Chương 22
Vị bá vương bước vào phòng phẫu y
thuật trước, khí tràng che trời lấp đất khủng bố cũng tiêu tán theo hắn, Vương Dã thở hắt ra như trút được gánh nặng, sống sót sau tai nạn, nhìn ánh mắt ghi hoặc của Tống Khanh và Lý Du, hắn mới bàng hoàng, kinh ngạc nói, "Mọi người không biết hắn?"
Tống Khanh cùng Lý Du đồng thời lắc đầu, bọn họ đều là Omega danh môn vọng tộc, tồn tại vì lợi ích của gia tộc, được nuôi dưỡng như hoa trong nhà kính, chạm được ánh mặt trời cũng không rõ ràng.
Tống Khanh suy tư, nửa không xác định, nửa ngờ vực nói: "Vị kia của Tần gia?"
Danh xưng ở Sương Thành gọi tên riêng, còn có thể làm Vương Dã nghẹn họng trân trối nhìn gia tộc Tần gia, Tống khanh tuy rằng chưa thấy qua, nhưng cũng từng nghe một vài vị, phần lớn cũng đã có tuổi, là đại nhân vật thế hệ trước, mà tuổi tác của vị tiên sinh này, nhìn qua chỉ mới ba mươi, y nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nhị công tử Tần gia.
Một nhân vật chính khác trong bút ghi âm, anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Dữ Quan, Tần Tuần.
Ý nghĩ này vừa rơi xuống, Tống Khanh lại cảm thấy mê man, nhưng cho tới bây giờ y không nghe nói qua, Tần Tuần có Omega ái mộ, nhiều năm như vậy ngay cả đối tượng tai tiếng cũng không có, vậy hắn nhổ trồng tuyến thể là vì ai mà làm?
Vương Dã đoán ra Tống khanh đang nghi vấn điều gì, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định xung quanh không có những người khác, nhỏ giọng chỉ để bọn họ có thể được, nói ra một bí mật kinh thế hãi tục, "Người Tần Tuần thích chính là anh trai hắn, đánh giá cao làm cuộc phẫu thuật này, cũng là vì anh trai hắn."
"Cái gì?" Tống Khanh cả kinh còn chưa kịp ra phản ứng, đứng đực mặt ra nửa ngày, Lý Du bình thường nghe cái gì cũng không dao động, bỗng nhiên kinh hô ra tiếng. "Không có khả năng!" Cô phủ định một cách chém đinh chặt sắt.
"Tống thiếu phu nhân không biết cũng không có gì lạ," Vương Dã cười thần bí, "Nếu không phải em họ của cậu của bạn tôi làm việc ở nhà cũ Tần gia, tôi cũng không biết."
Vương Dã lại thần bí khó lường, "Mọi người biết chuyện đầu tiên mà Tần tổng làm khi trở về Tần gia là gì không?"
Tống Khanh không thể tưởng tượng được lắc đầu không ngừng, sắc mặt Lý Du không tốt im lặng trầm mặc.
"Hắn đánh dấu anh trai hắn" Vương Dã cực kỳ bội phục mà giơ ngón tay cái lên, "Tần Tuần đúng là kẻ tàn nhẫn."
"Cái gì!" Lý Du Tống Khanh cùng nhau kinh hô lên, sắc mặt Lý Du xanh mét.
Tin tức này không thua gì sấm sét đánh ngang trời, khiến hai người thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy đau đầu, căn bản không tiêu hóa được những lời Vương Dã vừa nói.
Vương Dã ra vẻ mê hoặc mà lắc lắc ngón tay, "Không chỉ vậy..."
"Tống tiên sinh, mời ngài chuẩn bị."
Bác sĩ cầm tư liệu đi đến, giương mắt nhìn ba người, ánh mắt lại dừng ở Tống Khanh.
Đột nhiêm đại não Tống Khanh trở nên căng thẳng, Lý Du hòa hoãn, ôn tồn an ủi y, Vương Dã biết hiện tại không phải lúc để nói nữa, im lặng đứng sang một bên.
"Loại chuyện này biết chưa hẳn đã là chuyện tốt, nói với chúng tôi không sao, đừng truyền ra bên ngoài." Tống Khanh tốt bụng khuyên nhủ.
Vương Dã thức thời, liền nói, "Những việc này, cũng chỉ dám nói ở trước mặt các phu nhân." Hắn phục hồi tinh thần, thầm than tật xấu miệng rộng thích thổi phồng này của mình, sớm hay muộn cũng có ngày hại chết hắn.
Lý Du không hề để ý tới Vương Dã, lo lắng nặng nề đi theo Tống Khanh nói chuyện.
Tống Khanh nói không có việc gì, nhưng đáy lòng đã là sóng to gió lớn, y sắp thay một cái tuyến thể mới, mang theo rất nhiều nguy hiểm.
Nằm ở trên bàn phẫu thuật lạnh băng, hai mắt nhìn thẳng trần nhà trắng sáng, bên mũi tràn ngập mùi khử trùng, trong đó loáng thoáng trộn với hoắc hương, y vuốt ve tuyến thể của mình, trong lòng rối bời, về sau nơi này sẽ không phát ra tin tức tố của y nữa.
Bên cạnh bác sĩ đã chuẩn bị thuốc gây mê, ôn nhu nói, "Đưa tay tiêm thuốc."
Tống Khanh nhìn bác sĩ đẩy kim tiêm vào mình không chớp mắt, cánh tay đau đớn, y muốn nhíu mày, nhưng mắt y càng ngày càng vô lực, tần suất động đậy của y dần dần giảm bớt, chìm vào trong bóng tối vô tận, rớt vào đầm lầy không tiếng động, các giác quan cùng bị bao phủ.
Tựa như một giấc mộng, ngắn ngủi mà lại thanh tỉnh lại.
Đó là một ngày trời sáng, Tống Khanh mơ màng sắp ngủ ở trong phòng học, giáo viên trên bục giảng lại đang siêng năng giảng giải, từng tiếng từng tiếng như một bài hát ru, dụ Tống Khanh ngủ thiếp đi.
Âm thanh của người bạn ngồi cùng bàn khẽ truyền tới, Tống khanh nghe không rõ, nhưng đại não rõ ràng nói cho y, người ngồi cùng bàn muốn rủ y trốn học, lý do là một vị giáo sư trẻ tuổi giỏi giang, gương mặt đẹp tới thuyết giảng.
Tống Khanh nghe tới tức khắc tỉnh táo tinh thần, ấp úng nói cái gì đó, đầu óc Tống Khanh không phân biệt được, chân y không chịu nghe lời khống chế mà chạy theo người bạn cùng bàn ra cửa.
Chỉ còn một bước nữa là ra ngoài, chân y đột nhiên tựa như bị đóng ở trên sàn nhà, một bước khó đi.
Bạn ngồi cùng bàn hoảng hoảng loạn loạn, sợ bị thầy phát hiện, thấp giọng thúc giục.
Tống Khanh cũng muốn chạy, nhưng y làm như thế nào cũng không dời được bước chân, bạn ngồi cùng bàn không dám chờ nữa, chạy ra ngoài trước.
Tống Khanh uể oải, y muốn từ bỏ suy nghĩ trốn học, theo sau đó lại nghe được tiếng cười khẽ truyền từ bên ngoài, giọng nói khàn khàn tràn ngập từ tính, "Bạn học nhỏ, trốn học sao?"
Những lời này lại là pháp thuật giải trừ ma chú, nháy mắt y có thể di chuyển, Tống Khanh gấp không chờ nổi muốn chạy ra, y muốn nhìn chủ nhân của giọng nói này một chút, đây là người như thế nào.
Nửa thân mình của y đã ló ra ngoài, thấy hai thân ảnh, một là người bạn ngồi cùng bàn, một người khác dựa nghiêng bên lan can, ngón tay gân cốt rõ ràng kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc trắng bay bay, Tống Khanh muốn tìm đến cùng, trái tim y ngứa ngáy khó nhịn xoay chuyển ánh mắt, muốn thấy được, nhưng...
"Tống Khanh! Trò đang làm gì!" Thầy giáo đã phát hiện ra y, y còn muốn tiếp tục nhìn, nhưng thầy giáo như là trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Tống Khanh, kéo y trở về.
Tống Khanh cầu xin thầy, y chỉ muốn nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.
Nhưng thầy giáo vô tình kiên định mà từ chối y, ấn y vào chỗ ngồi với sức lực cực lớn.
Y điên cuồng giãy giụa, "Cầu xin thầy mà, cầu xin thầy!"
Rõ ràng thật sự cách rất xa, nhưng trong lúc giãy giụa Tống Khanh được âm thanh của chủ nhân lời nói, bắt đầu bước đi rời khỏi nơi này, y càng sốt ruột, không khống chế được nước mắt, "Thầy ơi em xin thầy, em chỉ nhìn một cái thôi!"
Tiếng bước chân dần dần thu nhỏ, sắp biến mất y tuyệt vọng khóc kêu khàn cả giọng, như là người chết đuối dùng hết toàn lực muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Đừng đi, đừng đi!"
"Cầu xin anh! Đừng đi!!"
"Cầu xin anh!"
Y khóc đến dần dần không có lực, âm thanh nghẹn ngào, cho đến giọng nói tắt mất, nửa câu cũng không nói nên lời.
Không ai có thể nghe được tiếng y gọi, quanh mình trở nên lặng im, không thấy giáo viên ấn y ngồi xuống ghế nữa, cũng không thấy bạn học nhỏ giọng khe khẽ.
"Anh trở về..." Hai tròng mắt Tống Khanh đỏ ngầu, móng tay giãy giụa như muốn gãy, màu máu đỏ tươi từ miệng vết thương ào ạt trào ra, y không cảm thấy đau đớn, đầu ngón tay vô ý thức động ở trên bàn học, "Thẩm Dữ Quan, anh trở về..."
"Cái gì tôi cũng từ bỏ..."
"Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh một lần..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top