Quyển 4 Chương 19: Uớc Định Ngày Xưa (5)
Tất cả người hộ tống công chúa đều bị phạt nặng, ngoài ra hoàng thượng không có động thái khác.
Sau trận đòn đó Thẩm Huyền Quân bệnh rất nặng. Y sốt cao không hạ, liên tục nói mớ trong cơn ho. Giống như chìm trong bể sâu y không có chút phương hướng thoát ra, nói chi người ngoài muốn đưa tay kéo y lên cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bệnh tình của y Tưởng Hoàng tuyệt đối giữ kín, nhốt mình trong phòng thuốc nghiên cứu đơn dược. Ngoài mùi thuốc thang sôi sục, trong phòng còn đè nén một nỗi bức bối ngột ngạt. Cả Phương Dao cũng không dám thở mạnh, mỗi người một dòng suy nghĩ mâu thuẫn chạm nhau.
"Có phải người đã mềm lòng rồi không?"
Tưởng Hoàng ngẩng đầu nhìn một lát mới hiểu ra Phương Dao đang nói điều gì, môi hơi nhếch lên lạnh lùng đáp: "Gặp con hát thì phải diễn tuồng thôi."
Phương Dao cúi đầu, hắn vốn mong Tưởng Hoàng sẽ đáp lời như thế. Nhưng nhận được đáp án rồi trong tâm lại tràn ngập thất vọng, kháng nghị. Dường như họ đã đi xa mục đích ban đầu, chính hắn cũng vướng vào vòng luẩn quẩn tội nghiệt, tổn thương người khác rồi tổn thương chính mình.
Tưởng Hoàng thu hết biểu cảm của Phương Dao vào trong mắt, nở một nụ cười tàn ác: "Nếu ngươi không vô tình sẽ không làm được việc lớn đâu."
Trong lòng Phương Dao lại nghĩ, người muốn làm việc lớn lại biến người khác thành bàn đạp đi lên?
Đến khi cánh của người vững rồi liệu còn mấy ai bên mình?
Lúc Tưởng Hoàng sắc thuốc xong ngoài trời lại đổ mưa không ngớt. Cơn mưa lạnh xâu xé thần hồn, tựa như mạch nước đều tích tụ thấm sâu vào người đang ở trên giường bệnh kia. Thẩm Huyền Quân không dậy nổi, người sắp vắt ra nước thuốc uống vào bụng đều nôn ra hết, miệng toàn vị chua đắng. Thẩm Huyền Quân chưa từng bị bệnh nặng như thế, trong cơn mơ biến ảo y nhìn thấy rất nhiều thứ, như kí ức, như chuyện kiếp trước đan xen hỗn loạn. Song có một chuyện y nhớ rất rõ, từ phía khuôn viên sa hoa trụy lạc, tiếng cười nói vui vẻ trong yến tiệc vọng ra làm cho cực kỳ căm tức. Cuộc vui kéo dài hơn nửa tháng, dường như có người quên mất y.
Thẩm Huyền Quân không chịu nổi vắng vẻ, cầm kiếm xông vào khuôn viên đó. Người khác đều sợ hãi, không ai ngăn nổi y, bóng y loạng choạng chém cửa lao vào phòng. Thương Hải giật mình nhìn người dính đầy máu phế khí bước đến bên hắn, như xuyên qua thời không sinh tử, mộng ảo xuyên suốt quãng đời đã qua của hắn. Trong vòng tay hắn là một người dung mạo không khác gì y, có điều tươi tắn có linh khí hơn nhiều, chưa nói đã cười, khiến người ta động lòng yêu mến.
Mưa xuân dai dẳng như muốn ngâm mềm đất trời, trong tiếng sét ầm ầm cây ngô đồng quật vào mái nhà, Thẩm Huyền Quân sợ sét bàn tay cầm kiếm hơi run. Thương Hải muốn bước đến bên y, song trong lúc ấy Thanh Thần hoảng sợ bịt tai lại, quỳ sụp trên mặt đất khóc lớn. Hắn vội vã đứng dậy, chân giẫm lên góc áo người nghiêng ngả, chẳng khác gì báu vật đang trong tay bỗng vụt mắt, phải vội vã tìm kiếm. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Huyền Quân nhìn rất rõ bọn họ, sắc mặt tái nhợt.
Thanh Thần run rẩy như chim non ướt mưa, nắm cánh tay hắn. Thẩm Huyền Quân nhìn họ đỡ nhau, bật cười, đôi mắt lộ ra vẻ ngọt ngào lão luyện.
Có một dạo người trong phủ xì xầm bàn tán đủ kiểu, nói Thương Hải không quan tâm đến người khó chiều như y nữa. Nếu không phải nể y là sư phụ của hắn, có lẽ đã vứt y ra xa mười tám ngàn dặm.
Ban đầu Thẩm Huyền Quân còn không thèm để ý, đêm nay coi như đã tỏ tường.
"Tiên Du."
Đã quá muộn.
Y như phát điên lao đến bên hắn, trong chớp mắt lưỡi kiếm như rắn lao về phía Thanh Thần, máu lan ra thấm đẫm ngực áo.
Đêm đó rất ít người biết xảy ra chuyện gì, không hiểu sao chủ nhân nổi giận đùng đùng, thay vì giam lỏng, trực tiếp giam vào ngục. Không ai được đến thăm, Thẩm Huyền Quân thấy rất buồn cười, hắn đã chán y rồi chăng. Lần trước còn ra tay tát mình, là y tự đánh giá mình quá cao.
"Ngươi tưởng có thể giam được ta sao?"
Nhưng hắn không thèm quan tâm, cứ ôm người kia trong lòng.
Viên Viên biết tin trở về, Thẩm Huyền Quân mệt mỏi nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng, vĩnh viễn có thể nằm ở đó trở thành bộ xương khô. Nhưng hắn phát hiện bàn tay chủ nhân hơi run rẩy, sắc mặt trắng tái… mà cũng có thể là nhìn nhầm, bởi chủ nhân luôn như thế. Hắn muốn thắp nến sáng hơn nhưng chủ nhân chậm rãi xua tay, mắt vẫn nhắm nghiền…
"Hắn thật sự yêu người kia rồi."
Viên Viên còn tưởng mình nghe nhầm, phải qua một lúc mới hiểu y nói gì.
"Hắn nói ta bị điên giam ta ở đây, trong lòng hắn ta chỉ là kẻ điên mà thôi.
Bao nhiêu chuyện xưa như sóng to mênh mông ập đến, có nhiều chuyện đã xảy ra thật lâu hệt như từ ngàn xưa vọng về. Y mơ thấy mình đang lênh đênh trên biển, biết bơi nhưng chẳng vùng vẫy được giữa biển khơi. Đúng lúc có chàng trai trẻ đi ngang, thò tay trao cho y nhánh san hô tuyệt đẹp. Thẩm Huyền Quân chưa kịp nhận lấy, nhánh san hô đó đã biến thành con rắn độc hung hăng nhào tới cắn, tiêm nọc độc. Y đau đớn lịm dần trước ánh mắt cay nghiệt.
…
Linh khí trong người y có dấu hiệu chảy ngược, da dẻ xám xanh quỷ dị, Tưởng Hoàng cố bắt mạch thử nhưng chưa tìm ra nguyên do. Nhiều đêm y ho đến không thở nổi, gương mặt phình to ra đỏ bừng. Người y tím tái run cầm cập.
Tưởng Hoàng kìm hãm linh khí xung đột trong người y, hơi thở vẫn chưa chịu ôn hoà. Hắn vẫn còn dã tâm bừng bừng chưa thực hiện, không thể để y chết như thế được. Ánh mắt hắn lạnh lẽo hẳn đi liếc nhìn mưa lạnh bên ngoài, sương mù bên ngoài thật gây ức chế tâm trạng.
Hai ngày sau bệnh tình của y vẫn không thuyên giảm, thuốc thang uống mãi không khởi sắc. Đêm ngày đều thấy ác mộng sợ hãi co quắp dữ dội. Tưởng Hoàng nhìn bớt xanh trên vai y trầm ngâm.
***
Trong khu rừng hoang lạnh có vô số tử thi đang lê bước, gần đây trong rừng có vô số người treo cổ chết đi. Không biết là tự sát hay quỷ hồn triền thân. Tưởng Hoàng bận ở chỗ Thẩm Huyền Quân dành thời gian thở dốc còn chẳng dám nghĩ đến. Mới qua có nửa tháng, khu rừng đã tràn ngập âm khí, Tưởng Hoàng nhìn âm sào bằng ánh mắt hung tàn. Gió thổi rì rào nhắc nhở nơi này cực kỳ vắng vẻ, vắng đến mức có ảo giác chỉ một mình hắn tồn tại trên thế gian.
Mưa rơi liên miên, thế gian tĩnh lặng chìm trong cơn mưa hệt con quỷ dữ ẩn mình.
Tưởng Hoàng chỉ muốn bắt một quỷ hồn làm dược dẫn. Âm khí một khi đi vào cơ thể người sống sẽ khiến người đó tổn hại dương thọ. Hắn điều khí cho y đã lâu, dẫn chút quỷ hồn xâm nhập không khó chút nào. Vết bớt trên người Thẩm Huyền Quân đã lan đến ngực trái, hắn không biết nên vui hay buồn.
Hắn dùng thuật này với Thẩm Huyền Quân, vừa là chữa bệnh vừa là giam cầm. Giữa bọn họ ngoài những ái muội khuất tất ra còn có thù hận ăn sâu, đục khoét từng ngày.
Đứng trước kẻ thù sau có thể mềm lòng?
Nhưng không lường trước được, hắn phát hiện ra cơ thể của Thẩm Huyền Quân có một nửa yêu khí. Nó bị giam cầm trong chiếc kén vô hình, ngửi thấy mùi đồng loại không nhịn được nhe răng lăm le muốn cắn xé. Chuyện ngoài dự kiến khiến hắn thấy cực kỳ thú vị, cẩn thận lấy chút máu của y nhỏ vào khăn lụa cất đi.
Khi Thẩm Huyền Quân tỉnh lại đã sang hè trời đã có chút nắng, Tưởng Hoàng vui mừng đẩy xe lăn đưa y ra ngoài phơi. Y choàng quanh người chiếc áo lông cừu ấm áp, trên chân còn phủ thêm chăn mỏng. Ngủ suốt mấy ngày miệng lười đều nhạt, Tưởng Hoàng chỉ nấu mấy món cháo thanh đạm cho y ăn.
Y nâng cánh tay gầy xám xanh của mình lên chỉ chiếc vòng vàng nạm phỉ thúy trên cổ tay: "Đây là?"
"Là đồ mẫu thân ta để lại."
Xuất xứ rất đặc biệt, Thẩm Huyền Quân im lặng không dám nói nhiều. Y biết song thân hắn đều mất, ngày thường hắn tuyệt đối không nhắc đến, càng không muốn ai nhắc đến.
Y cầm quyển sách trê tay nhấc lên rồi hạ xuống, không có tâm tư để đọc.
Tưởng Hoàng ngồi cạnh xe lăn chuyên chú nhìn y, nói: "Là mẫu thân để lại muốn ta tặng cho nương tử tương lai của mình."
Thẩm Huyền Quân "..."
Biết rõ mình ý tứ của đệ ấy là gì, trong lòng y vẫn phiền não vô cùng. Tưởng Hoàng luôn đối với y ân cần trìu mến, Thẩm Huyền Quân không dám tin mình vẫn thấy duyên phận này mỏng manh. Phải chăng vì quẻ bói toán năm đó? Tình cảm của họ chỉ định trong mấy đồng xu lắc cắc đó thôi ư?
Thẩm Huyền Quân hé miệng nhẹ nhàng bảo: "Tưởng Hoàng, ta..."
"Ca ca không cần nói, ta hiểu." Hắn nắm cổ tay gầy guộc của y xoa nhẹ, cất lời ấm dịu cầu xin: "Ca ca, đừng tháo nó ra được không?
Tuy lửa tình hừng hực, Thẩm Huyền Quân vẫn không mở lời tỏ rõ lòng mình.
Thấy y không nói gì Tưởng Hoàng chỉ mỉm cười lảng sang việc khác: "Ca ca uống chén nước ấm nhé."
Cầm chén trà trên tay bỗng thấy lạnh thấu, đã gần như nắm được trong tay lại để con mồi vụt mất, ảm đạm nói: "Trà lạnh rồi ta đổi chén trà khác cho ca ca. Gió bắt đầu to rồi chúng ta vào trong thôi."
Thẩm Huyền Quân cũng thấy hơi khát, gật đầu.
Lại qua một đêm trăng mờ sao tỏ, Thẩm Huyền Quân ngồi cạnh lò sưởi trùm kín người trong áo lông nhìn màn đêm ngoài kia. Nhìn thấy xa xăm màn bóng cành hoa sen lưa thưa, đậm như nước mực. Đã đến mùa rồi mà sen chưa nở, dường như đất trời đều đang chững lại.
Trong phòng đọng lại cảm giác thanh lãnh sau mưa, đất trời được tẩy rửa, hương cỏ cây cùng mùi đất hòa làm một. Y muốn chấm mực viết gì đó, khi cúi đầu phát hiện nó là một bài thơ tình. Nỗi niềm khuất sau vách núi, chân trời toàn sương mù chẳng biết được vực sâu nơi đâu.
Tinh thần Thẩm Huyền Quân hoảng hốt vô cùng, y gần như mất khả năng phản ứng. Đến khi giật mình tỉnh mộng lần nữa mới vội vàng đem nó đốt đi.
Đốt cả lời giấu trong lòng thành tro.
Đêm đó Thẩm Huyền Quân ngủ rất muộn, biết hắn về giường vẫn không chịu động đậy. Y vẫn còn sợ hãi vì chuyện vô tình tỏ lòng trên trang giấy kia, sợ ngày nào đó tâm tư giữ kín như bưng của mình bị vạch trần.
Tưởng Hoàng gọi hai tiếng, thấy y im lặng không mở lời liền cẩn thận ghém chăn lại, thổi tắt đèn.
Y vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, có nên nói cho hắn biết họ đã từng quen biết nhau kiếp trước? Nhận san hô của hắn y hóa thành tiên, lại bị chính nó ràng buộc, ngăn cách tình cảm của hai người, thật mỉa mai. Cả người tên Thương Hải kia nữa, y không biết hắn là ai, song Tiên Du kia có thể là y trong vòng xoáy luân hồi nào đó.
Mọi thứ đang đảo lộn nghịch thiên, y cực kỳ lo lắng… có phải mình trong lúc sơ xuất đã bị quỷ triền thân rồi không?
***
Lúc sáng mở mắt thấy tro trong lò sưởi đã được đổ đi, Thẩm Huyền Quân an tâm đôi chút, nói: "Gió đưa hương rồi có phải sen đã nở."
"Đã nở được nửa hồ rồi, để nô tài đưa công tử ra xem."
Gió thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn vờn cành sen đung đưa, hoa ở gần lan can đã nở to như một cái chén bạch ngọc chạm khắc. Lá che nghiêng cành hoa yểu điệu, nhìn xa xa từng mảng uốn khúc phản chiếu ánh nắng ban mai, tựa như sắc màu trong trẻo ánh lên mây.
Vì trong lòng có tâm sự, hoa nở đẹp đến đâu Thẩm Huyền Quân vẫn thấy mất mát. Không phải vẫn mong chờ ngày hoa nhiệt liệt đua nở sao, nay hoa đã sáng bừng làm nồng ấm cả một hồ nước đẫm sương mù, y lại thấy mất đi chút ngọt hương sâu kín.
"Tưởng Hoàng đâu?"
"Tướng quân đã được gọi vào cung rồi."
Thẩm Huyền Quân gật gù, khi Nhan Tống gả đi y vẫn đang bệnh nặng không đến dự được. Đệ tử duy nhất trong đời y đã theo người về nơi xứ lạ, thêm biến cố xảy ra với Thù Giang Nguyệt khiến người ta bất an.
Y đã hỏi mấy lần Tưởng Hoàng đều tìm cớ lảng tránh, nghe phong thanh ngày đó trời đổ bão. Đoàn người đưa tân nương xuất giá nửa bước khó đi, mưa giống mấy ngày liền. Công chúa rời đi ảm đạm ở trên thuyền chịu không nổi khắc nghiệt, sinh bệnh rất lâu.
Hoàng thượng đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh thê lương này, vì chuyện công chúa bị bắt cóc luôn thấy mất mặt, đưa ra cổng thành đã quay về. Nghe tin bão thuyền không đi được, viết tấu chương mấy chữ qua loa hỏi thăm rồi thôi.
Thẩm Huyền Quân càng nghĩ càng thấy thê lương. Tin tức Thù Giang Nguyệt không rõ, đã dặn Lan Tường chú ý thôn bệnh dịch kia, điều tra thêm manh mối.
Y sai người cắt mấy cành sen cắm vào bình, uống thuốc xong mắt đã không mở lên được. Tưởng Hoàng vẫn thêm vào trong thuốc dược liệu an thần, có đệ ấy bên cạnh y ít mơ thấy ác mộng, ngủ cũng sâu.
Đang mơ màng y ngửi thấy mùi thơm ngọt quyến luyến tâm tư, vừa hé mắt đã thấy cành lá rung rinh. Sen trắng bên khung cửa sổ đón nắng như phát ra ánh sáng, mây tía hoàng hôn chỉ dám làm nền.
Y ngồi dậy tựa lưng ghế mềm trổ hoa, đưa tay nâng hoa lên ngửi. Hai chậu hoa này còn mới, nước trong vắt, đài hoa vươn cao đầy vẻ tư nghị.
"Hoa tuy nở nhưng ngoài kia gió lớn lắm. Ca ca đang bệnh đừng đi lại nhiều. Cần gì nói với ta một tiếng là được rồi."
Nhìn thấy ống tay áo xắn cao của hắn còn ướt một mảng, Thẩm Huyền Quân vuốt nhẹ cánh hoa dịu dàng hỏi: "Đệ mang sen từ hồ vào à, không giống lắm."
"Sen ta trồng đó." Ánh mắt Tưởng Hoàng sáng ngời cực kỳ vui vẻ: "Trồng từ lúc sang xuân, dùng nước ôn tuyền ươm hoa. Ca ca xem, phải thử mấy lần hoa mới nở to được như thế, còn chuyển sắc xanh khổng tước nữa này. Ca ca phải thưởng cho ta mới được!"
Thẩm Huyền Quân hiển nhiên cảm động, hồi lâu không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top