Chương 63: Phương Kim
Cho dù có tức giận đến đâu, Chung Tử Húc cũng biết rõ mình không thể nóng vội thừa nhận ngay lúc này. Nếu ở đây chỉ có vài người bọn họ, gã còn có thể tạm thời thỏa hiệp sau đó phản bội. Nhưng bây giờ mấy hạt đậu vàng làm người khác phiền lòng đang kêu ong ong bên tai, Chung Tử Húc quả thực có thể tưởng tượng ra sắc mặt không tốt của các vị trưởng bối phía sau màn hình.
Có quá nhiều thứ liên quan đến sự tình mười chín năm trước, tội này tuyệt đối không thể nhận.
"Không nói?" Lâu Tiêu dù bận nhưng vẫn ung dung giật giật cổ tay, ngay khi mọi người ở đây cho là Lâu Tiêu lại muốn động thủ lần nữa, hắn lại đột nhiên nở một nụ cười ôn hòa, "Vậy tôi giúp anh nói."
"Mười chín năm trước, Chung gia bắt cóc tôi tới một nhà máy bỏ hoang đã từng có hàng trăm người chết vì hỏa hoạn, mà vạn quỷ lại tụ tập bên trong nhà máy đó giống hệt với cảnh tượng ngày hôm nay."
Chi chít du hồn và thay ma vô thần đi lung tung cách mọi người không xa, Liễu Diệu hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được Lâu Tiêu năm đó chỉ mới chín tuổi phải đối mặt với tất cả những chuyện kinh khủng đó như thế nào.
"Lời nói từ một phía." Chung Tử Húc hừ lạnh, Mai Huyên im lặng ngồi bên cạnh gã, có vẻ không hề đặt thái độ ác liệt của đối phương vào lòng, "Tài nghệ không bằng người, đương nhiên tôi chỉ có thể mặc cho cậu nói bậy."
"Trò hề hôm nay từ một tay ai mà ra chắc chắn mọi người đều biết rõ." Ngay cả một ánh mắt Lâu Tiêu cũng lười cho đối phương, hắn chỉ tay phải, "Trên giường đá được Chung Tử Húc bố trí đều là máu của tôi, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, xét nghiệm DNA để so sánh cũng không phải là việc khó."
So sánh DNA, Cố Duy Sanh không nhịn được phùn tào ở trong lòng, trong hoàn cảnh dị thường như vậy mà nhắc tới khoa học kỹ thuật, đúng là không ăn nhập gì cả.
Nhưng năm lần bảy lượt làm hại Lâu Tiêu, Chung gia này đúng là quá đáng ghét.
"Thật ra tôi rất tò mò." Lâu Tiêu nhẹ giọng nói, "Mười chín năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ rất bình thường, thậm chí ngay cả nghiệp hỏa cũng chưa thức tỉnh, rốt cuộc Chung gia coi trọng tôi ở điểm nào?"
"Vừa để tôi chịu đựng nỗi đau bị vạn quỷ cắn thân, vừa dùng thiên tài địa bảo treo tính mạng của tôi, hành vi mâu thuẫn như vậy, Chung gia rốt cuộc đang có âm mưu gì?"
Chung Tử Húc há mồm định nói, Lâu Tiêu lại bày ra vẻ mặt trêu tức cắt ngang đối phương: "Đừng có nói là ân oán hai nhà Lâu Chung, tôi tin Chung gia không ngu đến mức làm ra loại chuyện ngu ngốc như 'dằn vặt người thừa kế Lâu gia cho hả giận', anh nói đúng không, Chung thiếu gia?"
Mặc dù Lâu Tiêu gọi Chung Tử Húc một tiếng "thiếu gia", nhưng giọng điệu lại không có chút kính trọng nào, Chung Tử Húc nghẹn họng, vừa mới tìm được lý do chính đáng đã phải nuốt về trong bụng vì mấy lời không thể nào cãi lại của đối phương.
Sự tình phát triển đến nước này, dù là ai cũng có thể nhìn ra Chung Tử Húc thậm chí là Chung gia đều làm chuyện mờ ám, liên tưởng đến vị Quỷ vương trấn giữ bên trong Sơn Thị, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chung Tử Húc cũng trở nên ý nhị.
—— Có thể nội đấu, nhưng nếu để người ngoài nhúng tay vào, đây chính là làm trái quy tắc.
Chung gia phạm vào tối kỵ của giới thiên sư, nếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, vậy không thể nghi ngờ Chung gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tình thế bức người, Chung Tử Húc không thể không mở miệng giải thích, nhưng nói như thế nào, nói bao nhiêu, thì mức độ kiểm soát vẫn nằm trong tay gã.
Nói không chừng gã có thể mượn cơ hội này để lật ngược tình thế.
"Nguyên nhân rất đơn giản." Chung Tử Húc lấy lại bình tĩnh, gã điều chỉnh tư thế, cố gắng để mình thoạt nhìn không phải đang quỳ, "Lâu Tiêu là tiên linh thể, chỉ cần hủy diệt hồn phách chứa nghiệp hỏa rồi cướp đi cơ thể của cậu ta, bất luận là người nào cũng có thể phi thăng ngay tại chỗ, lột xác đăng tiên."
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, ánh mắt khi nhìn về phía Lâu Tiêu cũng không tự chủ được trở nên hứng thú, Chung Tử Húc nhếch nhẹ môi: "Người tu đạo luôn luôn chú trọng quẻ tượng trong phong thuỷ, tuy thiên sư cũng chỉ là một nhánh của Đạo gia, nhưng thói quen gặp chuyện bói quẻ vẫn luôn được giữ gìn."
"Lâu gia là đại địch của Chung gia, người thừa kế Lâu gia được sinh ra, cha tôi sao có khả năng không vì việc này mà bói một quẻ?" Chung Tử Húc chậm rãi nói, âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe như gió mùa xuân, "Con trai cả Lâu thị là tiên hồn tái thế, cướp đoạt là có thể lột xác đăng tiên."
"Đây chính là lý do Chung gia bắt cóc cậu." Chung Tử Húc ngẩng đầu đối mắt với Lâu Tiêu, "Lột xác đăng tiên, chỉ có để hồn và xác cậu trải qua việc bị vạn quỷ cắn xé không ngừng tái sinh, cậu mới có thể chân chính lột xác từ linh hồn đến cơ thể, không phải sao?"
"Buồn cười." Liễu Diệu không đồng ý trừng Chung Tử Húc một cái, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe tới phương pháp nào tà môn đến như vậy."
"Phương pháp thì rất nhiều, chỉ có điều một số thế gia tự xưng là chính phái tự nhốt mình trong một vòng tròn nhỏ." Chung Tử Húc hạ thấp giọng, thâm thúy nói, "Không tin cô hỏi thử anh Lâu của cô, nghiệp hỏa của hắn có phải là sau khi bị vạn quỷ cắn mới thức tỉnh hay không?"
"Nhắc tới thì cậu còn phải cám ơn cha tôi." Chung Tử Húc dời lại tầm mắt về phía Lâu Tiêu, "Nếu không có cha tôi, sao cậu có thể ngồi lên vị trí hội trường từ mười năm trước? Sao Lâu gia có tự tin chiếm ưu thế mười năm nay?"
Mức độ không biết xấu hổ của người này thật sự đã đạt đến trình độ thượng thừa, Cố Duy Sanh cười lạnh: "Trộm gà không được còn mất nắm gạo như vậy mà cũng có thể lấy ra để khoe khoang, Chung Tử Húc, anh thật sự không có đầu óc hay đang giả ngu vậy?"
"Tự tay bồi dưỡng một đối thủ mạnh đã đủ sốt ruột rồi, bây giờ lại bị con trai mình đâm thủng vết sẹo trước mặt mọi người, nếu tôi mà là cha anh, nhất định bây giờ đã tức đến mức ói máu."
"Bậy bạ." Lâu Tiêu đưa tay vuốt ve lưng Sanh Sanh nhà mình, "Làm cha loại người như thế này làm gì? Lẽ nào em còn muốn có một thằng con trai bị đần hửm?"
Hai người một xướng một họa phối hợp ăn ý, Chung Tử Húc cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Vì để độc chiếm cơ thể Lâu Tiêu, bố cục chuyến đi này gã hoàn toàn không thông báo cho Chung gia, cho nên khi gã rơi vào hoàn cảnh chật vật như bây giờ, Chung gia không thể phái người đến chi viện giải vây cho gã.
Nhưng có cao nhân tương trợ, cửa lăng mộ đã sớm bị đóng kín vào khoảnh khắc gã vào cửa, người của Chung gia không đến, trưởng bối của những người khác cũng đừng mơ tiến vào.
Còn có cơ hội, Chung Tử Húc híp mắt một cái, lòng người tham lam, gã không tin ở đây không có ai động tâm với cơ thể Lâu Tiêu.
"Cùng trời đồng thọ, lẽ nào mấy người không muốn?"
Thấy tình cảnh này, Thôi Thiệu Nguyên tâm tư tinh tế âm thầm lắc đầu: Suy nghĩ của Chung Tử Húc không sai, nhưng đối phương lại quên mất một điều——
Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả tính toán đều chỉ là hổ giấy.
Cứ coi như biết được cơ thể Lâu Tiêu phi phàm thì như thế nào? Chưa nói đến nguồn tin đoạt xá phi thăng rốt cuộc là thật hay giả, chỉ nói tới mấy năm nay Lâu gia đang ngày càng có tiếng tăm ở ba giới thương trường, chính trị và thiên sư, thế gia bình thường sẽ không chủ động trêu chọc Lâu gia.
—— Còn chuyện liên minh, Lâu Tiêu chỉ có một, chuyện này căn bản không có chỗ để hợp tác.
Huống chi Lâu Tiêu rõ ràng đã gặp kỳ ngộ gì đó trong mộ, khí tức trên người đối phương mặc dù không còn sắc bén như trước, nhưng người càng giấu đi sức mạnh mới càng khiến người ta run sợ.
Mấy việc trước đó Chung gia làm chẳng qua chỉ là ỷ vào Lâu Tiêu tuổi còn nhỏ mà Lâu gia lại không biết chuyện. Qua ngày hôm nay, Lâu gia nhất định sẽ đề phòng, trên cơ sở này, thì có ai dám chủ động đụng vào chuyện xui rủi này.
Vì một cơ duyên không biết thật hay giả mà đặt cược mạng nhỏ của mình, việc mua bán này thật sự rất không có lợi.
Bầu không khí giằng co, người đàn ông ở bên cạnh luôn sẵn sàng tìm cơ hội cướp lại Lão Bạch đang duỗi tay ra, động tác vững vàng ngoan độc trong nháy mắt đã bị Cố Duy Sanh không dấu vết ngăn lại.
"Thành thật đi." Cố Duy Sanh dùng khẩu hình không tiếng động đáp lại, "Có thời gian sẽ tính sổ với ông sau."
Mọi người không có tâm tư để ý chuyện đang diễn ra chỗ Cố Duy Sanh, mọi người có mặt ở đây đều là người thừa kế của các môn phái, đương nhiên bọn họ sẽ dễ dàng biết được nào lợi nào hại, cho nên mặc dù Chung Tử Húc cực lực gây xích mích, cũng không có ai tỏ rõ địch ý với Lâu Tiêu.
"Cho dù anh Lâu thật sự là tiên linh thể tôi cũng không cần." Hill sờ đầu cô gái tóc vàng tỏ thái độ đầu tiên, "Trở thành một miếng thịt Đường Tăng khiến quỷ thèm nhỏ dãi thì có gì tốt, đây rõ ràng không phải là tự tìm khổ cho mình sao?"
Đúng rồi, còn có thể chất phiền phức kia của Lâu Tiêu, lời nói của Hill một lần nữa hắt một chậu nước lạnh vào mọi người, cái gọi là tiên linh thể sẽ chỉ biến thành một lá bùa đòi mạng vào một thời điểm nào đó mà thôi.
Dù sao còn phải ở nhân thế hơn trăm năm, nếu như không cần thiết, Lâu Tiêu cũng không muốn trở mặt với các nhà, giờ phút này thấy tất cả mọi người vẫn còn duy trì lý trí, Lâu Tiêu hài lòng tiếp tục nói: "Với khả năng bói toán kém cỏi của Chung gia mà dò xét thiên cơ, —— hay là nói dò xét cái gọi là thiên cơ "tiên hồn", lời nói dối hài hước như vậy anh cũng dám nói, thật đúng là không sợ chém gió to quá gãy lưỡi."
"Thầy bói rốt cuộc là ai? Tôi chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng."
"Nỗi đau vạn quỷ cắn thân, tôi nghĩ Chung thiếu gia cũng có thể chậm rãi nếm thử."
Ánh sáng đỏ chợt lóe, kim phù dính máu tươi của Lâu Tiêu lập tức dán chặt vào tử huyệt của Chung Tử Húc, vong hồn không có mục đích trong phút chốc bị đánh thức, kêu rên tìm kiếm nơi toả ra mùi hương.
Mùi máu tràn ngập bốn phía, thi thể nằm trên đài đá bắt đầu rục rịch, Mai Huyên liều mạng nắm chặt tay trái mình, nhưng những đường vân màu đen kia vẫn không ngừng tràn ra ngoài lòng bàn tay cô ta.
Cơ thể người đàn ông mặc long bào nhoáng lên một cái, trên khuôn mặt không khác gì người thường cũng xuất hiện vài phần tử khí.
Đối phương đang nghiêm túc, Chung Tử Húc lần đầu tiên cảm nhận được sát ý quanh thân Lâu Tiêu, sát ý kia sắc bén như một thanh kiếm, vô cớ khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Chung Tử Húc bất chấp những thứ khác, vội vàng lên tiếng trước khi Mai Huyên mất khống chế: "Là Phương Kim!"
"Ả tên Phương Kim, là người phụ nữ bên người Quỷ vương."
Phương Kim, Cố Duy Sanh giật giật lông mày, cái tên này làm cho y sinh ra một loại dự cảm không ổn.
Quá khứ, hiện tại, tương lai;
Giang Yên, Phương Kim, Vân Hành;
Ba người này rốt cuộc có quan hệ gì?
"Phụ nữ... cô ta cũng tu đạo?" Lâu Tiêu trầm ngâm một tiếng, trong trí nhớ của hắn chưa từng xuất hiện người nào tên là Phương Kim, một thầy bói nữ tuyệt diệu, tại sao đối phương lại theo dõi hắn?
"Không phải." Nếu quyết định bán đứng đối phương, Chung Tử Húc cũng không do dự nữa, "Ả chỉ là người bình thường."
"Người bình thường biết được chuyện gì sẽ xảy ra mỗi giờ mỗi phút."
"Không phải cậu tò mò là ai tính ra mệnh cách của cậu?" Chung Tử Húc cười một tiếng, lời nói tràn đầy ác ý, "Chính là Phương Kim."
"Tại khoảnh khắc cậu được sinh ra, ả đã bắt đầu mưu tính tất cả."
"Sợ?" Thấy Lâu Tiêu không nói gì, Chung Tử Húc cười nhạo, sau đó gã đưa mắt quét qua từng khuôn mặt trước mặt, "Mỗi lời nói, hành động của chúng ta bây đều hiện trong mắt, vang bên tai ả."
"Thần kỳ như vậy đấy, Lâu Tiêu, cậu làm sao thắng đây?"
-------
Meey: "Phương Kim" dịch thuần Việt có nghĩa là hiện tại/ hiện nay/ ngày nay á
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top