Chương 45

Đã lâu rồi Thẩm Dữ Quan chưa mơ giấc mơ liên quan đến Tống Khanh.

Thiếu niên trong mơ rạng rỡ, sớm bị tro bụi che mất, giấu ở đáy lòng, tựa như bái đọc quá nhiều thứ, lại nhiều năm không hề lật xem quyển sách kia, một khắc mở ra, tất cả từ ngữ quen mắt cuồn cuộn đánh úp lại không ngừng.

Hắn khởi động thân thể mệt mỏi sau khi say rượu, nhìn quanh bốn phía, sạch sẽ trống trải, trên tủ đầu giường là quyển sách thiếu nhi, trong không khí tràn ngập mùi rượu, dập tắt tia hơi thở cuối cùng của Tống Khanh.

Khó có thể miêu tả cảm giác đau đớn ở đầu quả tim, Thẩm Dữ Quan hơi hơi nhăn mày lại, có lẽ nên đi gặp bác sĩ một chút.

Khi xuống lầu, thái độ của quan gia cùng trước đó vài ngày một trời một vực, chọc đến Thẩm Dữ Quan không muốn nhìn.

Mùi canh giải rượu cũng rất kỳ quái, cảm xúc bực bội của Thẩm Dữ Quan bị khơi mào, hắn áp cảm xúc xuống, phân phó nói: “Mời bác sĩ Ngải đến đây một chuyến.”

Khi ánh mắt quét bức tường trắng trong phòng khách, cảm giác đau đớn ở ngực Thẩm Dữ Quan bỗng nhiên tăng lên, hắn khó chịu nắm chặt trước ngực áo, “Ngay bây giờ đi, lập tức.”

Sau khi quản gia nói chuyện điện thoại xong, trong lòng run sợ tiến lên quan tâm nói: “Tiên sinh không thoải mái ở chỗ nào?”

Thẩm Dữ Quan nhíu chặt mày, tựa hồ đang suy xét nên nói hay không, nhưng quản gia theo hắn rất nhiều năm, cũng không cần thiết, hắn chỉ vào ngực mình, “Đau.”

Hắn thở ra một hơi, bổ sung nói, “Đau không thể hiểu được.”

Biểu cảm của quản gia trở nên ngưng đọng có một tia vi diệu, Thẩm Dữ Quan lại không rảnh phát hiện, cảm giác đau đớn làm hắn không tỉnh táo.

Quản gia nghĩ đến thời gian thời gian, bao gồm phản ứng của Thẩm Dữ Quan tối qua, càng ngày càng gần với suy nghĩ trong đáy lòng ông, ông không khỏi mà muốn xác nhận thêm một chút, ông quan sát sắc mặt của Thẩm Dữ Quan, lời muốn nói dừng ở đầu lưỡi, nhưng giây tiếp theo lại bị sắc mặt không xong của Thẩm Dữ Quan ép lại vào trong bụng.

Ông yên lặng lui trở về, nếu thật sự như ông suy nghĩ, vậy vẫn là phù hộ tiên sinh vĩnh viễn đừng phát hiện.

Như vậy là tốt đối với hắn, cũng tốt đối với Tống Khanh.

Bác sĩ Ngải nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới biệt thự, khi đến Cẩm Sơn, vừa qua nửa giờ.

Tuy rằng là bác sĩ cá nhân của Thẩm Dữ Quan, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không gặp chuyện gì, một lần ngược dòng phải nói đến hơn một năm trước, liên tưởng đến tình huống lần trước, bác sĩ lấy mấy hộp thuốc mỡ trong hộp đựng đồ y tế.

Ngoài dự đoán, không phải như bác sĩ Ngải tưởng tượng, ông nhẹ nhàng thở ra, còn có một chút tiếc nuối, thuốc mỡ tri kỷ của mình không phải sử dụng đến.

Kiểm tra một phen, bác sĩ Ngải cất ống nghe bệnh, hỏi, “Thẩm tiên sinh, tình huống của ngài xảy ra bao nhiêu lâu rồi?”

Vấn đề này như hỏi khó Thẩm Dữ Quan, hắn càng thêm nhíu mày, trong đầu óc tìm một mảnh ký ức nhỏ có liên quan.

Thẩm Dữ Quan nói, “Nếu tính luôn trước kia, cỡ khoảng một năm rưỡi.”

“Vậy có hơi lâu rồi.” Bác sĩ Ngải giương mắt nhìn Thẩm Dữ Quan, “Lồng ngực đau, kiến nghị ngài tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.”

Bác sĩ Ngải vừa nói xong không lâu, quản gia báo tài xế đã chuẩn bị xong.

_____________________

Hoàng hôn buông xuống, lão gia tử gọi điện thoại cho Thẩm Dữ Quan trở về Thẩm gia.

Lần trước tan rã trong không vui, khiến Thẩm Ngô thị khổ sở vài ngày, khi Thẩm Dữ Quan đến Thẩm gia, Thẩm Ngô thị đã trở về phòng ngủ, chỉ có lão gia tử còn ngồi ở trong phòng khách to như vậy, xung quanh còn có người đứng cầm sách đọc cho ông nghe.

Lão gia tử nhìn thấy Thẩm Dữ Quan, phất tay bảo người xung quanh rời đi, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai ông cháu họ.

“Ông nội.” Thẩm Dữ Quan ngồi ở phía đối diện lão gia tử.

Lão gia tử cầm lấy quyển sách, khí định thần nhàn mà đọc nửa trang còn lại.

“Xuất sắc!” Lão gia tử cảm thấy mỹ mãn mà khen, chòm râu hoa râm đong đưa.

Thẩm Dữ Quan cũng không vội, chờ lão gia tử xem xong.

Lão gia tử trầm mê trong nội dung sách, liền liếc mắt một cái cũng keo kiệt không muốn cho Thẩm Dữ Quan, đồng thời lật trang sách, lão gia tử mở miệng, “Lão gia hỏa Bạch gia lại tới làm phiền ta.”

Phiền cái gì, Thẩm Dữ Quan rõ ràng, đơn giản chính là thúc giục hắn mau chóng kết hôn cùng Bạch Vân, hắn hơi không kiên nhẫn nhướng mày, “Con sẽ xử lý.”

“Con xử lý như thế nào?” Lão gia tử mắt không rời khỏi quyển sách, hỏi, “Tiếp tục dông dài?”

Thẩm Dữ Quan nhìn lão gia tử, hắn mệt mỏi xoa giữa mày, “Ông nội, ông nghĩ con muốn kết hôn cùng Bạch Vân sao?”

Lão gia tử như là nghe được một câu chuyện cười, rốt cuộc bỏ quyển sách trong tay xuống, “Thế nào, nếu là ta nói, ngày mai con phải cưới cô nương Bạch gia thì sao?”

Thẩm Dữ Quan lại chần chờ, hắn hỏi câu đó, thậm chí là chờ đợi lão gia tử nói những lời này, mà khi lão gia tử thật sự nói ra, thế nhưng như hắn vẫn không chấp nhận được như cũ.

Hắn cho rằng có một lực đẩy thật mạnh, đẩy hắn hoàn thành chuyện này, liền có thể nước chảy thành sông, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn té vào trong vũng bùn lầy, càng đẩy hãm càng sâu.

“Con làm không được.” Thẩm Dữ Quan khó có khi nói lời mình đang suy nghĩ, không có bất kỳ nhân tố ngoại lực nào.

Lão gia tử hơi hơi nheo lại mắt, câu trả lời này ngoài ý liệu của ông, “Vì cái gì? Cô nương Bạch gia có độ phù hợp độ với con không thấp.”

Chuyện Tống Khanh nhổ trồng tuyến thể, sau khi bọn họ ly hôn không lâu, lão gia tử cũng biết, bởi vì cái này ông không chút mềm lòng thưởng cho Thẩm Dữ Quan một trận gia pháp.

Thẩm Dữ Quan dựa ở trên sofa, mỏi mệt treo đầy mi mắt hắn, “Ông nội, con cũng không biết.”

Tại sao hắn không có chút phản ứng nào với Bạch Vân, rõ ràng bọn họ có 80% độ phù hợp, rõ ràng khi tin tức tố của hắn chạm vào tin tức tố của Bạch Vân, cũng sẽ sôi trào giao hòa.

Bạch Vân là mối tình đầu của hắn, khi hắn học đại học, vì độ phù hợp mà hai người đến với nhau, đáng tiếc không bao lâu, Thẩm Dữ Quan và Bạch Vân tính cách không hợp, hai người lựa chọn chia tay trong hòa bình.

Nhưng khi đó ít nhất Bạch Văn khiến hắn có dục vọng ôm hôn, nhưng hiện tại hắn không hề có phản ứng với Bạch Vân, thậm chí không bằng Tống Khanh ngẫu nhiên xuất hiện trong giấc mơ khiến hắn rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top