Chương 55

Vách tường bệnh viện lạnh băng, mùi sát trùng quen thuộc, kích thích cảm quan của Tống Khanh.

Trên trán Tống Yến dán một miếng hạ sốt nhỏ, mới vừa tiêm một mũi hạ sốt, khóc đến ngủ rồi, cánh mũi mỏng manh rung động, tựa như búp bê sứ tái nhợt tinh xảo.

Trước khi đi bác sĩ đã nói, gần đây thời tiết trở lạnh, không ít trẻ con bởi vậy mà cảm mạo phát sốt, bình thường phải chú ý thời tiết, kịp thời mặc thêm quần áo cho con.

Y nghĩ mà sợ nắm lấy tay Tống Yến, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của Tống Yến.

“Là ba sơ ý.” Tống Khanh hôn mu bàn tay Tống Yến, áy náy nói.

Thẩm Dữ Quan yên lặng đứng ở một bên, không nói một lời.

Bộ dáng Tống Yến nho nhỏ mềm mại, giống một dòng nước ấm, ấm áp chỉnh trái tim hắn.

Đây là con của hắn Tống Khanh, cái mũi giống hệt Tống Khanh không có sai biệt, Thẩm Dữ Quan không khỏi cong cong khóe môi.

Dỗ Tống Yến an ổn ngủ rồi, Tống Khanh chậm rãi đi ra bên ngoài, y nâng cằm, ý bảo Thẩm Dữ Quan đi theo.

Thẩm Dữ Quan sửng sốt, chợt đi ra.

Hai người đi bộ đến khu vực hút thuốc, ánh nắng nở rộ ở chân trời xanh thẳm, tia sáng rải rác điểm xuyến qua cửa kính.

“Anh có thuốc không?” Tống Khanh nghiêng nửa bên đầu hỏi.

“Tôi quên mang theo rồi.” Thẩm Dữ Quan sốt ruột, ngay cả áo khoác cũng quên lấy, nào lo lấy được thuốc.

Tống Khanh cũng không uể oải, “Thôi.”

Chỉ là đột nhiên y muốn hút một điếu, sau khi mang thai Tống Yến, thuốc lá liền trở thành vật cấm.

“Nói không cần gặp mặt, kết quả đến cuối cùng, ngược lại là tôi làm phiền anh.” Nếu không phải có Thẩm Dữ Quan, hiện tại có khả năng y còn đang binh hoang mã loạn, “Cảm ơn.”

Thẩm Dữ Quan toét miệng, muốn nói vài câu, nhưng ở trong miệng luân hồi vài vòng, cuối cùng thở dài một tiếng, hóa thành hai chữ ngắn gọn, “Không cần.”

“Trời không còn sớm, Thẩm tiên sinh trở về nghỉ ngơi đi.” Tống Khanh nói xong cảm ơn liền bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Được.” Thẩm Dữ Quan ngoài miệng đáp, nhưng dưới chân không động.

Tống Khanh đợi nửa ngày, cũng không thấy Thẩm Dữ Quan rời khỏi khu vực hút thuốc, y lui ra phía sau hai bước tựa ở bên cửa sổ, ánh mắt ôn nhuận hỗn loạn một sợi sắc bén đảo qua Thẩm Dữ Quan, y hỏi, “Thẩm tiên sinh rốt cuộc muốn cái gì?”

Thẩm Dữ Quan xa lạ mà lại quen thuộc như vậy, cái này làm cho y khó có thể ngăn chặn mà sinh ra sợ hãi, y không rõ Thẩm Dữ Quan muốn cái gì, đáng giá để hắn hao phí thời gian tinh lực như thế, y cũng không tin hôm nay Thẩm Dữ Quan xuất hiện là trùng hợp.

Ở trong thế giới của Thẩm Dữ Quan, chuyện vô vị lãng phí một chút thời gian, đều là phạm sai lầm, như lúc trước lợi dụng y xong rồi, một khắc trước nùng tình mật ý, giây tiếp theo thu lại mảy may không dư thừa.

Cho nên, đã nhiều ngày Thẩm Dữ Quan vòng qua vòng lại bên người y, không biết lý do là gì.

Mà trước khi y rơi xuống vực sâu, không bằng tự mình trực diện trước, rốt cuộc y đấu không lại Thẩm Dữ Quan.

Trừ bỏ Tống Yến, Thẩm Dữ Quan muốn cái gì, y đáp ứng cái đó, chỉ là cầu một cái bình an.

Lại là câu hỏi như vậy, Thẩm Dữ Quan nhìn phía Tống Khanh, kiên định trả lời, “Em.”

“Tôi?” Tống Khanh buồn cười mà hơi nhướn mày, tựa hồ y đang hoài nghi có phải đầu óc Thẩm Dữ Quan có vấn đề hay không, “Tôi không có tuyến thể, ngay cả năng lực trấn an Alpha cũng không có, anh muốn một phế nhân như tôi làm gì?”

Sắc mặt Thẩm Dữ Quan trầm xuống, hắn không muốn nghe Tống Khanh tự hạ thấp chính mình, “Em không phải phế nhân.”

Tống Khanh không tán đồng, “Những lời này, là lúc trước Thẩm tiên sinh ngài nói.”

Môi Thẩm Dữ Quan khẽ nhếch, âm tiết đều bị nghẹn chặt ở cổ họng.

Lời này hắn thật sự đã từng nói, từng chữ một còn đang ở bên tai, hắn không thể nào giảo biện.

“Thẩm tiên sinh, đổi một cái khác thực tế hơn đi.”

Thẩm Dữ Quan nhấp chặt môi, “Chỉ cần em.”

Tống Khanh cười nhạo một tiếng, “Nếu không phải đã biết là loại người gì, nhìn bộ dáng này của anh, tôi cũng phải cho rằng là anh yêu tôi đấy.”

Tay Thẩm Dữ Quan rũ ở bên người im lặng nắm chặt, hắn nhắm mắt, sau một lúc lâu, nặng nề mà phun ra một hơi, hắn nói, “Tống Khanh, tôi yêu em.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top