Chương 11

Bình An sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Thần. Cậu bất động không biết nói gì, cũng không biết nên làm sao. Không phải là chưa bao giờ được người khác tỏ tình, nhưng lần này là người cậu có cảm tình, là một người đặc biệt, là Diệp Thần.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôm thật chặt, bao lấy cậu trọn trong vòng tay

-Tôi có thể đợi em, em có thể suy nghĩ, nhưng đừng nói câu kia, có được không Tiểu An...

Cậu vẫn im lặng

-Ngoài bác Niên, em là người đầu tiên bên cạnh tôi suốt lúc bệnh dạ dày tái phát, là người tôi cảm thấy mỗi khi nói chuyện trong lòng được an ủi rất nhiều. Tôi không muốn lặng lẽ bên em như thế...tôi muốn em bên tôi, đáp lại tôi..Bình An

Từng câu chữ mang theo hơi thở ấm áp dịu dàng, Diệp Thần cũng rất sợ, sợ cậu thêm một lần nữa từ chối mình

Diệp Thần đang định buông Bình An ra thì cậu lại ôm thật chặt

Cậu không muốn anh thấy cậu bối rối lúc này, Diệp Thần hơi ngạc nhiên nhưng lại cười ôm lại lấy cậu

-Đang nghĩ gì vậy, ít nhất cũng phải nói ra cho tôi biết chứ....

Bình An bỗng nhiên buông tay, cậu quay mặt đi. Đứng trên cầu gió thổi mát rượi, phía dưới là dòng sông êm đềm chảy, Bình An muốn bình tĩnh lại..

-Anh...là đang nói thật?

Diệp Thần bật cười

-Không được cười!!

-Được rồi...em nhìn mắt tôi nghĩ tôi nói dối...Hả

Bình An né tránh bàn tay Diệp Thần chạm lên mặt mình, cậu thở dài

-Tôi cũng không biết nữa...

-Nhưng ít nhất đừng né tránh tôi được không, để cho tôi có cơ hội quan tâm em...

-Diệp Thần.. tôi là một người rất lãnh đạm, tôi không phải kiểu người ngọt ngào

Diệp Thần lại cười, anh ôm Bình An vào lòng, đặt cằm lên vai cậu rồi nói

-Tất cả những gì thuộc về em, tôi đều yêu cả...

Hai người cứ thế mà im lặng, không ai nói với ai câu gì, lặng lẽ đứng đó cảm nhận hơi ấm của nhau

Diệp Thần đưa Bình An về, rất muốn hôn lên môi cậu nhưng kìm lòng lại thôi, chỉ ôn nhu xoa tóc cậu rồi cười

-Tôi đợi em đồng ý bên tôi, Bình An...

Cậu rốt cuộc cũng cũng mỉm cười nhìn Diệp Thần

-Ngủ ngon, tôi vào nhà đây...

-Ừm, chúc em ngủ ngon

Đêm nay, Bình An thức trắng. Cậu lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Dậy đọc sách nhưng không thể nào tập trung được. Duy nhất trong tâm trí hiện tại là nụ cười tươi rạng rỡ ấy của người đó, gương mặt nghiêm nghị không mảy may chuyển động khi nói lời yêu thương kia, còn có cả cái ôm siết thật chặt. Cậu còn cảm tưởng hơi thở quen thuộc tươi mát của người đó thoang thoảng bên cạnh, Bình An bất lực đặt tay lên trán

Cậu thực sự không biết bản thân có biết bao nhiêu tình cảm với người đó, trong lòng lo sợ đủ điều. Cậu không nghĩ sẽ có một ngày cậu bị rung động trước sự quan tâm thương yêu của một người con trai khác...

Y rằng ngày mai tỉnh dậy Bình An trở thành gấu trúc. Đi xuống dưới nhà làm cho hai vị phụ huynh sửng sốt, chưa bao giờ thấy con trai yêu quý thành dạng này. Dù là có học hay ôn thi thì cũng không đến nỗi này a~
-Con trai, con sao thế? Thất tình? Hửm?- Ba Trương thì thầm

Bình An cười khổ

-Ba lại nghĩ linh tinh rồi

Trong nhà thực sự có duy nhất ba Trương hài hước, tâm lý nhiều khi hơn cả mẹ và người chị gái đang làm việc ở X thị. Bình An cảm thấy có ba Trương, căn nhà vui vẻ ấm áp hẳn lên.

-Cơm hộp hôm nay con mang theo đi, không phải ăn ở ngoài hay căn tin nữa, mẹ lo không vệ sinh lắm

Nhiều lần Bình An cũng không cầm, hôm nay có chút uể oải, nên gật đầu nhận lấy hộp cơm nhỏ xinh từ mẹ

-Con đi học đây

-À Tiểu An, có thấy Tiểu Hân gọi cho con không, chị con nói cuối tuần này nó sẽ về nhà đó

Bình An có chút ngạc nhiên

-Con không thấy...lát đến trường con sẽ gọi điện lại sau. Thế nhé con đi đây

Bình An đi được một lát thì Trương mẫu thân mới từ trong phòng bếp tay cầm khăn quàng cổ đi ra thở dài

-Đứa nhỏ này không hiểu hôm nay có chuyện gì hấp tấp, bình thường cũng có thế đâu ông nhỉ

-Ừm, tôi cũng thấy, dạo gần đây Tiểu An cứ thay khăn quàng cổ liên tục, khăn cũ đâu rồi?

Hai phụ huynh không biết, con trai của họ là mấy lần đưa khăn cho ai đó mà chưa đòi được a ~

Bình An hôm nay đi xe buýt đến trường vì xe đạp của cậu có nguy cơ tàn phế luôn, nếu không thì sẽ phải mua xe mới. Xe buýt tầm này thực sự là rất đông, chen chúc mãi, Bình An bị dồn xuống gần cuối

Cậu cảm thấy ngứa ngứa ở cổ, có hơi thở ghé sát vào tai, mùi hương này quen quen, cậu lắc đầu, làm sao có khả năng!

Mỗi lần xe phanh, người phía sau lại gần cậu hơn, cơ hồ muốn dán chặt lên người Bình An. \

Có một xe máy bỗng đi ngang qua làm xe buýt phanh gấp, phía trước nhìn thấy một người đàn ông béo ú chuẩn bị ngã về mình, Bình An chưa kịp sửng sốt thì cả người bị bao lấy, người phía sau chính là lách lên phía trước, vươn tay ôm lấy cậu, người đàn ông béo đập lên người người đó, Bình An tuy được che nhưng cũng cảm giác được sức nặng rất lớn. Cậu ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt

-Diệp Thần?

-Ân, không sao chứ?

-Anh....ở đây...làm gì???

-Đương nhiên là đi học rồi, như em thôi.

Bình An đương nhiên biết người này lúc nào cũng hành động kỳ lạ và khó hiểu như thế, chỉ có cái nụ cười chói mắt ấy là không thay đổi. Xe buýt dừng, số người lên xe còn nhiều hơn số người xuống, Diệp Thần nhìn nhìn rồi đứng sát vào sau lưng Bình An. Cậu thở hắt ra, dù sao cũng an toàn hơn. Diệp Thần kéo tay Bình An về phía mình hơn, anh cười khẽ

Cuối cùng cũng xuống xe vào trường

-Lúc nãy, cảm ơn anh

-Chi bằng em thơm tôi một cái

Bình An đỏ mặt, cậu lườm Diệp Thần rồi đi trước. Diệp Thần bật cười đi nhanh đến khoác vai Bình An

-Trưa nay đợi tôi nhé

-Đợi anh làm gì?

-Tôi với em đi ăn trưa

Bình An cười nhún vai

-Tôi đem theo cơm hộp theo rồi, không đi ăn với anh được

-Cơm hộp mẹ em làm?

-Ừm

-Vậy cầm cả xuống căn tin, tôi cũng muốn ăn thử

Bình An nhướng mày

-Ai cho anh ăn

-Cứ quyết định thế nhé

Chưa kịp ngăn cản, Bình An đã thấy Diệp Thần nhét vào tay mình một lọ socola nóng rồi đi nhanh về phía trước

Cậu bật cười, người này cứ nhiệt tình như vậy a~

Đến gần 12 giờ trưa, Bình An đang thu dọn sách vở, ngẩng đầu nhìn phía trước xúm lại ồn ào. Bình An cũng không quan tâm lắm, chỉ chậm rãi cất quyển giáo trình cuối cùng vào cặp định bước đi

-Vũ Hiên tên khốn, mày ra đây cho tao!

Vũ Hiên là một người bạn của Bình An, không tính là thân nhưng mà quan hệ khá tốt. Hai người cũng thỉnh thoảng giúp đỡ nhau, mẹ của Bình An từng là bạn đại học của ba Vũ Hiên

-Cậu là ai? Vũ Hiên ngạc nhiên

Vũ Hiên thấp hơn Bình An một cái đầu, tính tình cũng nhẹ nhàng hơn, ít nói. Đương nhiên bỗng có người đến tìm thế này, Vũ Hiên rất sợ

-Tao là bạn trai của Tiểu Ân lớp B

-Tiểu Ân...thì sao?

-Mày còn hỏi được. Mày đang dụ dỗ bạn gái tao!

-Tôi? Cậu hiểu lầm rồi! Tôi và cậu ấy thật sự không như anh nghĩ

Người con trai đó tên là Mạc Hiểu,hắn ta tiến tới túm cổ áo Vũ Hiên rồi quát lớn

-Thằng khốn. Mày có tin tao đánh mày tại đây không

Mọi người tuy muốn ngăn lại nhưng đều biết Mạc Hiểu là một người rất hung dữ, hơn nữa bạn bè lớp học môn này của Vũ Hiên không có như lớp chính nên mọi người cũng chỉ dám đứng vòng tròn bàn tán. Một số thì đã bỏ ra ngoài

Vũ Hiên mím môi nhìn Mạc Hiểu

-Cậu...đừng như vậy. Nghe tôi nói đã

Chưa để Vũ Hiên nói hết câu, Mạc Hiểu đã đấm vào mặt cậu một cái, mọi người hoảng sợ

-Trước hết cậu buông cậu ấy ra đã..

Vũ Hiên quay đầu lại nhìn, là Bình An

-Tiểu An...tớ thật sự không

-Câm miệng! Cậu là ai?- Mạc Hiểu nhíu mày

-Tôi là bạn của cậu ấy. Cậu đang là cố ý gây thương tích người khác, cho nên dừng lại đi. Đây là trường học.

Kỳ thực Bình An chẳng muốn xen vào mấy chuyện thị phi thế này, cũng không muốn gây thù hằn gì với người khác, nhưng cậu không muốn thấy bạn cậu bị như vậy mà bản thân làm ngơ được

Mạc Hiểu cười lạnh

-Trường của cậu à, cậu còn dám quản cả tôi?

-Tôi là đang lo lắng cho cậu ấy. Hơn nữa, cậu chưa nghe cậu ấy giải thích đã xông đến đánh

Mạc Hiểu đẩy Vũ Hiên qua một bên thật mạnh, còn nghe tiếng va chạm với bàn ghế rồi đi đến trước mặt Bình An

-Kẻ có tội lúc nào cũng muốn được giải thích để cố trốn tránh tội lỗi của mình

-Vũ Hiên cậu ấy không phải người như vậy

Mạc Hiểu giận dữ túm cổ áo Bình An rồi vung tay lên

-Có tin tôi đập cậu một trận để bớt quản đến chuyện người khác không

-Buông tay!

Tiếng nói quen thuộc từ ngoài cửa, Bình An thở dài, là Diệp Thần.

Mọi người đều nhường chỗ cho anh bước vào. Nhìn áo sơ mi xộc xệch, cổ áo còn bị túm của Bình An, Diệp Thần không khỏi giận dữ

-Tôi nói cậu lập tức buông cậu ấy ra!

-Diệp Thần? – Mạc Hiểu nhíu mày-Chuyện này không liên quan đến cậu

-Gây sự trong trường là việc của Hội học sinh quản lý, hơn nữa...không được động đến cậu ấy

Câu nói phía sau của Diệp Thần làm Bình An và tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên, cậu có chút đỏ mặt

-Cậu ta thì sao?- Mạc Hiểu nhìn Bình An rồi lại nhìn Diệp Thần

-Cậu tốt nhất là bỏ cậu ấy ra Mạc Hiểu!- Lần đầu mọi người thấy được Hội trưởng của họ giận dữ, con người mà trước đây dù chuyện gì đi chăng nữa vẫn là nụ cười tươi trên khuôn mặt

Mạc Hiểu trong mắt là sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn là buông tay không tiếp tục làm khó Bình An nữa. Hắn lườm Diệp Thần rồi chỉ tay vào Vũ Hiên

-Mày cứ đợi đấy

Nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài

Bình An đỡ Vũ Hiên dậy, nhìn khóe miệng đang chảy máu của Vũ Hiên

-Tôi đưa cậu xuống phòng y tế

-Ở đây không có chuyện gì nữa rồi. Tôi hy vọng mọi người đừng bàn tán bất cứ điều gì cả- Diệp Thần cười nói, khôi phục vẻ ngày thường

Sau đó anh cùng Bình An đưa Vũ Hiên xuống phòng y tế

Trong khi chờ Vũ Hiên, Diệp Thần kéo Bình An ra ngoài hành lang. Khu y tế là khu cách biệt của nhà trường nên chỉ có các nhân viên y tế và một vài học sinh nên hành lang lúc này khá vắng.

-Tôi không nghĩ em lại quản chuyện ngoài

-Anh bảo tôi vô tâm...hửm?- Bình An nhướng mày

-Ý tôi không phải vậy. Em bình thường luôn lãnh đạm như vậy....Mạc Hiểu có làm gì em không? Tôi có việc nên đến muộn

Bình An lắc đầu. Diệp Thần bật cười

-Em lúc nào cũng để tôi lo lắng như vậy

Cậu đỏ mặt quay đi

-Lo lắng như vậy thì tốt nhất đừng quan tâm nữa

Diệp Thần lại cười lớn, kéo tay Bình An vào người mình, ôm lấy cậu, hai khuôn mặt đối diện với nhau, cậu lại càng đỏ mặt giãy dụa

-Anh làm gì vậy

-Em tốt nhất đừng làm bộ lãnh đạm với tôi, em xem em đỏ mặt rất đáng yêu

-Ai...đỏ mặt!

Diệp Thần bật cười, bất ngờ hôn lên trán Bình An rồi buông làm cậu sửng sốt

-Em chứ ai

Hai người giằng co một hồi thì Vũ Hiên từ trong bước ra, liếc nhìn Diệp Thần rồi cười

-Cảm ơn cậu, Bình An, còn...cảm ơn anh, Diệp Thần

-Không có gì ...- Bình An và Diệp Thần đồng thanh nói rồi bật cười

Vũ Hiên cười gượng...

Từ sau ngày hôm đó, Vũ Hiên bắt đầu chơi rất thân cùng Bình An, hay đi học cùng nhau, đi về cùng nhau

Buổi chiều, Diệp Thần ở lại chạy bộ, thấy Bình An đang dắt xe chuẩn bị về thì tiến lại gần

-Hôm nay cậu ta không đi cùng em?

-Vũ Hiên có việc nên về trước. Sao thế

-Tôi thấy hai người rất thân thiết

-Anh nghĩ gì vậy...chúng tôi biết nhau từ trước rồi

Diệp Thần bật cười, lấy khăn trên cổ lau gương mặt nhễ nhại mồ hôi

Bình An vừa dắt xe vừa đi bộ song song cùng Diệp Thần

-Bình thường có thấy anh chạy bộ ở đây đâu

-Hôm nay tôi lại muốn chạy

Thấy Bình An không nói tiếp, Diệp Thần bước nhanh đi lên trước mặt Bình An

-Em không hỏi lý do tại sao

-Tại sao?

-Vì muốn gặp em trong bộ dạng này. Không thể lúc nào cũng một dáng được

Bình An bật cười, cậu đưa chai nước cho Diệp Thần

Anh cười tươi nhận lấy

-Cảm ơn em

Bình An không định chờ anh thay đồ nhưng chính là bị ép a~

Diệp Thần thay quần áo bình thường, mỉm cười

-Hôm nay tôi đi xe buýt tới trường

-Thì sao?- Bình An không tin

-Tôi đưa em về được không?
Bình An hừ nhẹ

-Lát về nhà tôi rồi anh lại bắt xe về à

-Có người đến đón tôi

-Vậy sao không gọi người ta đến đây đón

-Thôi nào, muộn rồi, tôi đưa em về

Không để Bình An nói thêm, Diệp Thần đã nhanh chóng ngồi lên phía trước

-Em ngồi đi, nhanh lên a~

Bình An không thể làm gì khác là ngồi lên, còn cố tình cấu Diệp Thần một cái

Hai người lại đi trên con đường Tử đằng quen thuộc. Một chiều muộn cuối đông, duy nhất cả hai, chậm rãi mà bình yên như thế...

Vũ Hiên đứng ở cổng trường, mím môi không rõ ý tứ nhìn cả hai nhỏ dần...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top