Chương 69: Cưỡng ép
"Bùi trưởng quan, kỳ thực...anh thích tôi đúng không?"
***
Mạnh Như Tiền nhận lệnh xong lập tức bỏ hết công việc trong tay xuống, đầu tiên gọi liên lạc cho Bộ Ngu để anh chuẩn bị sẵn sàng, phòng khi Bùi Hành Ngộ còn sống nhưng bị thương cần người chữa trị. Sau đó, anh khẩn cấp triệu hồi Lạc Tân Dương và Doãn Thành, rồi chọn thêm vài người từ hạm đội đang có mặt tại Tử Vi Viện.
Tống Tư Thâm tuy còn nhỏ tuổi nhưng từ khi lên Tử Vi Viện đến nay luôn thể hiện rất tốt, Mạnh Như Tiền cân nhắc một lúc rồi cũng gọi cậu đi, cuối cùng giao phó lại cho Lâm Khai Tuế, "Tôi và Tư lệnh không có ở đây, an toàn của Tử Vi Viện tạm giao cho cậu."
Lâm Khai Tuế giơ tay chào theo nghi thức quân đội, "Xin ngài cứ yên tâm!"
Mạnh Như Tiền vỗ vai hắn, "Tốt, tôi đi đây."
Lâm Khai Tuế đứng nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, tạm biệt nhé, Mạnh hạm trưởng.
Mạnh Như Tiền từng lên không biết bao nhiêu chiến trường, trong Tử Vi Viện cũng coi như là một quân sư, lần này anh mang theo hai tổ cơ giáp hạng trung, lực phòng ngự tương đối ổn mà lại không đến mức phô trương rầm rộ.
Đám hải tặc không gian còn chưa biết chuyện của Bùi Hành Ngộ, nếu để chúng đánh hơi được thì mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát.
"Tiểu Tống, tôi gửi tọa độ rồi, đây là nơi thiết bị liên lạc của Tư lệnh và Cận Nhiên phát tín hiệu lần cuối." Mạnh Như Tiền vẫn đang cố gắng kết nối lại thiết bị của họ, nhưng liên tục thất bại.
Tống Tư Thâm gật đầu, "Rõ."
Cơ giáp lao vun vút trên hành lang không gian, trong lòng Mạnh Như Tiền chỉ thầm cầu nguyện: đừng xảy ra chuyện, làm ơn đừng xảy ra chuyện...
Lời cầu nguyện còn chưa dứt, sắp băng qua điểm dịch tiếp thì hệ thống cảnh báo trên cơ giáp bỗng vang lên — bị khóa bằng đường đạn đạo! Tống Tư Thâm phản xạ cực nhanh, bắn một quả pháo laser cắt ngang đường tên lửa, tránh né đầy linh hoạt.
"Ai?!"
Một giọng nói truyền qua máy truyền tin nội bộ, "Mạnh hạm trưởng, chạy nhanh thế làm gì? Nôn nóng đi tìm Bùi Hành Ngộ vậy sao?"
Mạnh Như Tiền nghe giọng là biết ngay — Lâm Khai Tuế! "Là cậu?! Cậu định làm cái gì?!"
Lâm Khai Tuế khẽ bật cười, "Còn chưa rõ ràng sao? Tôi nhận lệnh tới giết anh đấy, anh thật sự nghĩ mình còn có thể tìm được Bùi Hành Ngộ ư? Tỉnh lại đi, hắn chết chắc rồi."
Mạnh Như Tiền lập tức hiểu — Lâm Khai Tuế muốn tạo phản! Sắc mặt lạnh băng, "Cậu dám phản bội tổ chức?!"
"Phản bội?" Lâm Khai Tuế bật cười nhạt, "Trên không chính, dưới thuận. Tư lệnh của chúng ta không phải cũng phản loạn mà lên sao? Năm xưa hại chết bao nhiêu người trên tàu Thiên Kỷ, so với hắn thì tôi tính là cái thá gì."
Mạnh Như Tiền tức đến phát run, "Cậu đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Tư lệnh đối xử với cậu thế nào, từng bước cất nhắc lên vị trí hôm nay, đặt biết bao kỳ vọng, giờ cậu ấy sống chết chưa rõ mà cậu đã vội muốn cướp quyền!"
Lâm Khai Tuế cười lạnh, "Mạnh hạm trưởng, anh thật sự nghĩ hắn chân thành với tôi và anh à? Gì mà kỳ vọng? Nếu thật sự kỳ vọng thì đã chẳng thiên vị Cận Nhiên hết lần này đến lần khác! Còn anh, anh nghĩ hắn thật sự xem anh là người nhà ư? Anh mẹ nó chỉ là một con cờ thôi, bị người ta chơi như đồ chơi mà còn tưởng mình là tâm phúc của Bùi Hành Ngộ chắc."
Mạnh Như Tiền gầm lên, "Lâm Khai Tuế!"
"Đừng vội nổi giận với tôi, anh biết việc Bùi Hành Ngộ là omega không? Ha ha, một chỉ huy tối cao của Tử Vi Viện lại là omega đấy, không chỉ vậy, năm năm trước hắn đã kết hôn với Cận Nhiên rồi! Năng lực cái con khỉ, hắn chỉ bao che người của hắn thôi!"
Mạnh Như Tiền như bị sét đánh, loạng choạng lùi hai bước mới đứng vững, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tống Tư Thâm nghiêng đầu nhìn y một cái, rồi lại quay về theo dõi phương hướng cơ giáp của Lâm Khai Tuế.
Lâm Khai Tuế càng nói càng hăng, bao nỗi bất mãn, oán hận chất chứa bấy lâu tuôn trào như vỡ đê, chẳng cần giữ kẽ gì nữa, "Anh không biết đúng không? Anh tưởng mình trung thành tận tụy, còn hắn thì sao? Hắn cái gì cũng kể cho Bộ Ngu, mà không hề nói với anh! Anh chỉ là con tốt thí thôi!"
Mạnh Như Tiền nghiến chặt răng, "Nói bậy! Loại chuyện này có thể bịa đặt sao? Omega thì không thể vào quân đội sao!"
"Nói bậy? Tôi có ghi âm, anh muốn nghe không? Lần trước xuất quân, Bùi Hành Ngộ mang theo Cận Nhiên và Bộ Ngu chứ đâu có mang theo anh."
Nói tới đây, Lâm Khai Tuế như hoàn toàn mất khống chế, ngữ khí đầy cay độc.
"Một tư lệnh mà ai ai kính nể lại là omega! Không biết sau lưng có bị Cận Nhiên đè ra chơi chưa, à mà Cận Nhiên mới tới gần đây thôi, trước đó thì sao? Trong Tử Vi Viện toàn alpha, đến kỳ phát tình rồi thì tìm ai chơi nữa? Có khi nào tìm đến anh không? Ha ha, thật không ngờ cái tên lãnh đạm cấm dục như vậy lại là một omega phát tình điên cuồng."
"Câm miệng cho tôi!" Mạnh Như Tiền rống lên giận dữ, "Tống Tư Thâm! Đừng để hắn ở đây bôi nhọ Tư lệnh, phá rối lòng quân!"
Tống Tư Thâm gật đầu, đường đạn đạo sớm đã khóa thẳng vào hướng của Lâm Khai Tuế, không chút do dự — "Ầm!" — một phát pháo pha bắn thẳng tới!
Lâm Khai Tuế đã có chuẩn bị từ trước, vừa né vừa cười gằn, "Làm chó cho người ta mà còn làm vui như thế, Mạnh hạm trưởng, hay là anh làm chó cho tôi đi? Một alpha mà phải làm chó cho omega, không thấy nhục nhã ư?"
Mạnh Như Tiền thở dốc dữ dội, mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, hận không thể túm cổ Lâm Khai Tuế mà xé xác hắn ra, "Tư lệnh có những điều không muốn nói ra, chuyện đó đúng là khiến tôi từng oán trách cậu ấy không tin mình, nhưng tôi tin cậu ấy có nỗi khổ riêng."
Lâm Khai Tuế bật cười khinh miệt, "Gì thế? Trung thành đến vậy, chẳng lẽ anh cũng từng đè anh ta?"
Mạnh Như Tiền tức đến bật cười, "Mồm cậu đúng là dơ dáy, chứ cậu không phải do omega sinh ra? Omega thì sao? Một giới tính thôi mà cũng khiến cậu thấy mình cao hơn người ta một bậc à? Cái loại phế vật như cậu, có sống thêm vạn năm cũng không bằng một đầu ngón tay của Tư lệnh! Đừng dùng cái đầu bẩn thỉu của cậu để đo lòng người khác! Tư lệnh vừa gặp chuyện cậu đã tạo phản, thứ sói mắt trắng, cậu mà cũng đòi làm chỉ huy? Tôi nói cho cậu biết, Lâm Khai Tuế, cái thứ rác rưởi như cậu có làm Tư lệnh cũng không ai nghe cậu đâu, nhìn cậu là thấy buồn nôn."
Lâm Khai Tuế giận dữ gào lên, "Anh nói cái gì?!"
"Không nghe rõ hả?" Mạnh Như Tiền vốn là người nói nhiều, vì lo cho Bùi Hành Ngộ mà nén giận mãi không phát tiết, giờ trong ngoài đều có kẻ địch, hậu phương lại còn bị phỏng tay, tức đến bốc hỏa.
"Tôi nói cậu là đồ phế vật! Tư lệnh giao quyền chỉ huy cho Cận Nhiên thì sao? Cậu ta có bản lĩnh! Cậu thì sợ trách nhiệm không dám nhận, lại còn ghen tị với việc cậu ta được Tư lệnh trọng dụng. Thế nào, tốt đẹp gì cũng phải để cậu hưởng hết à? Cậu nghĩ mình là con rơi bị Thượng Đế bỏ quên chắc? Ngồi đó chờ thừa kế thiên hạ? Đỡ phải đọc tiểu thuyết nữa đi, đầu óc bị gió lọt thì lấy keo rán lại đi, cái loại đê tiện như cậu cũng đòi cướp quyền, biến con mẹ nó đi!"
Nói xong một tràng, Mạnh Như Tiền vỗ vỗ ngực thở phào, "Ôi, dễ chịu hơn rồi."
Tống Tư Thâm trố mắt nhìn Mạnh hạm trưởng vốn điềm đạm ôn hòa lại có thể chửi người sảng khoái đến vậy, trong lòng thầm nghĩ: hóa ra Mạnh hạm trưởng còn biết... xả vai thế này.
"Nhưng mà... Mạnh hạm trưởng, chúng ta vẫn đang giao chiến." Tống Tư Thâm nhắc.
Mạnh Như Tiền phẩy tay, "Giao chiến thì sao? Tôi không tin tôi lại đánh thua cái đồ phế vật đó, nghe tôi chỉ huy!"
Tống Tư Thâm rụt cổ lại theo phản xạ.
Mạnh Như Tiền vỗ vai cậu, "Chàng trai trẻ, cái chết có lúc nặng như Thái Sơn, có lúc cũng nhẹ như lông hồng. Đã lên Tử Vi Viện thì không được chết một cách uổng phí, hiểu không!"
Tống Tư Thâm trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu, "Hiểu rồi."
"Giỏi lắm! Có chết thì mười tám năm sau, chúng ta lại quay về Tử Vi Viện!"
Nói xong, Mạnh Như Tiền như trút được gánh nặng đè nén trong lòng bấy lâu, thực ra dạo gần đây anh cũng hay nghĩ, chẳng lẽ Bùi Hành Ngộ thật sự không tin mình, rõ ràng mọi chuyện đều kể cho Bộ Ngu và Cận Nhiên mà chẳng bao giờ nói với anh, nhiều lần khiến anh thấy không cam lòng.
Nhưng khi điều đó bị người ta cố tình lôi ra chất vấn, anh lại bỗng thông suốt. So với người khác, anh đã được Tư lệnh trao rất nhiều niềm tin rồi. Bùi Hành Ngộ trên vai gánh biết bao nhiêu chuyện, không chịu nói chẳng qua vì không muốn liên lụy ai.
Tính Bùi Hành Ngộ là vậy, thà một mình rách nát vẫn muốn che chắn cho người khác khỏi gió mưa, nếu không đến đường cùng thì tuyệt đối sẽ không kéo ai xuống vũng bùn cùng mình.
Giờ thì anh cuối cùng đã hiểu vì sao — thân phận omega là chuyện có thể bị đưa ra tòa án quân sự, càng nhiều người biết càng nguy hiểm.
Tư lệnh bao dung với Cận Nhiên cũng không phải vì cậu ta là chồng anh, mà là vì cậu ta là nhân tố tối quan trọng giúp giữ kín bí mật về thân phận omega, không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Giữ bí mật cũng có nghĩa là phải gánh vác những nỗi khổ không ai chia sẻ được.
Lâm Khai Tuế không nói thêm gì, "Cố chấp cứng đầu, vậy thì để tôi tiễn anh đi gặp Bùi Hành Ngộ! Toàn lực tấn công, không để ai sống sót!"
**
Một thanh niên trẻ bước ra từ căn phòng bên cạnh, khom lưng kính cẩn, "Phương Chí Hành bề ngoài sai Mạnh Như Tiền đi tìm Bùi Hành Ngộ, nhưng thực chất là muốn ám sát, Tả Phục và Liên Kính Phong đã xúi giục Lâm Khai Tuế tạo phản, thuộc hạ đoán lần này Bùi Hành Ngộ lành ít dữ nhiều, cho dù có trở về Tử Vi Viện thì cũng khó mà giành lại quyền chỉ huy."
Hoàng Tuyền khẽ cười, "Tôi nói cậu ta có thể."
**
Bùi Hành Ngộ trằn trọc cả đêm, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện người đàn ông thần bí kia đã nói — Cận Nhiên và Bùi Yên là hai người duy nhất còn giữ được hình dạng con người, nói cách khác thì... hắn vốn dĩ không còn là người hoàn chỉnh nữa.
Bệnh tình của Bùi Yên khá rõ ràng, còn Cận Nhiên thì hầu như chẳng biểu hiện gì bất thường.
"Cận Nhiên, cậu có từng thấy cơ thể mình cực kỳ khó chịu chưa, kiểu như... mất kiểm soát hoàn toàn, không phải trong kỳ phát tình ấy." Bùi Hành Ngộ hỏi.
Cận Nhiên nghĩ ngợi một lúc, "Lòng chiếm hữu với anh thì có tính không? Thật ra tôi biết Bộ Ngu không có ý gì với anh, anh với anh ta cũng không có tình cảm, nhưng chỉ cần thấy hai người thân thiết là tôi lại muốn... làm anh, thế có tính không?"
Bùi Hành Ngộ bị câu đó làm nghẹn một lúc, "...Không tính!"
Cận Nhiên nhìn tai anh hơi đỏ lên, lại nói, "Vậy cái đó gọi là gì?"
Bùi Hành Ngộ cau mày, "Cái đó gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Cận Nhiên lắc đầu, "Sai rồi, cái đó gọi là thích anh."
Bùi Hành Ngộ bất lực trừng hắn, nghiêm túc nói, "Cận Nhiên, chúng ta lập giao ước, ba điều."
"Mười điều cũng được, anh nói gì tôi nghe đấy."
"Được, vậy mười điều. Sau khi về lại Tử Vi Viện, không được hôn tôi, không được ôm tôi, cậu thích nấu ăn thì cứ nấu nhưng không được đút tôi ăn, lúc có người khác thì phải nói năng chừng mực, tôi đồng ý không ly hôn nhưng không có nghĩa là chúng ta phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, gặp Bộ Ngu hay ai khác thì không được ghen bậy, gặp chuyện thì không được làm—ưm!"
Bùi Hành Ngộ bị ngắt lời một cách thô bạo, hai mắt mở to nhìn Cận Nhiên áp sát ngay trước mặt, nhất thời bị dọa đến há miệng, phản ứng chậm một chút liền bị Cận Nhiên đưa lưỡi vào quấn lấy, đầu lưỡi mềm mại va chạm, từng chút bị mút lấy.
Gốc lưỡi tê rần khiến anh tiết nước bọt, bị Cận Nhiên nuốt đi rồi lại đẩy ngược vào, bị hắn giữ cằm chẳng thể thoát được, cuối cùng chỉ đành nuốt xuống. Đến lúc định giãy ra thì đã không kịp nữa rồi.
Cận Nhiên thiết lập chế độ lái tự động, đè anh lên bàn điều khiển mà hôn cho thỏa thích, cắn nuốt triền miên rồi mới buông ra, áp lên trán anh khẽ nói, "Về Tử Vi Viện rồi thì không được hôn, vậy giờ hôn một cái không tính là quá đáng chứ?"
Bùi Hành Ngộ tức đến nghẹn lời, "Cậu thấy không quá đáng thật à?!"
"Không quá mà." Cận Nhiên nheo mắt cười, lại cúi đầu muốn hôn tiếp, Bùi Hành Ngộ nghiêng mặt né đi, lại bị hắn cắn nhẹ lên cổ.
"Không được cắn, sẽ để lại dấu!" Bùi Hành Ngộ mắng nhỏ.
Cận Nhiên "ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn thả răng ra, Bùi Hành Ngộ còn chưa kịp thở phào thì lại mở to mắt, hắn đổi sang liếm!
Từng chút từng chút, giống như một con chó to đang cẩn thận liếm cổ anh, khiến anh lạnh sống lưng.
"Anh biết không? Lần đầu anh dạy tôi cách kiểm soát pheromone, tôi đã muốn đè anh lên bàn điều khiển rồi, để anh cắn chặt môi nhịn tiếng rên rỉ không dám để người khác nghe, còn phải vừa chỉ huy tác chiến vừa phải cắn răng chịu đựng mà bảo tôi đừng nhúc nhích, nhưng càng thế tôi lại càng muốn dày vò anh, muốn nhìn anh mềm nhũn van xin tôi tha cho, chờ chỉ huy xong rồi tính."
Tai Bùi Hành Ngộ đỏ bừng, giơ tay tát hắn một cái, "Lưu manh!"
Cận Nhiên ngẩn ra một giây, rồi lại hung hăng hôn xuống lần nữa, mạnh hơn, dữ dội hơn, cắn mút môi anh, ngấu nghiến nuốt lấy, mười ngón tay siết chặt tay đan vào nhau.
"Tôi nói mười điều là anh thật sự muốn mười điều? Đừng nhiều như vậy, ba điều là đủ rồi."
Bùi Hành Ngộ vất vả mới né được nụ hôn, vừa thở gấp vừa nói, "Cậu nghe lọt được cái nào? Tôi nói không ly hôn không có nghĩa là cậu là chồng tôi, cái này gọi là cưỡng ép trong hôn nhân có biết không hả?"
Cận Nhiên buông một tay, miết đôi môi đỏ bừng của anh, khẽ cười, "Nếu không phải sợ anh ấm ức, tôi còn muốn... cưỡng cái khác, đừng khích tôi."
Bùi Hành Ngộ cảm thấy cảm giác nơi môi không đúng, nhìn thấy chiếc găng tay đen của hắn, nhất thời lại mềm lòng, cố nén mà nói, "Đồ chó điên cậu, đã tiêm vắc-xin chưa?!"
Cận Nhiên cúi đầu, tay trượt xuống dưới eo anh điểm nhẹ một cái, "Chưa tiêm, anh cho tôi nếm chút vắc-xin được không?"
Bùi Hành Ngộ dù chậm hiểu chuyện tình cảm, nhưng nói bậy thì vẫn hiểu được, lập tức giơ chân đạp hắn, "Cút."
"Không có ga trải giường, cút không được." Cận Nhiên mặt dày ôm lấy anh, dụi dụi trong hõm cổ anh, rồi lại nói, "Ba điều thì ba điều, trước mặt người khác tôi sẽ giữ thể diện cho anh, nghe lệnh, chấp hành, anh cấm thì tôi không làm."
Bùi Hành Ngộ "ừ" một tiếng.
"Nhưng lúc riêng tư thì không được, không ly hôn nghĩa là không ghét tôi, hôn là cách cần thiết để vun đắp tình cảm để anh sớm thích tôi hơn, tôi đành chịu thiệt một chút, siêng năng hôn hít ôm ấp anh."
Bùi Hành Ngộ bị logic lộn ngược của hắn làm cho đau đầu, "Được rồi, cút đi."
"Không cút, về Tử Vi Viện là không được ôm nữa, giờ phải ôm bù, vợ ơi pheromone của anh ngọt quá, cho tôi cắn một cái được không?"
Cận Nhiên dụi đầu tới gần tuyến thể của anh, liếm nhẹ một cái như xin phép.
"Không được."
"Một miếng thôi, tôi sẽ cắn nhẹ, không đau đâu."
Bùi Hành Ngộ thấy hắn càng lúc càng quá đáng, nhân lúc hắn không để ý liền kéo mạnh tay, ấn ngược hắn lên bàn điều khiển, tay siết cổ, giọng trầm xuống quát, "Cậu hết thuốc chữa!"
Cận Nhiên cũng không phản kháng, để mặc anh siết cổ, "Bùi trưởng quan, kỳ thực... anh thích tôi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top