Chương 63
Văn kiện chồng chất như núi, xử lý xong cũng hao phí của Thẩm Dữ Quan thời gian cả ngày.
Hắn nhẹ nhàng thở ra dựa vào lưng ghế, lấy kính xuống, không nhẹ không nặng mà xoa bóp mày, giảm bớt mệt mỏi ở mắt.
Điện thoại đặt ở trên bàn, như là chọn đúng thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Dữ Quan, đinh linh vang lên, ồn ào đến mẹt mỏi vừa tiêu đi lại ngóc đầu trở lại.
Hắn thành thạo bấm nghe, tiếng nói trầm thấp, "Nói."
"Anh đang bận sao?" Phía bên kia của điện thoại quả nhiên nghe ra được cảm xúc không kiên nhẫn của Thẩm Dữ Quan, thật cẩn thận nhẹ giọng dò hỏi.
Thẩm Dữ Quan nói, "Đúng vậy."
"Chờ anh rảnh rỗi, em lại tìm anh."
Thẩm Dữ Quan nhíu mày, "Không cần, có gì thì thẳng đi."
Bên kia chần chờ trong nửa khắc, trong giọng nói hơi mang theo vài phần nghẹn ngào, "Ông nội nói, anh..."
Thẩm Dữ Quan chưa nghe xong đã biết cô muốn nói cái gì, dứt khoát lưu loát mà cắt ngang cô, "Chuyện lúc trước mẹ tôi làm, làm cô sinh ra hiểu lầm, vì thế tôi xin lỗi." Thẩm Dữ Quan dừng một chút, thành khẩn cực kỳ, "Thật xin lỗi."
Hôm nay chuyện thứ nhất hắn làm, chính là nói chuyện với lão gia Bạch gia, nói chuyện quan hệ giữa hắn và Bạch Vân, cùng với uyển chuyển báo rằng giữa bọn họ không có khả năng, hắn không xứng, mời Bạch Vân chọn rể hiền khác.
Vốn là Bạch lão gia tử không xem trọng hôn sự này, nhưng Bạch Vân kiên trì không ngừng, bộ dáng phải gả cho Thẩm Dữ Quan, Bạch lão gia tử đối với cháu gái được ông yêu chiều quá mức này, không lấy được một chút biện pháp nào, đi một bước xem một bước, đành phải theo ý cô.
Lần này, Thẩm Dữ Quan chủ động cự tuyệt, bên ngoài ông tỏ vẻ không muốn, nhưng trong lòng lại là cầu mà không được.
Ông dào dạt rộng luận, lấy được không ít lợi ích từ trong tay Thẩm Dữ Quan, hôn sự xuống dốc này xem như từ bỏ.
Thẩm Dữ Quan rút một phần văn kiện ra, nghe xong nửa phút tịch mịch, ngữ khí vững vàng nói, "Nếu không có chuyện khác, tôi cúp máy đây."
Hắn giơ tay muốn tắt điện thoại, Bạch Vân khóc nức nở.
"Là bởi vì Tống Khanh sao?"
Thẩm Dữ Quan lạnh lùng nói, "Cái này không liên quan đến cô."
Bạch vân lo lắng Thẩm Dữ Quan tắt điện thoại, đột nhiên cất cao tiếng, "Cho dù anh ta đã có bạn trai mới, anh cũng không ngại sao!"
"Cô có tứ gì."
Bạch Vân hít hít cái mũi, làm như hòa nhau một thành nói, "Ý trên mặt chữ."
"Tôi không rảnh nghe cô nói hươu nói vượn đâu."
"Là không rảnh sao? Hay là anh đang sợ hãi? Chỉ sợ người đó anh cũng gặp qua rồi."
Thẩm Dữ Quan đã điều tra qua Beta bên cạnh Tống Khanh ngày ấy, hắn không để Từ Triệt ở trong lòng, kết quả điều tra, hắn đảo qua vài lần, liền vứt ra sau đầu.
Hiện tại điều hắn nhớ rõ duy nhất đó là hắn là họ hàng của Bạch Vân.
Thẩm Dữ Quan cười nói, "Tôi có cái gì để sợ chứ." Tay nắm di động của hắn trắng lên. "Tắt đây."
Bạch Vân đuổi theo trước khi Thẩm Dữ Quan tắt máy, một hơi nói xong, "Tống Khanh sắp kết hôn với anh họ em, ảnh cưới cũng chụp xong rồi, muốn em gửi ——"
Thẩm Dữ Quan tắt máy, giọng nói của Bạch Vân đột nhiên im bặt.
Hắn âm u nhìn di động chằm chằm, không tới một phút, thông báo tin nhắn của Bạch Vân hiện lên.
Tay hắn đột nhiên phát run, run rẩy đến lợi hại, đầu ngón tay bấm ở trên màn hình bảy tám lần, rốt cuộc mới mở được khóa màn hình.
Thẩm Dữ Quan chuẩn bị tâm lý, nhưng nháy mắt nhìn thấy bức ảnh kia, trước mắt hắn lập tức hiện lên một trận bạch quang, thân thể sinh ra lạnh lẽo khó ngăn chặn, khí quản giống như bị bông gắt gao lấp kín, một tia không khí cungc không hít được.
Trong ảnh chụp, Từ Triệt dịu dàng lưu luyến ngắm nhìn Tống Khanh, Tống Khanh thẹn thùng nghiêng nửa đầu, đôi mắt ion nhuận, đựng đầy nhu tình, một hỏi một đáp, ai nhìn cũng phải khen một câu, duyên trời tác hợp.
Nhưng Thẩm Dữ Quan lại sắp bị bức ảnh này giết chết.
"Tống Khanh..." Tống Khanh hai ngày trước tâm hoảng ý loạn hãy còn ở trước mắt, nhưng giây tiếp theo, như thế nào...
Như thế nào trong tấm ảnh...
Cổ họng Thẩm Dữ Quan toát ra hương vị tanh ngọt, hắn ấp úng nói nhỏ một câu, "Tôi đang sửa lại..."
"Em đợi tôi."
*
Từ trước đến nay sinh nhật của Thẩm Dữ Quan chỉ tổ chức ở nhà chính Thẩm gia, nhưng năm nay lại không giống như vậy, tổ chức ở biệt thự Cấm Sơn, đáy lòng Tống Khanh liền rõ ràng.
Vốn dĩ y cho rằng lão gia tử chỉ là muốn cho Thẩm Ngô thị trông thấy Tống Yến, nhưng xem ra trước mắt không phải như thế.
Tống Khanh tâm sinh do dự, lão gia tử cố ý gọi điện thoại đến, ấp úng nói ông đã chờ ở biệt thự Cẩm Sơn.
Nếu đáp ứng rồi, lại từ chối, như thế nào cũng không thể nói nổi, Tống Khanh đành phải nhích người đến biệt thự Cẩm Sơn.
Thẩm Dữ Quan cái gì cũng không thiếu, y liền tùy ý chuẩn bị một phần quà đơn giản.
Khi y đến biệt thự Cẩm Sơn, quản gia đã đứng cửa chờ, tựa hồ đang chờ y.
Quản gia chào đón, tươi cười rung động, "Phu..." Ông muốn gọi phu nhân theo thói quen, lời nói mới ra khỏi miệng, lập tức thấy không ổn, thay đổi xưng hô, "Tống thiếu gia."
Tống Khanh ôm Tống Yến hướng lên trên kéo kéo, liền nói, "Không cần, gọi con là Tống Khanh là được."
Bất luận là khi ở biệt thự Cẩm Sơn, quản gia giúp y rất nhiều, đối đãi với y chân thành, vẫn là hiện tại y cùng Tống gia không có quan hệ, y cũng tự giác gánh không nổi một câu Tống thiếu gia này.
Quản gia gật đầu, dừng vẻ tươi cười, đi theo phía sau Tống Khanh tiến vào phòng khách.
Nói là gia yến, người tới lại chỉ có nhân vật chính là Thẩm Dữ Quan.
Nói không dự kiến, lại đúng như dự kiến.
Ngữ khí khi lão gia tử gọi điện, cũng đủ chột dạ.
Thẩm Dữ Quan đứng dậy chào đón, gương mặt tinh xảo, bao tầng mệt mỏi nhàn nhạt.
Hắn kéo ghế dựa ra, ngữ khí bình đạm, "Đừng trách ông ấy, là tôi cầu ông ấy giúp tôi lừa gạt em."
Đượg nhiên Tống Khanh sẽ không trách lão gia tử.
Y rút một tay ra, đưa quà trong tay ra trước mặt Thẩm Dữ Quan, hình như Thẩm Dữ Quan có chút kinh ngạc, lại có vui sướng, quý trọng vạn phần mà nhận lấy, động tác mềm nhẹ tựa nhu thu được báu vật vô giá, nhìn đến Tống Khanh cũng ngượng ngùng.
Rốt cuộc là y thật sự không biết đưa cái gì, tùy tiện mua một cái bật lửa.
Tống Khanh kéo lại tay Tống Yến đang với về phía Thẩm Dữ Quan, ngượng ngùng nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Tống Khanh không có ý ở lại, Thẩm Dữ Quan nhìn thoáng qua thần sắc của Tống Khanh, liền đoán ra được.
Thẩm Dữ Quan lại làm bộ không hiểu, khóe môi giơ lên, ôn thanh nói, "Cảm ơn, em ngồi xuống trước đi."
Tống Khanh nói, "Không được."
Cùng Thẩm Dữ Quan đơn độc dưới mái hiên, tâm bình khí hòa ăn một bữa cơm, y tự nhận y làm không được.
Thẩm Dữ Quan đang tươi cười trong khoảnh khắc lại bò đầy chua xót, "Xem như hôm nay là sinh nhật tôi, cùng tôi ăn một bữa cơm, có thể chứ?"
Tựa hồ hai chân hắn chống đỡ không được, lung lay sắp đổ, Thẩm Dữ Quan giơ một bàn tay ra, ấn ở trên bàn cơm, mới chậm rãi ổn định thân hình.
Tống Khanh thở dài không tiếng động, người đã ở đây, Thẩm Dữ Quan lại làm bộ dáng vô cùng đáng thương này, tuy là y vô tình như thế nào, cũng không thể nói lời cự tuyệt.
Một bữa cơm mà thôi.
Thẩm Dữ Quan ngồi vào ghế, nhìn Tống Yến ba lần bốn lượt muốn bắt lấy hắn, lại liên tiếp bị Tống Khanh cản lại, nhịn không được nói, "Tôi có thể ôm Yến Yến một cái không?"
Tống Khanh nhìn sang Thẩm Dữ Quan, lại nhìn Tống Yến, khi cánh tay mập mạp của Tống Yến lại vươn tới một lần nữa, Tống Khanh đầu hàng.
"Nâng người, nhẹ một chút, đừng làm đau con bé." Tống Khanh chủ động đưa Tống Yến hoạt bát đến lòng ngực Thẩm Dữ Quan, tinh tế mà dạy hắn ôm trẻ nhỏ như thế nào.
Toàn thân Thẩm Dữ Quan cứng đờ, bên mũi đều là mùi thơm trên quần áo Tống Khanh, cơ hồ hóa thành thực chất, giương nanh múa vuốt đong đưa ở trước mặt hắn.
Hắn nuốt nước miếng, khắc chế dục vọng tham lam muốn ôm Tống Khanh, thật cẩn thận tiếp nhận Tống Yến.
Tống Yến có mùi sữa nhè nhẹ, che trời lấp đất vây quanh, hương mềm ngọt nị, mềm hoá chỉnh trái tim hắn.
Hắn dịu dàng nhẹ gọi, "Yến Yến."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top