Chương 3: Dùng hoa chặn đường
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Khi Sở Cứu ngồi lên máy bay riêng bay sang Châu Âu, cũng là lúc Úc Nam mới từ từ tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là chiếc cà vạt màu xanh đậm - nhân chứng lịch sử cho mọi diễn biến nóng bỏng đêm qua.
Vô số hình ảnh mặn nồng bỗng chốc ùa về như trailer phim 18+, làm Úc Nam đứng hình mất vài giây. Nhưng kỳ lạ thay, cậu chẳng hề cảm thấy hối hận chút nào.
Ừ thì, đàn ông ai chẳng phải "khai sương" một lần, huống chi cậu đã 25 tuổi rồi, giữ thân trong sạch lâu thế cũng hơi phí phạm.
Hơn nữa, lần đầu tiên lại tuyệt vời như vậy, cảm giác như trúng jackpot vậy đó. Đêm qua cậu còn tranh thủ sờ thử cơ bắp của đối phương, tám múi căng đét, mông thì săn chắc, còn cái sức bền ấy à... chậc chậc, đáng đồng tiền bát gạo.
Mặc dù người kia là người lạ, nhưng cảm giác lại vô cùng tự nhiên, như thể vũ trụ an bài sẵn.
Úc Nam nghĩ đến đây liền bật cười, thầm nhủ: "Xem ra là mình chủ động quyến rũ người ta trước, tính ra thì... hình như là mình xơi tái người ta luôn rồi ấy nhỉ?".
Đúng rồi, gọi là "nhất kiến chung tình" thì hơi nghiêm trọng, gọi là "thấy sắc nổi lòng tham" thì hợp lý hơn.
Tự thấy mình càng ngày càng... không đứng đắn, nhưng thôi kệ, vui là được.
Dù sao thì cũng hơi mệt thật, bị xe đâm xong còn vận động kịch liệt cả đêm, mệt là chuyện thường.
Cậu lồm cồm bò dậy tìm quần áo, mới phát hiện áo sơ mi thì mất hết nút, quần thì rách toạc thành hai mảnh, đường chỉ bung bét như chứng minh cho mức độ... quyết liệt tối qua.
Úc Nam đỏ mặt tía tai: "Má ơi! Chẳng lẽ gặp phải ông chú sói hoang 800 năm chưa gặp thịt tươi?!"
Người đã đi mất, Úc Nam lê thân vào nhà tắm rửa mặt, vừa nhìn vào gương thì hàng loạt ký ức cũ ùn ùn kéo về.
Cảnh tượng kiếp trước hiện ra, cậu đứng trong đêm tối, nhìn thấy bản thân và Tiểu Trương cãi nhau trên chiếc Lamborghini, rồi xe đâm sầm vào gốc cây, bùng cháy dữ dội.
Không lâu sau, cảnh sát, cứu hỏa và cấp cứu đều đến. Lửa tắt, họ lôi ra hai thi thể cháy đen thui. Bác sĩ xác nhận tử vong tại chỗ.
Đúng vậy, cậu và Tiểu Trương đều toi mạng.
Quả nhiên tra nam đều không được chết không tử tế.
Tiểu Trương nhà giàu nên đám tang hoành tráng, cha mẹ khóc lóc thảm thiết, nhưng hai ông anh thì mặt dày tỉnh bơ, như thể bớt được kẻ chia tài sản.
Còn Úc Nam, nghèo kiết xác, không người thân, đồng nghiệp gom góp tiền thưởng cuối năm mua cho cậu miếng đất nhỏ trong nghĩa trang công cộng, lấy luôn ảnh thẻ trên thẻ hộ sĩ làm hình mộ của cậu.
Ông chú đêm đó có vợ sinh bốn, chưa kịp gửi cờ thưởng đã đặt để cảm ơn, mang luôn ra mộ cậu, quỳ xuống dập đầu lạy.
Cả người yêu cũ biến mất bao năm cũng đến viếng, mang theo bó tulip mà cậu thích nhất đến, tháo khuyên tai bên phải để lại trên mộ rồi lặng lẽ rời đi.
Một màn này đến đây, tựa như một bộ phim điện ảnh đã đến hồi kết, màn hình lập tức tối đen.
Cho nên... cậu đã chết rồi. Vậy cái người trong gương bây giờ là ai?
Úc Nam nghiêng đầu, thấy nốt ruồi nhỏ trên dái tai phải, đúng là cơ thể mình rồi.
Cậu bật cười: "Ồ, xuyên không rồi à?"
Chuyện xuyên không thì cậu không ngại, vì đi đâu cũng là FA thôi mà. Có điều mở màn kiểu này có hơi đặc sắc, kích thích quá nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì cũng hời chán, đối phương đúng là hàng cực phẩm.
Cậu chuẩn bị rời khách sạn thì phát hiện tên sói già kia cũng không đến nỗi tệ, để lại cho cậu bộ quần áo. Úc Nam mặc vào, dựa vào trí nhớ lần mò về nhà.
"Nhà" ở đây là căn hộ 40 mét vuông, trang trí gọn gàng sạch sẽ, trông không giống chỗ mà tài chính của cậu có thể với tới. Trong phòng đầy hóa đơn tiền điện nước chưa thanh toán, góc phòng bày vài nhạc cụ và máy tính bàn.
Cậu nhận ra hết – thiết bị livestream. Thì ra kiếp này cậu là một streamer nghiệp dư. Cậu đăng nhập tài khoản, thấy có đúng 250 fan – con số chẳng mấy may mắn, bình luận toàn kiểu: "Im đi", "Đừng hát nữa". Xem ra cậu hát dở thật.
Cũng tốt, cậu chẳng định làm ca sĩ livestream nữa. Kéo xuống thấy có video kéo nhị hồ, kết quả... vẫn thảm họa.
"Cậu ta sao lại dám đăng mấy thứ này lên nhỉ?" – Úc Nam thở dài, chắc kiếp này cậu nổi tiếng nhờ "drama" chứ không phải tài năng.
Nhưng khoan, góc phòng vẫn còn cây nhị hồ. Cậu thử kéo vài nốt – ồ, kỹ năng vẫn còn nguyên, âm thanh vẫn hay như trước.
Cậu cười khẩy: "Được rồi, có nghề trong tay thì không lo chết đói. Cần thì ra phố thổi kèn kiếm cơm cũng được."
Rồi cậu lẩm bẩm như một thói quen: "Chu kỳ mang thai tính từ ngày đầu kỳ kinh cuối, tổng cộng 40 tuần. Từ 37 đến 42 tuần là thai kỳ bình thường. 4 tuần thấy túi noãn hoàng, 6 tuần có tim thai, siêu âm thấy rõ. HCG giai đoạn đầu tăng gấp đôi, sau 12 tuần thì kiểm tra định kỳ...".
Úc Nam thở phào nhẹ nhõm, may quá, mấy kỹ năng sống còn vẫn kịp "xách ba lô" xuyên không theo cậu.
Cậu có ký ức của thế giới mới này, nhưng kiểu như đọc lướt một quyển tiểu thuyết mà bỏ qua hết phần mô tả chi tiết ấy, chỉ nhớ mang máng đầu đuôi câu chuyện, còn đoạn giữa thì não bảo: "Xin lỗi, vùng này chưa cập nhật dữ liệu."
Điện thoại reo. Người gọi là Trương Bằng—bạn chí cốt của cậu ở thế giới này.
Vừa nhấc máy, bên kia vọng lại giọng nói hào hứng: "Tiểu Nam Nam, cậu trộm được chưa?"
Úc Nam: "Trộm gì cơ?"
"Thì... 'nòng nọc' của nhân loại chứ gì nữa!"
Úc Nam tỉnh ngủ được một nửa.
Úc Nam: "Hả? Trộm? Không, tôi..."
Trộm cái đó để làm gì chứ?
Trương Bằng: "Không trộm à? Thế cậu đã làm cái chuyện không tiện nói ra kia chưa?"
Úc Nam bừng tỉnh đại ngộ. À, hóa ra cậu ta đang nói về chuyện tối qua.
Cậu nghĩ, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, người lớn cả rồi, dám làm dám nhận. Nếu tối qua người ta tìm đến bắt đền thì cùng lắm thương lượng bồi thường chút tiền thôi.
Úc Nam: "Ừ."
"Úi xời, đỉnh của chóp luôn!! Cậu nhanh chạy đến chỗ tôi đi! Cậu có còn muốn mang thai đứa con của hắn hay không" Trương Bằng hò hét qua điện thoại.
Úc Nam: "?"
???
"Bốp", điện thoại rơi xuống đất, vỡ màn hình. Cùng lúc đó, tam quan của Úc Nam cũng tan tành như cái màn hình ấy.
.
.
Trái ngược hoàn toàn với cơn bàng hoàng của Úc Nam, Sở Cứu sau khi đặt chân tới Châu Âu đã ngay lập tức bắt tay vào công việc.
Lần này, mục tiêu chính là giành được quyền sản xuất và phân phối thiết bị y tế của một thương hiệu nổi tiếng. Sở Cứu đã đầu tư xây dựng dây chuyền sản xuất, tuyển dụng đầy đủ kỹ thuật viên, đổ vào không ít vốn liếng.
Dù thương hiệu kia mới chỉ ra mắt công nghệ mới và chưa sản xuất hàng loạt, Sở Cứu đã nhanh chân xây dựng sẵn dây chuyền.
Quyết định này khiến hội đồng quản trị, đặc biệt là phe bảo thủ, kịch liệt phản đối.
Lý do thì đơn giản thôi, nếu không ký được hợp đồng, nhà máy kia chẳng khác gì vật trang trí đắt đỏ, còn đám kỹ sư thì chỉ ăn không ngồi rồi.
Nhưng Sở Cứu mặc kệ tất cả, tiếp tục tiến về phía trước với câu chốt huyền thoại: "Kém cỏi là tội ác." Cứ thế, anh chặn họng tất cả những kẻ nghi ngờ mình.
Các cuộc đàm phán kéo dài suốt một tháng trời, từ sáng đến tối mịt. Sở Cứu dùng ngoại ngữ lưu loát để trình bày ưu thế của công ty, đối đáp trôi chảy mọi câu hỏi hóc búa từ phía đối tác.
Một mình anh "cân team" tám người bên kia, dù bị gây khó dễ cũng không hề nao núng, luôn giữ được sự điềm tĩnh và sắc sảo.
Ngày nào cũng khô cả họng, về khách sạn là ngậm kẹo ngậm suốt đêm.
Cuối cùng, hợp đồng đã ký xong.
Bắt tay đối tác xong, Lý Tín Dương thở phào nhẹ nhõm. Không trách được vì sao Sở Cứu hay mắng mấy ông trong hội đồng là "đám bù nhìn vô dụng".
Một vị đại diện Châu Âu hỏi Sở Cứu: "Nếu không giao dự án cho anh, chẳng phải tất cả công sức này đều uổng phí sao?"
Sở Cứu mỉm cười: "Nước tôi có câu này: Cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng. Đây là thành ý và cũng là sự tự tin của tôi. Rất hân hạnh được hợp tác."
Sự bình thản và tự tin của anh khiến ai nấy đều nể phục.
Đối tác châu Âu mời Sở Cứu ở lại cuối tuần để nghỉ ngơi, nhưng anh từ chối: "Cuối tuần tôi có hẹn nghe buổi hòa nhạc cello của một người bạn. Nếu ngài hứng thú, tôi rất sẵn lòng mời."
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười đầy ẩn ý: "Cello à? Là vị bạch nguyệt quan trong đáy lòng của anh sao?"
Sở Cứu không trả lời thẳng, chỉ cười nhạt: "Ngài hiểu tôi thật đấy."
"Tất nhiên rồi, để hiểu đối tác là điều cần thiết mà. Ngài Sở đây thật thâm tình, thật khiến người ta cảm động."
Sở Cứu: "Cảm ơn."
Rời khỏi buổi gặp mặt, Lý Tín Dương đặt bàn ăn tối. Anh vô cùng phấn khích vì ký được hợp đồng lớn, trong khi Sở Cứu thì vẫn bình thản như không.
Lý Tín Dương nâng ly sâm panh: "Sếp à, lát nữa về khách sạn nghỉ ngơi đi, anh vất vả rồi."
Sở Cứu cụng ly: "Không, tôi còn phải đi nghe hòa nhạc."
Lý Tín Dương hơi khựng lại: "Anh thực sự muốn đi sao? Chủ tịch dặn kỹ lắm rồi, không cho anh đi đó."
Sở Cứu vừa cắt bít tết vừa nói nhẹ nhàng: "Đặt giúp tôi một bó hoa hồng, không cần ghi tên người gửi."
Lý Tín Dương không nói thêm gì nữa, vì anh biết, khi Sở Cứu đã quyết thì có kéo bằng chín con trâu cũng không nổi.
Sau bữa tối, họ trở về khách sạn, và bó hoa hồng cũng được giao tới.
Một bó hoa to đùng, không ghi tên người gửi, nhưng lại có kèm một chiếc hộp nhỏ.
Sở Cứu nhấc hộp lên, hỏi: "Cái này là gì?"
Lý Tín Dương im lặng.
Sở Cứu mở hộp ra, bên trong là... hai hộp bao cao su.
Sở Cứu ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Tín Dương: "..."
Lý Tín Dương thăm dò từng chút một: "Là vầy nè sếp, ông anh họ tôi dạo gần đây có một đoạn tình cảm ngắn ngủi với một chàng trai. Hai người không dùng biện pháp an toàn, ai dè giờ anh ta dính bầu, bắt anh họ tôi phải chịu trách nhiệm. Còn có thằng bạn tôi, quen trai Tây, dính bệnh luôn rồi á."
Anh ngừng lại một chút, mong Sở Cứu nghe hiểu hàm ý.
Dù sao thì chuyện này, đã bắn tên là không quay đầu, tình ái chỉ có hai trạng thái: chưa có lần nào hoặc vô số lần.
Thế mà Sở Cứu chẳng có tí phản ứng gì.
Lý Tín Dương cố nài thêm: "Dù xét trên phương diện an toàn hay sức khỏe... thì cũng phải cẩn thận chứ sếp."
Lời nhắc nhở đầy thiện chí này lại làm Sở Cứu bất giác nhớ đến đêm hôm đó.
Dạo này công việc bận rộn, suýt nữa quên mất luôn.
Người kia tưởng mình dày dạn kinh nghiệm, nhưng thực ra lại vụng về không tưởng, mặt thì đỏ bừng vì xấu hổ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, tính tình thì bướng bỉnh, miệng lưỡi sắc bén, nhưng người lại mềm nhũn như bún.
Nhìn đẹp thì có đẹp, mà kỹ thuật thì chán thôi rồi.
Sở Cứu vốn không mấy khi thèm để tâm đến chuyện tình ái, nhưng tối hôm đó lại vui đến mức... quên luôn chuyện an toàn.
Dù vậy, anh vẫn định nghĩa sự cố này là "lật thuyền trong mương".
Sở Cứu liếc nhìn Lý Tín Dương một cái, thản nhiên nhét hộp nhỏ vào tay anh ta: "Nhân tiện, đuổi việc Úc Nam ở văn phòng thư ký."
Đến lượt Lý Tín Dương trợn mắt há hốc mồm.
"Sếp... sếp... Đừng nói với tôi người đó là Úc Nam nha?! Cậu... Cậu ta có khoang sinh sản mà? Hơn nữa..."
Sở Cứu liếc anh một cái: "Nói cho rõ ràng."
Lý trợ lý hít sâu một hơi, nói một mạch không dám ngừng: "Úc Nam chính là fan cuồng của sếp, từng chặn xe sếp trong hầm gửi xe bằng cả bó hoa, còn năn nỉ sếp hiến giống để cậu ta sinh con cho sếp đó ạ!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top