Chương 79

Thẩm Dữ Quan nhắm mắt, trong miệng chua xót như ăn hoàng liên.

"Thật xin lỗi." Ngoại trừ một câu này, Thẩm Dữ Quan không biết còn có thể nói gì nữa.

Tống Khanh cười nói, "Không có gì phải xin lỗi, đây chính là do tôi lựa chọn."

Thẩm Dữ Quan: "Em có hối hận không?"

Tống Khanh buồn cười lại tò mò nhìn Thẩm Dữ Quan, "Hồi hận cái gì?"

Thẩm Dữ Quan mím chặt mỗi, hồi lâu mới nói, "Hối hận vì đã quen biết tôi."

Nếu Tống Khanh chưa từng gặp hắn, khả năng y sẽ được gả cho một Alpha dịu dàng, hoặc là một Beta giống như Từ Triệt, sinh một đứa bé đáng yêu như Yến Yến, mà không phải giống như bây giờ, thân mình đầy thương tích.

Hắn chính là chiếc hộp Pandora của Tống Khanh.

Tống Khanh lắc đầu, hoàng cát lan bên tai đong đưa, "Không hối hận."

Đáp án này cũng không khiến Thẩm Dữ Quan vui vẻ, ngược lại làm hắn càng thêm khó chịu, "Tại sao..."

Tống Khanh cúi đầu đi về phía trước, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc dư thừa, "Đường này là chính tôi chọn, nếu được chọn một lần nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy, cho nên không có gì để hối hận."

"Anh thì sao?", đột nhiên Tống Khanh có hơi tò mò, vậy Thẩm Dữ Quan thì sao? Hắn có hối hận không?

Thẩm Dữ Quan trầm mặc hồi lâu, cơ hồ Tống Khanh không đợi được hắn trả lời, Thẩm Dữ Quan mở miệng.

"Hối hận."

Tống Khanh cứng họng.

Thẩm Dữ Quan nói, "Nếu có thể, tốt nhất đừng gặp được tôi, cả đời cả đời không qua lại với nhau."

Hắn tình nguyện để Tống Khanh đừng quen biết hắn, đừng yêu hắn, con đường y chọn quá đau khổ, rõ ràng Tống Khanh của hắn nên sống thật tốt, tự do tự tại như một con báo nhỏ, rong ruổi trên thảo nguyên chỉ thuộc về mình y, mà không phải bị hắn bắt khom lưng, trở thành sủng vật nuôi dưỡng ở trong lồng sắt.

Tống Khanh gật đầu.

Bọn hộ cũng sóng vai song hành một đường, lại giống như mở ra chốt trầm mặc, ai cũng không mở miệng.

***

Sau khi lễ Thánh Mộc kết thúc, Thẩm Dữ Quan trở về Sương Thành.

Tra khi kiểm tra kết quả bỏ đi tuyến thể, không được tốt lắm nhưng cũng không phải quá tệ, Thẩm Dữ Quan không để trong lòng.

Trở lại văn phòng, ký một chút hồ sơ cần hắn xử lý, buổi tối còn có một bữa tiệc cần phải tham gia, sau khi bữa tiệc kết thúc, đã gần mười một giờ tối, Thẩm Dữ Quan lại vội vàng trở về Xuân Lăng.

Cứ như vậy, tốn không đến một ngày, cho dù có là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi lao lực bôn ba như vậy, huống chi hiện tại Thẩm Dữ Quan còn là người bệnh.

Quả nhiên, không bao lâu, Thẩm Dữ Quan sinh bệnh.

Ba giờ sáng, Tống Khanh vừa mới ngủ, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, đánh thức giấc ngủ của y.

Y mang dép trong nhà vào, tùy tiện mặc một chiếc áo khoác, vội vàng xuống lầu.

Mở cửa là người quản gia của Tống Khanh, là người phụ nữ trung niên nhiệt tình đến mức làm Tống Khanh khó xử lia.

Người phụ nữ khom lưng uốn gối nói, "Thẩm tiên sinh bị bệnh rồi, ồn ào nói muốn gặp cậu, tôi cũng không còn cách nào khác, mới quấy rối cậu lúc muộn như vậy?"

"Anh ta bị làm sao vậy? Đầu óc Tống Khanh mơ hồ bị gió lạnh thổi, nháy mắt thanh tỉnh.

Người phụ nữ thấp thỏm lo âu nói, "Tôi cũng không biết, ra ngoài trở về liền bị bệnh, cả người nóng hổi, thoạt nhìn rất nghiêm trọng."

Người phụ nữ cực kỳ vội vàng, Tống Khanh cũng có chút lo lắng Thẩm Dữ Quan xảy ra chuyện, đành phải đi theo người phụ nữ đến căn nhà cổ kia, "Có gọi 120 chưa?"

Người phụ nữ tự đánh vào đầu mình một cái, "Ôi trời, còn chưa có gọi, xem đầu óc của tôi này!"

Tống Khanh nhìn động tác của bà, dịu dàng trấn an nói, "Vậy thì gọi liền đi ạ."

Người phụ nữ ngượng ngùng nói, "Tôi không mang di động..."

Tống Khanh vội vã xuống, đương nhiên không mang theo điện thoại.

"Vậy cậu đi xem tiên sinh đi, tôi đi gọi điện thoại, tiên sinh ở trong phòng lầu hai, gian cuối cùng." Bà nói xong những lời này, nhanh chóng chạy như bay, biến mất ở trong tầm mắt của Tống Khanh.

"Cháu---" Tống Khanh mơ màng bị bỏ lại ở trong phòng khách.

Y đành dựa theo lời bà nói, đi đến căn phòng cuối cùng ở tần hai.

Cánh cửa được làm từ gỗ đỏ, hoa văn tinh xảo, Tống Khanh do dự vươn tay đẩy cửa.

Còn chưa dùng sức, cửa đã bị đẩy ra, gió lạnh gào thét bên mặt, còn bí mật mang theo mùi rượu như có như không.

Sương mù che nửa nửa ánh trăng rọi vào nhà, bao phủ lấy Thẩm Dữ Quan đang nằm ở trên giường thấp giọng thở dốc.

"Anh làm sao vậy? Tống Khanh nhẹ giọng dò hỏi, động tác dưới chân rất nhỏ bước từng bước tới.

Mới vừa đến trước giường Thẩm Dữ Quan, cửa lập tức bị gió thổi, 'Rầm' một tiếng lớn.

Thẩm Dữ Quan cũng bị động tĩnh này đánh thức, bỗng dưng trước giường xuất hiện rất nhiều thân ảnh, hắn tập trung nhìn vào, không dám xác định mà kêu, "Tống...Khanh...?"

"...Ừm, là tôi." Tống Khanh cảm thấy y lại bị người phụ nữ trung niên lừa dối.

Bộ dáng của Thẩm Dữ Quang đang là bị bệnh, nhưng cũng không nghiêm trọng như bà nói.

Còn cái gì mà liên tục gọi y.

Thẩm Dữ Quan thấp giọng lẩm bẩm hai câu, Tống Khanh còn chưa nghe rõ, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị Thẩm Dữ Quan kéo một tay, ngã lên giường.

Giường mềm mại tựa như lót mười tầng bông, hai mắt Thẩm Dữ Quan mông lùng, quyến luyến ôm lấy Tống Khanh, đầu chui vào ngực y.

Lúc nãy chỉ là mùi rượu loáng thoáng, sau khi Thẩm Dữ Quan dán lên, y có thể nghe được rõ ràng trên người Thẩm Dữ Quan dày đặc mùi rượu, giống như là một tầng băng gạc vô hình bao bọc lấy y.

Tống Khanh kêu rên một tiếng, bị một người hơn trăm cân không quan tâm đè ép lên, thật sự không dễ chịu.

(1 cân của Trung Quốc = 1/2 kg)

Đôi tay của Tống Khanh bị ép rất chăt, chỉ có thể dựa miệng mà kêu, "Anh buông tôi ra."

"Không buông." Thẩm Dữ Quan phun mùi rượu, tiếng nói nghẹn ngào.

Tống Khanh bất đắc dĩ nói, "Anh nặng lắm."

"Không nặng." Thẩm Dữ Quan phản bác nói, đầu ngóc về phía cổ Tống Khanh mà ngửi, thấp giọng nói, "Đau đầu."

"Anh đã uống thuốc chưa?"

Thẩm Dữ Quan: "Không muốn động."

Tống Khanh giãy giụa hai cái, phát hiện cho dù Thẩm Dữ Quan bị bệnh thì sức lực cũng rất lớn, "Anh buông tôi ra, tôi đi lấy thuốc cho anh."

Thẩm Dữ Quan mím môi, cố chấp ôm lấy Tống Khanh, cũng không đáp lời, đôi mắt và hương rượu cất giấu sự sợ hãi.

Nửa ngày không thấy động tĩnh, Tống Khanh thử hỏi, "Ngủ rồi sao?"

Qua một lúc lâu sau, Thẩm Dữ Quan động đây, dùng môi cọ cọ hàm dưới của Tống Khanh.

Tống Khanh luống cuống, cực kỳ sợ hãi mà kêu, "Thẩm Dữ Quan anh đừng có xằng bậy!"

Thẩm Dữ Quan ngồi dậy, đối diện với Tống Khanh, "Đừng sợ, tôi sẽ không làm em tổn thương nữa."

"Vậy anh mau buông tôi ra." Giờ phút này Tống Khanh vô cùng hối hận tại sao mình lại mềm lòng.

Đôi mắt Thẩm Dữ Quan tỏa sáng ở trong bóng đêm, "Em cho tôi hôn một chút, tôi liền buông."

Tống Khanh khẩn trương mà nuốt nước miếng, y sợ Thẩm Dữ Quan sẽ không khống chế được bản thân mình, y rùng mình nhắm mắt lại, bất chấp tất cả nói, "Hôn xong thì mau buông tôi ra!"

Sau khi Tống Khanh thấp thỏm bất an đợi một lúc lâu, chỉ chờ được một tiếng cười khẽ của Thẩm Dữ Quan.

"Hôm nay em ở trong mơ, rất đáng yêu." Thẩm Dữ Quan buông gông cùm xiềng xích ra, mệt mỏi nằm sang một bên, thấp giọng lẩm bẩm, "Hôm nay tôi không em, để dành cho ngày mai vậy, ngày em mai tới, đừng khóc nữa nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top