Chương 30.2: Dù gì tôi cũng có cái miệng lợi hại mà!

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Hôm nay, Sở Cứu đến công ty muộn.

Công ty con do tập đoàn đầu tư toàn bộ vốn chính thức khai trương, anh phải đến tham dự cùng Lý Tín Dương.

Khi quay về tổng bộ, đã là 2 tiếng sau giờ làm việc.

Đi ngang qua phòng thư ký, Sở Cứu theo bản năng liếc vào trong, chỉ thấy Giang Vĩ Quang đang rất nghiêm túc... lười biếng.

Anh đi đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới. Người gây chuyện lúc sáng đã biến mất tăm hơi.

Anh rút điện thoại ra, mở WeChat, tin nhắn cuối cùng giữa anh và Úc Nam vẫn dừng lại ở 250 tệ tiền chuyển khoản.

Gõ một tin nhắn gửi đi:

【Cậu đâu rồi?】

Kết quả tin nhắn không gửi được. Phía trước còn có một dấu chấm than đỏ chót.

Sở Cứu: "......" Lại block rồi à?

Anh trầm ngâm một lát, gọi cho Chu Á Lan: "Thư ký đâu hết rồi?"

Chu Á Lan báo cáo một lèo.

Cô nói rất nhiều, nhưng Sở Cứu chỉ nghe lọt đúng mấy chữ-

Úc Nam bị đánh ngất xỉu.

Lý Tín Dương vừa bước đến cửa phòng thư ký thì thấy một bóng người xẹt ngang qua.

Bước chân của Sở Cứu không hề dừng lại: "Hôm nay tôi không ở lại công ty."

Câu nói còn chưa dứt, bóng người đã biến mất ở đầu cầu thang. Lý Tín Dương chợt nghĩ, lần gần nhất thấy Sở Cứu đi nhanh như vậy là khi nào nhỉ?

Hình như... chưa từng thấy anh ta chạy vội như vậy bao giờ.

Rốt cuộc là chuyện gì gấp đến mức anh ta không kịp mặc áo khoác, giữa trời lạnh âm độ mà chỉ mặc vest và sơ mi lao ra ngoài?

Khi Sở Cứu lái xe đến bệnh viện, đội trưởng bảo vệ và Chu Á Lan đều đã có mặt. Úc Nam dựa vào giường bệnh, 3 người đang trò chuyện vui vẻ.

Cái bầu không khí này, thiếu mỗi bộ bài là có thể lập sòng đánh ngay tại chỗ. Nếu không phải thấy rõ ràng có miếng băng gạc dán trên gáy Úc Nam, Sở Cứu còn tưởng mình tìm nhầm phòng.

Khoan đã, chẳng phải nói cậu ta bị người ta dùng đá đập vào đầu bất tỉnh tại chỗ, phải do đội trưởng bảo vệ vác lên xe cấp cứu ư?

Sao bây giờ nhìn như chính cậu ta tự lái xe đến bệnh viện, tiện thể rủ thêm Chu Á Lan và đội trưởng bảo vệ đi theo vậy?

Đội trưởng bảo vệ: "Úc Nam, chuyện lần trước tôi trách oan cậu, đừng để bụng nhé."

Úc Nam: "Anh chỉ làm đúng bổn phận thôi mà."

Chu Á Lan: "Cậu cũng vừa vừa thôi, biết tự bảo vệ mình chút đi chứ."

Úc Nam gật đầu: "Lần sau em sẽ mang theo mũ bảo hiểm với khiên."

Ba người trò chuyện rôm rả, đến khi phát hiện Sở Cứu bất ngờ đứng ở cửa phòng bệnh, họ mới khựng lại một giây, sau đó đội trưởng bảo vệ và Chu Á Lan lập tức đứng dậy, sắc mặt trở nên căng thẳng.

Nhất là Chu Á Lan, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.

Còn Sở Cứu, sau khi điên cuồng tức tốc lao đến bệnh viện, giờ đây lại lạnh nhạt đứng nhìn vào phòng bệnh.

Thật ra, từ lần chạm mặt hôm cuối tuần, Úc Nam đã không hiểu nổi Sở Cứu đang bày trò gì nữa.

Ban đầu, bị đối phương chen ngang quấy rối khiến cậu cực kỳ khó chịu. Úc Nam tuy không có chứng cứ, nhưng linh cảm mách bảo rằng Sở Cứu cố ý để Chu Ngọc Hà biết chuyện cậu mang thai.

Chủ tịch Sở từ trước đến nay tính toán từng bước, bất kể ở hoàn cảnh nào, cũng đều tận dụng tình thế để làm lợi cho mình.

Nhưng rốt cuộc, anh ta làm vậy để làm gì? Nếu có một người trên đời này không muốn Chu Ngọc Hà biết chuyện này nhất, thì chắc chắn là Sở Cứu rồi.

Chẳng lẽ Sở Cứu muốn ép cậu sinh con ra rồi đem cho Chu Ngọc Hà nuôi, để tiện báo cáo thành tích à?

Nhưng theo những gì cậu hiểu về Chu Ngọc Hà, bà ấy sẽ không ép Sở Cứu làm ra chuyện thất đức như thế.

Chỉ có điều, sự quan tâm của Chu Ngọc Hà lại khiến cậu cảm động, thậm chí cậu còn có thể tha thứ cho cái trò dở tệ của Sở Cứu. Hai yếu tố này cộng lại, cuối cùng chỉ còn lại sự bất đắc dĩ.

Chu Á Lan và đội trưởng bảo vệ vẫn chưa kịp nói gì, để tránh bầu không khí bị đóng băng đến mức không ai sống nổi, Úc Nam đành lên tiếng: "Chủ tịch Sở? Sao anh lại ở đây?"

Sở Cứu lặng lẽ đi vào phòng bệnh, không trả lời.

Úc Nam vừa dứt lời, mới nhận ra câu hỏi này có phần hơi vô duyên. Đến đây thì còn có thể vì chuyện gì khác ngoài thăm bệnh chứ?

Cậu vội bổ sung: "Ý tôi là, anh đích thân đến thăm tôi sao?"

Sự thật chứng minh, đầu óc mơ hồ sau khi bị đập trúng thực sự không thích hợp để nói chuyện.

Đội trưởng bảo vệ và Chu Á Lan vội ho nhẹ mấy tiếng, ý bảo cậu bớt nói lại giùm.

Người đã đến tận đây rồi. Không đích thân đến, chẳng lẽ là linh hồn phiêu du ghé qua à?

Đội trưởng bảo vệ tuy học vấn không cao, nhưng chạy xe cho không ít sếp lớn, bù trừ bằng sự khéo léo, lập tức chuyển chủ đề: "Chủ tịch đến rồi, mời ngồi."

Sở Cứu gật đầu: "Mọi người cứ ngồi đi."

Úc Nam: "......" Lão cán bộ đấy à?

Hai người kia nào dám ngồi, chỉ biết đứng nghiêm chỉnh như chờ lãnh đạo thị sát.

Sở Cứu đi tới giường bệnh, chăm chú nhìn vết thương sau gáy Úc Nam.

Úc Nam theo phản xạ muốn giơ tay lên sờ.

Sở Cứu lập tức lạnh giọng quát: "Đừng chạm vào."

Úc Nam giật bắn mình, hít mạnh một hơi lạnh.

Sở Cứu nhíu mày: "Đau à?"

Úc Nam không dám nói là do bị anh ta hù, chỉ chớp mắt thật nhanh, nhẹ giọng đáp: "Có hơi đau một chút."

Không khí trong phòng bệnh chợt yên lặng.

Úc Nam khẽ nhúc nhích, cảm giác đau đớn lại dần rõ rệt hơn.

Cậu mỉm cười: "Tôi không sao, cảm ơn chủ tịch đã quan tâm."

Úc Nam còn đang định nói câu: Chủ tịch bận trăm công nghìn việc, bận thì cứ đi trước đi ạ

Thì Sở Cứu chẳng thèm đoái hoài, quay sang hỏi thẳng Chu Á Lan: "Cô tính trốn việc à?"

Chu Á Lan sững lại một giây, sau đó cảm thấy có chút chua xót không nói nên lời.

Phải công nhận, Sở Cứu là một ông chủ có tâm. Vừa nhậm chức đã tuyên bố rõ ràng: Ai làm việc thế nào, trong lòng anh ta tự biết, sẽ không để người chăm chỉ chịu thiệt.

Chu Á Lan ho nhẹ: "Tôi lập tức về công ty làm đơn xin nghỉ phép ạ."

Sở Cứu quay sang nhìn đội trưởng đội bảo vệ, hai ánh mắt vừa chạm nhau, đội trưởng liền bật dậy: "Tôi cũng về tổ chức một buổi huấn luyện, tránh lần sau để khách của chúng ta bị thương nữa."

Sở Cứu gật đầu: "Tốt."

Thế là hai người kia chuồn đi nhanh như chớp, để lại Úc Nam và Sở Cứu trong phòng bệnh.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng đến mức Úc Nam cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, suýt nữa là định tự chọc vào vết thương của mình để ngất xỉu quách đi cho rồi.

Nhưng xem ra từ điển của Sở Cứu không hề có hai chữ "ngượng ngùng." Anh ta kéo ghế, ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Vấn đề là... còn bật loa ngoài.

Có vẻ như muốn làm ông chủ lớn, trước tiên phải mặt dày trước đã.

Mà càng chết hơn là, thứ anh ta đang xem chính là video vừa nãy của Úc Nam, màn "khẩu chiến quần hùng" trước cổng công ty.

Mà khoan, nói "khẩu chiến" thì hơi sai, vì thực ra đó là cảnh Úc Nam một mình solo, đơn phương rap diss không ai địch lại.

Khi nói hươu nói vượn, Úc Nam luôn cảm thấy mình tư duy nhanh nhạy, logic sắc bén. Giờ nhìn lại, quả thật tư duy nhanh nhạy, logic sắc bén nên sau mỗi lần cãi nhau, cậu chưa từng thấy mình phát huy kém.

Nhưng có người ngồi nghe thế này, vẫn thấy hơi xấu hổ.

".... Sếp ơi, hay là anh tắt video đi, để tôi kể lại cho anh nghe diễn biến vụ việc nhé?"

Sở Cứu hờ hững liếc cậu một cái: "Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, tôi tự xem."

"..."

Lời thì nói vậy, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại, không những không cho Úc Nam nghỉ ngơi mà còn cố tình tăng âm lượng.

Úc Nam thở dài, lặng lẽ xoay người nằm quay mặt vào tường, nhân tiện lật liếc trắng mắt đầy oán giận.

Mãi đến khi Sở Cứu xem xong, Úc Nam mới lật người lại, ánh mắt sáng quắc: "Tôi xử lý ổn áp chứ?"

Sở Cứu thản nhiên: "Cậu tự thấy thế nào?"

Úc Nam gần như buột miệng: "Quá đỉnh luôn á."

Thực ra trong lòng cậu muốn dùng từ "tuyệt mỹ" nhưng nghĩ lại, làm người nên khiêm tốn một chút, thế là đổi thành "quá đỉnh."

Sở Cứu cười nhạt: "Xử lý đến mức thành thương tích lao động, đúng là rất đỉnh."

Úc Nam xoa xoa sau đầu, không thèm để tâm: "Vết thương nhỏ thôi mà."

"Nhỏ mà còn ngất xỉu?"

Úc Nam thấy Sở Cứu cứ nhấn mạnh chuyện này, thấy hơi buồn cười, bèn thành thật khai nhận: "Xỉu là tôi giả bộ đấy, dọa ông già kia thôi, thực ra ổng có đánh mạnh bao nhiêu đâu, không sao cả."

Sở Cứu nhìn cậu với ánh mắt hết nói nổi, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: "Đúng rồi, ông ta có cầm dao đâm đâu mà cậu phải xỉu."

"..."

Úc Nam cũng lười phản bác, nhưng càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Rõ ràng cậu đã giải quyết chuyện này rất gọn ghẽ, không gây ảnh hưởng gì đến công ty, cả quá trình còn chưa đến mười phút, đối thủ còn chưa kịp gọi truyền thông đến thì vụ việc đã kết thúc.

Ấy thế mà cuối cùng, đổi lại chỉ là màn châm chọc không thương tiếc của Sở Cứu.

Rõ ràng anh ta không muốn bồi thường tiền tai nạn, chỉ muốn vắt kiệt sức lao động của cậu thôi!

Úc Nam hậm hực nằm im, quyết định đơn phương chiến tranh lạnh, nhưng có người lại chẳng biết điều, không hề có ý thức rời đi, mà còn đứng lên lục lọi giỏ trái cây đầu giường.

Giỏ trái cây này là Chu Á Lan mua ở dưới bệnh viện, bảo rằng đi thăm bệnh nhân mà tay không thì không may mắn, phải có chút nghi thức.

Úc Nam thực sự hơi khát. Nếu lúc này Sở Cứu chịu bóc giúp cậu một quả cam hay gọt cho cậu một quả táo, vậy thì cậu có thể miễn cưỡng bỏ qua chuyện lúc nãy, xem như ân oán xóa sạch.

Thế là cậu lén lút quay đầu lại liếc một cái.

Sở Cứu chọn một quả cam. Một quả cam rất to, rất đỏ.

Úc Nam lập tức nằm lại ngay ngắn, ho nhẹ một tiếng: "Điều hòa trong phòng này bật to quá, khô họng ghê."

Gợi ý rõ ràng lắm rồi đấy nhé!

Sở Cứu vẫn không có phản ứng gì, chỉ chuyên tâm bóc cam. Trong phòng lập tức tràn ngập mùi cam tươi mát, khiến Úc Nam vô thức nuốt nước miếng.

Cậu thậm chí còn suýt trực tiếp nói ra câu: Anh bóc cam xong có thể cho tôi ăn không? Nhưng thôi, vẫn phải giữ lại chút tự trọng.

Đợi mãi mà chẳng thấy ai đút cho ăn, Úc Nam còn đang định tự mình lấy một quả thì nghe thấy Sở Cứu nhàn nhạt bình luận: "Cam ngọt thật."

Úc Nam: "..."

Dựa núi, núi đổ. Dựa người, người chạy.

Hết cách rồi, Úc Nam đành phải tự cung tự cấp. Nhưng vừa định ngồi dậy thì Sở Cứu đột nhiên đưa quả cam đã bóc sẵn tới, thế là Úc Nam bất ngờ đâm thẳng mặt vào quả cam.

Chính xác hơn là đâm thẳng vào quả cam và... một phần ngón tay của Sở Cứu.

Úc Nam nhíu mày, vội vã lùi lại, lùi đến mức cằm sắp thành hai ngấn, còn Sở Cứu vẫn giơ tay, không nhúc nhích.

Úc Nam: "..."

Sở Cứu: "Ăn không?"

"Cho tôi á?"

Sở Cứu nhúc nhích ngón tay vừa bị môi cậu chạm vào: "Cậu sốt sắng tự lao tới vậy, không cho cậu thì cho ai?"

Úc Nam nhìn chằm chằm đầu ngón tay anh ta, trong lòng lướt qua một câu hỏi: Anh ta đang nói cậu đâm vào cam, hay đâm vào tay anh ta vậy?

Thôi, kệ đi. Úc Nam nhận lấy, trở về giường, chậm rãi nhấm nháp.

Nhưng dù có ăn cam, cậu vẫn quyết định không dễ dàng bỏ qua vụ "bóng gió xỉa xói" ban nãy.

Đang nghĩ xem nên trả đũa thế nào thì Sở Cứu mở lời: "Không bị thương thì xử lý rất đẹp."

Úc Nam ăn mềm không ăn cứng, ai khen một câu là lập tức ngoan ngoãn ngay.

Sở Cứu nói tiếp: "Lần sau gặp tình huống thế này, liệu mà tránh đi, đừng có để bị thương nữa."

Úc Nam vừa định phản bác thì Sở Cứu bổ sung thêm: "Mẹ tôi sẽ lo lắng."

Câu phản bác đến miệng liền nuốt lại: "...Ừm, tôi biết rồi."

Người mà được khen một câu là bay bổng, Úc Nam tỉnh táo lại, lập tức nhớ đến chuyện quan trọng: "Sếp, vụ này tính là tai nạn lao động nhé? Phí chữa bệnh có được công ty chi trả không ạ?"

Sở Cứu: "Muốn tôi trao thêm cho cậu giải thưởng 'ba tấc lưỡi không xương' không?"

Úc Nam chẳng buồn bận tâm anh ta đang mỉa hay đang đùa, chỉ cần dám trao, cậu dám nhận: "Thế thì tốt quá, công nhận tôi ăn nói đỉnh thật!"

Sở Cứu bỗng dưng ngước mắt lên, như thể vừa nghĩ ra chuyện gì đó, rồi đột nhiên nhướng mày đầy ẩn ý.

Úc Nam lập tức cảnh giác, linh tính mách bảo có điềm chẳng lành. Với hiểu biết của cậu về con người này, cái nhướng mày đó chắc chắn là điềm báo hắn sắp giở trò gì không đứng đắn, tám chín phần là đang âm mưu chọc quê cậu đây mà.

Sở Cứu chậm rãi lên tiếng: "Ừm, lĩnh giáo rồi, quả nhiên công phu không tệ."

"......"

Úc Nam nghẹn họng, không biết nên tiếp lời thế nào. Rõ ràng câu này theo nghĩa đen thì chẳng có gì sai, nhưng biểu cảm của Sở Cứu lại như đang ngầm khẳng định rằng ý cậu không chỉ dừng lại ở đó.

Mà với bản tính của anh, việc nói mấy câu nước đôi đầy ẩn ý thế này vốn là sở trường.

Úc Nam hừ lạnh trong lòng, không chịu thua, liền trả đũa bằng một câu y hệt: "Cậu cũng không kém cạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top