Chương 20

Điếu thuốc dần dần cháy đến đầu lọc rồi vụt tắt, Thẩm Dữ Quan không đáp lời, hắn di chuyển tầm mắt, nhìn hướng hoa sơn trà bên hành lang, hoa trà đang là mùa nở hoa, vừa trắng vừa đỏ trên nền lá xanh, rất diễm lệ.

Sau một lúc lâu, Thẩm Dữ Quan nhìn đủ rồi, hoãn thanh nói, "Cậu có đồng ý không?"

Nếu là trước kia, Tống Khanh bị Thẩm Dữ Quan hỏi như vậy, khẳng định y sẽ không nói hai lời lập tức liên hệ bệnh viện, nhưng hiện tại, Tống Khanh kiên định mà lắc đầu, "Tôi không muốn."

Nếu có thể đưa ra sự lựa chọn.

Thẩm Dữ Quan nghe vậy khóe môi cong cong hơi mang kinh ngạc, "Tôi cho rằng cậu sẽ đồng ý, rốt cuộc đối với cậu mà nói, lợi nhiều hơn hại."

Tống Khanh khẽ vuốt tuyến thể cách miếng dán ức chế tin tức tố, "Tiên sinh đã đoán sai rồi."

Thẩm Dữ Quan ha một tiếng, thưởng thức hộp thuốc trong tay, môi trên nhẹ nhàng chạm vào môi dưới, "Cậu thật ra không giống như vậy."

Gió nhẹ thổi rối loạn tóc mái của Tống Khanh, y gom chải vuốt lại rất nhiều, không chút gợn sóng nói, "Tiên sinh cũng thay đổi rồi."

Trước kia Thẩm Dữ Quan sẽ không hỏi y có đồng ý hay không, chỉ biết trực tiếp sắp xếp cho y.

Thẩm Dữ Quan trào phúng nhướng mày, "Rốt cuộc tôi cũng có nhược điểm ở trên tay cậu, không phải sao?"

Thẩm Dữ Quan lấy cái này đâm y, y muốn phản bác theo thói quen, nhưng sau khi hé miệng, một câu cũng không nói nên lời, y không có lý do phản bác, lại yên lặng mím môi rũ mắt, lông mi dài che đi mắt tạo thành bóng râm nhỏ, nhiệt thuần mềm mại trước sau như một.

"Nếu cậu không muốn ly hôn," Thẩm Dữ Quan lại châm một điếu thuốc, hắn nhấc chân bước hai bước đến trước mặt Tống Khanh, ngăn trở ánh mặt trời trước y, hắn cúi đầu tiến đến sườn mặt Tống Khanh, không chút để ý mà cò kè mặc cả nói, "Cho cậu chiếm hết tiện nghi rồi, vậy ít nhất cũng cho tôi chút lợi ích chứ?"

Mùi thuốc lá dày nặng nhào vào chóp mũi, Tống Khanh bị sặc đến muốn lui ra phía sau này, nhưng y đã tựa vào tường, không thể lui được nữa.

Y thích hút thuốc cam bạc hà thanh đạm, Thẩm Dữ Quan thích loại đặc sệt trong yết hầu.

Y duỗi tay muốn đẩy Thẩm Dữ Quan ra, động tác của Thẩm Dữ Quan lại nhanh hơn so với y, tàn nhẫn mà bắt lấy tay Tống Khanh, hắn cười lạnh nói, "Đừng làm loại biểu cảm này, như là tôi đang bắt nạt cậu vậy."

Còn không phải sao? Tống Khanh chửi thầm.

Y thấp giọng hỏi, "Vậy lợi ích mà tiên sinh muốn, chính là nhổ trồng tuyến thể sao?"

Thẩm Dữ Quan nheo nheo mắt, "Đúng vậy."

"Tôi có thể biết lý do không?"

"Lý do?" Thẩm Dữ Quan buồn cười đặt câu hỏi, nghiêng đầu nhìn y chằm chằm nhìn một hồi, ánh mắt sắc bén, Tống Khanh đang muốn tránh đi một chút, nhưng Thẩm Dữ Quan đột nhiên cúi người, ngăn chặn động tác của y, Tống Khanh chỉ thấy trước mắt đột nhiên đen thui, còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, giây tiếp theo trên môi liền xuất hiện vật gì đó mềm mại, có khí vị tin tức tố nhàn nhạt.

Thẩm Dữ Quan đang hôn y?!

Tống Khanh mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng mà dại ra, như là chiếc máy tính đã lâu không được sử dụng, vận hành tác vụ nặng một chút liền chết máy.

Nhưng trái tim y lại thình thịch mà đang khua chiêng gõ trống, âm thanh vang đến quả thực có thể xuyên thấu ngực y.

Thẩm Dữ Quan không ở lại lâu, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, hắn lui về phía sau lại nắm lấy tay Tống Khanh, dẫn dắt y dán sát vào ngực trái của mình, nơi đó tiếng tim đập bằng phẳng hữu lực, cách biệt một trời cùng với Tống Khanh.

Những hành động liên tiếp này của Thẩm Dữ Quan làm Tống Khanh không rõ nguyên do, y cảm thấy lẫn lộn nhìn về phía Thẩm Dữ Quan, Thẩm Dữ Quan chưa nói bất kỳ điều gì, đành phải nhìn lại y, sau đó thảnh thơi gợi lên một nụ cười, vẻ tươi cười là ý vị Tống Khanh quen thuộc, sự khinh miệt trào phúng không hề che giấu.

Nháy mắt Tống Khanh rơi vào sông băng, tay chân bị cái rét buốt bao phủ, y lại không hiểu, hay là vì ngu ngốc, y khó có thể ức chế vặn vẹo khuôn mặt, nhưng quan tâm gì nhiều đến khổ sở như vậy, tiếng tim y vẫn đập mạnh mẽ như cũ, âm thanh vang lên một tiếng lại một tiếng chấn phá màng tai y.

Đừng đập nữa, dừng lại! Dừng lại!

Y khó chịu đến cực điểm mà rùng mình, tuyệt vọng nhìn Thẩm Dữ Quan, thì ra y không thể khống chế mà rung động, thật đáng chê cười, tự rước lấy nhục.

Lúc này Thẩm Dữ Quan buông tay y ra, như là không đành lòng nhìn ánh mắt của Tống Khanh, ngược lại che đôi mắt y, nhưng những lời nói trong miệng lại là cực kỳ tàn nhẫn, "Nếu cậu muốn như vậy với tôi, ít nhất thời điểm tôi hôn cậu, có chút cảm giác đi Tống Khanh, cậu có muốn người nằm bên cạnh mình, là một người trần trụi cũng sẽ không có một chút phản ứng nào không?"

"Vốn dĩ chúng ta kết thúc rồi, là cậu đang cưỡng cầu."

Đúng vậy, là y đang cưỡng cầu, Tống Khanh cười ra tiếng, hắn y đến thở không nổi, nước mắt cũng bị cười chảy xuống.

Xung quanh đều là tiếng cười tùy ý phóng đãng của y, người đi ngang qua không khỏi tò mò ghé mắt.

Rốt cuộc, y cười đủ rồi, y đẩy tay Thẩm Dữ Quan ra, "Nếu đây là muốn tôi trả giá đắt, tôi đồng ý."

Khi Tống Khanh tới đón Đại Bạch, bệnh viện thú y không có khách, đi vào nhìn một cái đã thấy Từ Triệt đang trông nó, trên dưới chơi đùa.

Y tiến lên ôm lấy Đại Bạch, liên thanh nói cảm ơn nhiều lần.

Mà Đại Bạch mấy tiếng ngắn ngủn không gặp Tống Khanh, liền nhớ y cực kỳ, mới vừa bị ôm vào trong lòng ngực, đầu lưỡi đã liếm thẳng lên mặt Tống Khanh.

"Đại Bạch, ngoan, đừng quậy nữa." Tống Khanh không vui né tránh.

Lúc này Từ Triệt mới phát hiện Tống Khanh hình như không đúng lắm, đang muốn mở miệng quan tâm một chút, nhưng ánh mắt chạm phải vành mắt ửng đỏ của Tống Khanh, lập tức dừng lại, giưa bọn họ cũng không quen biết, tùy tiện mở miệng quá mức đột ngột.

Tống Khanh trả tiền liền ra khỏi cửa bệnh viện, thậm chí ngay cả Từ Triệt giơ tay tạm biệt cũng không chú ý tới.

Đại Bạch trong lòng dường như cũng cảm nhận được không khí không thích hợp, nháy mắt im lặng, ngoan ngoãn mà ghé vào trong lòng ngực Tống Khanh.

Tống Khanh về đến nhà, để Đại Bạch vào lồng sắt, bước chân đi đến phòng ngủ.

Còn chưa đến cửa, phía dưới lầu đã vang lên tiếng chuông cửa.

Tống Khanh kéo lại tinh thần, xuống lầu mở cửa, là chuyển phát nhanh, y mơ màng hồ đồ mà ký tên đơn chuyển phát nhanh, tiễn cậu trai giao hàng rời đi.

Đơn hàng rất hơi nặng, hình chữ nhật năm sáu centimet, độ cao đến bên hông y, hình như là khung ảnh.

Tống Khanh không nhớ rõ mình đã mua khung ảnh khi nào, y để đồ ở trên bàn trà, tìm dao mở hàng.

Trước mắt là cái khung màu bạc với hoa văn được điêu khắc tinh xảo, Tống Khanh cảm thấy quen mắt, dùng sức rút khung ảnh ra.

"Loảng xoảng" một tiếng, y không cầm chắc, khung ảnh trượt xuống bàn trà rồi rớt ở trên thảm.

Chất lượng khung ảnh không quá tốt, bên góc đã bị móp, may mắn bức tranh vẫn không bị hao tổn, Tống Khanh cúi đầu nhìn, bên trên vẽ hai người đàn ông, người thấp hơn thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám, mặc bộ âu phục màu trắng, trên mặt nhộn nhạo hạnh phúc tươi cười, người nọ khoác tay người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, nghiêng đầu quyến luyến nhìn, trong mắt vui sướng, chỉ nhìn bức vẽ cũng có thể thấy rõ ràng, phảng phất như hắn có được món quà tốt đẹp nhất thế giới.

"Dữ Quan, em yêu anh." Tống Khanh suy đoán người đàn ông trong bức tranh kia nhất định sẽ nói những lời này.

Tống Khanh khom lưng che mặt người thấp hơn, không biết là đang mắng chính mình hay là đang mắng người đàn ông trong tranh "Thứ ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top