Chương 1
"Tiên sinh, chúng ta ly hôn đi."
Tống Khanh cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười mỏng manh, để chính mình không trở nên khó coi, y nhìn sang chỗ khác tránh khiến người khác chán ghét.
Y đã kết hôn với Thẩm Dữ Quan tám năm, số lần nhìn thấy Thẩm Dữ Quan lại rất ít ỏi.
Thẩm Dữ Quan cũng không khác biệt quá lớn so với tám năm trước, năm tháng mài dũa, rõ ràng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, thoạt nhìn lại tựa như đầu ba mươi, nhưng Thẩm Dữ Quan vẫn rất đẹp, năm tháng chỉ lưu lại ở đuôi mắt hắn vài nếp nhăn, ngược lại càng khiến hắn càng trở nên thu hút thành thục.
Y cẩn thận đưa đơn ly hôn lên bàn sách của Thẩm Dữ Quan, trong lúc lơ đãng góc áo đụng tới tập tài liệu, y hơi run lên, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Trái lại Thẩm Dữ Quan lại ung dung một mực, hắn lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, không dành một chút để ý cho tờ giấy mỏng kia, đôi chân thon dài lưu loát gác lên nhau, ngón tay với đường gân rõ ràng gõ trên bàn theo tiết tấu, hắn cũng không để ý nhiều tới người con trai nhát gan trước mặt cùng với đơn ly hôn.
Hắn hơi câu khóe môi hỏi: "Lý do?"
Lý do sao? Ngón tay đang run run ngừng lại, trong đầu hiện lên vô số loại đáp án.
Ví dụ như, độ phù hợp giữa y và Thẩm Dữ Quan chỉ là 50%, cho dù chung chăn chung gối cả đời thì cũng sẽ không chạm tới con số tình yêu cùng với đối phương.
Độ phù hợp, là sự phân nhánh tin tức tố khiến người ta lên án nhiều nhất, độ phù hợp càng cao, tình cảm giữa Omega và Alpha càng mãnh liệt, độ phù hợp 70% chỉ mới chạm đến tình yêu tiêu chuẩn mà thôi, huống chi y cùng Thẩm Dữ Quan là 50%.
Thẩm Dữ Quan đối với y không có tình yêu, nhìn y với ánh mắt như dạy bảo một con chó cũng không có gì khác biệt.
Nếu không phải liên hôn gia tộc, có lẽ đời này y cũng chẳng thể nhìn thấy một ngón tay của Thẩm Dữ Quan, đừng nói đến chuyện kết hôn cùng hắn.
Nhưng y yêu Thẩm Dữ Quan, không có độ hấp dẫn trao nhau, y cũng là yêu.
Cho nên đây cũng coi như là một lý do đi?
Còn có gì khác nữa chứ?
A, còn có chính là gia tộc y thất bại trong cuộc đại chiến tranh quyền, đầu mối then chốt trực tiếp giữa y và Thẩm Dữ Quan cũng theo trận chính trị này mà thất bại, nứt toạc rách nát.
Không có ai có thể ngăn lại Thẩm Dữ Quan ban cho y một tờ giấy ly hôn.
Y thường bị người mắng là không biết điều, nhưng y vãn muốn lưu lại ấn tượng cuối cùng trong mắt Thẩm Dữ Quan là một người thức thời.
Ừm, kỳ thật còn có một nguyên nhân, nhưng chôn ở đáy lòng, Tống Khanh thật sự không muốn nhớ đến. Cho nên y chủ động đưa giấy thỏa thuận ly hôn.
Môi y mấp máy, giọng nói căng thẳng tới nghẹn lại, kinh thanh tế ngữ nói "Gia tộc của tôi đã vô dụng đối với tiên sinh, cho nên nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, đối với mọi người đều tốt, nhưng gia tộc tôi sẽ không đồng ý tiên sinh và tôi ly hôn..."
Hiện giờ có thể nói Thẩm Dữ Quan đã nắm trong tay một nửa giang sơn ở thành phố này, mánh khóe thông thiên, mất thế tựa ve khô sau trời thu như Tống gia, sao có thể buông tay vị phật lớn như Thẩm Dữ Quan.
Thẩm Dữ Quan như được gãi đúng chỗ ngứa mỉm cười nói, "Cậu cho rằng gia tộc cậu bây giờ còn khả năng hối thúc tôi sao?"
Hắn một thân khí thế ở địa vị cao, cũng có chút tia lười biếng từ khe hở nhỏ tranh nhau trào ra, rõ ràng là cười, nhưng Tống Khanh có thể cảm giác được sự trào phúng.
Y lập tức lắc đầu phủ nhận, "Không...Cho nên nếu là tôi ra mặt chủ động ly hôn, phía gia tộc tôi sẽ không gây phiền nhiễu đến tiên sinh."
"Tuy rằng tiên sinh có thể giải quyết, nhưng cho dù nhiều hay ít, sẽ tốn thời gian của ngài."
Y không muốn thấp hèn cầu khẩn Thẩm Dữ Quan đừng ly hôn với y, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, y đã rất khó nhìn, cho nên y muốn có một kết thúc gọn gàng sạch sẽ.
Nghe được những lời này của y, ánh mắt khó thấy được của hắn nhìn xuống, cái gọi là người vợ trên danh nghĩa.
Tống Khanh lớn lên không xấu, chỉ có thể xem như có chút thanh tú mang theo nhạt nhẽo, khiến người ta nhìn xong liền quên, không hề có chút tài ba để nhớ kỹ.
Độc nhất chỉ có đôi mắt của y, như lúc nào cũng hàm chứa một hồ nước xanh, sạch sẽ dịu dàng không mang theo bất kỳ xâm lược nào.
Lời khen của hắn mang theo chút ý vị nói: "Tống Khanh cậu cũng trở nên biết thân biết phận."
Câu khích lệ này đối với Tống Khanh mà nói không khác gì cho y một bàn tay ngoan độc trước mắt mọi người, khiến Tống Khanh cảm thấy thẹn khó nhịn.
Đây là đang nói trước kia y không biết điều, xác thật là như vậy, khi mới bắt đầu cuộc hôn nhân này, tốt xấu gì Tống Khanh cũng là tiểu công tử của Tống gia, từ nhỏ sống trong nhưng lụa, cẩm y ngọc thực, cho nên khi Thẩm Dữ Quan coi thường y, thời điểm không cho y một cái nhìn, y còn dám ồn ào với Thẩm Dữ Quan, nói hắn nhận rõ, Tống Khanh y là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng về của hắn.
Thậm chí y còn dám chạy đến trước mặt tình nhỏ của Thẩm Dữ Quan, kiêu căng ngạo mạn khiến cậu ta cách xa Thẩm Dữ Quan ra một chút.
Mười tám tuổi y ỷ vào Tống gia làm xằng làm bậy, hai mươi sáu tuổi y lại cong lưng uốn gối biết điều.
Tống Khanh cố tỏ vẻ tươi cười, đồng ý với câu khích lệ này, như là để chứng minh cho sự biết điều ấy, giọng nói y run rẩy nhanh chóng nói: "Tôi sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu."
Năm năm trước, Omega và Alpha không thể ly hôn, sau khi Alpha đánh dấu Omega, cho dù là lý do nào, tình huống nào, hai người đều bị tin tức tố buộc chặt lẫn nhau, không gì phá nổi, chỉ có thể bước đi cùng nhau trong điện phủ hôn nhân, cho nên mọi người đều cực kỳ theo đuổi độ phù hợp.
Ai mà không muốn ở bên ngườiphù hợp với mình nhất một đời chứ?
Cho đến khi khoa học kĩ thuật phát triển theo thời gian, cùng với sự khổ sở gông cuồng xiềng xích mà Omega phải chịu đựng, phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu xuất hiện.
Nhưng loại phẫu thuật này khiến Omega phải trả cái giá không hề nhỏ, một năm không có cách nào đánh dấu, kèm theo đó là di chứng hỗn loạn tin tức tố.
Điều này khiến cho không ít Omega dừng bước, không thể nghi ngờ hỗn loạn tin tức tố là mũi dao bén nhọn, đâm đến thống khổ cực đại, nhưng chỉ có sau khi làm phẫu thuật loại bỏ, mới có thể chính thức đệ trình hiệp nghi ly hôn cùng với Alpha.
Đây cũng là lý do khiến một bộ phận Omega đã chịu hãm hại không màng đến thương tổn bất chấp tất cả để thực hiện.
"Đã định ngày phẫu thuật chưa?" Thẩm Dữ Quan cảm thấy mình đã cùng sống với Tống Khanh một đoạn thời gian xem như vợ chồng, nên đưa y đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Xem như là thực hiện nghĩa vụ của một người chồng mà tám năm qua vẫn chưa làm.
Tống Khanh nhẹ giọng dò hỏi, "Tiên sinh...Muốn đi cùng tôi sao?"
Thẩm Dữ Quan hỏi lại, "Không thể?"
Quả thật y không nghĩ Thẩm Dữ Quan sẽ đi cùng, cuộc phẫu thuật này đối với y mà nói không thua gì róc xương róc thịt, y yêu Thẩm Dữ Quan, lại muốn nhìn y phá bỏ cái y xem như sinh mệnh, nhất định khi đó y rất chật vật, y không muốn Thẩm Dữ Quan thấy y như vậy.
Tuy rằng bộ dáng y tàn tạ khổ sở, Thẩm Dữ Quan nhìn cũng thấy chán.
Y vẫn là ngoan ngoãn nói: "Ngày hai mươi bảy tháng sau, nếu tiên sinh có rảnh thì đến đi."
"Ừ." Thẩm Dữ Quan cầm lấy đơn ly hôn trên bàn không được để ý đã lâu, nhìn thoáng qua, "Về tài sản sau khi ly hôn, chỗ này không viết đến?"
"Tôi sẽ nói luật sư xem lại, sau đó đưa cho cậu." Hắn tuy tay ném giấy thỏa thuận ly hôn vào thùng rác.
Thẩm Dữ Quan là một người hào phóng, cho dù là đối với tình nhân, hay là đối với người vợ sắp ly dị là y, y tin, hắn nhìn định sẽ cho y một phần tài sản không nhỏ.
Nhưng..."Không cần đâu tiên sinh." Tống Khanh nhỏ giọng từ chối.
"Những năm gần đây tôi tự mình làm đầu tư, đủ về sau tôi sinh sống."
Bộ dáng tươi cười xa cách ẩn ẩn dừng lại, hơi mang theo không vui nhắc nhở nói, "Tôi không thích sửa đổi quyết định tôi đưa ra."
"Được.", Tống Khanh biết cuộc nói chuyện cùng với Thẩm Dữ Quan chỉ đến đây, y đứng dậy chỉnh lại ghế ngồi hơi xiêu vẹo, nhìn thấy sắp đến giờ cơm, theo thói quen quan tâm hỏi, "Tiên sinh có muốn ở lại ăn cơm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top