Chương 55

Edit + Beta: Lùn

Tần Ngụy Vũ mang văn kiện đến phòng nghỉ phê duyệt, canh giữ bên cạnh sô pha, Kỷ Chi Nam vừa tỉnh lại, hắn liền phát hiện.

Mắt Kỷ Chi Nam sưng lên, không mở ra nổi, ý thức sau khi trở về đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay sờ đến cánh tay Tần Ngụy Vũ, híp mắt nhìn nửa ngày thấy rõ mặt hắn, thở ra một hơi mới buông xuống.

Tần Ngụy Vũ nắm tay cậu, ôn nhu nói: "Thế nào, có khó chịu không? Em có muốn uống nước không? ”

Kỷ Chi Nam gật đầu, Tần Ngụy Vũ bưng nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh cho cậu, cậu nhất định phải tự mình uống, cầm ly uống một ngụm liếc mắt nhìn Tần Ngụy Vũ, giống như một con vật nhỏ khẩn trương hề hề.

Tần Ngụy Vũ vừa đứng lên, cậu cũng động theo, cũng muốn đứng lên, Tần Ngụy Vũ vỗ vỗ tay cậu: "Đi lấy thức ăn cho em, ngay cửa.”

Tần Ngụy Vũ không muốn để người khác nhìn thấy Kỷ Chi Nam ở đây, để tránh gây ra xôn xao. Hắn cầm thức ăn trợ lý mua về đi vào, thấy Kỷ Chi Nam duỗi cổ về phía cửa, khó có được đem ánh mắt đặt trên người hắn chứ không phải thức ăn trong tay hắn.

Tần Ngụy Vũ mở bánh ngọt ra, dùng thìa cho cậu ăn. Kỷ Chi Nam lúc này không đẩy ra, ngoan ngoãn cho hắn đút, mí mắt rũ xuống, lông mi dài dính thành từng cụm từng cụm, vừa rồi Tần Ngụy Vũ sợ kinh động cậu, không dám cẩn thận lau.

Ăn được một nửa, Tần Ngụy Vũ nói: "Trợ lý của em đã gọi điện thoại, tôi nói với cô ấy em không sao, thuận tiện để cô ấy giúp em xin nghỉ đến ngày mốt. ”

Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Ngày mai tôi sẽ trở về." Suy nghĩ một chút rồi nói, "Không, tối nay. ”

"Về nhà ở một đêm đi." Tần Ngụy Vũ nói.

Kỷ Chi Nam không ngẩng đầu lên: "Trở về làm gì... Tôi vẫn còn một bộ phim lớn để quay. ”

Tần Ngụy Vũ giơ tay giúp cậu lau sạch kem trên khóe miệng: "Hôm nay xảy ra chuyện, tôi sợ chờ một mình. ”

Kỷ Chi Nam nuốt một miếng bánh ngọt ngào và nói: "Công việc của tôi rất quan trọng. ”

Tần Ngụy Vũ bỗng nhiên nghĩ đến tiểu tử này nói công việc chính là toàn bộ của cậu, hỏi: "Em có thể vì tôi mà bỏ lại công việc, có phải đại biểu hiện tại tôi cũng có thể chiếm một chỗ không? ”

Lông mi Kỷ Chi Nam run rẩy, trả lời câu hỏi: "Công việc của tôi sao có thể so sánh với anh. ”

Tần Ngụy Vũ lại múc một thìa bánh ngọt đưa đến bên miệng cậu: "Công ty này cũng là của em, tôi phải giúp em quản lý nó. ”

Buổi chiều, người gây sự bên ngoài được sơ tán sạch sẽ, tất cả nhân viên trên dưới tòa nhà Hoa Thịnh đều nhận được một phần trà sữa và bánh ngọt làm trà chiều, mọi người đều kinh ngạc, tổng giám đốc mới cũng không phải là người săn sóc như vậy?

Trợ lý cô nương lên lầu đưa văn kiện, bát quái đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc thò đầu dò xét, Tần Ngụy Vũ không cho cô đưa vào cửa, tự mình ra lấy. Trợ lý thay mặt nhân viên bày tỏ lòng biết ơn đối với trà chiều, Tần Ngụy Vũ lật tài liệu ở cửa vừa nói: "Không phải tôi mời. ”

Trợ lý hiểu như không hiểu chớp chớp mắt, bộ dáng cầu tri như khát.

Tần Ngụy Vũ hiếm khi lộ mặt tươi cười trước mặt nhân viên, hòa mặt vui vẻ nói: "Là ông chủ các cô. ”

Vào buổi tối, tất cả nhân viên đã có thể tan làm sớm hơn nửa giờ vì tai nạn ban ngày.

Tần Ngụy Vũ dẫn Kỷ Chi Nam đi thang máy chuyên dụng xuống lầu, đưa cho cậu một tấm thẻ thang máy, nói sau này tới tìm hắn trực tiếp đi lên.

Trên mặt Kỷ Chi Nam nhàn nhạt, chỉ nhận thẻ nhét vào túi, buổi tối ăn cơm xong, trước tiên tìm một cái túi ra, đem tấm thẻ kia bỏ vào trong túi khóa kéo.

Tần Ngụy Vũ gõ cửa phòng hỏi cậu có muốn đi ra ngoài tản bộ hay không, hôm nay Kỷ Chi Nam ăn nhiều, đang có ý này.

Đi bộ trên con đường yên tĩnh một lúc, cậu nhớ lại đây là lần đầu tiên cả hai đi dạo cùng nhau trong khu phố. Trong tiểu khu cây xanh rất tốt, đêm hè gió nhẹ nhàng thổi lên người, mang theo hương thơm của lá cây cỏ xanh, làm cho mệt mỏi ban ngày quét sạch không còn.

"Còn sợ sao?" Kỷ Chi Nam trầm mặc cả buổi chiều đột nhiên hỏi.

Tần Ngụy Vũ đi bên cạnh cậu: "Hiện tại không sợ. ”

Kỷ Chi Nam dừng lại dưới một gốc cây ngô đồng, ngửa đầu nhìn trời, Tần Ngụy Vũ lẳng lặng đi cùng, suy đoán hai người có phải là cùng một ngôi sao hay không.

"Còn báo thù sao?" Kỷ Chi Nam lại hỏi.

"Báo." Tần Ngụy Vũ chậm rãi nói, "Báo thù em bỏ lại tôi một mình. ”

Ngón tay Kỷ Chi Nam rủ xuống bên cạnh giật giật.

Tần Ngụy Vũ suy tư: "Phạt em cái gì thì tốt… Phạt em cả đời này bên cạnh tôi, không được rời đi. ”

Kỷ Chi Nam nghe được có chút tức giận, nghĩ thầm làm sao lại thành sai lầm của tôi? Người này vẫn bá đạo mấy năm như một.

Vành tai cậu nóng lên, may mắn ánh trăng đang yếu, nhìn không rõ ràng, xoay người liền bước nhanh về phía trước, Tần Ngụy Vũ không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Lại hội ngộ tiểu bảo vệ lái xe tuần tra, anh ta vẫn nhiệt tình như lửa đốt, từ xa liền phất tay chào hỏi Tần Ngụy Vũ: "Tần tiên sinh, ra ngoài tản bộ à? ”

Xe chạy tới gần mới chú ý tới người phía trước Tần Ngụy Vũ đang vùi đầu đi là Kỷ Chi Nam, ánh mắt tiểu bảo vệ đều sắp dính vào người cậu, ngoài miệng còn không quên ngốc nghếch đáp lời Tần Ngụy Vũ: "Dỗ được vợ bảo bối của ngài về nhà sao? ”

Tần Ngụy Vũ: "Về nhà, nhưng vẫn chưa dỗ được. ”

"Vậy ngài càng thêm ra sức, mẹ tôi nói chỉ có nam nhân không đủ cố gắng, không có dỗ vợ không được."

Tần Ngụy Vũ cười cười: "Mượn lời cát của ngài. ”

Kỷ Chi Nam đỏ mặt chạy về nhà, dì cho rằng cậu nóng, hỏi cậu có muốn uống nước chua hay không, Kỷ Chi Nam gọi một ly, nhanh chóng chạy lên lầu, vào trong phòng đóng cửa lại.

Tắm rửa xong uống nước xong, một mình nhàm chán, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn nửa ngày cũng không sáng, đã sớm hết pin.

Kỷ Chi Nam mở cửa, trước tiên vươn đầu nhìn trái nhìn trái phải, trên lối đi không có ai, Tần Ngụy Vũ hẳn là đang ở thư phòng. Cậu lặng lẽ mò tới phòng khách, vừa mới rút bộ sạc ở đầu giường xuống, chợt nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, đèn của cậu cũng không bật, giống như kẻ trộm muốn tìm một chỗ trốn đi, hoảng hốt không chọn đường chân đập vào chân giường, không nhịn được kêu lên một tiếng "A", triệt để bại lộ.

Tần Ngụy Vũ bật đèn lên, vừa tức giận vừa buồn cười đỡ người từ trên mặt đất dậy: "Muốn sạc pin? Không phải chỉ cần gửi cho tôi một tin nhắn là được rồi sao?”

Kỷ Chi Nam quay mặt ra, lúc này càng không muốn nhìn thấy hắn nữa, cũng không muốn để hắn dỗ dành.

Tần Ngụy Vũ ấn bả vai Kỷ Chi Nam cho cậu ngồi trên giường, tự mình ngồi xổm xuống nhìn bắp chân cậu, dập đỏ một mảng, nhìn không có việc gì, tiến lại gần thổi hai cái, hỏi: "Có đau không? ”

Kỷ Chi Nam cảm thấy ngứa ngáy, chân không có chỗ để lui, đành phải rụt cổ, sau đó lắc đầu: "Không phải anh không thích nhắn tin sao? ”

Tần Ngụy Vũ sửng sốt một lát mới hiểu được câu hỏi trước kia hắn trả lời, nói: "Anh thích a. ”

Kỷ Chi Nam: "Anh không cần ủy khuất chính mình như vậy. ”

"Ủy khuất?" Tần Ngụy Vũ không rõ nguyên nhân, "Ủy khuất cái gì? ”

"Lừa tôi."

Trong lòng Tần Ngụy Vũ run lên, nhất thời tìm không được lời giải thích thích hợp, trực tiếp nói: "Không có, thật sự. ”

Hắn đều hận không thể móc trái tim ra, tiểu gia hỏa này vẫn là nghĩ đông nghĩ tây.

Kỷ Chi Nam còn cúi đầu, nhìn đầu gối của mình, nhỏ giọng nói: "Dỗ không phải là lừa sao? ”

Tần Ngụy Vũ thở dài một hơi: "Vậy thì khác. ”

Kỷ Chi Nam sờ sờ, tìm không thấy nút áo có thể nắm, không vui nói: "Chính là giống nhau. ”

Tần Ngụy Vũ đã lâu không thấy cậu tính tình trẻ con trước mặt mình, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, liền ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên cậu, đè lại bàn tay không có chỗ đặt của cậu, kiên nhẫn nói: "Không giống. Trước kia tên hỗn đản kia lừa gạt em, nhưng hắn đã chết…"

Kỷ Chi Nam nghe không được chữ "chết", lúc này ngắt lời: "Đừng nói nữa! " Cậu chỉ cần nghĩ đến tai nạn hôm nay cùng kiếp trước cơ hồ giống nhau, lòng bàn tay liền đổ mồ hôi, cả người phát run.

Tần Ngụy Vũ tự giác lỡ lời, đứng lên vỗ nhẹ lưng cậu trấn an nói: "Được rồi, không có việc gì, không phải tôi đang ở đây thật tốt sao? ”

Trong lòng Kỷ Chi Nam bốc lên, nóng nảy cần phát tiết khẩn cấp, cậu giơ tay túm lấy nút áo sơ mi Tần Ngụy Vũ, hung hăng vừa kéo vừa vặn, Tần Ngụy Vũ đưa cánh tay về phía trước tiện cho cậu vặn, mãi cho đến khi nút áo bị giày vò thoát tuyến, khó khăn lắm mới có thể bỏ qua.

Mang theo bộ sạc trở lại phòng ngủ, một tặng một đi kèm với một người sống lớn.

Kỷ Chi Nam không đuổi hắn đi, nằm sấp trên giường vừa sạc vừa lướt Weibo, Tần Ngụy Vũ nhìn cậu lúc này coi như bình tĩnh, thu dọn quần áo đi tắm rửa.

Tắm xong người còn ở đó, chỉ thay đổi tư thế nằm nghiêng. Tần Ngụy Vũ lấy sữa cho cậu, Kỷ Chi Nam nhíu mày nói vừa uống canh chua căng bụng, không muốn uống, ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trước khi đi ngủ vẫn uống nửa chén mới nằm xuống.

Tần Ngụy Vũ tắt đèn, rón rén bò lên giường, chuẩn bị tâm lý bị một cước đá xuống, kết quả Kỷ Chi Nam không có động tác, an tĩnh như đang ngủ.

Nương theo ánh trăng bên ngoài, Tần Ngụy Vũ thấy ánh mắt Kỷ Chi Nam còn mở to, sáng lấp lánh lóe lên thủy quang.

Đợi hồi lâu, cậu mới mở miệng nói chuyện.

"Khi đó... Có sợ không? ”

Tần Ngụy Vũ đoán cậu nói hẳn là kiếp trước chết, người ở trong bóng đêm, tựa hồ càng dễ dàng đối mặt cùng thẳng thắn.

Tần Ngụy Vũ nói: "Không sợ. ”

"Gạt người." Kỷ Chi Nam nghĩ đến lúc mình rơi xuống hồ sợ chết, nhưng so sánh cậu càng sợ người kia gặp nguy hiểm.

Tần Ngụy Vũ khẽ cười. Trải qua chuyện hôm nay, tiểu tử kia ở trước mặt hắn ngay cả che dấu cũng lười, thì ra mình ở trong mắt cậu chính là một đại lừa đảo thập ác bất xá.

Mặc dù vậy, hắn nói, "Thực sự, đó là một tai nạn, không kịp sợ hãi."

Kỷ Chi Nam chớp chớp mắt, không hỏi kỹ nữa.

Tần Ngụy Vũ tiếp tục nói: "Đại khái là ông trời nhìn không nổi, giúp tôi một phen. ”

Kỷ Chi Nam xoay người quay lưng về phía hắn, dùng hành động tỏ vẻ không muốn nghe nữa.

Tần Ngụy Vũ liền không nói gì nữa, cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Kỷ Chi Nam vẫn dậy sớm trở về đoàn làm phim.

Cậu xiêu vẹo trên ghế phụ quẹt điện thoại di động, hôm qua nhìn thấy trên Weibo có paparazzi nói tự mình rời khỏi đoàn làm phim dẫn đến việc quay phim bị gián đoạn, mấy tài khoản chuyển tiếp cố gắng xào nấu chuyện này lên, hôm nay vừa nhìn đã biến mất, đừng nói là không lên hot search, tìm kiếm trong thanh tìm kiếm cũng không tìm được Weibo tương ứng.

Cậu buông điện thoại xuống, nhìn thoáng qua Tần Ngụy Vũ đang lái xe, Tần Ngụy Vũ cũng nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao vậy? ”

Kỷ Chi Nam lắc đầu không muốn trả lời nữa. Còn ai khác ngoài hắn?

Người hâm mộ cũng không coi trọng tin tức này, các nàng rõ ràng, Kỷ Chi Nam chuyên nghiệp như vậy, cơm tối không ăn cũng phải đúng giờ phát sóng trực tiếp, cho dù rời khỏi tổ cũng nhất định là bởi vì có việc gấp, những tiểu nhân nham hiểm này đừng mơ tưởng hắt nước bẩn lên người bảo bối của tôi!

Nhưng mà các cô gái quay đầu lại bắt đầu tò mò, trong ảnh Kỷ Chi Nam hành sắc vội vàng, khẩu trang cũng không để ý đeo, chuyện gì vội vàng thành như vậy?

Kỷ Chi Nam bây giờ rất coi trọng dư luận và danh tiếng, cho dù là kinh hãi một hồi, vẫn làm cho cậu có chút phong thanh hạc hạc. Thủ phạm ngồi ở bên cạnh, cậu hung dữ trừng mắt nhìn Tần Ngụy Vũ vài lần, Tần Ngụy Vũ không biết nguyên nhân, suy nghĩ một chút nói: "Không bằng trực tiếp mở miệng mắng tôi đi, đừng nghẹn hỏng. ”

Kỷ Chi Nam vui vẻ nghẹn, hiện tại cậu có thêm một thú vui, chỉ thích nhìn bộ dáng người nào đó không có biện pháp với cậu.

Lúc xuống xe ở địa phương, di chứng ngày hôm qua leo lên lầu, chân Kỷ Chi Nam mỏi nhừ không chịu nổi, ngồi hơn một tiếng đồng hồ lại đứng lên, chân vừa chạm đất liền nhũn ra, mỗi một bước đều là sẽ thở đau.

Tần Ngụy Vũ trước đó đã nghe từ trong miệng trợ lý nghe nói cậu từ tầng 1 trèo lên tầng 28, nhìn bộ dạng này của cậu vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, mắt thấy cách cửa trường quay phim còn có khoảng cách không ngắn, bốn phía không có người, hắn dứt khoát ngồi xổm xuống, lấy tư thế nhổ củ cải trên đất khô ôm người lên.

Kỷ Chi Nam sợ tới mức kêu lên một tiếng, nằm sấp trên vai Tần Ngụy Vũ múa chân: "Làm gì vậy? Thả tôi xuống! ”

Kỷ Chi Nam cao một mét tám, nhưng trên người gầy, khiêng lên cũng không quá tốn sức. Tần Ngụy Vũ vỗ mông cậu một cái: "Lại loạn động ôm em về nhà. ”

Hắn vốn luyến tiếc Kỷ Chi Nam trở về đoàn làm phim sớm như vậy, nếu không phải đã thề đem lời của lão bà làm thánh chỉ, Tần Ngụy Vũ hận không thể nhốt cậu ở nhà mới tốt.

Kỷ Chi Nam lập tức ngừng giãy giụa, cậu không hiểu sao cảm thấy Tần Ngụy Vũ nói ra liền làm được.

Tần Ngụy Vũ đi không tính là nhanh, vừa đi vừa nói chuyện với cậu: "Hôm qua hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy, hôm nay tôi có thể hỏi em một câu không? ”

Hai chân Kỷ Chi Nam lơ lửng trên không, giống như bị nắm lấy mệnh môn, nhìn mặt đất lay động như chết trở về nói: "Anh... Anh hỏi. ”

"Lúc đó, tại sao lại mang theo giấy chứng nhận kết hôn?"

Không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, Kỷ Chi Nam há mồm cứng lưỡi, tiếp theo trong lòng mơ hồ chua xót: "Theo... Ly hôn với anh. ”

Lúc ấy cậu quả thật tồn tại tâm tư như vậy, sau khi nhận được điện thoại của đại ca, thương tâm cùng phẫn nộ đồng loạt dâng trào trong lòng, lấy giấy chứng nhận kết hôn cất vào túi liền ra cửa, kết quả nửa đường liền cảm thấy mình làm nhiều việc này, ngốc đến buồn cười.

Hôn nhân là sợi xích cuối cùng trói hai người, cậu sao nỡ rời đi.

Tần Ngụy Vũ từ trong miệng cậu nghe được hai chữ "ly hôn", thân thể khẽ run rẩy.

Đến cửa buông người xuống, Kỷ Chi Nam kinh hồn chưa định vỗ ngực, vừa mới xuất hiện một chút chua xót cũng bị kinh hách này giày vò không còn.

Tần Ngụy Vũ lại ung dung, hô hấp cũng không loạn, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, khóe môi mím chặt.

Hắn nâng tay giúp Kỷ Chi Nam chỉnh tóc mai, ở bên tai cậu gằn từng chữ nói: "Hai chữ này, sau này nghĩ cũng không được nghĩ. ”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top