Chương 47

Đêm nay có lẽ là một đêm yên bình nhất, tiếng thở đều đều của anh khiến cậu an tâm chìm vào trong giấc ngủ ấm áp.

Lúc đoàn bác sĩ chuẩn bị lên đường ra sân bay trở về C quốc, Bình An cũng đến chào tạm biệt mọi người, nói rằng muốn ở lại gặp vài người bạn nên sẽ về sau. Tiểu Hiên cứ lưu luyến mãi không thôi, thẳng cho đến lúc Dương Thiên kéo vào phía bên trong thì mới chịu buông tay Bình An.

-Nếu có chuyện gì, cậu nhất định phải gọi cho tớ, tớ sẽ không bỏ mặc cậu nơi đất khách quê người đâu. Tạm biệt!!!

Bình An bật cười vẫy tay chào, thẳng cho đến lúc mọi người đi vào bên trong rồi cậu mới quay trở về khách sạn. Vừa đi đến cửa, Bình An đã thấy bên trong có hai người đang nói chuyện cùng Diệp Thần, cậu ghé mắt quan sát, có vẻ như là bố mẹ của anh. Diệp Thần liếc nhìn ra bên ngoài, Bình An bị anh phát hiện thì giật mình vội vàng lùi sang một bên.

-Ba mẹ đợi con một chút.

Nói rồi, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc thì trở nên rạng rỡ, anh mỉm cười mở cửa phòng bệnh, Bình An sửng sốt nhìn anh nắm tay mình định đi vào. Cậu tròn mắt, giữ tay anh lại vội lắc đầu. Diệp Thần mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu, vừa chỉnh lại cổ áo cho Bình An, anh vừa nói:

-Không sao, có anh rồi, em cứ tự nhiên nhất, bố mẹ anh đều biết chuyện của chúng ta rồi, nay cho hai người gặp em thôi.

Bình An khẽ thở dài, cậu còn chưa chuẩn bị gì cả, rốt cuộc vẫn theo anh đi vào trong. Bình An mỉm cười cúi đầu

-Cháu chào hai bác. Cháu là Trương Bình An, là

-Người yêu của con, người mà con nói với ba mẹ từ trước rồi. – Diệp Thần nói tiếp, rồi bảo cậu ngồi xuống ghế cạnh mình.

Bình An từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh, mang chút lãnh đạm, nhưng bây giờ khi đối diện với bố mẹ của Diệp Thần, trong lòng khẩn trương không thôi. Cậu giữ nụ cười lịch sự trên môi, hai tay đặt lên đùi, hết sức ngoan ngoãn.

-Nghe Diệp Thần nói, từ khi vào đây, con là người chăm sóc thằng bé từ đầu. Diệp Phong cũng khen con suốt...- Diệp mẫu thân cười hiền

Nụ cười của bà làm Bình An có chút ngẩn người, cậu từng nghe anh nói bà cũng đang quản lý một số chuỗi cửa hàng thời trang, nhưng hiện tại hôm nay gặp cậu lại thấy bà giống như một phu nhân cao quý lãnh diễm, không còn vẻ bức người như trên thương trường, nụ cười hiền hậu với đôi mắt sâu làm cậu yêu mến.

-Cháu chỉ là xuất phát từ trách nhiệm

Chưa nói hết câu, Diệp Thần đã nắm lấy tay Bình An, anh cắt lời cậu

-Trách nhiệm của người yêu. Em ấy vì con mà thức trắng suốt mấy đêm trước khi con tỉnh, còn chăm lo cho con rất nhiều. Diệp Phong căn bản chỉ đến nhìn.

Bình An suýt bật cười.

-Cháu là bác sĩ phải không?- Diệp phụ thân lúc này mới lên tiếng

-Vâng, cháu đang làm bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa của bệnh viện thành phố ở C quốc, cháu sang đây cùng đoàn bác sĩ các bệnh viện khác nghiên cứu và học tập một thời gian.

Diệp phụ thân gật đầu cười. Diệp Thần nói tiếp

-Em ấy thật sự rất xuất sắc, là bác sĩ trẻ nhất trong khoa, tương lai vô cùng tươi sáng.

-Diệp Thần, con đừng có chen vào được hay không? – Diệp mẫu thân nhíu mày cười

-Cháu cũng bình thường thôi ạ.

-Được rồi...chuyện của hai đứa ta cũng nghe ít nhiều ở Diệp Thần và Diệp Phong. Chúng ta luôn bận rộn, không thể lúc nào cũng để ý đến Diệp Thần, thằng bé này lớn đến thế này rồi nhưng vẫn không biết tự chăm sóc mình, bệnh dạ dày...a, con có phải là người mà lúc năm đại học có lần gọi đến cho cô vì Diệp Thần phải vào bệnh viện hay không?

Bình An có chút ngạc nhiên, cậu gật đầu ngập ngừng cười

-Vâng, khi đó là cháu...

-Tiểu An này, kỳ thực cô chỉ quan tâm Thần có một người để yêu thương, có người thực lòng yêu thương chăm lo cho nó là đủ rồi...cho nên nếu hai đứa đã xác định, cô hy vọng hai đứa nhất định phải hạnh phúc. Cô không đòi hỏi gì cao, con như vậy là được rồi...

Bình An bị lời nói này của Diệp mẫu thân làm bất ngờ, cậu cứ nghĩ sẽ lại bị phản đối, không ngờ còn được ủng hộ. Có chút xót xa vì nghĩ đến gia đình của mình, cậu cười khổ, bàn tay nắm chặt lấy tay anh.

Nói qua lại thêm vài câu nữa, hai phụ huynh chào tạm biệt hai người rồi rời đi. Bình An ngồi phịch xuống giường, đè trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực lại

-Ba mẹ của anh...dễ tính thật đấy!

-Ừ, em thấy không, cho nên không được lo lắng nhiều nữa. Ba mẹ anh như vậy thì ba mẹ của em nhất định cũng sớm đồng ý thôi.

Bình An mỉm cười gật đầu nhìn anh. Diệp Thần hôn nhẹ lên trán cậu rồi nói

-Đến lúc ba mẹ em cũng đồng ý, không biết khi đó anh sẽ vui như thế nào, bây giờ có em, anh đã hạnh phúc rồi.

-Vậy anh phải nhanh chóng hồi phục, em đợi anh!

Lúc đó tại nhà Bình An ở C quốc, Trương mẫu thân day day trán, nhìn chồng mình một lúc rồi lên tiếng:

-Tôi dù thế nào cũng không cho phép thằng bé qua lại với Diệp Thần!

-Bà... có phải cố chấp quá không, 7 năm rồi mà bọn trẻ vẫn còn tình cảm cho nhau, bà càng ngăn chúng nó, tụi nó càng không chịu xa nhau. – Trương phụ thân thở dài đặt tách trà đang còn nghi ngút khói xuống bàn

Đôi mắt ông hiện rõ sự lo lắng khôn nguôi, mệt mỏi tựa vào ghế nhìn vợ mình.

-Tôi không cho phép! Tôi không đồng ý Tiểu An sẽ... yêu đàn ông! Nó phải cưới vợ sinh con cho Trương gia! Ông nghĩ xem, mọi người sẽ nhìn thằng bé với ánh mắt gì, thằng bé còn làm việc được tốt không, họ sẽ nhìn chúng ta thế nào...

-Lệ Giang, bà đừng nghĩ sự việc nó nghiêm trọng quá. Chúng ta

-Ông chấp nhận?- Trương mẫu ngạc nhiên quay sang nhìn chồng mình.- Sao ông có thể

-Được rồi! Tôi đi ngủ đây, không muốn nói chuyện này với bà nữa.

Trương mẫu nhìn chồng mình bước vào trong mà trong lòng chất đầy ngổn ngang. Bà chưa thể chấp nhận được con trai duy nhất của mình là đồng tính, bà thừa nhận tình cảm của hai người, nhưng dưới sự nhòm ngó của thiên hạ, thực sự rất đau đầu.

Diệp Thần nằm viện thêm 5 ngày nữa thì muốn về nhà. Lần này dù cho Bình An có nói gì đi nữa thì anh cũng muốn cố chấp

-Anh thực sự đã khỏi rồi, em xem, ngày nào bác sĩ cũng kiểm tra 3 lần, có hôm 5 lần, và tất cả đều ổn định. Ở bệnh viện này anh không quen, trở về anh sẽ ăn nhiều, không bỏ bữa nữa...Được không Bình An

Bật cười nhìn anh cố gắng tỏ ra trẻ con trước mặt mình, với dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, Bình An có chút mềm lòng.

-Vậy em sẽ nói chuyện thử với bác sĩ. Hứa với em, lúc trở về, nhất định phải theo thực đơn em đã chuẩn bị, còn nữa, phải

-Được rồi, khi đó sẽ nghe theo em.

Bình An thừa nhận cậu vẫn chưa muốn để anh trở về, vì lúc anh rời khỏi bệnh viện, cậu sẽ phải tạm biệt anh trở về C quốc. Hai người vừa mới đoàn tụ được không lâu, cậu vẫn muốn bên anh, nhưng biết làm sao được, anh cũng hồi phục rất nhanh và ổn định, hơn nữa lúc nào cũng thấy bận rộn với công việc kinh doanh, cho nên không thể làm gì khác mà đồng ý với anh.

Lúc Bình An cùng Bình An bước ra cổng thì đã có một xe ô tô màu đen đỗ sẵn đợi hai người. Người đàn ông bước ra từ trong xe làm Bình An giật mình, kia chẳng phải người đàn ông năm xưa khi hai người còn học Đại học đã gọi người bắt Diệp Thần lên xe. Bình An khựng lại, kéo tay áo của Diệp Thần, anh hơi ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra ngay. Diệp Thần mỉm cười vỗ vỗ bàn tay cậu rồi đưa đồ cho người đàn ông đang bước đến gần

-Tiêu, anh ấy trước kia là nghe lời ba anh, có chút bạo lực, nhưng từ khi anh sang đây, ba đã để anh ấy hoàn toàn theo anh, cho nên...em không cần lo lắng.

Bình An khẽ gật đầu, Tiêu không cười, mang gương mặt liệt nhìn cậu, cúi đầu rồi đi trước, hai người theo sau vào trong xe

Bình An vẫn luôn nắm chặt bàn tay anh từ lúc ra viện, Diệp Thần mỉm cười hôn lên trán cậu, để đầu cậu tựa lên vai mình, ánh mắt ôn nhu như nước chăm chú nhìn gương mặt của Bình An

-Em vất vả rồi...cảm ơn em

-Vậy nên anh phải sớm khỏe mạnh lại, có biết không...

Ngày hôm nay tuyết không còn rơi nhiều nữa, trời có chút hửng nắng, Bình An cứ thế trong cái ôm ấm áp của anh mà ngủ thiếp đi...

Bình An không biết mình đã ngủ bao lâu, bước ra khỏi xe, trước mặt là một ngôi nhà mang phong cách châu Âu có phần hơi cũ, phong cách và màu sắc có chút trầm. Tiêu giúp hai người mang đồ vào, Bình An hỏi Tiêu muốn ở lại ăn trưa không thì Tiêu từ chối, y tạm biệt hai người rồi nhanh chóng rời đi.

Bình An quan sát xung quanh, bài trí quen thuộc không có nửa điểm khác lạ, giống hệt ngôi nhà của anh khi ở C quốc. Cậu ngạc nhiên nhìn Diệp Thần. Anh mỉm cười, rót cho Bình An một ly nước ấm rồi nói

-Anh tuy vậy...nhưng có chút không thích sự khác lạ, cho nên khi sang đây mới bài trí căn nhà này y như căn nhà ở C quốc, cũng không thấy quá cô đơn nữa...hơn nữa, muốn một ngày nào đó em vào đây sẽ thấy quen thuộc, khi đó cũng chỉ mong muốn như vậy, không nghĩ sẽ thành sự thật...

Bình An thở dài, người này cứ khiến cậu cảm động mãi không thôi. Cậu cười thật tươi nhìn anh rồi từ trong túi của mình lấy ra một tờ giấy đã kín chữ. Diệp Thần ngạc nhiên

-Đây là thực đơn trong thời gian hồi phục của anh, sau khi được sự cho phép của bác sĩ, kết thúc thực đơn này, anh có thể chuyển sang thực đơn bình thường. Chỗ này em ghi những món không nên ăn vì không tốt cho dạ dày của anh, còn có

-Tiểu An.- Diệp Thần dịu dàng gọi tên cậu

Gương mặt ngây ngô của Bình An phút chốc làm anh yêu thương. Cầm lấy tờ giấy, anh đặt ra bàn rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình trên ghế sofa. Dịu dàng vén lọn tóc trước trán của Bình An, Diệp Thần mỉm cười nói

-Cảm ơn em...nhưng có thể đợi anh thêm 1 tuần nữa được không, đúng 1 tuần thôi...

-Tại sao lại là đợi 1 tuần...?

-Từ lúc em đồng ý quay lại, anh đã thực hiện bàn giao công việc ở NY đây, anh sẽ trở về C quốc cùng em, cũng chuyển công việc một phần về C quốc để ở gần em... Vì một khi em đã quay lại bên anh, không có lý do gì anh lại phải ở NY nữa. Muốn quay về với em, muốn ngày nào cũng được thấy em, ôm em, hôn em, yêu em, bảo vệ cho em...

Bình An sửng sốt nhìn Diệp Thần, cậu không nghĩ, thời gian nằm viện anh miệt mài làm việc hóa ra là vì chuyện này. Không biết nên nói gì, chỉ biết khẽ nhắm mắt hôn lên môi anh, nước mắt kìm lại, chậm rãi từng chút một cảm nhận.

Diệp Thần mỉm cười ôm lấy gương mặt của cậu, đôi môi Bình An tách ra, để nụ hôn thêm sâu sắc. Hết thảy là những ôn nhu yêu thương như lần đầu, không quá mãnh liệt mà ngập tràn dịu dàng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top