Chương 35+36
Chương 35 – Ăn sinh nhật.
Edit by Nhiên.
Đồng hồ điểm tới 11 giờ đúng, tiết học thứ tư đã bắt đầu rồi, bây giờ muốn lén lút rời đi cũng chạy không được. Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên chỉ có thể đợi đến môn sau. Tay Lâm Tiểu Bân nhanh như chớp bùng phát liên tục mười mấy cái sticker chúc Tiểu Nam Tử sinh nhật vui vẻ, lại oán hận vì sao không nói với cậu ta sớm hơn, ngay cả quà sinh nhật cho cậu nhóc cũng không chuẩn bị.
Tiểu Nam Tử : Tốt hơn để tiết sau đi, đừng nghịch di động nữa, không khéo bị thầy bắt được.
Đàn em 1: ......
Dao A Dao : Để cho bị túm đầu đến văn phòng, ngay cả cơm cậu cũng không kịp ăn.
Đàn em 1: .....
Cố Kỳ Nam nhìn trên người mình chỉ có quần áo ở nhà cộng với dép lê, liền nói : "Tôi về nhà đổi quần áo cái đã."
Triển Minh đi theo, cầm bài tập hè giúp cậu.
Cố Kỳ Nam nói liên miên, không ngừng cằn nhằn: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đáng lẽ ra tôi phải lên lớp. Tôi vốn muốn mời các cậu tới nhà cùng nhau tổ chức sinh nhật. Nhưng ba mẹ tôi nói là nếu đến nhà ăn sinh nhật thì đối với các cậu quá nhàm chán, còn nói chỉ có trẻ con mới tổ chức sinh nhật ở nhà, kêu tôi đến hôm đó mời các cậu ra ngoài ăn một bữa cơm. Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa từng mời bạn bè qua nhà ăn sinh nhật bao giờ. À, tiểu học đã từng có một lần. Nhưng không phải tôi mời mà là mẹ tôi mời, mời mấy bạn học cùng lớp. Thật sự rất nhàm chán, không vui vẻ chút nào, không biết còn tưởng tôi gọi bọn họ tới nhà chỉ để ăn bánh ngọt thôi chứ. Dần dần sau này này tôi chỉ tổ chức sinh nhật cùng ba mẹ thôi.
Triển Minh vẫn nghe cậu nói.
Hai ngày nay không được nghe Tiểu Nam Tử nói chuyện, cậu nói nhiều còn dông dài, lan man, thế mà hắn lại cảm thấy đứa trẻ này thực đáng yêu.
Rất đáng yêu, không phải là bình hoa vô vị.
Cố Kỳ Nam nhấn nút thang máy, trong thời gian chờ đợi tiếp tục nói: "Nhưng lần này tôi muốn mời các cậu tới nhà mừng sinh nhật..... không ngờ là trong nhà nhàm chán, không có gì để chơi cả."
Triển Minh duỗi tay xoa đầu cậu.
Cố Kỳ Nam cúi đầu lầu bầu: "Đừng có sờ, đầu con trai không thể tùy tiện xoa, nếu không nhất định sau này sẽ không cao lên được."
Triển Minh khẽ ho hai tiếng cố gắng che giấu tiếng cười, nhưng vẫn bị Cố Kỳ Nam thấy được. Cậu bất mãn mà nói : "Tôi đã cao lên 2cm rồi đó! Không tính mang giày thì giờ đã cao một mét bảy mươi !"
Triển Minh quàng lấy cổ cậu, kéo cậu vào trong thang máy, trả lời cho có lệ: "Đã biết đã biết, Tiểu Nam Tử của tôi cao lên không ít."
Nhưng cậu vẫn chỉ cao đến bả vai của Triển Minh.
Cố Kỳ Nam lầu bầu : "Cậu thật là cao..."
Cố Kỳ Nam ở lầu mười bảy, thang máy sạch sẽ, có thể nhìn ra được cơ sở vật chất được quản lý tốt. Không như chung cư của chú Triển Minh, cơ sở vật chất, hàng rào mái hiên đều phủ đầy rêu, không sạch sẽ.
Triển Minh thấy Cố Kỳ Nam nhập mật mã vào để mở cửa, sau đó nói với hắn: "Cậu vào đi Triển ca."
Cố Kỳ Nam ngồi ở cạnh kệ giày tìm hơn nửa ngày trời mới ra được một đôi dép lê, lúng túng nói: "Không biết cậu có thể mang dép lê hay không? Hay là nhỏ quá, không vừa? Tôi không biết dép lê dành cho khách để ở chỗ nào trong đây..."
Cố Kỳ Nam nói xong, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra : "Triển ca, cậu là bạn học đầu tiên đến nhà tôi từ hồi học tiểu học đến giờ!"
Triển Minh cố mang dép lê nhỏ hơn chân mình một số, nói: "Tôi cũng hiếm khi đến nhà người khác."
Triển Minh ít khi đến nhà bạn cùng lớp, có một lần đi đến nhà bạn học, đại khái là vào mùng một. Khi đó bà nội còn sống, luôn nói với hắn, đi tới nhà người ta phải biết lễ phép, không được tùy tiện động vào đồ người ta, có thể mời bạn học đến nhà chơi. Tuy rằng nhà nhỏ, có hơi cũ nhưng quét tước sạch sẽ, một hạt bụi cũng tìm không ra. Bà nội còn nấu đồ ăn ngon mời bạn học hắn cùng ăn, vài món điểm tâm nhỏ như chè đậu xanh, bánh bột lọc hình tam giác, hoặc là bánh quy nhỏ.
Bà nội đi rồi, về sau, hắn không có mời bạn học đến chơi nơi này, cũng không có qua nhà người khác.
Cố Kỳ Nam đã quên, tâm trạng vui vẻ hỏi: "Lần sau tôi có thể đến nhà cậu chơi không ?"
Triển Minh trầm mặc một lúc lâu, đủ để Cố Kỳ Nam nhớ ra hắn vốn đang ở nhờ nhà chú. hắn, vội vàng nói: "Tôi xin lỗi, tôi thật sự quên mất cậu đang ở nhà chú..."
"Không có việc gì" Triển Minh nói, "Chờ sau này tôi có phòng riêng, lúc đó sẽ mời cậu đến chơi."
Cố Kỳ Nam lại vui vẻ trở lại: "Được! Nhưng mà chờ đến bao giờ đây? Cậu còn phải học đại học, học xong phải đi làm việc, phòng ở thì thật đắt đỏ, phải mất bao lâu đây..."
Triển Minh chưa từng thảo luận vấn đề này với người khác, nhưng hắn thấy ánh mắt mong chờ của Cố Kỳ Nam, trong lòng cũng dâng lên một chút kỳ vọng.
"Trước thì có thể mua một cái phòng nhỏ, đã qua sử dụng, không cần phải ở trong thành phố, không ở khu gần trường học, như vậy sẽ rẻ hơn. Chờ khi tôi có đủ tiền, sẽ đổi cái khác lớn hơn."
Cố Kỳ Nam nghe cái hiểu cái không, đi vào bếp lấy cho Triển Minh một ly nước chanh mật ong mà mẹ cậu đã làm.
Cậu còn nhỏ, cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Triển Minh nhận lấy, cậu vào phòng thay quần áo.
Nhà của Cố Kỳ Nam rất lớn, phòng khách rộng mát, bên ngoài còn có một cái ban công khá lớn, trồng đủ loại hoa. Nhà bọn họ trang trí thật xinh đẹp ấm áp, chính là mời nhà thiết kế đến trang hoàng tỉ mỉ, quá mức xinh đẹp.
Lúc vừa mới biết Cố Kỳ Nam, Triển Minh chỉ biết, hắn và Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân đối với Cố Kỳ nam không phải là cùng một loại người.
Gia cảnh tốt đẹp, ba mẹ đều là người có tri thức, tài giỏi.
Cậu đến từ thành thị, chính là gia đình bậc trung lưu.
Bối cảnh của Nhất Trung không giống Thất Trung. Bối cảnh gia đình của một học sinh Nhất Trung không hề phù hợp với Thất Trung, ít nhất là so với đại bộ phận học sinh ở đây.
Chỗ của Thất Trung, nơi này là ngoại ô thành phố, dân cư khu vực này là đại đa số người từ ngoại ô thành phố hoặc là nông thôn, nhiều nhất là người ở trung tâm thành phố không mua nổi phòng, lui về ngoại ô ở cùng gia đình nhỏ.
Nếu không phải do Cố Kỳ Nam gặp rắc rối, hắn và Cố Kỳ Nam cũng không gặp mặt ở nơi này.
Hắn thích đánh nhau, vào đồn công an, đã từng bị giam giữ, chính là một tên côn đồ, đến từ tầng lớp thấp nhất ở thành thị này. So sánh với Cố Kỳ Nam lễ phép tốt bụng, học tập xuất chúng là kẻ trên trời người vực thẳm.
Cố Kỳ Nam đứng trong phòng nhô đầu ra, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Đột nhiên tôi nhớ đến, nhà cũ của cậu đâu? Cậu có thể qua kia ở mà! Dù sao cậu ở nhà cậu ăn cơm, bọn họ đối xử với cậu cũng không tốt."
"Cái nhà kia, chú tôi bán rồi."
Hắn chưa từng nói qua điều này, vì nói ra khá khó xử, nhưng đối với Tiểu Nam Tử, nói ra thật tự nhiên, trong lòng không có lấy một chút khó chịu nào.
Cố Kỳ nam nhảy ra, vẻ mặt khiếp sợ: "Dựa vào cái gì chứ?!"
Triển Minh cảm thấy điều này chẳng có gì khó hiểu, nhưng Cố Kỳ Nam khó mà hiểu được. Bởi vì cậu là một đứa trẻ lớn lên từ một gia đình hạnh phúc, không lo lắng chuyện tiền nong.
"Chú của tôi là người được ủy quyền, ông ta bán nhà đi, đổi thành một cái nhà lớn hơn." Triển Minh nói.
Triển Minh ngồi trên sô pha, Cố Kỳ Nam đứng ở trước mặt hắn, nhìn thấy hắn, thì thào mà nói: " Sao lại như thế..."
Vì sao lại không thể ?
Nhà chú hắn một nhà bốn miệng ăn, ban đầu ở trong phòng ở 60m vuông, chỉ có hai cái phòng nhỏ, chú hắn và em họ ở một gian, thím và chị họ ở một gian. Bởi vì không có phòng riêng nên em họ và chị họ quậy om sòm. Sau khi được thừa hưởng nhà, chú đã bán mất hai nhà, đổi một gian rộng 90 mét vuông có ba phòng.
Triển Minh theo chân họ chen chúc ở trong nhà, dù sao hắn cũng còn nhỏ, cũng không thể sống một mình.
Triển Minh đứng lên, quàng cổ Cố Kỳ Nam, dắt cậu đi ra ngoài, nói: "Cuộc sống xung quanh bảy điều, củi, gạo, du, diêm, tương, giấm chua, trà, đều mở miệng xin tiền, đây là sự thật. Cậu quản nhiều như vậy để làm gì?"
Cố Kỳ Nam đóng cửa, ngạc nhiên hỏi: "Triển ca, từ miệng cậu nghe được mấy thứ như củi gạo du diêm thật là kỳ lạ, người ngầu như cậu cũng quan tâm đến những thứ này sao ?"
Ngầu?
Không hề ngầu chút nào đâu .
Chỉ là vì tiền mà liều mạng thôi.
Triển Minh kéo cậu đến thang máy, hỏi: "Mấy giờ đến? Lâm Tiểu Bân với Ngô Uyên đã đi chưa ?"
Cố Kỳ Nam nhìn đồng hồ trên tay: "Tốt, thời gian vừa khít."
Cố Kỳ Nam bị Triển Minh một hai câu dẫn sang chủ đề khác, nhất thời quên mất mình đang định nói gì lúc nãy.
Bốn người gặp nhau đúng giờ, khoảng 12h trưa, không phải cuối tuần nên không không quá đông khách. Cố Kỳ Nam mời ba người cùng ăn, tự nướng tự ăn. Lâm Tiểu Bân là người thứ nhất đưa cả hai tay lên đồng ý.
Quán thịt nướng ở đây sớm đã cân nhắc kỹ lưỡng. Trong kế hoạch của Cố Kỳ Nam, cậu chính là muốn mời ba người đến ăn thịt nướng nhưng lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, cứ quấy rối cậu mãi, trong lòng không có tâm tình gì, ngay cả sinh nhật cũng quên mất. Nhưng đến khi Triển ca mang theo một hộp chè tứ quả đứng trước mặt cậu, tâm tình không tốt gì đó đều bị xua tan.
Sinh nhật tốt như thế đấy.
Tiệm thịt nướng trang hoàng đẹp lắm, người phục vụ dẫn bọn hắn tới bàn xong rời đi. Lâm Tiểu Bân kéo Ngô Uyên đi lấy thịt. Chỉ chốc lát hai người cầm trên tay bốn đĩa nào là thịt bò lớn, thịt ba chỉ, chân gà, tôm lớn trở lại. Buông xuống liền đi lấy thêm bốn đĩa đầy là thịt. Phục vụ đưa lên hai dĩa rau xanh đầy ụ, các loại đồ gia vị, còn ân cần hỏi bọn họ cần nướng giúp không.
Lâm Tiểu Bân xua tay nói không cần, người phục vụ đưa lên một bình nước ép dưa hấu lớn rồi rời đi.
Lâm Tiểu Bân líu ríu khen: "Phục vụ ở tiệm thịt nướng này thái độ phục vụ thật tốt. Tôi chưa thấy dịch vụ ở tiệm thịt nướng tự chọn nào tốt như vậy. Nhìn xem, chúng ta lấy nhiều thịt thế mà vẫn thân thiện như cũ.
Ngô Uyên dùng cái kẹp nhấc cục thịt ba chỉ lên, để vào vỉ nướng trên bàn, đánh giá: "Thịt ở đây xem chừng rất tươi, chất lượng không tồi, ở đây một người ăn thì trả bao nhiêu tiền ?"
Cố Kỳ Nam nhìn Triển Minh giúp cậu nướng thịt ba chỉ, một bên giục hắn nướng cánh gà, một bên lắc đầu: "Tôi không biết nữa, là mẹ tôi trả tiền trước rồi."
Lâm Tiểu Bân chợt cười: "Tiểu Nam Tử, cậu là học sinh tiểu học sao? Tiệm ăn này chắc cũng do mẹ cậu chọn?"
"Đúng vậy, mẹ tôi còn chọn vài tiệm khác nữa." Cố Kỳ Nam đưa đầu ngón tay lên, đếm:"Tiệm lẩu nè, tiệm sushi nè, trà bánh Quảng Đông, nhà hàng phương tây... Tôi thấy các cậu rất thích ăn thịt nướng, vì lần trước tôi thấy ở bãi biển nướng thịt, mọi người ăn thiệt là nhiều luôn."
Lâm Tiểu Bân gắp một miếng thịt ba chỉ, phủ một đống ớt và bột tiêu, cuốn cùng là rau xà lách, do quá cay nên liên tục lè lưỡi.
Ngô Uyên nhìn đến là cạn lời: "Bân, cậu có thể ăn như một người bình thường được không? Tém lại một chút được không?"
Lâm Tiểu Bân nhai hai cái đã nuốt hết, nói năng vô cùng uy vũ: "Tôi đang giúp chúng ta đấy chứ! Bữa ăn này tốn tiền lắm, tôi đang giúp Tiểu Nam Tử ăn cho hết đây này!"
Ngô Uyên chán ghét nhìn hắn: "Ăn chậm một chút, ăn nhiều như vậy, có ai hối cậu sao? Cậu xem Triển ca kìa, không ăn lấy ăn để như cậu, bình thản cuốn cho Tiểu Nam Tử một cái rồi mới ăn, đó mới là bạn tốt!"
Triển Minh chậm rãi đưa cuốn thịt cho Cố Kỳ Nam, rồi lại đưa tiếp.
Cố Kỳ Nam nhận lấy, cười hì hì nói: "Cám ơn Triển ca!"
Ăn xong rồi, Triển Minh lại đưa tiếp cho cậu.
Thấy thịt ba chỉ vừa chín tới, một bàn nướng mỡ sôi lên, tan ra còn đọng lại thì Cố Kỳ Nam đã hối thúc nướng chân gà. Hắn thì chờ đến lúc nướng xong chân gà, mới vội vàng ăn hai cái.
Lâm Tiểu Bân lắc đầu, lấy làm kỳ lạ: "Triển ca đây là tâm trạng gì thế?"
Triển Minh ngay cả một cái ánh mắt cũng chưa từng cho hắn, lạnh lùng nói: "Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nam Tử, không lo nướng thịt cho tốt, cậu trước liền lo ăn, ngay cả nước uống cũng không có, nhanh mà lấy cho Tiểu Nam Tử, cậu ấy muốn ăn cái gì thì hai người nhanh đi lấy cái đó."
Lâm Tiểu Bân làm một cái động tác phất tay áo, nói: "Tuân lệnh!"
Ngô Uyên cũng đáp: "Vâng!"
Thành công chọc cho Cố Kỳ Nam cười đến suýt ngất.
Từ quán thịt nướng đi ra đã muốn hai giờ hơn, Cố Kỳ nam cảm thấy khó mà tin được, vậy mà có thể ăn thịt nướng liên tục suốt hai tiếng.
"Tôi cảm thấy nếu khách hàng của tiệm đều là người như chúng ta, không sớm thì muộn cũng sẽ đóng cửa." Cô Kỳ Nam nói một cách nghiêm túc.
Ngô Uyên sửa lại: "Là khách hàng như Lâm Tiểu Bân mới khiến tiệm ăn đóng cửa."
Lâm Tiểu Bân bất lực: "Triển ca ăn nhiều hơn cả tôi, vì sao cậu không nói Triển ca?"
"Triển ca không có cái mỏ ăn như chim giống cậu!" Ngô Uyên nói.
Lâm Tiểu Bân xua tay: "Tôi nói hết nổi rồi, chuyện này nói sau đi, tôi đi nôn một trận đã."
Bên ngoài trung tâm thương mại vẫn còn thật sự náo nhiệt, bốn người thì không nghĩ đến việc ra ngoài phơi nắng, bàn bạc nửa ngày liền quyết định đi xem phim.
Tầng cao nhất trong này chính là rạp chiếu phim, bốn người ở ngoài đứng nghiên cứu nửa ngày rồi chọn một bộ phim đang hot hiện nay, ở rạp chiếu phim tiêu hao mấy giờ liền.
Thời điểm đi ra, Cố Kỳ Nam xem di động đã muốn 4 giờ hơn.
"Nhanh như vậy đã hết ngày." Cố Kỳ Nam không khỏi cảm thán.
Lâm Tiểu Bân quát to: "Mới có nửa ngày! Lúc này mới bốn giờ mà! Đi, đi chơi tiếp!"
Cố Kỳ Nam nghẹn họng nhìn trân trối.
Triển Minh cùng ba người thương lượng một hồi, quyết định đi về hồ ở công viên phía nam để chèo thuyền.
Không sai, chính là chèo thuyền.
Cố Kỳ Nam cảm thấy mình giống như bị các đại ca lôi kéo, bốn người mua vé rồi nhanh chóng đến hồ ở công viên phía nam.
Tuy đã bốn giờ nhưng ở công viên vẫn rất nóng, vừa thuê thuyền xong, bốn người toàn thân cao thấp đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngô Uyên cảm thán: "Tháng bảy còn chạy ra đây chèo thuyền, thật giống mấy tên ngốc."
Nhưng mà sau khi lên thuyền, phát hiện mặt hồ yên ả mát mẻ, gió nhẹ lướt qua, có phần thoải mái.
Bước lên tàu, bốn người giống như chạy xe đạp, chậm rãi đi, mặt hồ cũng chậm chạp rẽ ra, làn nước nhẹ động.
"Thuê một giờ chứ có ít đâu, có gì phải vội chứ." Lâm Tiểu Bân nói.
Tuy rằng trời nóng nhưng vẫn có không ít thuyền trên mặt hồ.
Ngô Uyên nói: "Sao vẫn có nhiều tên ngốc ra đây chơi thế?"
Cố Kỳ Nam cười hì hì : "Vui mà!"
Lâm Tiểu Bân thở dài: "Học sinh tiểu học thật dễ thỏa mãn quá. Đợt sinh nhật tôi, tôi đi karaoke hát cho đến sáng, Triển ca và tôi vừa say rượu vừa khoác lác , đây là thế giới của người trưởng thành."
Triển Minh nhắc nhở: "Là cậu say, không phải tôi."
Cố Kỳ Nam khó xử: "Ca hát thì có thể, nhưng tôi không uống rượu được."
"Đừng nghe cậu ta nói lung tung, không có đi ca hát." Triển Minh ở sau lưng cậu nói.
Lâm Tiểu Bân gật đầu: "Không đi karaoke, ngay cả tiệm ăn mẹ cậu cũng trả tiền trước, đi karaoke làm sao bây giờ? Cậu cũng chưa bao giờ đi karaoke đúng không?"
Cố Kỳ Nam gật đầu: "Chưa từng đi. Tôi không thích ca hát"
Ngô Uyên nói: "Lâm Tiểu Bân ngay cả quà còn chưa mua, cậu ta làm gì có mặt mũi để đi karaoke rống lên, đã ăn uống của cậu hết bao nhiêu là tiền rồi!"
Lâm Tiểu Bân mắng: "Ngô Uyên, cái đồ ngu ngốc này, làm như cậu có chuẩn bị quà không bằng."
"Có nha." Ngô Uyên ở phía trước chậm rãi nói, "Với tất cả sự chân thành, tôi hy vọng cậu sinh nhật vui vẻ."
" Đệt!" Lâm Tiểu Bân mắng.
Đang mắng hăng, đột nhiên Lâm Tiểu Bân ở trên mặt hồ lớn tiếng hát vang: "Happy birthday to you ~ Happy Birthday to you~"
Ngô Uyên tham gia thì không nói, ấy thế Triển Minh cũng mở miệng hát chung.
Người ở các thuyền xung quanh kinh ngạc nhìn bọn họ.Cố Kỳ Nam đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đừng hát nữa, đừng hát nữa, mọi người đang nhìn kìa..."
Nhưng Triển Minh và hai người khác cũng cứng đầu cố hát cho xong bài ca mừng sinh nhật.
Lâm Tiểu Bân còn lấy điện thoại ra quay lại.
Xém chút nữa rơi điện thoại xuống nước luôn rồi.
Hết chương 35.
Chương 36 – Dưới ánh đèn đường.
Edit by Dạ Lam.
Đạp thuyền cũng được một canh giờ*, cái bụng no căng của Lâm Tiểu Bân cũng tiêu hóa gần hết rồi. Ngô Uyên nhìn thời gian nói: "Cặp bờ đi, hết giờ rồi."
*1 canh giờ là khoảng 2 giờ.
Hơn năm giờ, mặt trời vẫn còn hơi nhỏ.
Bốn người lên bờ, Ngô Uyên nhận một cú điện thoại, nói: "À, cứ để tại quầy bán vé du thuyền ở Nam Hồ đi ạ."
"Có ai tới sao?" Cố Kỳ Nam hỏi.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân nháy mắt ra hiệu, nói: "Không, tôi chỉ đi lấy đồ, các cậu đi tìm một chỗ nào đó ngồi đợi tôi đi. Mua nước giùm tôi luôn, tôi muốn uống nước chanh ướp lạnh!"
Ba người đi về phía trước khoảng mấy chục mét, mua đồ uống ở quầy giải khát trong công viên, sau đó kiếm một cái chồi nghỉ mát nhỏ ngồi xuống.
Công viên Nam Hồ có lịch sử rất lâu đời, mấy năm gần đây cũng đã tu sửa qua một lần, bởi vậy du thuyền và chòi nghỉ mát trong công viên đều là đồ mới, khá sạch sẽ. Lâm Tiểu Bân vừa đi vào liền cười toe toét ngồi xuống.
Chòi nghỉ mát nằm bên cạnh một gốc cây đa lớn, tán cây cũng vừa đủ che lại ánh nắng từ mặt trời, nên bên trong cực kì mát mẻ.
Qua mấy phút, đột nhiên Lâm Tiểu Bân nghiêm túc nói: "Tiểu Nam Tử, tôi khuyên cậu nên nhắm mắt lại đi, bây giờ nhắm luôn."
Cố Kỳ Nam hơi sững sờ.
Không ngờ ngay cả Triển Minh cũng nói: "Nhắm lại đi, chỉ một lát thôi."
Bé ngoan Cố Kỳ Nam nhắm mắt lại, còn nghe thấy Lâm Tiểu Bân đang lảm nhảm cái gì đó.
"Này, cái gì vậy chứ, tôi kêu cậu nhắm mắt mà cậu không nghe, Triển ca nói một tiếng là cậu liền vâng lời,..."
Đột nhiên không còn âm thanh.
"Chúc Tiểu Nam Tử sinh nhật vui vẻ! Lúc nãy đã hát tiếng Trung rồi, bây giờ hát lại bằng tiếng Anh đi~ "
Cố Kỳ Nam mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Uyên cầm một cái bánh sinh nhật, trên mặt cắm cây nến "16" nữa. Lâm Tiểu Bân và Triển Minh đứng ở hai bên người cậu, ba người bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh.
"Happy birthday to you~Happy birthday to you~ "
Dù bận rộn trăm bề, nhưng Lâm Tiểu Bân vẫn muốn lấy điện thoại ra quay video lại.
"Được rồi, mau ước đi." Ngô Uyên đem bánh ngọt đặt trên bàn đá trong chòi nghỉ mát, "Ước xong rồi thì thổi nến."
Cố Kỳ Nam rất bất ngờ, vẫn còn đang trong trạng thái của người cõi trên, nhưng vẫn nhanh chóng nói điều ước rồi thổi nến.
Lâm Tiểu Bân cảm thán: "Đệt! Ban ngày cầm bánh kem đi mừng sinh nhật, còn ca hát, nhìn đần độn thật đấy!"
Triển Minh làm động tác kéo khóa miệng lại: "Ngậm miệng."
Lâm Tiểu Bân cúi chào: "Rõ!"
Cố Kỳ Nam rất cảm động, nhìn ba người Triển Minh, có rất nhiều rất nhiều cảm xúc.
Cậu đã từng xem bản thân mình là người thất bại nhất trên thế giới, ngay cả một người bạn cũng không có. Không cần nói đến bạn, ngay cả một bạn học có quan hệ tốt, có thể đứng ra vì cậu nói chuyện cũng không có. Có phải cậu làm người thật sự rất thất bại không, mới có nhiều người chán ghét cậu như vậy?
Triển Minh thấy mắt cậu bắt đầu ướt át, hoảng hốt nói: "Đừng khóc."
Lâm Tiểu Bân cũng hoang mang: "Cậu khóc, người qua đường còn cho rằng ba con sói to con chúng tôi bắt nạt con cừu con là cậu đấy! Cậu có thấy bảo vệ của công viên ở dưới cây đa kia không? Tôi nghi ngờ hắn đang báo cảnh sát đó!"
Cố Kỳ Nam bị chọc cười.
Ngô Uyên nói: "Cắt bánh ngọt đi, cho Lâm Tiểu Bân miếng lớn một chút, thồn vô họng nó cho nó câm nín."
Ngô Uyên đưa dao cắt bánh cho Cố Kỳ Nam.
Cố Kỳ Nam không cầm, sau đó lấy trong cặp mình ra một bịch khăn giấy ướt, phát cho mỗi người một tờ, lau sạch sẽ tay mình hai lần, sau đó mới cầm dao cắt bánh lên.
Triển Minh đã quen, tự giác lau tay.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân thì sững sờ, Cố Kỳ Nam nói: "Nhanh nhanh lau tay đi."
Lâm Tiểu Bân vừa lau vừa cảm thán: "Tiểu Nam Tử thật hiền lành, còn ở sạch, Triển ca rất thích kiểu bạn cùng bàn sạch sẽ như cậu đấy. "
Tiếp theo Lâm Tiểu Bân bắt đầu giảng giải chuyện Triển ca cho bạn cùng bàn một quyền chỉ vì ở méo có giữ vệ sinh gì cả, còn ném luôn cả cái bàn học đó đi.
Triển Minh: "... Đừng nói nữa."
Cố Kỳ Nam trợn mắt lên: "Thiệt hay giả? Triển ca có lúc sẽ tức giận như vậy sao?"
Lâm Tiểu Bân: "... Thật ra cậu hiểu lầm tính tình của Triển ca rồi?"
Cố Kỳ Nam dùng cái nĩa múc một miếng bánh ngọt, rất tự nhiên nói: "Tính tình Triển ca rất tốt!"
Ba người Triển Minh: "..."
Lâm Tiểu Bân: "Tại hạ bái phục!"
Bốn người ăn xong cái bánh mousse 6 inch*, được bỏ thêm chút mứt xoài cùng mùi bơ ngọt ngào thơm nức mũi. Hương bơ tràn ngập không khí sinh nhật, quyện cùng ánh tà dương vàng trong công viên Nam Hồ, tất cả đều được Cố Kỳ Nam lưu vào trong trí nhớ.
*6 icnh thi bằng khoảng 15,24 cm.
Thu dọn xong hộp bánh ngọt với mấy thứ rác linh tinh khác, bốn người phất tay bye bye, hẹn hè đi ra ngoài chơi chung, sau đó mỗi người một ngả mà về nhà.
Triển Minh đi cùng Cố Kỳ Nam lên xe buýt.
Mới vừa ra khỏi công viên, điện thoại di động của Triển Minh liền vang lên.
Điện thoại của Triển Minh là loại điện thoại cảm ứng giá rẻ, âm thanh bị rò rỉ nghiêm trọng. Hắn đã giảm âm lượng đến mức nhỏ rồi, nhưng người ở đầu bên kia luôn la lối rất lớn, mà đường ở ngoài rừng rập trong công viên lại rất yên tĩnh, Cố Kỳ Nam nghe rất rõ ràng.
"Giáo viên của mày gọi đến phê bình tao, nói mày chạy đi đâu, đi làm công hả? Vì làm công mà trốn học? Mày thiếu chút tiền này lắm sao? Nhà chúng tao không cho mày ăn cơm hả? !"
Triển Minh đưa điện thoại di động xa ra, cau mày.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã bắt đầu la lên vồ vập.
"Rốt cuộc lần trước ở trường mày nói với giáo viên cái gì? ! Lúc họp lại đến hỏi tao, tại sao cứ để mày đi làm công. Là sao, tao lấy tiền của mày? Hay tao ép mày đi kiếm tiền?"
Cố Kỳ Nam bị mấy câu hỏi khó chịu làm cho sợ ngây người.
Triển Minh lạnh lùng trả lời một câu: "Con không hề nói gì."
Không ngờ đối phương càng nổi giận thêm.
"Không hề nói gì? ! Không hề nói gì, vậy tại sao tất cả mọi người đều hỏi chuyện mày đi làm công hả? Lầu trên, lầu dưới, hàng xóm đều hỏi, giáo viên của mày cũng hỏi, ngay cả cậu ba mày cũng gọi điện thoại tới hỏi, ai cũng có bộ dạng giống như tao đang bắt nạt nghiền ép mày! Tao cũng không muốn nói quá mức khó nghe! Bà ngoại mày để lại cho mày bao nhiêu tiền, chỉ có trong lòng của mày mới biết!"
Triển Minh dừng bước, biểu cảm trên mặt biến mất, nhìn đặc biệt đáng sợ. Cố Kỳ Nam cảm giác được, tâm trạng Triển Minh đang trở nên rất kém.
"Để lại bao nhiêu tiền, không phải chú rõ nhất sao? Thẻ bị chú cầm đi, tiền cũng bị chú lấy." Triển Minh nói.
Cố Kỳ Nam nghi ngờ rằng mình nghe lầm.
"Chẳng lẽ bà ngoại mày chỉ để lại cho mày một tấm thẻ thôi sao? Ai mà biết được? Một bà già, không có tiêu dùng gì, tích trữ tiền lâu như vậy, mà chỉ hơn hai vạn? Tao không tin! Chị mày, em mày một phần cũng không có, dựa vào cái gì chỉ để lại cho một mình mày? Lão nhân gia* đã qua đời, tao không muốn nói những thứ này. Mày cũng đừng có đi ra bên ngoài nói lung tung, cũng đừng có ở bên ngoài làm công này nọ để người khác thấy rồi đánh giá, chỉ trích nhà chúng tao!"
*Chỉ ông cụ, bà cụ đã qua 70 tuổi.
Triển Minh hỏi: "Không đi làm công, các người cho tôi tiền đi học đại học sao?"
Bên kia gào thét: "Mày thì học trường đại học gì? Điểm của mày thì có thể đi học ở trường đại học nào? !"
Nói xong cúp điện thoại.
Triển Minh đứng yên tại ven đường thật lâu, lâu đến mức Cố Kỳ Nam muốn hỏi rằng có phải hắn đang khóc hay không.
Nhưng mà không có, Triển Minh cũng không biểu hiện gì, vẫn luôn trầm mặc, vẫn luôn cầm điện thoại di động.
Cố Kỳ Nam có hơi sợ sệt, tay cậu lôi kéo góc áo Triển Minh.
Triển Minh không có phản ứng.
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng gọi: "Triển ca..."
Triển Minh phục hồi lại tinh thần, nhìn Cố Kỳ Nam một chút, giống như mới phản ứng được mình đang đứng ở nơi nào. Hắn nhìn điện thoại di động của mình một chút, nhớ tới điện thoại di động của mình bị rò rĩ nghiêm trọng, hỏi: "Nghe được rồi à?"
Cố Kỳ Nam gật đầu, sau đó ý thức được đây là chuyện riêng tư của Triển Minh, nhanh chóng lắc đầu.
Triển Minh sờ đầu cậu, nói: "Đi thôi."
Cố Kỳ Nam đi theo phía sau Triển Minh, đi tới phía trước, cậu kéo góc áo Triển Minh, nói: "Triển ca, hay cậu tới nhà tôi đi! Tới nhà của tôi, mẹ tôi có một căn phòng cũ, bây giờ không có ai ở, tôi sẽ nói cho ba mẹ, chắc chắn họ sẽ đồng ý! Chỉ là cách trường có hơi xa..."
Không phải có hơi xa, mà là rất xa. Tàu điện ngầm không thể đến tận nơi, phải đổi sang xe buýt công cộng mới đến được.
Cố Kỳ Nam càng nói càng nhỏ, đột nhiên nhớ đến điều gì khác, lớn tiếng nói: "Cậu tới gần trường học thuê phòng ở đi, không muốn cậu ở với bọn họ, quá khinh người!"
Đột nhiên Triển Minh ngồi xổm xuống hàng rào ven đường, hai tay ôm đầu, uốn gối vùi đầu vào.
Cố Kỳ Nam sợ hết hồn, ngồi xổm xuống hỏi hắn: "Làm sao vậy? Triển ca, cậu thấy không thoải mái chỗ nào hả? !" Vừa hỏi vừa đưa tay sờ đầu của hắn, sờ trán của hắn.
Triển Minh nắm lấy tay cậu, lôi nó chạm vào đầu hắn, giọng trầm thấp nói: "Tôi không sao, chỉ đang bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh?" Cố Kỳ Nam nghi ngờ.
"Nếu không bình tĩnh một chút, tôi sợ tôi sẽ lao vào phá hoại của công, đánh người." Triển Minh trầm giọng nói, đầu vẫn chôn ở giữa hai đầu gối.
Có thể Cố Kỳ Nam không cảm giác được cơn giận của hắn, chỉ cảm thấy nồng đậm bi thương cùng nản lòng.
Tay Cố Kỳ Nam vẫn luôn đặt trên đầu Triển Minh, nhẹ nhàng xoa.
Một lát sau, Triển Minh nói: "Cậu về nhà trước đi."
"Không muốn."
Triển Minh trầm mặc một hồi, vẫn không ngẩng đầu, nói: "Tôi chờ một chút sẽ ổn, cậu cứ về nhà trước."
"Không muốn."
"Ngày hôm nay thật vui vẻ, không nên vì tôi mà hỏng cả tâm tình." Triển Minh nói.
Cố Kỳ Nam cũng không biết chuyện gì xảy ra, trái tim vừa chua xót vừa đau lòng.
Triển ca giống như một con chó lớn không có nhà để về, chỉ có thể ngồi xổm ở trên phố lớn, không có chỗ nào có thể đi.
Lần đầu tiê Cố Kỳ Nam cảm thấy, nếu mình cũng có nhà thì tốt rồi, có thể dẫn Triển ca về nhà. Cậu có EQ hơi thấp, nhưng cũng biết Triển ca không thể cùng cậu trở về nhà ba mẹ cậu.
"Qua nhà tôi ở hai ngày đi." Cuối cùng Cố Kỳ Nam nói.
Triển Minh không trả lời.
Cố Kỳ Nam nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, không thèm để ý ánh mắt của người qua đường, dựa mặt mình vào bên trên.
"Tóc của cậu thật ngắn, đâm vào tôi rồi." Cố Kỳ Nam nói.
Điện thoại di động Cố Kỳ Nam vang lên, cậu chỉ có thể nhận. Là ba mẹ cậu hỏi cậu đi đâu, hối thúc cậu về nhà. Cậu nói sẽ trở về ngay lập tức, rồi cúp điện thoại.
Sáu giờ mà trời vẫn còn sáng choang.
Ngày hè rất dài.
Chạng vạng, gió thổi khiến chiếc lá đa rơi xuống, đáp vào trên đầu Triển Minh.
Cố Kỳ Nam lấy lá cây ra, sờ lên đầu Triển Minh.
Triển Minh sờ soạng đầu cậu vô số lần rồi, đây là lần đầu tiên cậu xoa đầu Triển Minh, dù sao lúc thường cũng không được sờ.
"Đâm đau quá." Cậu nói, "Ngày hôm nay là sinh nhật tôi, cậu cũng phải nghe lời tôi. Về nhà em ở hai ngày đi, ca ca."
Triển Minh mặc cho cậu sờ đầu, thấp giọng nói: "Người gọi chính là chú tôi."
Cố Kỳ Nam đoán được.
"Lúc bà nội qua đời, đã đưa nhà cho chú tôi, để cho ông ta chăm sóc tôi. Lén lút nói với tôi, tôi là một đứa bé, để nhà ở cho tôi, tôi cũng không giữ được. Những năm đó, bà luôn chăm sóc cho tôi, một chút lương hưu của mình cũng tiêu trên người tôi, chị họ với em họ thì không có chăm sóc gì cả. Trước khi đi, vì không muốn để cả nhà chú tôi phàn nàn, nên đưa căn nhà cũ cho bọn họ. Ngược lại cái nhà cũ đó cũng không đáng giá mấy đồng tiền."
Cố Kỳ Nam cảm thấy, đây là lần đầu tiên Triển ca nói dài như vậy.
Nhưng mà cậu vẫn thích Triển ca ngầu ngầu lạnh lùng kia hơn là một Triển ca nói nhiều như vậy.
"Bà nội lén lút cho tôi một tấm thẻ, bên trong có 25,000 nhân dân tệ. Bà ấy sợ chú tôi không cho tiền tôi đi học đại học, nên lén lút đưa cho tôi chút tiền này. Bà bảo tôi, lên đại học, ăn cơm nhiều một chút, không cần tiết kiệm tiền."
Triển Minh hơi nghẹn ngào, nhưng rất nhanh lại khôi phục về ngữ điệu bình tĩnh.
"Lúc thẻ bị thím tôi phát hiện, chú tôi cầm sổ hộ khẩu, đến ngân hàng dùng danh nghĩa của người giám hộ lấy đi. Mà bọn họ còn nghi ngờ, bà nội cho tôi không chỉ một tấm thẻ."
Cố Kỳ Nam lẩm bẩm nói nhỏ: "Tại sao có thể như vậy chứ..."
Triển Minh ngẩng đầu, ánh mắt chỉ có thất vọng, thất vọng cực độ.
"Tôi nghĩ không ra, bà nội vừa qua đời, cái gì cũng thay đổi. Cha tôi lúc tôi hai tuổi đã qua đời, tôi không có ký ức gì về ông ây. Tôi cũng không biết mẹ tôi ở nơi nào, sau khi cha tôi qua đời, bà ta liền rời đi, chưa từng trở lại. Bà nội và chú tôi là người thân duy nhất của tôi. Chú tôi trước đây cũng không như vậy..."
Chú của Triển Minh, lúc Triển Minh còn nhỏ, thường mua cho hắn đồ chơi. Em họ cũng có, chú cũng sẽ mua cho cậu ta một phần. Trong tết Nguyên Đán, thím cũng có mua quần áo cho hắn, nói người già không hiểu mua quần áo cho con nít, vẫn nên để bà ta mua.
Đồ chơi và quần áo bao nhiêu tiền, khi đó Triển Minh không hiểu.
Không chạm tới phần sâu nhất của lợi ích, tất cả mọi người có thể sống chung hòa bình.
Lúc bà nội qua đời, cả nhà chú đột nhiên bắt đầu tính sổ. Bà nội sinh bệnh nằm viện bỏ ra bao nhiêu tiền, nhà cũ bán bao nhiêu tiền, có thêm Triển Minh thì phải xài bao nhiêu tiền, còn lại bao nhiêu tiền.
Càng tính càng có lời oán hận.
Dựa vào cái gì mà lương hưu của bà nội đều tiêu vào một mình Triển Minh, con hai người bọn họ cũng là cháu trai ruột của bà mà, xưa nay bà không quan tâm đến bọn chúng.
Đợi đến khi thím phát hiện ra thẻ ngân hàng của Triển Minh, tâm tình của bà ta bạo phát đến đỉnh điểm.
Chị họ và em họ không có thứ gì, bà nội còn lén lút để lại tiền cho Triển Minh! Bà gả cho Triển Quốc Cường mười mấy năm, một ngày không thoải mái. Tự mình nuôi nấng hai đứa trẻ, bà chưa bao giờ hỗ trợ, chỉ lo cho mình cháu trai Triển Minh. Bà ta nhịn, bởi vì Triển Minh không ba không mẹ, nàng có thể cùng hắn tính toán sao? Nhưng bây giờ lão nhân gia ra đi, ủy thác Triển Minh cho bọn họ, muốn bọn họ cho hắn ăn, cho hắn mặc, cho hắn đi học, còn lén lút để lại tiền cho hắn!
Triển Minh cảm thấy thím nói rất có đạo lý.
Nhưng bọn họ lấy tiền đi, còn nghi ngờ hắn, không tín nhiệm hắn, muốn hắn đưa số tiền còn lại.
"Tiểu Nam Tử, hôm nay là sinh nhật cậu, quên hết những gì cậu đã nghe đi, nó ảnh sẽ ảnh hưởng đến tâm tình cậu mất." Triển Minh xoa xoa mặt mình, đứng lên, "Tôi cũng không phải còn ở lớp mười nữa, khi đó tôi thật sự rất phẫn nộ, đánh nhau khắp nơi, muốn phát tiết. Bây giờ không được, tôi đã tiếp thu hiện thực. Không có người nào đặc biệt đáng ghét, đây chính là sinh hoạt."
"Mà tôi chỉ có thể tiếp thu, bởi vì bọn họ là người nhà còn sót lại của tôi." Triển Minh nhìn đèn được dần dần sáng lên trên khắp con đường, "Tôi phải trở về."
Bởi vì không chỗ nào có thể đi.
Triển Minh đi, đưa lưng về phía Cố Kỳ Nam, phất phất tay, dường như vẫn là Triển ca cool ngầu, lạnh lùng ấy.
Mà Cố Kỳ Nam kích động, muốn vo Triển ca lại, vo thành một thứ gì đó rất nhỏ, sau đó cất vào trong cặp sách của mình rồi mang đi. Mang về đến nhà, cho hắn một chiếc đèn ấm áp, một cái giường êm ái, một gia đình thật hạnh phúc.
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top