi. Khi dựa vào tai tôi, cậu ấy nói với tôi, "Tớ và Khúc Nghiêu không có mối quan hệ như cậu nghĩ đâu."

Đầu óc tôi hơi choáng váng.

Quý Vân tiếp tục: "Chúng tớ không muốn Lục Quân làm điều đó với cậu. Bực thật. Thế nên hôm nay mới làm như này, cậu đừng ghét bọn tớ, được không?"

190.

Họ chưa chính thức ở bên nhau, và mối quan hệ trước đây đã kết thúc trước khi tôi biết điều đó.  

Đột nhiên, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, hơi nước dày đặc ngưng tụ trong không khí tạt vào mặt tôi, biến thành những hạt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi.

Tôi thở hổn hển thấp giọng nói với họ: "Tớ không ghét các cậu ... nhưng tớ đã hứa sẽ hẹn hò với Lục Quân, cho nên cậu ấy làm điều này với tớ cũng không ..."

Trước khi tôi nói xong, miệng của tôi bị chặn lại.

Đó là mùi hương của Quý Vân.

Đôi môi của cậu ấy rất đẹp, khi hôn rất nhẹ nhàng. Cậu ấy hôn tôi như thế này trong khi vuốt ve lưng tôi, tôi như được bao phủ bởi lớp lá cây long não, cậu ấy cuộn lấy lưỡi tôi, cơ thể đang căng cứng của tôi cũng trở nên mềm nhũn.

"Chúng ta là một cộng đồng trong hẻm." Quý Vân buông môi tôi ra, nhẹ nhàng nói: "Đại Nghiêu và tớ sẽ bảo vệ cậu. Sau này cả hai bọn tớ sẽ cố gắng để cậu hạnh phúc. Đừng chỉ tin tưởng vào người khác, nhé?"

Sau khi tôi tháo khăn bịt mắt ra, Khúc Nghiêu cũng cúi đầu hôn lên khóe môi tôi. Cậu ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi, không thể hiện rõ biểu cảm trên mặt. Có chút buồn và hơi thất vọng.

Tiếng mưa dường như lớn hơn.

Nhưng tôi đã hứa với Lục Quân ...

Tôi cũng là một kẻ xấu.

Sau khi nghĩ đến việc tôi chúc phúc cho Khúc Nghiêu và Vân Vân, bây giờ lại hạnh phúc vì họ đã chia tay.

Họ nói rằng họ sẽ yêu tôi và bảo vệ tôi, vì cảm giác được trân trọng như vậy nên tôi cảm thấy những gì họ vừa làm là điều dễ hiểu.

Bà tôi thường nói với tôi rằng không thể tham lam, tham lam quá mức sẽ luôn gây ra rắc rối.

Quý Vân sờ sờ tóc tôi: "Chuyện với Lục Quân đừng lo lắng, tớ sẽ thu xếp ổn thỏa."

Tôi sững sờ trong lòng Khúc Nghiêu.

Ngay cả những lời nói của Vân Vân cũng giống như cát lún ấm áp, khiến mọi suy nghĩ trước đây của tôi chìm vào vực sâu không cách nào thoát ra.

Những cảm xúc dạt dào trong lòng không phân biệt được là vui hay buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top