Chương 14. Đàm phán

"Tìm ta?" Ai chứ? Ta ở đây có biết ai sao mà tìm ta?

"Được rồi, ta sẽ ra ngay." Cố Lam hắng giọng, nói.

Lâm Vũ đằng sau tấm cửa cũng 'vâng vâng, dạ dạ' hai tiếng rồi li khai.

Nghe nói Cố Lam nguyên tác cũng không có nhiều bằng hữu, cùng lắm là có Lạc Đổng xem như là huynh đệ đi.

Bây giờ cư nhiên từ trên trời lại rơi xuống một người đến tìm hắn, tốt hay xấu đây? Là ngãi nhân? Hay cừu nhân?

Mà tên Lâm Vũ kia cũng không có nói rõ người đến tìm hắn là nam nhân hay nữ nhân, nói không chừng lại chính là một tiểu mĩ nhân xinh đẹp kiều diễm cũng nên.

Cố Lam hắn từ lúc bước vào thế giới này, trừ nghe được giọng nữ nhân là của tinh linh kia thì chưa hề được tiếp xúc với nữ nhân nào, thành thử hắn cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Hắn không khỏi ôm một bụng kinh hỉ đẩy cửa bước khỏi thư phòng, hướng thẳng tiền phòng mà đến.

Trên đường đi, Cố Lam hắn nghe không biết bao nhiêu là câu 'Sư phụ, sư phụ', cảm giác mình trên vạn người xem ra cũng không tệ. Hắn ở hiện đại, cũng là lão sư đó, nhưng học sinh của hắn gặp hắn liếc nhìn còn không liếc chứ đừng nói là chào. Rõ ràng hắn vẻ ngoài không tệ, tính cách lại càng không phải nói, vậy mà bạn học nào gặp hắn cũng đều né tránh, lo sợ là sao?

Cố Lam vạn nhất đều không hiểu.

Hắn bước vào tiền sảnh, tránh không khỏi lại ngẩn ngơ.

Một nam nhân!

Hơn nữa là một mĩ nam nhân.

Như nào lại là một nam nhân?!

Hắn đã ngán nam nhân lắm rồi, làm ơn đi, nữ nhân hãy mau xuất hiện đi.

Nam nhân lạ mặt ngồi trước bàn trà thấy Cố Lam xuất hiện, hắn nhanh chóng buông xuống chén trà trước mặt, đồng dạng đứng đối diện cùng Cố Lam.

"Hạnh ngộ. Cố Lam trưởng môn!" Hắn làm bộ cung kính hướng Cố Lam chào hỏi.

Cố Lam hơi ngây người. Người này, liệu Cố Lam nguyên tác hắn có quen hay không?

Vẫn là con người lịch sự thì nên chào hỏi lại để cho hắn đỡ mất mặt.

"A ha ha. Hạnh ngộ. Hạnh ngộ." Cố Lam bước tới, theo thói quen của người hiện đại mà đưa tay về phía trước, ngỏ ý muốn bắt tay nam nhân lạ mặt.

Nam nhân hơi sửng sốt, lại tỏ ra rất thích thú, "Là ý gì?"

Cố Lam ngẩn người thực sự.

Hắn ngay lập tức rụt tay lại, "À, không có gì. Thói quen thôi."

"Thói quen sao?" Nam nhân cười nhẹ, hắn dùng âm lượng thật nhỏ nói, cốt chỉ để cho hai người nghe thấy, giọng nói lại trầm thấp, tràn đầy từ tính.

"A à, mời ngồi. Mời ngồi." Cố Lam thực khẩn trương nói, chính hắn cũng không nghe ra được giọng nói của hắn bao nhiêu là vội vàng, khẩn trương.

Vội vàng? Hắn vội vàng vì điều gì? Vì sao hắn phải vội vàng?

Cố Lam không hiểu sao, khi đứng trước mặt nam nhân này, hắn lại cảm thấy bị áp bức. Nam nhân này, có điều gì đó rất quen thuộc mà hắn lại nhìn không ra.

Cố Lam ngồi xuống bàn, theo thói quen đưa mắt liếc nhìn nam nhân đối diện. Cái cách nói chuyện của nam nhân này lại càng làm hắn cảm thấy nam nhân này thật sự rất quen thuộc. Hắn mới tới nơi này, tính đến hiện tại cũng chưa gặp được nhiều người, nếu nói quen, chắc chỉ có thể quen ở hiện đại. Vậy là người giống người sao?!

"Cái đó, ngươi là..!?" Cố Lam ngồi trước bàn trà, xoa xoa mép chén trà, điệu bộ ung dung thư thái khác hẳn với hắn trước đó.

Xét thái độ của nam nhân này mà nói, hai người bọn họ khẳng định không quen biết nhau.

Nam nhân lạ mặt đối diện với sự thay đổi này của Cố Lam cũng không mấy bận tâm.

"Tại hạ là tông chủ Đường Giáo, họ Đường, hiệu Viễn." Nam nhân ôn nhu cười, song mâu hơi híp lại, đối Cố Lam lại là một khuôn mặt thập phần mị hoặc.

Đường Viễn ư?

Một cái tên thật quen thuộc.

Chẳng phải là cái tên gian xảo đã đưa Thẩm Du Du vào Tu Hải tộc sao?

Không những thế, hắn còn là nhân vật phản diện có nhiều antifan thứ hai của 'Tu La Kí', chỉ sau mỗi Cố Lam nguyên tác.

Tình tiết này là sau khi hắn biết được Cố Lam nguyên tác đã tìm được tinh hoa Liên Trì liền nhanh chóng từ Nam Đông Triều vào thẳng Tây Đông Triều để gặp Cố Lam, cốt là muốn hai bên hợp lực, mượn danh tiếng Kim Long môn để Đường Giáo phát triển.

Cố Lam nguyên tác lại quá ngu muội, tưởng rằng sẽ lợi dụng được Đường Giáo để lấn át các môn phái khác, nhưng không ngờ lại bị Đường Giáo lật mặt, vào lúc nguy cấp nhất, Đường Giáo hợp sức cùng Tu Hải tộc tiêu diệt Kim Long môn, tiếp đó là toàn bộ Linh Điểu phái.

Tình tiết phát sinh này, quả thực khiến Cố Lam khó nghĩ.

"Cố Lam tông chủ? Ngươi sao vậy?" Đường Viễn khẽ lay nhẹ Cố Lam.

"Ha.. hả? À,.. vậy ngươi đến đây tìm ta là có việc gì?" Cố Lam định thần,trong đầu lại âm thầm tính toán nên chọn bước đi nào tiếp theo.

"Thật ra hôm nay ta tới đây, là có một việc quan trọng muốn nhờ ngươi." Đường Viễn quả nhiên không chần chờ liền vào ngay vấn đề chính.

"Nghe nói Cố tông chủ đây đã tìm được tinh hoa Liên Trì trăm năm nở một?" Đường Viễn bày ra bộ mặt phấn khởi, tỏ vẻ rất thích thú đối với việc Cố Lam đã tìm được vật quý. Lời nói này của hắn, kết hợp ánh mắt ngưỡng mộ này, khẳng định ai ai cũng sẽ nhu thuận mà nghe theo những lời mà hắn sắp nói.

Quả nhiên!

Tỏ vẻ thích thú như vậy, quả là một tên gian xảo, chẳng trách Cố Lam nguyên tác lại dễ bị lừa đến vậy.

"Haha, cũng không phải việc gì lớn lao lắm." Cố Lam thực bình thản mà nhìn thẳng vào mặt nam nhân đối diện.

"Haha. Cố tông chủ khách sáo quá." Đường Viễn miết nhẹ mép chén trà, song mâu hơi híp lại, trong ánh mắt lại lóe lên một tia tà mị. Hắn hơi cương khóe miệng, nở một nụ cười thật ôn nhu, nhưng vào mắt Cố Lam lại thành một tên gian xảo, quỷ quyệt đang mưu toan làm việc xấu.

Mà việc xấu ở đây, đáng nói chính là muốn ăn tươi nuốt sống Kim Long môn. Đồng nghĩa với việc uy hiếp tính mạng Cố Lam hắn. Vậy nên vẫn là nên suy nghĩ thấu đáo, lựa chọn đường đi vẹn cả đôi đường, không cùng Đường Viễn thỏa thuận, cũng quyết không cùng hắn nhượng bộ.

"Ta đang tính đến một việc, không biết có nên nói hay không." Đường Viễn cười nhẹ, đem hai tay siết lại đặt trên bàn, nửa người nghiêng sang phía Cố Lam, ánh mắt vừa da diết lại vừa như nài nỉ.

Haha.

Nực cười!

Nói vậy chi bằng ngươi đừng nói đi, để cho ta đỡ phải cực khổ nghĩ cách từ chối.

"Có việc gì khó nói sao?" Cố Lam nâng lên chén trà, nhấm nháp mùi vị hồng quả. "Ngươi cứ tự nhiên nói."

Như chỉ chờ có vậy, Đường Viễn nhanh chóng mở lời.

"Cố Lam tông chủ nghĩ xem, Kim Long môn vang danh khắp Đông Triều, điều này ai cũng biết. Đường Giáo bọn ta tuy không lớn mạnh như Kim Long môn, nhưng khắp Nam Đông Triều, ai ai cũng phải nể phục bọn ta." Đường Viễn thao thao bất tuyệt, nhưng mỗi lời hắn nói nghe qua đều cảm thấy có lí.

"Đàm Các động biến đổi, đồng nghĩa Tu Hải Đế La đang ngày càng lớn mạnh. Theo đà này, không lâu nữa Tu Hải tộc sẽ lấn áp cả Đông Triều, chỉ e đến ngày đó xảy ra, đừng nói Kim Long môn mà ngay cả khắp Đông Triều cũng không có bang phái nào chống lại được chúng." Đường Viễn thẳng thắn nhìn vào mắt Cố Lam, trong ánh mắt lại toát lên vẻ đáng tin hiếm có. "Chi bằng, sao chúng ta không cùng nhau hợp lực lại, trước khi Tu Hải tộc ngày càng lớn mạnh, tiêu diệt chúng?"

Những lời nói này, quả thực nghe rất có lí. Đối với người khác, nhất định sẽ là tin tưởng tuyệt đối, nhưng là từ miệng Đường Viễn phát ra, lại là phải thận trọng dè chừng.

"Tiêu diệt Tu Hải tộc ư? Ngươi nói xem là làm thế nào?" Cố Lam đặt chén trà xuống bàn, tầm mắt cũng không rảnh rỗi mà đặt trên người Đường Viễn.

Đường Viễn bắt gặp ánh mắt Cố Lam, lại không khỏi giật mình. Tiêu diệt Tu Hải tộc như nào ư? Cố Lam hắn từ bao giờ lại trở thành đa nghi như vậy? Nói ra được những câu như vậy, xem ra cũng không phải loại người dễ đối phó.

"Cái đó, sao ngươi không hỏi khả năng của hai môn phái chúng ta đi?" Đường Viễn vừa cười ha hả vừa nói.

"Có lẽ hôm nay không phải thời cơ thích hợp để nói chuyện rồi, đành hẹn Cố Lam tông chủ đây vào khi khác vậy." Đường Viễn cười trừ, chính mình đứng lên, "Thất lễ rồi."

Cố Lam cũng nhanh chóng đứng lên, trên mặt hiện hữu là nét cười hiếm thấy, "Đường giáo chủ đi thong thả."

Đường Viễn vẫn còn điều muốn nói, nhưng chính hắn nhận định được rằng Cố Lam là người khó thỏa hiệp, cứ tiếp tục, người thiệt chỉ có hắn, hắn đành nuốt xuống mà li khai, "Cáo từ".

___
[ Chương 15 sẽ được đăng vào ngày 10/1/2019. ]
___
Noel vui vẻ nhaaaaa các bạnnnn. <3 Cảm ơn mọi người vẫn nhớ tới tuiiii nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top