Chương 11

Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bốc lên mù mịt, khi làn sương mỏng tràn ra ngoài, khóe mắt Tần Thâm thoáng bắt được một bàn tay dính nước đang vươn ra từ trong sương mờ, một cánh tay ướt đẫm đưa ra, móc lấy bộ quần áo treo trên tay nắm cửa.

Soạt một tiếng —

Bộ quần áo mỏng manh bị vứt thẳng xuống trước chân Tần Thâm.

Cùng lúc đó, cơn giận của Omega cũng ập đến.

Giọng điệu đầy mỉa mai của Hoắc Thừa Tinh vang lên: "Hạm đội Hải Hồng giờ đã nghèo đến mức chỉ cấp được từng này vải cho Omega thôi à?"

Câu hỏi này khiến Tần Thâm nghẹn lời.

Y im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân – Hoắc Thừa Tinh đã bước ra khỏi phòng tắm. Anh không mặc gì, bước chân đạp lên thảm mềm liền trở nên hoàn toàn không tiếng động.

Tần Thâm có thể dựa vào thói quen bước đi của anh để âm thầm ước lượng khoảng cách giữa họ.

Nửa phút trôi qua, y dứt khoát đứng dậy, bước về phía trước vài bước, mở lời: "Tôi không biết cậu thích gì, cậu có thể tự chọn."

Giọng của Hoắc Thừa Tinh lại vang lên, nửa cười nửa tức: "Khẩu vị của cậu là thế này?"

"Nếu cậu đang nói đến mấy bộ quần áo đó? Tất nhiên không phải." Tần Thâm giải thích: "Tôi nghĩ, đây đại khái là một sự hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Hoắc Thừa Tinh cuối cùng cũng từ đống vải vụn đó tìm ra được một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần đen, mặc vào chỉnh tề, rồi quay đầu lại, thấy Tần Thâm vẫn còn quay lưng đứng đó.

"Vậy sao cậu còn chưa đi?"

"Tôi nên đi sao?" Tần Thâm hỏi ngược lại.

"Chứ còn sao nữa?" Hoắc Thừa Tinh nói: "Đừng phát tán tin tức tố của cậu nữa, cậu chỉ đang liên tục kích thích tôi thôi."

"Muốn dẫn dụ một Omega phát tình, thưa chỉ huy, cậu đói khát đến vậy hả?"

"Không." Tần Thâm lập tức nhíu chặt mày, chuyện này không giống như y tưởng tượng, đến mức khiến y rơi vào thế khó xử.

"Cậu không phát tình?"

Dĩ nhiên rồi.

Hoắc Thừa Tinh hoàn toàn có thể nói rõ hai chữ này, nhưng khi anh định làm vậy, hệ thống lớn tiếng nhắc nhở anh:【Ký chủ, anh phải giống một Omega, nếu không sẽ bị nghi ngờ đấy.】

Nếu Tần Thâm biết anh là một Alpha, thì trò chơi vợ chồng này sẽ kết thúc ngay lập tức.

Hoắc Thừa Tinh quyết định nói vòng vo một chút: "Chỉ là hơi nóng thôi."

Omega vừa tắm xong, tóc còn ướt, trông như đóa cúc mùa thu bị ngấm mưa xẹp lép.

"Cậu đưa tôi chút thuốc ức chế đi, nếu tôi cần, tôi sẽ tự dùng."

"Nếu kỳ phát tình của cậu thật sự đến, dùng thuốc ức chế sẽ gây tổn hại đến cơ thể." Tần Thâm đáp: "Nhưng nếu đây là điều cậu muốn, thì... như cậu mong."

Y lấy thuốc ức chế ra, đặt lên bàn: "Hôm nay, bất kể lúc nào, cậu vẫn có thể dùng máy liên lạc để tìm tôi."

"Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình." Nói xong, Tần Thâm dứt khoát xoay người rời đi.

"Khoan đã." Hoắc Thừa Tinh lại gọi y lại.

Tần Thâm lập tức quay đầu.

Hoắc Thừa Tinh quay người, cầm lấy máy liên lạc đặt trên bàn, giơ lên: "Vậy thì, kết bạn trước."

Tần Thâm hơi ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu.

Cả hai kết bạn xong qua thiết bị liên lạc, Hoắc Thừa Tinh nhìn y biến mất sau cánh cửa khoang tàu.

Người đã đi xa, Hoắc Thừa Tinh lập tức đổi sang một biểu cảm khác.

"Cậu ta đã làm gì?"

Hoắc Thừa Tinh hỏi hệ thống.

【Cái gì cơ?】

"Cậu ta có cài thiết bị theo dõi nào trong phòng tôi không? Cậu kiểm tra được chứ?"

【Ký chủ, tôi không có chức năng kiểm tra thiết bị điện tử, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, trong suốt thời gian ký chủ tắm, trong phòng không hề có gì bất thường. Chỉ huy Tần đã ngồi trên ghế sofa một tiếng đồng hồ, thậm chí không đổi tư thế.

Hơn nữa, việc lắp thiết bị theo dõi trong phòng Omega là hành vi phạm pháp, cho dù anh ta có thể là nội gián đi chăng nữa thì điều đó cũng bị cấm.】

Hoắc Thừa Tinh nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, bỏ ngoài tai chuyện bản thân vừa lề mề trong phòng tắm lâu như vậy, vậy mà người kia lại không làm gì.

Vậy cậu ta vào đây làm gì?

Tần Thâm quả nhiên rất cẩn trọng, không cho anh bất kỳ cơ hội phản đòn nào.

Hệ thống vui vẻ nói:【Có thể ảnh chỉ đơn giản là muốn giúp một tay thôi.】

Đơn giản?

Hoắc Thừa Tinh cười: "Một Alpha bình thường bước vào phòng một Omega có khả năng đang trong kỳ phát tình, động cơ đó mà gọi là đơn thuần? Rõ ràng là cầm thú đội lốt người."

Hệ thống phụ họa:【Là cầm thú đội lốt người thì tốt quá rồi! Cuộc sống của ký chủ cũng sẽ có thêm chút đam mê!】

"Bộ não cậu úng nước rồi hả?"

Hoắc Thừa Tinh lập tức quay đầu, đẩy thuốc ức chế xuống bồn rửa. Trên thiết bị liên lạc, ảnh đại diện của Tần Thâm vẫn sáng – một tấm ảnh trong quân phục nghiêm chỉnh. Anh nhìn gương mặt của Tần Thâm, trong lòng biết rõ — chuyện này, vẫn còn dài để chơi.

*

Ngày hôm sau, bác sĩ Beta đặc biệt đến kiểm tra sức khỏe cho anh.

"Cơ thể rất khỏe mạnh, nhưng dấu ấn đánh dấu dường như đã suy yếu."

Vị Beta liếc nhìn Tần Thâm với ánh mắt phức tạp, gần như là khiển trách: "Thuốc ức chế không phải thứ tốt đẹp gì đâu, dùng nhiều sẽ có nguy cơ dẫn đến vô sinh."

"Xem xong rồi, thì tránh ra một chút." Tần Thâm thúc giục.

Beta thở dài, lắc đầu rời đi.

Hoắc Thừa Tinh cũng định đi theo Beta ra ngoài, nhưng Tần Thâm đưa tay ra chặn anh lại.

Hoắc Thừa Tinh hỏi: "Cậu còn lời riêng tư gì muốn nói với tôi hay sao?"

"Chuyện xảy ra ngày hôm qua, cần được giải quyết." Tần Thâm giữ thái độ nghiêm túc. "Cậu có thể ngồi xuống."

Hoắc Thừa Tinh lại ngồi xuống.

Tần Thâm hướng ra ngoài quát: "Lăn vào đây."

Một cái bóng đen chậm rãi lò dò bước vào phòng y tế.

Là Lỗ Bác. Gã bước vào với khuôn mặt bầm tím, trông chẳng khác gì một quả cà bị ném nát, nếu điều kiện cho phép, có khi gã đã cởi trần để "vác gai chịu tội" theo đúng nghi lễ cổ truyền rồi.

Gã đứng ngay ngắn, cúi đầu thật thấp trước Hoắc Thừa Tinh: "Xin lỗi."

Suốt hai mươi lăm năm qua, Lỗ Bác chỉ từng cúi đầu trước một kiểu người — những thân nhân của các chiến sĩ hy sinh mà gã thay mặt quân đội đến gặp gỡ.

Giờ phút này, giọng nói khàn khàn của gã đã mất hết sắc bén, sự chân thành trong lời xin lỗi này không đến từ áp lực của bạo lực hay quyền lực.

Tần Thâm đã tìm gặp gã sau khi sự việc xảy ra.

Lỗ Bác biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, gã đã không hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của cấp trên. Sự bốc đồng không phải là cảm xúc mà một người lính nên có, và gã chấp nhận bị trừng phạt trong sự hổ thẹn.

Tần Thâm không nói gì, chỉ đẩy gã lên võ đài để giao đấu.

Trước sức mạnh áp đảo của Tần Thâm, Lỗ Bác hoàn toàn không có cơ hội chống đỡ, gần như chỉ có thể chịu đòn một cách bị động. Mỗi lần bị đánh trúng, gã chỉ biết rên rỉ, nhưng vẫn kiên cường đứng dậy.

"Anh thua rồi." Tần Thâm nói.

"Tôi thua rồi." Lỗ Bác gật đầu, mồ hôi và máu trên mặt gã nhỏ xuống sàn võ đài.

Tần Thâm nói tiếp: "Thua dưới tay một Omega, anh không đủ can đảm để thừa nhận à?"

Theo quy tắc của hạm đội Hải Hồng, bất kể quân hàm hay xuất thân, đều phải phục tùng kẻ mạnh.

Lỗ Bác đáp: "Tôi đã hồ đồ."

Tần Thâm nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt rõ ràng là thất vọng.

Trước khi tức giận rời đi, Lỗ Bác không kìm được lên tiếng: "Tôi không muốn đổ trách nhiệm, nhưng có một chuyện khiến tôi vô cùng nghi hoặc." Gã đã suy nghĩ rất nhiều lần, liên tục hồi tưởng lại cảnh đối đầu với Omega.

Cơ thể gã đến giờ vẫn không kìm được run rẩy.

Giờ đây Lỗ Bác đã hoàn toàn bình tĩnh: "Mặc dù đúng là tôi không cam lòng thua dưới tay một Omega, nhưng tôi không hề có ý định làm tổn thương cậu ta."

"Nhưng anh vẫn đã làm." Tần Thâm nói.

"Đúng vậy." Lỗ Bác gật đầu: "Nhưng lúc đó, tôi không thể kiểm soát nổi cơ thể mình."

"Anh biết mình đang nói gì chứ?" Sắc mặt Tần Thâm càng thêm u ám.

"Tôi không hề muốn trốn tránh trách nhiệm." Lỗ Bác khẳng định: "Chuyện này cần được điều tra nghiêm túc. Tôi đã ngửi thấy tin tức tố của cậu ta — mùi đó hoàn toàn không giống Omega. Tôi chỉ cảm nhận được một sự công kích vô cùng dữ dội. Ngay khoảnh khắc đó, tôi không phải bị kích động đến mất lý trí, mà là... cảm thấy sợ hãi tột độ đối với cậu ta."

"Chỉ vừa tiếp xúc với tin tức tố thôi, tôi đã cảm thấy bản thân có thể sụp đổ về tinh thần mà chết, cho nên cơ thể tôi phản ứng phòng vệ nhanh hơn cả đầu óc."

"Tôi sẽ thừa nhận sai lầm của mình..."

"Sự thật chứng minh, sếp, cậu nói đúng."

"Omega đó, rất nguy hiểm. Nếu cậu ta muốn, cậu ta có thể dùng tinh thần lực giết chết tôi."

Lỗ Bác đứng trước mặt Omega đầy nguy hiểm ấy, trong đầu vẫn còn vương hình ảnh ánh mắt kiêu ngạo kia. Thái độ cao ngạo ấy hiện trên khuôn mặt ấy lại chẳng hề lạc tông, đôi mắt của Omega giống như một thanh kiếm sắc bén.

Gã cúi đầu, giọng trầm thấp nói lời xin lỗi: "Tôi thua cậu, đó là sự thật. Lời hứa trên võ đài vẫn còn hiệu lực, tôi cũng sẽ chấp nhận sự trừng phạt mình đáng phải nhận."

Hoắc Thừa Tinh rất tận hưởng tình cảnh này, ánh mắt dừng lại một lúc mới chuyển đi, rồi hỏi Tần Thâm: "Chỉ huy Tần sắp đặt màn kịch này là có ý gì?"

"Chiếu theo yêu cầu của Hiệp hội Bảo vệ Omega." Tần Thâm nói: "Khi Omega bị tổn hại, sẽ do chồng hợp pháp là Alpha đứng ra khởi tố."

Nhưng y không muốn để Hiệp hội Bảo vệ Omega can thiệp vào hạm đội Hải Hồng, điều đó sẽ kéo theo yếu tố chính trị và sinh ra vô số phiền toái.

Tần Thâm nói tiếp: "Tôi đã khấu trừ tiền lương tháng này của anh ta, chuyển vào tài khoản của cậu như một khoản bồi thường, đồng thời yêu cầu anh ta tạm đình chỉ công tác một tuần. Hình phạt như vậy, có thể khiến cậu hài lòng không?"

Hoắc Thừa Tinh kỳ thực không bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi tin tức tố của Alpha Lỗ Bác, mức trừng phạt này cũng tương đương với quy định của Hiệp hội bảo vệ, hành động của Tần Thâm không thể xem là bao che.

"Đã là cậu mở lời rồi," Hoắc Thừa Tinh nói, "tôi còn có lựa chọn từ chối sao?"

"Đương nhiên có." Tần Thâm đáp.

"À..." Hoắc Thừa Tinh lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Nhưng làm sao tôi nỡ khiến cậu phải khó xử chứ?"

Anh quá cố ý.

Tần Thâm khẽ thở ra một hơi, chính cái giọng điệu nhẹ nhàng lòe loẹt đó lại khiến y cảm thấy phiền muộn trong lòng. Y thà nghe đối phương nói lời thật lòng còn hơn.

*

Ba ngày sau.

Hoắc Thừa Tinh lại gặp Lỗ Bác trong trại huấn luyện. Hạm đội Hải Hồng không thể điều người khác thay thế vị trí huấn luyện viên, mà những Alpha trẻ tuổi kia cũng không thể để mặc kệ.

Anh cầm trên tay thời khóa biểu, tâm trí cũng bay theo hạng mục huấn luyện cơ giáp, buổi huấn luyện cơ giáp được xếp vào cuối tuần.

Đó chính là điều Hoắc Thừa Tinh đang cần.

Các Alpha đều đã được cấp phép vào sân, trong khi Hoắc Thừa Tinh dù di chuyển trong trại huấn luyện một cách thông suốt, vẫn bị chặn lại.

"Cậu cần kiểm tra tinh thần lực trước, mới có tư cách điều khiển cơ giáp." Lỗ Bác nói, nhưng trong giọng điệu đã không còn thù địch như trước, gã thường cúi đầu khi nói chuyện.

"Yêu cầu về tinh thần lực của Alpha là trên cấp B, còn cậu là Omega, do chưa có tiền lệ, nên tiêu chuẩn của cậu còn cao hơn cả Alpha — phải là... cấp S."

"Cấp S?"

"Đúng vậy." Lỗ Bác đáp, giọng điệu đã trở nên lúng túng, không tự chủ mà lặp lại: "Cấp S."

Yêu cầu một Omega có tinh thần lực trên cấp S thực sự là quá mức khắt khe, nhưng tiêu chuẩn đó là do Tần Thâm đặt ra, không có khả năng nới lỏng.

"Dù thế nào, trước hết đừng để cậu ấy tiếp xúc với cơ giáp của Liên bang." Đó là nguyên văn lời Tần Thâm.

"Tại sao?" Lỗ Bác hỏi. "Cậu ấy có khả năng điều khiển cơ giáp mà."

"Chính vì cậu ấy đến vì cơ giáp, nên lại càng không thể để cậu ấy nhanh chóng có được." Tần Thâm đáp.

"Cơ giáp?" Lỗ Bác sửng sốt.

"Tôi đã thăm dò cậu ấy rất nhiều lần." Tần Thâm nói, "đã nắm được vài thông tin."

"Môi trường trưởng thành của cậu ấy không phù hợp với tiêu chuẩn nuôi dưỡng một Omega. Khát vọng của cậu ấy không nghiêng về tiền bạc hay danh vọng, cậu ấy cũng rất hiểu biết phong tục của hành tinh Kim Ly, nhưng tôi đã loại trừ khả năng cậu ấy là gián điệp của hành tinh Kim Ly. Mặc dù thân phận của cậu ấy rất phù hợp với một người tị nạn, nhưng tôi đoán, rất có thể cậu ấy có liên hệ với người trong nội bộ Liên bang."

"Những chính khách bụng đầy mưu mô đó sao?" Lỗ Bác nói, "Bọn họ làm sao có thể dính dáng tới nhau được?"

"Tôi không thể khẳng định." Tần Thâm đáp, "nhưng anh cũng biết, một số người trong nghị viện Liên bang rất không hài lòng với việc chúng ta cải tiến cơ giáp. Việc lợi dụng Omega cũng không phải chuyện lần đầu."

"Mục đích cậu ấy tham gia trại huấn luyện, tôi thực sự không nghĩ ra lý do thứ hai."

"Dĩ nhiên, tôi cho rằng những cơ giáp thông thường cũng chẳng lọt vào mắt cậu ấy."

Nếu tinh thần lực của Hoắc Thừa Tinh thật sự đạt đến cấp S, thì y có thể xác định rõ thứ mà Hoắc Thừa Tinh muốn là gì.

"Chẳng lẽ là..."

"Không còn đáp án nào hợp lý hơn." Tần Thâm không thể khẳng định, chỉ bởi vì chưa có bằng chứng trực tiếp.

Nhưng y đã có một kết luận —

"Cơ giáp sát thần."

Hoắc Thừa Tinh.

Thứ mà cậu khao khát có được, chính là cái đó — đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top