Chương 28
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí trong lồng ngực Lâm Dục càng ngày càng loãng, hai tay đang giãy giụa cũng dần yếu ớt trượt xuống.
Mọi thứ trước mắt đều biến thành một màu đen, cậu chắc chắn là thứ kia muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Thời gian kéo dài như cả một thế kỷ, cái lưỡi thô ráp như lửa cuối cùng cũng rút ra khỏi miệng.
Cậu giống như một miếng kẹo bơ cứng ngọt ngào dần tan rã trong vòng tay của người đàn ông, Lâm Dục không có thời gian để làm bất kỳ phản ứng nào khác mà theo bản năng mở miệng thật to hít thở bầu không khí trong lành để sống sót.
Thật lâu sau, ánh mắt lơ đãng cũng dần tập trung lại, dừng ở trên mặt người đàn ông.
Hai tròng mắt Hạ Trầm nhắm chặt, lông mi dài thẳng tắp che đi mí mắt dưới, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia xanh đen dị thường.
Bàn tay to lớn như gọng kìm sắt kia vẫn gắt gao ôm lấy eo cậu, nỗi ám ảnh điên cuồng do thứ kia để lại vẫn phảng phất chưa tan biến.
Lâm Dục nhíu mày, cậu phải nỗ lực rất nhiều mới có thể mạnh mẽ đem đôi tay ôm mình như gông cùm xiềng xích gỡ ra.
Cậu cố gắng động đậy cơ thể mềm nhũn, từ trong lòng ngực của người đàn ông thoát ra ngoài, đưa tay sửa sang lại thật tốt cổ áo bị sương đen kéo ra, rồi lại cúi người xuống.
Cậu muốn cho Hạ Trầm nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt nhưng có lẽ đã đánh giá quá cao thể lực của mình, khi cậu dùng hết sức lực để lật ngược đối phương lại thì cả người cậu cũng đồng thời ngã vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh.
"Hừ..." Người bị đè lên phát ra tiếng rên rỉ, con ngươi dưới mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau không nói gì.
"Lâm Dục..." Hạ Trầm thấp giọng hỏi, trên mặt lộ ra nét mệt mỏi nhàn nhạt: "Cậu đè ở trên người tôi làm cái gì vậy?"
Lâm Dục đột nhiên tỉnh táo lại, tay chân yếu ớt từ trên người anh bò dậy.
Hạ Trầm đỡ nửa người trên dậy, ánh mắt quét khắp mọi nơi một vòng: "Tại sao chúng ta lại đến khách sạn?"
Hai tai Lâm Dục nóng lên: "Không phải như cậu nghĩ đâu..."
Đã thuê phòng ở khách sạn rồi mà vừa nãy mình còn dùng tư thế như vậy ngã ở trên người cậu ấy, cậu ấy có thể có hiểu lầm gì hay không?
Hạ Trầm nghiêng mặt: "Tôi nghĩ cái gì?"
Lâm Dục cụp mi, đầu ngón tay mềm mại cắm vào trên đệm sô pha: "Thứ kia lại tới nữa..."
"Cái gì?" Hạ Trầm ngẩn ra: "Thứ kia lại chui vào người tôi?"
"Ừ." Lâm Dục trả lời: "Nhưng nó đã bị tôi đuổi đi, hiện tại cậu đã an toàn rồi."
Hạ Trầm xoay người về phía cậu: "Cậu làm thế nào để đuổi nó đi?"
"Thứ kia sợ máu của tôi, cho nên tôi cắn đầu lưỡi để cho nó..." giọng nói của Lâm Dục đột ngột im bặt, cậu vô thức vùi cằm vào trong cổ áo.
"Làm cho nó thế nào?" Hạ Trầm giơ tay nắm lấy bả vai mảnh khảnh, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nó lại dùng cơ thể của tôi, làm cái gì với cậu?"
Khi đôi bàn tay to kia chạm vào bả vai, cơ thể Lâm Dục không thể kiểm soát được run lên.
Nhưng ở trong lòng cậu tự nhủ với chính mình thứ kia đã đi rồi, người trước mắt là Hạ Trầm, là người vĩnh viễn sẽ không làm cậu tổn thương.
Cậu hàm hàm hồ hồ trả lời: "Không có làm gì cả..."
Nụ hôn lần trước hai người thật vất vả mới có thể huề nhau, nên cậu sẽ không nói cho Hạ Trầm biết hai người lại thân thiết, hơn nữa so với lần trước còn kịch liệt hơn.
Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt cậu rồi nâng nó lên một cách cẩn thận.
Cùng là đôi bàn tay to đó nhưng thứ kia mỗi lần đều hung hăng bắt ép cậu để cậu phục tùng, nhưng lúc này bàn tay ấy lại vô cùng dịu dàng, giống như đang cầm một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ, khiến con người ta sợ hãi chỉ cần sử dụng một chút sức thì nó sẽ hỏng mất.
Trong lòng Lâm Dục mềm nhũn, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, lông mi run rẩy giống như lông quạ.
Cậu vừa mới khóc nên đuôi mắt phiếm hồng, lại bị hôn một cách tàn bạo, đôi môi sưng đỏ phủ một tầng nước ướt át, thoạt nhìn có loại mỹ lệ không nói nên lời.
Hầu kết Hạ Trầm khẽ nhúc nhích, giọng nói hơi khàn khàn: "Mở miệng ra, tôi nhìn xem."
Môi cùng đầu lưỡi đã sớm khôi phục cảm giác, khiến chúng vô cùng đau nhức, Lâm Dục do dự một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn mở đôi môi đỏ mọng của mình, đưa ra ngoài một đoạn đầu lưỡi.
Quá ngoan, ngoan đến mức làm lòng người sinh thô bạo.
Hạ Trầm kiềm chế ý muốn ngậm đầu lưỡi đỏ tươi đó vào trong miệng, có chút xúc động muốn nhai nuốt nó, nhưng anh vẫn kiềm chế không lại gần.
Trán tựa trán, anh thổi nhẹ nhàng vào miệng vết thương của cậu.
Một luồng hơi thở mát lạnh lướt qua đầu lưỡi, nó mang đến một cỗ tê dại kỳ dị xông xuống xương cụt, vòng eo Lâm Dục mềm nhũn, cơ thể không tự chủ được ngửa ra sau.
May mắn Hạ Trầm tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu: "Cẩn thận."
Lâm Dục nép vào ghế sô pha, lấy tay che khuôn mặt nóng bừng của mình.
Quá mất mặt, vừa rồi bị thứ kia điên cuồng hôn đến ngất xỉu cũng không tính, như thế nào Hạ Trầm chỉ mới thổi cho cậu một chút, cậu đã không chịu được mà thiếu chút nữa ngã xuống sô pha...
"Cậu nghỉ ngơi trước đi." Hạ Trầm giống như nhìn ra cậu không được tự nhiên nên chủ động đứng dậy, "Tôi đi xuống mua một chút đồ."
"Cậu đi mua cái gì?" Lâm Dục lấy tay đang che khuất đôi mắt ra, nhắc nhở: "So với tôi, cậu mới là người cần nghỉ ngơi."
Những người bị quỷ ám ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lượng của quỷ, cho dù tố chất thân thể của Hạ Trầm có tốt như thế nào thì cũng như nhau.
"Tôi không sao." Hạ Trầm dịu dàng cười cười: "Ngoan, tôi sẽ lập tức trở về."
Thấy anh kiên quyết muốn đi, Lâm Dục cũng không khuyên nhiều nữa, nhìn bóng lưng anh đi ra khỏi phòng
Một lát sau, cậu như sực nhớ ra điều gì, bước từng bước yếu ớt nhặt lên cái điện thoại mới vừa rồi rơi xuống đất.
Cũng may điện thoại tương đối cứng nên không bị ném hư.
Cậu mở điện thoại lên, gọi đến điện thoại Lâm Hựu Khiêm.
"Reng reng reng..." Thẳng đến khi điện thoại reo rồi tự động cúp máy mà đầu dây bên kia cũng không có trả lời.
Anh không còn cách nào khác là tiếp tục gọi, lại gọi thêm hai cuộc nữa, cuối cùng cũng được kết nối: "Alo?"
Lâm Dục không có tâm tư cùng đối phương trò chuyện mà trực tiếp mở miệng hỏi: "Lâm Hựu Khiêm thế nào rồi?"
"Lâm Dục?" Lâm Thịnh lập tức nghe ra giọng nói của cậu: "Tình hình không tốt lắm, còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật."
Lâm Dục căng thẳng trong lòng: "Bác sĩ nói như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Này..." Lâm Thịnh ấp a ấp úng nói: "Toàn thân nhiều chỗ gãy xương bầm tím, thời gian dài hít thở không được nên dẫn đến các cơ quan hô hấp bị hao tổn, nếu cứu được, về sau chỉ sợ cũng..."
Lâm Dục nghe ra ý bên ngoài của anh ta, nhắm mắt lại: "Nhớ nói bác sĩ cố gắng hết sức cứu cậu ta, tôi sẽ gánh vác mọi chi phí."
"Được." Lâm Thịnh đồng ý, lại hỏi: "Cậu muốn tới bệnh viện sao?"
Lâm Dục thấp giọng trả lời: "Tới, cậu trước đừng rời khỏi."
Sau khi cúp máy, cậu nắm điện thoại trong tay nằm dựa vào trên sô pha, lông mày nhíu thật sâu.
Khoảng mười phút sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hạ Trầm cầm hộp thuốc đi vào phòng, ánh mắt chạm phải người đang nhắm mắt trên sô pha, anh vô thức thả chậm bước chân lại.
"Tôi không có ngủ." Lâm Dục mở mắt, nhìn về phía tay anh: "Cậu mua gì vậy?"
"Tôi mua thuốc xịt." Hạ Trầm đi tới vài bước, từ trong túi lấy ra hộp thuốc: "Miệng vết thương trên lưỡi cậu không nhỏ, đến đây xử lý một chút."
Lâm Dục nhìn anh mở thuốc xịt ra, nhẹ giọng nói: "Thật ra không có đâu như vậy."
Hạ Trầm không có trả lời mà chỉ quỳ một gối trước mặt cậu: "Mở miệng."
Lâm Dục không còn cách nào khác ngoài việc mở miệng ra để anh phun thuốc vào.
Thuốc phun mát lạnh hơi ngọt xịt lên chỗ da trầy, xác thật làm giảm đi sự bỏng rát đau nhức.
Lâm Dục rút đầu lưỡi lại: "Cảm ơn..."
"Nếu cảm thấy còn đau, tôi sẽ đi mua thuốc chống viêm và giảm đau." Hạ Trầm vẫn giữ tư thế quỳ một gối xuống đất, hơi hơi ngửa đầu nhìn cậu chăm chú: "Đi tắm rửa một chút, tối nay ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lâm Dục lắc đầu: "Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, Lâm Hựu Khiêm còn chưa được cứu trở về."
"Lâm Hựu Khiêm?" Hạ Trầm có chút mờ mịt: "Cậu ta làm sao vậy?"
Lâm Dục nhìn lại anh: "Tôi cũng muốn biết, hai người ở rừng cây nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Rừng cây nhỏ..." Hạ Trầm cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó: "Lúc ấy tôi đi xuống núi lấy dù, cậu ta đi theo phía sau tôi thẳng cho đến khi vào rừng cây nhỏ, rồi đột nhiên gọi tôi lại."
Lâm Dục nhịn không được dò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cậu ta gọi tôi lại, nói cái gì đó..." Hạ Trầm nhíu mày: "Đại khái chính là bảo tôi tránh xa cậu một chút."
Lâm Dục khó hiểu: "Cậu ta tại sao lại muốn cùng cậu nói cái này?"
"Tôi cũng không biết." Hạ Trầm không khỏi thở dài một chút: "Cậu ta giống như đối với tôi có thành kiến rất sâu, cho rằng tôi âm mưu hãm hại cậu."
Lâm Dục nhất thời có chút nghẹn lời, sau vài giây suy nghĩ, cậu mới trả lời: "Cậu ta tương đối nhát gan và cẩn thận, nhưng thật ra cũng chỉ là lo lắng cho tôi..."
"Lo lắng cậu bị tôi bắt cóc?" Hạ Trầm tiếp tục nói nửa câu sau.
"Thật ra cũng không phải ý này..." Lâm Dục không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi không còn nhớ gì nữa." Ánh mắt Hạ Trầm bằng phẳng cùng cậu đối diện: "Vừa tỉnh lại tôi đã thấy cậu nằm ở trên người tôi."
Lâm Dục: "..."
Có thể đừng đề cập tới chuyện đó nữa hay không vậy?
Hạ Trầm suy đoán nói: "Vậy là nó đã tống công Lâm Hựu Khiêm?"
"Đúng vậy." Lâm Dục gật đầu: "Lâm Hựu Khiêm bị thương rất nặng, bác sĩ vẫn đang cố gắng cứu cậu ta."
"Tôi vẫn không hiểu, tại sao nó lại muốn tấn công Lâm Hựu Khiêm?" Hạ Trầm rũ mắt nhìn cơ thể của mình, "Tôi còn cho rằng mục tiêu của nó là tôi."
"Nó chính là một ác quỷ, một lão sắc quỷ đã chết không biết bao nhiêu năm." Ngữ khí Lâm Dục lạnh lùng: "Nó muốn giết ai thì giết người đó, không cần phải có lý do."
Hạ Trầm hơi nhướng mày: "Lão sắc quỷ?"
"A?" Lâm Dục giật mình, lúc này mới phản ứng lại mình vừa mới buột miệng nói ra cái gì.
Giọng điệu Hạ Trầm cổ quái: "Chẳng lẽ nó lại dùng cơ thể của tôi..."
"Không có!" Lâm Dục phủ nhận: "Tôi chỉ thuận miệng mắng nó, cậu đừng xem là sự thật."
"Ừ." Hạ Trầm trả lời với vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, cũng không biết đến cuối cùng là anh có tin hay không.
Lâm Dục nhìn đi chỗ khác: "Cậu ở lại nơi này nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi bệnh viện nhìn xem."
"Tôi đi với cậu." Hạ Trầm đứng dậy, khom lưng, vươn tay về phía cậu: "Cậu đi một mình, tôi không yên tâm."
Lâm Dục nhìn bàn tay to với những khớp xương rõ ràng kia, cố gắng rũ bỏ ký ức về thứ đã cưỡng bức cậu ra khỏi tâm trí, giơ tay đáp lại anh.
*
Khi hai người tới bệnh viện, Lâm Hựu Khiêm vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
"Lâm Dục, cậu đến rồi!" Lâm Thịnh đang đứng trên hành lang, nhìn thấy họ thì lập tức bước nhanh đến đón.
Lâm Dục đi đến trước cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong: "Tình huống thế nào?"
"Bác sĩ nói nếu có thể mau chóng tỉnh lại, sau đó tĩnh dưỡng thật tốt, thì vẫn có thể khôi phục hơn phân nửa." Lâm Thịnh cũng nhìn vào phía trong phòng bệnh: "Nếu chậm chạp vẫn chưa tỉnh lại, như vậy rất có thể sẽ..."
Hoặc là trở thành người thực vật, hoặc là tỉnh lại nhưng sẽ trở thành một người tàn phế.
Lâm gia sẽ không chăm sóc người tàn phế.
Lâm Dục đem tầm mắt dời qua trên mặt anh ta: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Lâm Thịnh hỏi: "Cậu có muốn thông báo cho những người khác về chuyện này không?"
"Không cần." Lâm Dục chậm rãi lắc đầu: "Cậu ta đã không còn người nhà, Lâm gia cũng không ai để ý tới sống chết của cậu ta."
Lại nói mọi chuyện thật hoang đường, một Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ khắc anh trong lời đồn giờ phút này lại nằm trên giường bệnh sống chết không thể nào đoán được.
Chẳng lẽ cái gọi là Thiên Sát Cô Tinh, cuối cùng cũng sẽ tự khắc chết chính mình sao?
"Được, tôi hiểu rồi." Lâm Thịnh đáp ứng, sau đó lại chần chờ nói: "Nhưng trong rừng cây nhỏ xuất hiện chuyện tà ma quấy phá thì không nên báo cáo sao?"
Dù sao thì nơi đó cũng thuộc về Lâm gia, người Lâm gia bị thứ gì đó bẩn thỉu tấn công ở chính địa bàn của mình mà thứ kia lại bỏ trốn mất dạng nếu bị truyền ra ngoài chỉ sợ không được tốt.
Lâm Dục trầm mặc một lát, thấp giọng trả lời: "Để Lâm Ngũ ngậm chặt miệng lại, tôi sẽ xử lý chuyện này."
Lâm Thịnh không hề rối rắm: "Được, tôi sẽ chuyển lời cho Lâm Ngũ."
Sau khi anh ta rời đi, Lâm Dục lại đứng ở trước cửa nhìn một hồi lâu.
"Phòng chăm sóc đặc biệt ICU có nhân viên y tế chuyên nghiệp chăm sóc, chúng ta ở đây cũng vô dụng." Hạ Trầm giơ tay ôm lấy bả vai thon gầy của cậu, để cậu tựa vào lòng ngực mình: "Người tốt sẽ được trời giúp, tôi tin cậu ta nhất định sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Anh một bên nhẹ giọng an ủi người trong lòng, một cái tay khác ở nơi người ta không thấy chợt siết chặt.
Người đang hôn mê bất tỉnh trên giường đột nhiên cựa quậy một chút, như thể bị thứ gì đó vô hình bóp chặt cổ.
"Chỉ hy vọng vậy..." Lâm Dục vô thức vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói nghe thật yếu ớt mệt mỏi: "Nếu cậu ta mà chết, lương tâm tôi sẽ cắn rứt cả đời mất."
Vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Hạ Trầm đột nhiên trầm xuống.
Màu đỏ tươi lóe lên trong mắt anh, anh nghiến chặt răng rồi buông bàn tay kia ra.
Lâm Hựu Khiêm một lần nữa nằm lại giường bệnh, bình tĩnh như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Sau một lúc lâu, Hạ Trầm thình lình mở miệng: "Vậy nếu là tôi thì sao?"
"Cái gì?" Lâm Dục nhất thời không hiểu ý của anh.
"Nếu như người nằm trên giường bệnh không rõ sống chết là tôi." Hạ Trầm thấp giọng hỏi: "Cậu cũng sẽ vì tôi cảm thấy khổ sở sao?"
Lâm Dục ở trong lòng ngực anh ngẩng mặt lên, giọng điệu có chút kinh ngạc: "Nói bậy cái gì đó?"
"Mục tiêu ban đầu của thứ kia chính là tôi, không phải sao?" Sắc mặt Hạ Trầm nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: "Nếu có một ngày tôi bị nó giết chết, cậu sẽ nhớ kỹ tôi cả đời chứ?"
Vừa dứt lời, một đôi tay mềm mại để trên ngực anh, dùng sức sau này đẩy anh ra sau.
"Bang" một tiếng, đôi vai rộng lớn của anh đụng phải vách tường.
"Cậu nghe cho kỹ, Hạ Trầm." Lâm Dục giương cằm lên, túm chặt lấy cổ áo khoác của anh, giọng điệu vừa hung ác vừa tàn nhẫn: "Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết, cho nên không được nói lại những lời này biết chưa?"
"Vì sao?" Hạ Trầm cúi đầu, đáy mắt như lửa đốt, gằn từng chữ một: "Tôi đối với cậu mà nói quan trọng đến như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top