Quyển 2 Chương 7: Kim Ốc Tàng Kiều (3)

Chỉ trong một đêm tin tức Dung Phi bị đày vào lãnh cung khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời, cả hậu cung không ai có thể chợp mắt. Người vì vui mừng người vì kinh hãi không biết đến khi nào tới lượt mình.

Đêm dài thanh vắng nghe tiếng mưa tiếng dài tiếng ngắn.

Phản Tuyền Hiên có chút chật hẹp nhưng không khí ấm cúng vô cùng, Thẩm Huyền Quân chụm đầu dạy Nguyên Dương đọc sách hoặc là gọt hoa quả cho nó ăn. Lúc này, Nguyên Dương đã về cung điện của mình ngủ, không phải y không muốn nó ở cùng mình nhưng nơi này thật không thích hợp, thầm nghĩ không biết tại sao khi đó mình chọn nơi này.

Vì muốn tránh hắn càng xa càng tốt ư?

Thẩm Huyền Quân ở bên giường ngủ trên người đắp chăn hồ cừu thật dày, tóc trải dài đen nhánh hệt như mây bồng bềnh. Tưởng Hoàng giúp y ghém chăn lại cẩn thận, hỏi: "Ca ca ngủ có ngon không?"

Tiểu Tây thấp giọng: "Ngủ ngon lắm ạ."

Ngày nào hoàng thượng cũng nhân lúc đêm khuya mà đến, đi đứng không tiếng động ở bên giường rất lâu. Hầu như người chỉ hỏi mấy câu đơn giản như ăn uống, ngủ nghê, hôm nay ca ca đọc sách hay may y phục? Có ra ngoài dạo không?

Hắn nhìn y phục đang may dang dở gấp gọn bên cạnh giường, khẽ nâng chăn quan sát bàn tay y. Không có bị thương như ngày trước, ở căn nhà nhỏ trên đỉnh đồi ca ca vẫn hay may quần áo cho hắn.

Không có người bên cạnh quần áo sót lại hắn mặc đi đến phai màu, không vừa nữa, sợ bản thân không cẩn thận làm hỏng hắn bỏ tất cả trong rương, lâu lâu lại lấy ra nhìn ngắm ôm ngủ.

Người trên giường tuy có sức sống nhưng mặt vẫn nhợt nhạt, ánh nến dạ lên một mảng đỏ: "Ca ca có thoa thuốc thường không?"

"Ngày nào cũng thoa hết, có thái tử nhắc nhở Thẩm công tử không lơ là đâu ạ."

"Thế thì tốt lắm."

Hắn vui vẻ xoa bàn tay đã mịn màng của y: "Hai bồn hoa sen đó ngươi phải chăm sóc cẩn thận, có chuyện gì trẫm hỏi tội ngươi."

**

Mấy ngày sau Nguyên Dương không đến chỗ y chơi nữa.

Thẩm Huyền Quân đếm ngày đến đêm không nhịn được trông ngóng: "Đã năm ngày rồi có chuyện gì mà không đến chứ?"

Tiểu Tây lau hai bồn sen cắt tỉa lá khô: "Nô tỳ thấy gần đây sư phụ dạy chữ ra vào cung thường xuyên hơn, chắc là đang khảo bài vở."

"Vậy ngươi làm một ít điểm tâm đi, ta mang cho nó."

Hiếm khi y chịu ra Thẩm Huyền Quân chịu ra ngoài Tiểu Tây vội vàng chuẩn bị mấy loại bánh ngon, thơm phức.

Thẩm Huyền Quân nhìn hai bồn hoa sen trong phòng, lúc ở trên ngọn đồi nhỏ kia y đã thấy rồi nhưng cố không nhìn tới. Lặng lẽ hít sâu một hơi cầm kéo Tiểu Tây dùng tỉa lá sen lên thẳng thừng cắt nát hết.

Có những thứ không thể như xưa!

Tiểu Tây sợ hãi lắp bắp: "Sao, sao, sao.. lại như thế? Hu hu hu nô tỳ canh rất kỹ mà."

Nha đầu run bần bật muốn nhặt hết thân cây sen lên ghép lại, luống cuống chạy qua chạy lại bên cửa sổ: "Hoàng thượng sẽ giết chết nô tỳ mất, sẽ giết chết nô tỳ."

"Cứ nói là do ta làm." Thẩm Huyền Quân thản nhiên cầm giỏ bánh lên: "Ta đi mang bánh cho Nguyên Dương, ngươi đi lấy thêm tơ lụa đi ta còn muốn may thêm giày."

Tiểu Tây rưng rưng lệ bảo nói là nói thế nào, hoàng thượng sẽ chém đầu nàng, không là phanh thây.

Không ngờ, Nguyên Dương đã rời cung đến Triền Giao quán chơi mấy ngày thôi. Thẩm Huyền Quân mím môi rồi cười lạnh, xem ra y thật sự chọc giận hắn rồi.

Lại thêm hai ngày nữa Nguyên Dương vẫn chưa về.

Ngoài trời đang mưa lớn, Tiểu Án từ ngoài mưa chạy vào nước mưa còn chảy ròng ròng, không nhịn được hỏi sư phụ mình: "Các đại thần như thế là có ý gì?"

Trương công công thấy ngực mình run từng đợt: "Còn không phải vì chuyện Thẩm công tử, biên ải vừa yên quốc khố không nhiều. Hoàng thượng lại muốn xây tiên lâu... đang yên đang lành kéo đến đây."

Tiểu Án nhíu mày: "Cung của hoàng hậu, Dung... không phải đều xa hoa hơn rất nhiều sao? Người kia còn nhập cung khi biên ải khói lửa, chiếm cả khu vườn Thái Vi, hồ Bán Nguyệt."

Trương công công liếc một cái lòng nóng như lửa: "Những chuyện thế này không nên biết thì hơn."

Nói rồi lại thấp giọng gọi: "Hoàng thượng..."

"Câm miệng, ai đến trẫm cũng không gặp."

Trương công công lau mặt, vội đổi thành chuẩn bị trà nóng, bảo Tiểu Án tránh mặt thay y phục khô ráo hầu hạ. Vũng nước đục này ai muốn vấy vào chứ.

Bên ngoài đại thần đang quỳ trên đất, thị vệ bung ô che khuyên răn hết lời.

Mưa khiến ai nấy cũng ướt như chuột lột.

Rất nhiều người quỳ trên nền đá có người che ô nhưng vẫn ướt sũng, da phục dính sát, hàn khí tỏa quanh.

"Hoàng thượng, xin người hãy suy nghĩ lại."

"Hoàng thượng, người không thể vì người kia mà hồ đồ được."

"Đã nhiều ngày rồi mong người suy nghĩ lại."

Mưa rất lạnh thân thể yếu ớt sẽ khó trụ nổi.

"Hôm nay dù người có trách phạt thần vẫn xin hoàng thượng suy nghĩ lại." Nói rồi lại dập đầu.

Mưa ngày càng to.

Trương công công len lén đi ra cách cửa thư phòng nghe tiếng mưa cùng âm thanh đập đầu thấy như búa tạ đập lên người. Hoàng thượng bảo không cần để tâm, sao có thể không để tâm chứ?

"Trương Thập Sơn, ngươi không cần mạng nữa hả?"

Trương công công nhảy dựng lại vội chạy vào trong tiếp tục hầu hạ.

Bên ngoài ngày càng huyên náo, như có nhiều người đến.

Đột nhiên, nền trời nổi sấm sét.

Bàn tay hắn cầm chén trà run lên nước bắn lên y phục.

"Hoàng thượng."

Hiếm khi trời mưa lớn như thế, ca ca lại rất sợ sét. Mỗi đêm mưa to đều ôm chặt lấy hắn không buông, hai người dựa sát vào nhau có thể nghe tiếng tim đập của đối phương.

Hắn rời khỏi án kỹ vội vàng muốn đến Phản Tuyền hiên.

Nơi đó hiu quạnh trống trải, dưới trời mưa bão càng trở nên nhỏ bé, lung lay như cỏ rác.

Cánh cửa thư phòng mở ra, quan đại thần rất vui mừng.

Thân hình Hoàng đế cao to bao trùm, trong mắt hắn bỗng nhìn thấy một hình ảnh trắng như tuyết, trong veo, đang run rẩy vì lạnh. Bóng dáng kia đoạt hồn phách của hắn, thoáng không biết nên hít thở thế nào.

Hắn hoảng hốt lao về phía đó ôm lấy thân thể xanh xao quá độ. Cố dùng thân thể bảo bọc cho y bế thốc người lên: "Ca ca, sao lại ở đây?"

Trương công công che ô sát bên, thầm thấy không xong.

Nhìn thấy biểu hiện này của hoàng thượng, quan viên đều tự than thở cho chính mình. Nghẹn họng trân trối, hóa ra không phải yêu nữ...

Những lời như yêu nữ dâm đãng, ở nơi thanh lâu quan ải hầu biết bao nhiêu người, không thể vào cung kia chẳng thốt lên được nữa. Phải đổi thành tiểu quan... nhưng hoàng thượng đã gọi ca ca.

Ca ca? Nếu không lầm hoàng thượng vẫn có còn một hoàng huynh tại thế!

Hắn bế người chạy vào thư phòng, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng canh gừng.

Người y lạnh cóng khó khăn níu áo hắn, run run: "Đừng xây nữa."

Hắt như không nghe thấy bảo lấy y phục khô ráo, chăn dày, đốt thêm than.

Trong thư phòng loạn xà ngầu.

Cơ thể y không có sức, mặt cho hắn ôm ấp truyền chân khí cho ấm.

Mặt y không còn huyết sắc nào, hắn xoắn ống quần lên thấy chân y bầm mảng lớn, cáu giận: "Sao không ai báo cho ta một tiếng!!"

Y quỳ ngoài mưa không biết đã bao lâu, trong người vẫn còn thương tổn đến phế phủ chưa dứt.

Trương công công toát mồ hôi ướt đẫm, ớn lạnh từng cơn, làm sao biết Thẩm công công tử đến lúc nào? Khi đó loáng thoáng nghe có ai xin cầu kiến, hoàng thượng đã bảo không được quan tâm.

Thẩm Huyền Quân dựa vào người hắn:"Đừng xây nữa, ta ở tẩm điện với ngươi."

Hắn vui buồn lẫn lộn nhìn vết bầm trên chân y, Trương công công vội mang thuốc mỡ đến. Thuốc thang canh nóng không thiếu thứ gì.

"Hoàng thượng đã có nước nóng."

Hắn lật đật bế người vào trong, ướm tay thử: "Còn nóng, thêm chút nước lạnh đi."

Hắn pha nước cho y tắm vô số lần, biết rõ thói quen của y như nào, đến khi vừa vặn mới đặt người xuống nước ngâm.

**

Tiểu Tây đỡ y đi trên đường lòng hơi sợ: "Không phải có thể đi kiệu sao? Chân người còn bị thương đi đến lãnh cung âm khí nặng nề hoàng thượng biết được sẽ không tốt lắm."

Y cười lạnh: "Thì đã sao? Ta đâu phải chưa từng ở đó."

Tiểu Tây ngơ ngác khó hiểu, đến nơi liền giúp y mở cửa.

Trong phòng có hai ba người canh không để ả tự sát, thấy y đều ngơ ngác, Thẩm Huyền Quân đưa lệnh bài, đuổi họ đi.

Cẩm Trúc đang ngồi co ro bên trong quần áo rách rưới bê bết máu, dung mạo nhếch nhác bệnh tật.

Không thể tin chỉ mấy ngày đã ra nông nỗi này.

Nàng ta nhìn thấy người đến liền co rúm thu mình vào trong góc tường bẩn thỉu. Đôi mắt phượng ngày nào đã không còn xinh đẹp sắc bén, y nhớ qua khe cửa đã nhìn thấy dung mạo kiều diễm, khoảnh khắc rực rỡ nhất của nàng ta.

Chỉ sau một đêm đã...

Nàng ta ho khụ khụ mặt dính đầy máu.

Tiểu Tây chưa từng thấy cảnh tượng như này, sợ run.

Nàng ta đâu có ngốc, bị đày vào lãnh cung đã biết được nguyên do, nhìn thấy y không khỏi hít thở nặng nề, lệ ướt đẫm.

"Đừng, đừng đến đây..." Ả thê lương cầu xin, chỉ muốn trốn, trốn ở đâu đây!

Nàng ta càng co rúm vết máu trên người càng nhầy nhụa, y liếc qua liền biết đó là dùng dao nhỏ cắt đi từng lớp thịt, hệt như lăng trì. Chỉ khác ở chỗ hắn sẽ cho người chữa thương, đến khi liền sẹo lại tiếp tục, dần dà chán sẽ để da thịt cô ta nổi bướu, cắt đi từng bướu thịt đầy máu độc khiến ả đau đớn không thôi.

"Hắn thật nhẫn tâm rõ ràng là từng rất yêu thương trìu mến, thoáng đã có thể vứt bỏ." Y chẳng có chút mỉa mai nào nhạt nhẽo cảm thán.

Y bảo Tiểu Tây ra ngoài cánh cửa khép lại rơi bụi mù mịt.

"Trước đây Hoàng thượng rất sủng ái ta, ta có phạm lỗi gì người cũng có thể bỏ qua. Ta không xinh đẹp lộng lẫy như hoàng hậu, không ỏn ẻn ngây thơ như Nhu Phi nhưng người thích nghe ta đàn, lần đầu gặp mặt ta đàn khúc Ly Tâm, người nói mình thích nghe ta đàn."

Nàng ta khẽ cười đơn thuần ngây thơ: "Ta nói thích tường vi người liền cho người trồng cả vườn. Người thích ta, cho ta hồ Bán Nguyệt ngắm sao đêm, thường xuyên triệu hạnh ta đàn cho người nghe."

Nàng ta đắm chìm vào dòng hồi ức ngọt ngào thuở ban đầu, cười mà nước mắt tuôn rơi: "Người thích ta không phải vì ta xinh đẹp, không phải vì gia thế của ta giúp người giữ gìn giang sơn. Rõ ràng người thích ta... vậy mà vì sự xuất hiện của ngươi..."

Ánh mắt ả nhìn y hung tợn lòng đau như cắt: "Hoàng thượng thấy ngươi liền không để tâm tới ta nữa."

Môi y mấp máy nhưng không nói gì.

Giọt nước mắt nóng bỏng không ngăm được đau đớn lạnh giá trong lòng nàng ta, gương mặt méo mó run lẩy bẩy: "Ngươi hại ta quá khổ."

Trái tim y trống rỗng tựa như bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, mấy con chuột chạy ra trong bức tường làm y hơi hoảng hốt, chân hơi lùi lại ruột gan nhộn nhạo.

Thẩm Huyền Quân chạy ra khỏi lãnh cung.

Tay chân y lạnh băng, vầng dương đỏ như máu trong không trung đã có tiếng quạ kêu thê lương.

***

Thẩm Huyền Quân tự ý thả Cẩm Trúc đi, hắn nghe tin chỉ ngẩn ra rồi cũng không nói gì.

Trong tẩm điện đã thắp đèn, Thẩm Huyền Quân ở trên tháp mềm cạnh cửa sổ nhìn thấy hắn liền đứng dậy. Tưởng Hoàng ngăn chặn đỡ người hơi xoa nhẹ lưng y, dịu dàng: "Chân ca ca còn đang bị thương đừng có đi lại nhiều."

Thẩm Huyền Quân chập chững bước ra không lên tiếng.

Hắn mỉm cười tiếng lại gần thấy vai y hơi run liền chặn gió bên cửa sổ: "Để ta thoa thuốc cho ca ca."

"...Đã thoa rồi."

Hắn gật gù: "Thế thì tốt, trước khi nghỉ ngơi uống một chén canh cho ấm. "

Ý cười trên môi y nhàn nhạt: "Chừng nào hoàng thượng đưa Nguyên Dương về?"

Hắn hơi khựng lại: "Ca ca cứ xưng hô như trước là được."

"Vẫn nên có chút tôn ti thì hơn, hoàng thượng đưa Nguyên Dương đi không phải muốn dạy dỗ ta sao? Ta đã đến xin người rồi... có thể đưa nó về không?" Nói đến đây y hơi ngẩn ra phát hiện mình đã nói sai, rốt cuộc y chẳng có thân phận gì xưng 'ta' với hắn.

Thẩm Huyền Quân hơi hé môi.

Môi hắn trắng bệch: "Ta, ta... ta chỉ muốn ca ca tìm đến, không phải muốn ca ca quỳ dưới mưa cầu xin."

Hắn biết làm như thế sẽ khiến y nhớ nhung đau lòng, chỉ muốn y có liếc nhìn hắn một cái hỏi Nguyên Dương đâu. Hắn cúi đầu nhìn đầu gối đã thoa thuốc, vết sưng tím cùng lớp thuốc mỡ vàng nhìn thoáng qua giống vết thương bị vỡ, chảy mủ. Thẩm Huyền Quân từ bé đã hư hàn, trời hơi lạnh là bệnh ngay, chẳng qua y cố sức che giấu không để người khác nhìn thấy.

Những lúc y yếu đuối nhất hắn cũng đã nhìn thấy qua.

Tưởng Hoàng chạm nhẹ vết thương trên chân y: "E là phải năm hay mười ngày mới tan hết."

"Vết thương nhỏ thôi đâu phải chưa từng trải qua." Y che vết thương trên chân mình lại.

Mặt hắn hơi đỏ lên không rõ là tức giận hay xấu hổ, đúng lúc Tiểu Tây mang hai bát canh vào.

Nha đầu vừa đi vừa run, nhớ đến hai bồn hoa sen bị cắt trụi kia xương cốt đều thít lại. Canh này là hoàng thượng chuẩn bị, nêm nếm, bắt trên lửa nhỏ bảo nàng canh, bên trong có hạt sen khô... lỡ như người nhìn lại nhớ đến hai bồn sen kia.

Tưởng Hoàng giống như được giải vây vội lấy chén canh ấm, thổi thổi hai cái: "Uống đi, ta mới nấu đó."

Thẩm Huyền Quân nghĩ một lát, ngoan ngoãn uống canh.

Môi hắn lưu lại nụ cười mãn nguyện: "Trong vườn Ý Ánh vẫn thiếu một hồ sen, đến khi đào hồ trong sen xong chúng ta có thể chèo thuyền dạo mát rồi." Như sợ y không đồng ý liền bổ sung: "Nguyên Dương thích hái búp sen ăn lắm, vẫn hay nghịch ngợm bên hồ Nghi Đình."

Cạnh tẩm điện của hắn cũng có hồ sen, Hoa phòng khi đó nhắc nhở sợ hương hoa lê làm mất đi phong vị thanh khiết vốn có của hoa sen. Mỗi loài hoa đều có một đặc trưng riêng, không giống như ngự hoa viên trăm hoa đua nở, trồng sen giữa rừng lê rất dễ bị át hương.

Hắn đâu có nghĩ nhiều như thế, vì ca ca thích mới trồng. Không muốn ca ca phải lặn lội đi xa, vừa mở cửa đã có thể ngắm những thứ mình yêu thích.

"Đã có nhiều hồ rồi không cần trồng thêm đâu." Y ngẫm nghĩ mấy quan đại thần làm khó dễ chẳng qua vì thấy hắn ngày càng không phụ thuộc vào bá quan. Đã đủ mạnh để chống lại những người muốn khống chế mình, y chỉ là cái cớ để họ có thể kết bè khuyên răn. Còn hắn cố chấp như thế vì điều gì? Y không muốn nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.

Biết nhiều quá sẽ đau lòng.

"Khu vườn Ý Ánh đã đẹp lắm rồi, hoàng thượng không định để ta đi đâu đó bên ngoài sao?"

"Ta thấy ca ca thích nhìn ra ngoài chỉ nghĩ xây thêm mấy tầng lâu ca ca có thể nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh phương xa."

Thứ y cần là tự do chạy nhảy ngoài kia đâu phải là ngắm cảnh, có nói hắn cũng không hiểu: "Ở trên tường thành ngắm cảnh rất tốt, người không bận thì đi cùng ta."

Tưởng Hoàng không dám nghĩ y muốn cùng hắn đi ngắm cảnh trên tường thành, vui mừng nắm tay y: "Không bận, không bận."

Tiểu Tây len lén mừng thầm, vừa định dọn dẹp hai bát canh đã nghe hắn nhìn nàng nói: "Đúng rồi, hai bồn sen kia sao còn chưa mang về đây nữa."

Y nói: "Ta lỡ tay làm vỡ rồi."

Môi hắn hơi cử động: "Làm vỡ, làm vỡ rồi sao?"

"Hay là trồng lại hai bồn mới, không phải Nguyên Dương nói đã trồng lên mầm mấy cây lê sao? Đợi nó về cùng nhau trồng."

Hắn lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ gật đầu.

Lúc Tiểu Tây ra đến bên ngoài hai chân vẫn run cầm cập.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top