Chương 14
"Hay là," Hoắc Thừa Tinh hỏi, "cậu định thẩm vấn tôi ở đây?"
"Không," Tần Thâm đáp, "chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện."
Y vẫn giữ vẻ mặt tiếc nuối: "Dù sao thì, tôi cũng không muốn chĩa súng vào cậu."
Dù miệng thì nói vậy, nhưng Tần Thâm lại lập tức rút súng từ trong áo khoác ra, giương súng lên, nhắm thẳng vào đầu Hoắc Thừa Tinh, y hỏi: "Rồi sẽ có ngày đó sao?"
"Chẳng phải cậu nên vui sao?" Hoắc Thừa Tinh ngẩng cao cằm, dùng ngón tay chỉ vào giữa trán mình, "Cuối cùng cũng có thể nổ súng ngay tại đây."
Tần Thâm nhìn dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ đó của anh, khẽ nhíu mày: "Chúng ta có gì để nói nữa sao?"
Hoắc Thừa Tinh chỉ cười: "Cậu hẳn là nên hy vọng có đấy, dù sao thì những gì cậu nhận được từ tôi vẫn chưa đủ đâu. Ít nhất cũng phải đợi tôi sửa xong tinh thần hải của cậu rồi hãy xử bắn tôi chứ."
"Tôi không quan tâm mấy thứ đó." Tần Thâm nói: "Nhưng, hình như cậu khá tự tin, nghĩ rằng tôi sẽ không thực sự xử bắn cậu."
"Tôi đâu có phạm pháp ở Liên bang, ai có tư cách xử bắn tôi?" Hoắc Thừa Tinh phản bác: "Với lại, Omega không thể bị xử bắn, chẳng phải người mang quân hàm phải phạm luật trước đã sao?"
Tần Thâm nói: "Nếu cậu định phản kháng, thì tôi có thể nổ súng."
"Thế tôi có phản kháng à?"
Hoắc Thừa Tinh bướng bỉnh giơ cao hai tay.
Hai bên giằng co một lúc, Tần Thâm hạ súng xuống: "Xem ra, chiêu đe dọa này với cậu không có tác dụng." Y nhìn Hoắc Thừa Tinh, "Bây giờ cậu càng giống người của Cộng hòa Liên bang rồi đấy."
"Tôi không thích kiểu khen ngợi này đâu." Hoắc Thừa Tinh nói: "Cậu trung thành với Liên bang, tôi thì không, tôi chỉ trung thành với chính mình."
Ánh mắt Tần Thâm lướt qua gò má anh: "Cậu không nói dối." Y lấy ra một chiếc còng tay đã chuẩn bị từ trước, "Nhưng cậu cần phải nói rõ lập trường của mình. Cậu hiểu mà, một người nguy hiểm như cậu, tôi sẽ không để cậu mập mờ ở lại Hải Hồng."
Hoắc Thừa Tinh lại một lần nữa ngồi vào ghế trong phòng thẩm vấn, tư thế giống hệt lần trước, camera giám sát nhắm vào anh, ghi chép viên sẽ gõ từng câu anh sắp nói ra vào máy tính.
Nhưng lần này nghiêm trọng hơn trước, cổ tay anh bị khóa bởi còng tay ức chế tinh thần lực — là do anh chủ động giơ tay ra.
Thiết bị liên lạc của anh cũng bị tháo ra để kiểm tra kỹ lưỡng, xung quanh mọi người vội vã, ai nấy đều nghiêm nghị, chỉ có Hoắc Thừa Tinh là thảnh thơi huýt sáo ở một bên.
Tần Thâm không mở lời, là trợ lý điều tra bên cạnh lên tiếng hỏi: "Cậu trà trộn vào hạm đội Hải Hồng là để truyền đi thông tin gì?"
"Không có."
"Trước đó tấn công tàu vũ trụ của Hải Hồng có phải đồng bọn của cậu không?"
"Không phải."
"Tốt nhất cậu nên thành thật, tư liệu của cậu vừa được điều tra rõ ràng, nói dối chỉ khiến tội của cậu nặng thêm thôi."
"Ừm hử."
"..."
Hoắc Thừa Tinh ung dung vuốt cằm: "Nếu các người thực sự có bằng chứng cho thấy tôi là gián điệp do ai đó cài vào, thì còn chần chừ gì nữa, cứ đưa tôi vào tù luôn đi."
"Đây là quy trình cần thiết, mong cậu hợp tác." Người phụ trách hỏi tiếp: "Chúng tôi đã phỏng vấn từng người tị nạn ở hành tinh Kim Ly, theo lời khai của họ, xác nhận cậu đột nhiên xuất hiện vào một thời điểm nhất định, đúng ngay một ngày trước khi hạm đội của chúng tôi thực hiện cứu viện."
"Hành động cứu viện của Hải Hồng chỉ có cấp cao mới biết, cậu có được kênh thông tin đặc biệt, người đó là ai?"
"Thời điểm nhất định?" Hoắc Thừa Tinh phản bác: "Sao lại là thời điểm nhất định được?"
"Tôi đã sống ở hành tinh Kim Ly suốt mười ba năm, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi."
"Mười bốn tuổi?" Tần Thâm lên tiếng.
"Không giống như cậu tưởng đâu, thưa chỉ huy." Hoắc Thừa Tinh nói: "Người chưa từng thực sự sống ở những hành tinh đó thì làm sao mà hiểu được."
"Ở hành tinh hoang dã, trẻ con chết trước mười hai tuổi là chuyện bình thường." Hoắc Thừa Tinh khẽ cười: "Phát triển thể chất không đầy đủ mới gọi là bình thường, thời điểm chúng tôi phân hóa tất nhiên sẽ trễ hơn tiêu chuẩn sinh lý của con người. Tôi chính thức phân hóa vào năm mười bốn tuổi."
"Không lâu sau khi phân hóa, có một chiếc tàu đổ bộ xuống hành tinh của tôi, tôi rời quê hương đến Kim Ly."
"Không thể nào."
"Nếu cậu thật sự đã sống ở đó hơn mười năm, sao lại không có ai biết đến sự tồn tại của cậu?"
"Vì tôi sống dưới lòng đất." Hoắc Thừa Tinh thong thả đáp: "Khu vực ngầm số ba ở hành tinh Kim Ly có một khu chợ đen đường kính 1,2km, tôi bị một ông chủ ở đó để mắt tới, ông ta thấy thể năng của tôi không tệ, nên bắt tôi học đấm bốc."
"Đấm bốc?"
"Không có trong tư liệu cậu à?" Hoắc Thừa Tinh nói: "Khu chợ đen và cư dân trên mặt đất không hề có giao lưu."
Lúc này đến lượt những người khác im lặng, để che giấu việc mình không nắm được thông tin, hành động của họ trở nên lộn xộn.
Hoắc Thừa Tinh nhìn ra rồi, trong tay họ thực ra chưa có tư liệu gì về anh, anh không nhịn được vỗ bàn cười nhạo: "Chỉ huy, cậu nôn nóng quá rồi đó?"
Trong lúc không khí im lặng kéo dài, có người kịp thời gõ cửa phòng thẩm vấn, một Alpha mặc quân phục bước tới trước mặt Tần Thâm, khẽ nói vài câu bên tai y.
Trễ hơn dự kiến của Tần Thâm một chút, tư liệu của Hoắc Thừa Tinh cuối cùng cũng được đưa tới.
Alpha kia hỏi: "Sếp, anh có muốn xem trước không?"
Tần Thâm gật đầu, y đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng không hiểu sao sau lưng như bị kim châm, khiến y theo bản năng quay đầu lại.
Hoắc Thừa Tinh nhướng mày nhìn y, trên khuôn mặt kia, khóe môi bình thản hiện lên nụ cười nhạt nhòa, chẳng rõ ràng là gì.
Anh đã bắt đầu đắc ý rồi.
Tần Thâm hiểu rõ biểu cảm đó.
Rất tệ.
Sự bình tĩnh của Hoắc Thừa Tinh là có lý do. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ những thứ y sắp xem được đều nằm trong tính toán của Hoắc Thừa Tinh, và hơn hết, chúng đều có lợi cho anh.
"Omega đó đúng là một người đáng thương."
Một thuộc cấp đang xử lý hồ sơ không kìm được lên tiếng, đám Alpha đứng quanh đồng loạt cúi đầu, như đang tưởng niệm, trên mặt đều lộ vẻ buồn bã, thể hiện sự đồng cảm của mình.
Tần Thâm lặng lẽ mở hồ sơ, ánh mắt y trợn to, trở nên tỉnh táo hơn.
Chỉ một cái liếc qua, gần nửa cuộc đời của Hoắc Thừa Tinh đã phơi bày ngay trước mắt.
Quá khứ anh từng sống ở hành tinh Kim Ly, có ghi chép cụ thể rõ ràng.
Anh thật sự đã sống trong chợ đen suốt mười ba năm.
Hoắc Thừa Tinh, mười ba năm trước nhập cư, vừa mới phân hoá thì bị ép cưỡng chế kết đôi với một Alpha, nhưng anh không chấp nhận kết quả đó, trong tình thế nửa ép buộc đã bỏ trốn xuống khu ngầm.
Cuộc sống dưới lòng đất còn khó khăn hơn cả trên mặt đất, rất nhanh sau đó, anh bị vài tên Alpha quấy rối. Nhưng bọn chúng đã phải trả giá đắt, bị anh dùng sức mạnh thô bạo đánh cho tàn phế. Cảnh tượng đó trùng hợp bị chủ lò luyện đấm bốc bắt gặp, liền đưa anh về.
Từ đó, Hoắc Thừa Tinh trở thành "quân át chủ bài" trong đấu trường chợ đen.
Nhưng một cái tên khác của anh còn vang dội hơn nữa.
White Angel.
Hoắc Thừa Tinh có mái tóc dài óng ánh màu vàng kim, không thể bị lu mờ dù dưới ánh đèn đỏ u ám. Mỗi lần lên đài, anh thường được yêu cầu mặc áo choàng trắng tinh.
Anh đem lại lợi nhuận khổng lồ cho ông chủ chợ đen, những Alpha có tiền sẽ đặc biệt chi tiền để xem anh thi đấu.
Bởi vì anh là một Omega, nhưng lại có khả năng đánh bại, thậm chí đè bẹp cả Alpha — như một con quái vật bị nuôi nhốt trong lồng chỉ để trình diễn.
Lũ Alpha ở đó thích nhìn bộ đồ trắng của anh bị nhuốm máu — là máu của đối thủ, hay của chính anh — không quan trọng. Mỗi trận đấu đều trở thành liều thuốc kích thích đầy hưng phấn. Trong nơi bẩn thỉu đó lại ẩn chứa một sinh vật xinh đẹp, một thiên sứ thánh khiết đọa lạc vào bùn lầy, hóa thành sinh vật khát máu, hung tàn — khi điều đó gắn liền với hình ảnh một Omega thuần khiết, càng dễ khơi dậy dục vọng bệnh hoạn của một số Alpha.
Tiền cá cược mỗi trận trích lại 45%, lập kỷ lục trăm năm của giới quyền anh ngầm hành tinh Kim Ly.
"Lúc điều tra, chúng tôi hỏi cái tên Hoắc Thừa Tinh thì không ai nhớ, nhưng khi nhắc đến 'thiên sứ áo trắng', có vài Alpha có thể miêu tả đặc điểm cụ thể của cậu ấy. Ông chủ phòng quyền anh đã chết, nhưng lần theo các mối quan hệ, chúng tôi đã tìm được nơi cậu ấy từng sống — một khu chuyên huấn luyện trẻ em."
"Chúng tôi phát hiện được nhiều dấu vết sinh hoạt lâu dài của Hoắc Thừa Tinh ở đó, hơn nữa còn tìm thấy vài cuộn băng ghi hình, quay lại cảnh luyện tập của các võ sĩ quyền anh, từng được bán cho một số Alpha có sở thích đặc biệt nên mới được lưu giữ. Đã qua giám định, là video sinh hoạt thật."
"White Angel, mã số sản phẩm HL-0914."
Tần Thâm lập tức dùng thiết bị liên lạc mở video có mã số đó.
Trong đám trẻ con, anh là một người khác biệt, nổi bật, với vẻ mặt lãnh đạm trên gương mặt còn non nớt. Môi anh hiếm khi mở, chỉ lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.
Ở đoạn tiếp theo, Omega nhỏ tuổi ấy đang chậm rãi lau sạch vết máu loang lổ trên găng tay. Mái tóc vàng ướt đẫm mồ hôi dính bết vào gò má hóp lại. Khi ống kính dần thu phóng gần hơn, có thể nhìn rõ vảy máu khô đóng lại trên mặt anh.
Đó chỉ là một đứa trẻ.
Một Omega vừa mới phân hóa không lâu. Trong đôi mắt xanh ấy chứa tia sáng sắc lạnh.
Anh chịu nhiều "chăm sóc đặc biệt" hơn, bị đánh nhiều hơn, roi vụt cũng mạnh hơn.
Khi anh khẽ mỉm cười với hàng ghế dành cho khách VIP, trên người anh đang đẫm máu.
Rất nhiều máu. Một thân hình vừa gầy vừa nhỏ, dường như máu chảy mãi không cạn?
"Omega đó đúng là một người đáng thương."
Tần Thâm nặng nề nhắm mắt lại. Y không xem tiếp nữa, nhưng cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Bằng chứng cho thấy Hoắc Thừa Tinh không hề nói dối.
Thân thế anh hầu như đã sáng tỏ, vì sao lại có sức mạnh bùng nổ và kỹ năng cận chiến — tất cả đều được lý giải rõ ràng.
Sự thật trước mắt là như thế.
Tần Thâm âm thầm mở cửa phòng thẩm vấn.
Hoắc Thừa Tinh thấy y trở lại, cố tình nghiêng người về phía trước, để cho còng tay cạ lên mặt bàn phát ra tiếng rít chói tai: "Có bằng chứng rồi à, chỉ huy? Nếu các người không đưa ra được cáo buộc hợp lý, tôi chỉ cho các người thêm một tiếng nữa thôi đấy."
Đối với đoạn tư liệu đó, chẳng có gì đáng để công bố cả. Tần Thâm không có thói quen xé rách vết sẹo của người khác. Tư liệu là thật, cho dù trong lòng y biết rõ, mình đã bị Omega trước mặt này giăng bẫy một vố.
"Tháo còng cho cậu ấy."
Tần Thâm lên tiếng, sắc mặt y còn u ám hơn mọi khi, như thể vừa thua một trận chiến cực kỳ thảm bại. Không phải giận dữ, mà là khi y nhìn thẳng vào Hoắc Thừa Tinh, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề.
"Bây giờ cậu có thể rời đi rồi."
Nghe Tần Thâm nói vậy, những người khác cũng hiểu — Hoắc Thừa Tinh đã được chứng minh trong sạch. Có người lập tức bước lên tháo còng tay cho anh.
"Thật chứ?" Hoắc Thừa Tinh cười hỏi: "Không định bắt tôi nữa à? Tôi còn đang đợi các người kết tội tôi cơ mà."
Khi đã khiến một Omega chịu uất ức nhiều lần, những người có mặt ở đó ai nấy đều không tránh khỏi cảm giác mặt nóng tai đỏ, xấu hổ trong lòng.
"Thành thật xin lỗi, cuộc điều tra của chúng tôi đã gây phiền toái cho cậu." Một beta bước lên trấn an: "Chúng tôi sẽ đưa ra bồi thường thích đáng."
"Một lần, hai lần, thêm nữa thì sẽ phát ngán." Hoắc Thừa Tinh lạnh lùng nói, sắc mặt anh có phần tức giận: "Hay là, mấy người vốn dĩ đã có thành kiến với người ngoài không có lý lịch hay xuất thân rõ ràng?"
Dù là beta hay Alpha, sắc mặt họ đều trở nên cứng đờ.
"Là lỗi của tôi." Tần Thâm thừa nhận, ánh mắt y nhìn Hoắc Thừa Tinh trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng tất cả cảm xúc đều thu lại thành bình thản và im lặng.
"Không có lần sau."
Thế nên, Hoắc Thừa Tinh đường hoàng bước ra khỏi phòng thẩm vấn trong ánh nhìn ngượng ngập hoặc áy náy của đám người xung quanh.
Hệ thống không kìm được mà hỏi: 【Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thái độ của họ đối với ký chủ lại thay đổi đột ngột như thế?】
Hoắc Thừa Tinh chỉ khẽ vặn cổ tay với vẻ khinh thường — kết quả này chính là điều anh muốn.
"Hoắc Thừa Tinh."
Anh vừa bước ra chưa được mười mét, lại nghe thấy tiếng Tần Thâm gọi. Anh siết chặt nắm đấm, quay đầu lại, đồng tử dưới ánh sáng xanh trên trần hành lang lộ ra sắc xanh coban lạnh lẽo và cứng rắn.
"Cậu còn muốn làm gì nữa?"
Tần Thâm gọi anh lại, ánh mắt như ngọn lửa sắc bén, gần như giống hệt lúc y ra lệnh xử bắn anh.
Tần Thâm hỏi: "Nếu một ngày nào đó, cậu cũng có lúc không thể kiểm soát mọi thứ, liệu cậu có cảm thấy sợ hãi, hay hoảng loạn không?"
Đó là ánh mắt khốn kiếp gì vậy? Hoắc Thừa Tinh ghét ánh nhìn kiểu "hiểu rõ tất cả" đó của Tần Thâm — rốt cuộc là ai đã nhìn thấu ai chứ? Hừ — anh cau mày: "Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Tần Thâm chỉ nói: "Cậu chưa từng được che chở. Vậy thì, mong rằng từ nay về sau, cậu sẽ gặp được nhiều may mắn hơn. Chỉ vậy thôi."
Một câu mông lung vô định, rồi y quay người rời đi một cách dứt khoát.
Hoắc Thừa Tinh nghiến răng, giáng một cú đấm vào tường — tâm trạng đang tốt đẹp của anh đã bị người này phá tan sạch sành sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top