Chương 34
Kỳ nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, và dĩ nhiên, kết quả thi cũng đến đúng hẹn. Ngay từ sáng sớm, không khí trong lớp đã vô cùng căng thẳng, ai nấy đều nơm nớp lo sợ trong giờ tự học. Trương Lâm nhìn học trò đứa nào đứa nấy còn nghiêm túc hơn cả ngày thường, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười: "Tha cho ư? Không có khả năng."
Cô từng bước tiến đến chỗ những học sinh thường ngày có thành tích tốt, gõ gõ lên bàn rồi ra hiệu cho họ theo cô ra ngoài. Những người còn lại nhìn vẻ mặt như thể "sắp chết đến nơi" của bạn mình, trong lòng chỉ ước có thể mọc cánh bay ra ngoài để hóng xem họ đang nói chuyện gì.
Sau mười phút chờ đợi trong lo âu, người đó quay lại với sắc mặt cực kỳ khó coi, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngồi vào chỗ cắm cúi đọc sách.
Tiếp theo, đến lượt Thương Lạc Khê và Giang Ngạn bị gọi ra ngoài. Giang Ngạn khẽ nắm hờ tay cậu, nói: "Lạc Lạc, lần này chắc chắn cậu làm rất tốt."
Vào đến văn phòng, Trương Lâm chăm chú nhìn bảng điểm của hai người. Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Hai đứa lần lượt nói cảm nhận của mình trước đi. Thương Lạc Khê bắt đầu trước."
Thương Lạc Khê cẩn thận đáp: "Các môn khác chắc không có vấn đề gì ạ, chỉ có câu cuối môn Toán em không chắc chắn lắm, nhưng chắc chỉ bị trừ hai ba điểm thôi ạ."
Giang Ngạn thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng nói: "Toán chắc không bị trừ điểm nào, mấy môn xã hội chắc có mất chút điểm."
Trương Lâm gật đầu, vẻ mặt dịu đi.
"Hai đứa đều nhận thức rất rõ về điểm yếu của mình, cô rất mừng. Lần này, Thương Lạc Khê đã làm rất tốt, hạng nhì trong lớp, hạng 36 toàn thành phố. Giang Ngạn hạng 20 toàn lớp, hạng 221 toàn thành phố. Chúng ta còn một năm nữa, cô hy vọng các bạn sẽ tập trung học tập. Hai đứa có thể kèm cặp lẫn nhau, cố gắng bù đắp những điểm yếu của mình."
Giang Ngạn nghiêng đầu liếc nhìn cậu, thầm nghĩ: "Chắc cậu ấy sẽ không buồn đâu nhỉ." Thương Lạc Khê gật đầu, đưa tay kéo nhẹ tay áo Giang Ngạn, ánh mắt ra hiệu rằng cô chủ nhiệm đang nhìn hắn.
Quả nhiên, Trương Lâm đang nghiêm mặt nhìn kẻ đang ngẩn người trước mặt mình, cô vỗ bàn một cái: "Giang Ngạn, về chép phạt bài học hôm nay mười lần, mai nộp cho tôi, không được mặc cả. Ra ngoài đi rồi gọi Lý Hạo vào đây cho tôi."
"Cậu nghĩ gì vậy?" Thương Lạc Khê liếc hắn một cái, không ngờ người này còn có tật hay ngẩn ngơ.
Giang Ngạn khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu: "Tôi nghĩ về cậu, thấy thành tích của mình tiến bộ, có phải cậu vui lắm không?"
Thương Lạc Khê sững người, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm xúc phức tạp, tim đập hơi nhanh hơn một chút. Nhưng cậu lờ đi sự khác thường đó, vội vã rảo bước nhanh hơn để về chỗ ngồi của mình.
Giang Ngạn không biết có phải Thương Lạc Khê cảm thấy hắn quá tùy tiện hay không. Hắn lạnh lùng đi đến bên cạnh Lý Hạo, gõ gõ bàn, nhàn nhạt nói: "Cô Trương bảo cậu qua đó."
Lý Hạo nghe xong mà lòng như tro tàn, mang một dáng vẻ "gió hiu hiu chừ dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại". Giang Ngạn còn bồi thêm một câu: "Tự cầu phúc nhé."
Những người khác thấy hai người họ cũng không có phản ứng gì lớn, muốn hỏi nhưng lại không dám. Một nữ sinh ngồi phía trước từ từ quay xuống nhìn hai người, thấy Giang Ngạn đang lạnh mặt, thì không ngần ngại quay sang Thương Lạc Khê, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học Thương, cô Trương nói gì vậy?"
"Chỉ là hỏi cậu tự đánh giá bài làm của mình thế nào, sau đó cho xem điểm rồi đưa ra lời khuyên thôi." Cô bạn phía trước thở phào nhẹ nhõm, lí nhí cảm ơn rồi quay lên, thì thầm kể lại tin tức vừa hóng được cho bạn thân của mình.
Giang Ngạn khẽ rút một tờ giấy, hí hoáy viết vẽ: "Ghen đó?" Phía sau còn kèm theo hình một chú heo con dễ thương. Sau đó, hắn nhẹ nhàng đẩy tờ giấy qua.
"Ghen cái gì?" Thương Lạc Khê không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại ghen, nên có chút kỳ quái.
"Không muốn cậu nói chuyện với nữ sinh khác. Hơn nữa mấy cô bạn đó thấy cậu dễ thương nên mới hỏi cậu, rõ ràng tôi cũng ở ngay bên cạnh mà." Tâm trạng của Giang Ngạn lúc này như thể vừa uống cạn một hũ giấm.
Thương Lạc Khê cảm thấy người này thật sự quá trẻ con, rõ ràng lúc trước còn đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cậu nhanh chóng viết lại: "Ấu trĩ."
Giang Ngạn thở dài, nhẹ giọng nói: "Làm sao mới không ấu trĩ, cậu nói đi tôi sửa?", Thương Lạc Khê nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhàn nhạt đáp: "Cứ là chính mình là được rồi."
Giang Ngạn gật đầu, khẽ kéo tay cậu, rồi không cho phép từ chối mà đan mười ngón tay vào nhau. Thương Lạc Khê giãy giụa muốn rút ra nhưng sức hắn quá lớn. Giang Ngạn nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi phải là chính mình chứ, Lạc Lạc muốn đổi ý sao?" Cứ như vậy, suốt một tiết tự học, Giang Ngạn không hề buông tay cậu ra.
Suốt buổi sáng, tất cả mọi người đều lần lượt bị gọi lên phê bình. Đến giờ học, giáo viên các môn khác cũng hiếm khi tha cho họ, từng người một bị lôi ra "quất" một trận. Nhưng khả năng chịu đựng của họ cũng không tệ, nên sau khi nhận ra lỗi lầm của mình, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trương Lâm cũng không gây thêm áp lực cho họ nữa, dù sao cũng là học trò của mình, cô không nỡ đả kích chúng quá. Vừa đấm vừa xoa vẫn là chính sách cần có.
Không biết có phải năm nay thành phố A quá lạnh hay không mà đến chiều, tuyết bắt đầu rơi lất phất, rồi dần dần có xu hướng ngày một lớn hơn.
Ban đầu mọi người đều không để ý, đột nhiên ngoài hành lang có tiếng học sinh lớp khác reo lên đầy phấn khích: "Tuyết rơi rồi!".
Thương Lạc Khê lúc này mới từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cành cây bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng manh, cậu mới nhận ra thành phố A thực sự có tuyết rơi.
Mãi cho đến khi một cảm giác lạnh buốt truyền đến trên cổ, cậu mới khẽ nhíu mày, nhìn về phía bàn tay đang làm trò của kẻ bên cạnh. Giang Ngạn nhẹ nhàng đặt tay cậu lên cổ mình, rồi dịu dàng hỏi: "Thích tuyết không?" Thương Lạc Khê gật đầu, buông tay xuống rồi quay lại nhìn vào cuốn sách trên tay.
Vừa tan học, mọi người đã ồn ào chạy ra ngoài ngắm trận tuyết đầu mùa của năm nay, thậm chí có người còn ra sân thể dục chơi ném tuyết. Giang Ngạn cũng trở thành một trong số đó. Một mình hắn mặc chiếc áo phao dày cộm, đứng bên cạnh nặn người tuyết trên sân.
Những người khác liên tục nhìn về phía này, ngay cả Lý Hạo cũng mấy lần định chạy tới giúp, nhưng đương nhiên là bị từ chối. Cuối cùng, Giang Ngạn lấy ra hai viên kẹo trong túi, dùng làm mắt cho người tuyết, còn những thứ khác hắn tạm thời không tìm được gì để thay thế.
Hắn đứng xa xa nhìn thành quả của mình, môi hơi mím lại, tỏ vẻ vô cùng không hài lòng. Lòng bàn tay hắn đã lạnh đến sắp mất cảm giác. Sau đó, hắn nhìn về phía Lý Hạo vẫy tay, khóe môi từ từ cong lên: "Kêu chị dâu của cậu ra xem đi."
Chẳng cần Lý Hạo phải đi lên, trên hành lang đã có người la lên rằng có người đắp người tuyết ngoài kia, mau ra xem. Thương Lạc Khê nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, trong lòng cậu có một trực giác mách bảo đó là Giang Ngạn. Cậu bước nhanh ra ngoài, nhìn về phía người tuyết bị tuyết bao phủ và bóng người bên cạnh trên sân thể dục.
Giang Ngạn hướng mắt nhìn lên, chỉ một cái liếc đã thấy được người mình thích giữa đám đông. Hắn làm một hành động ngớ ngẩn nhất trong đời mình: hai tay hắn hơi đưa về phía trước, làm thành hình trái tim.
Người trên lầu sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng bật ra tiếng cười và tiếng hò hét ầm ĩ. Thương Lạc Khê lấy tay che mắt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Cậu lẩm bẩm: "Đồ thần kinh."
Sau khi hoàn hồn, Giang Ngạn cũng cảm thấy hành động đó quá sức ngốc nghếch, mặt ủ mày ê quay về phòng học.
Những người trên lầu biết có người làm chuyện như vậy, nhưng lại không nhìn rõ mặt đối phương. Từ phòng học đến sân thể dục có một khoảng cách khá xa, nên họ cũng không biết là tên ngốc nào đã làm.
Trở lại chỗ ngồi, Giang Ngạn nhỏ giọng hỏi: "Thích không?". Thương Lạc Khê vốn định lắc đầu, nhưng ánh mắt liếc qua đôi tay đỏ ửng vì lạnh của hắn, cậu khẽ nói: "Thích, lần sau đừng làm vậy nữa, mất mặt lắm."
Cậu tiện tay đưa con thỏ sưởi ấm tay mà hắn tặng trước đó qua. Giang Ngạn thực ra đã không còn lạnh nữa, chạm vào đồ lạnh lâu, tay sẽ tự động ấm lên. Hắn nhìn dáng vẻ chăm chú học bài của cậu, đuôi mày cũng ánh lên nét dịu dàng. Người trước mắt rõ ràng mềm lòng, nên hắn cam tâm tình nguyện.
Mãi đến khi tan học, tuyết bên ngoài mới dần ngớt. Mặt đường đã được nhà trường dọn dẹp từ sớm, chỉ có điều hơi ướt và trơn. Giang Ngạn nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu vịn vào áo tôi này, lát nữa có ngã thì để tôi lót dưới cho."
Vừa dứt lời, Lý Hạo đi phía trước đã ngã chổng vó, kéo theo cả Trần Văn, hai người vừa chửi bới vừa cãi nhau ầm ĩ.
Thương Lạc Khê tự giác vịn vào người hắn. Giang Ngạn nhân cơ hội ôm lấy eo cậu, lén lút chiếm tiện nghi. Ra đến ngoài, Thương Lạc Khê nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Sờ thích không? Có mềm không?".
Giang Ngạn gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thương Lạc Khê thúc cho hắn một cùi chỏ rồi quay người bỏ đi. Giang Ngạn vội vàng đuổi theo sau, dỗ dành: "Lạc Lạc..."
Thương Lạc Khê: Cậu phiền quá đi! Vừa nói vừa bịt tai lại.
Giang Ngạn khẽ hôn lên tay cậu một cái rồi lập tức bỏ chạy. Bỏ lại người đứng đó với đôi tai vẫn còn hơi ửng đỏ, lẩm bẩm: "Đại biến thái..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top