Chương 34: Hòa giải
Chương 34: Hòa giải
Edit + Beta: Ruby
------------
Hình Vân nói dứt lời, trong phòng giặt quần áo chỉ còn sự im lặng.
Bạch Khiêm Dịch khẽ gật đầu, không đáp lại. Hình Vân kéo tay Tiết Doanh Song, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng ngủ chính, Hình Vân đè bả vai Tiết Doanh Song, kiên quyết để Tiết Doanh Song ngồi trên giường, hai người mặt đối mặt.
Hình Vân nói: "Có đôi khi Bạch Khiêm Dịch nói chuyện hơi thẳng thắn, em đừng để ý cậu ta."
Tiết Doanh Song lắc đầu: "Là tự tôi làm điều ngu ngốc trước."
Tiết Doanh Song một mực cúi đầu, Hình Vân thấy không rõ vẻ mặt cậu, nhưng có thể cảm nhận được áp lực của cậu.
Hình Vân nhíu mày, cúi đầu nhìn mặt Tiết Doanh Song. Vừa nhìn, chỉ thấy nét mặt Tiết Doanh Song hoảng hốt, sắc mặt tái xanh.
"Tiết Doanh Song, em làm sao vậy?" Hình Vân kinh hãi.
Tiết Doanh Song xoay đầu sang hướng khác, thấp giọng nói: "Hơi mệt một chút mà thôi."
"Hơi mệt một chút? Tôi thấy em là không ngủ đó!" Hình Vân hỏi, "Tiết Doanh Song, đã mấy ngày em không ngủ rồi hả?"
Tiết Doanh Song im lặng.
"Nói chuyện!"
"... Tôi quên rồi."
Trong nháy mắt tâm tình Hình Vân cực kỳ phức tạp, đủ thứ suy nghĩ xông lên đầu.
Hắn ấn Tiết Doanh Song lên giường, nói: "Bây giờ lập tức đi ngủ, công việc của em tối hôm nay chính là đi ngủ."
Tiết Doanh Song lại không dám ngủ, mấy ngày nay đã đủ có lỗi với Hình Vân rồi, cậu sao có thể trong thời gian làm việc mà đi ngủ chứ?
Cậu ngồi xuống, nhìn Hình Vân nói: "Anh đói không? Tôi làm cơm tối cho anh nhé."
Hình Vân: "Em đừng hỏi tôi có đói bụng hay không!"
Tiết Doanh Song: "Nếu không anh làm với tôi đi, anh muốn làm chứ?"
Hình Vân cao giọng nói: "Tiết Doanh Song! Đủ rồi!"
Tiết Doanh Song mở to mắt, yên lặng.
Hơi thở Hình Vân không ổn định: "Gần đây em rất thiếu tiền sao?"
Tiết Doanh Song im lặng, cuối cùng gật đầu.
Hình Vân thở phào một hơi, đè nén lại cảm xúc. Nhưng mà cảm giác vừa tức giận lại đau lòng không biết sao lại ùa tới, hắn nói: "Em thiếu tiền sao không nói với tôi chứ! Em không nói, mệt chết mình thì có nghĩa lý gì?"
"Tôi phải nói thế nào đây..." Tiết Doanh Song bàng hoàng.
Chuyện như vậy, cậu chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mất mặt, lại phải nói cùng Hình Vân thế nào? Lại có tư cách gì để nói cùng Hình Vân?
Hình Vân nói: "Em thiếu bao nhiêu tiền?"
Tiết Doanh Song giật giật môi, nói ra một con số.
Hình Vân gật đầu, nói ra: "Nói mới nhớ, ông chủ tôi đây cũng quá hồ đồ rồi, đã quên phát tiền thưởng cho em. Lần trước em lấy được bằng tốt nghiệp chuyên ngành, theo lý phải phát thưởng khích lệ em, nhiều môn như vậy, một môn ít nhất cũng phải một vạn..."
"..."
Hình Vân còn chưa dứt lời, đã bị Tiết Doanh Song ôm cổ.
Tiết Doanh Song vùi đầu trước ngực Hình Vân, không nói gì. Nhưng Hình Vân hiểu ý Tiết Doanh Song, vỗ đầu cậu.
Hình Vân nói khẽ: "Ngoài ra, còn phải thêm tiền thưởng cho em, khen thưởng một mình em đã cực khổ nhiều năm như vậy, lại vẫn không bỏ cuộc."
"Cảm..."
"Suỵt, đừng nói." Hình Vân nói, "Ông chủ phát thưởng cho nhân viên, là đạo lý hiển nhiên.
Tiết Doanh Song vẫn không nhúc nhích, Hình Vân ôm Tiết Doanh Song lên trên giường, Tiết Doanh Song vẫn không buông tay, ôm thật chặt hắn. Hình Vân khẽ cười nói: "Tiết tổng, tha cho em đi, tuần này tối nào cũng phải tăng ca với ngài, Tiểu Hình không nổi đâu, đã cạn khô rồi."
Tiết Doanh Song buông tay ra, Hình Vân đắp chăn cho cậu, thấy cậu ngoan ngoãn nhìn mình, lại đang vỗ vỗ ngực cậu: "Ngủ đi, ngủ một giấc cho ngon."
Tiết Doanh Song gần như trong nháy mắt đã ngủ mất, Hình Vân tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ đầu giường.
Hình Vân cởi âu phục, mở tủ định lấy quần áo. Vừa mở tủ ra, đã thấy tủ quần áo được sắp xếp lại, đều đặt vào quần áo mùa đông, mỗi bộ quần áo được ủi phẳng phiu, còn có thể ngửi thấy một mùi thơm mát nhàn nhạt.
Hình Vân bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hắn đóng tủ quần áo, đi ra khỏi phòng.
Đèn bên ngoài đã tắt, Bạch Khiêm Dịch cũng trở về phòng. Hình Vân đi trong nhà, nhìn thành quả của Tiết Doanh Song mấy ngày nay.
Căn nhà vốn dĩ đã sạch sẽ, nay càng thêm sạch hơn. Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, chỉ thấy trong ngoài cửa kính sạch đến độ phát sáng, mà ngay cả chút vân tay cũng không có.
Mỗi một lỗ trên chỗ treo màn cửa cũng không có một hạt bụi, giống như mới vừa được treo lên.
Mở cửa sổ ra, gió thổi vào mang theo mùi thơm nhàn nhạt, vừa sờ, rèm cửa sổ cũng được tháo xuống giặt toàn bộ, vả lại được ủi không còn một nếp nhăn.
Trong phòng khách, trên từng sợi dây đèn thủy tinh phát sáng lấp lánh.
Lại đến huyền quan, trong tủ giày, mỗi đôi đều được lau sáng bóng, lật lại xem, ngay cả đế giày cũng sạch sẽ vô cùng, giống như đôi giày mới.
Hình Vân giơ tay lên, sờ lên nóc tủ, thu tay lại, trên ngón tay không có chút bụi bặm nào.
Quá sạch sẽ rồi.
Hình Vân tưởng tượng dáng vẻ Tiết Doanh Song liều mạng tăng ca mấy ngày qua, cười bất đắc dĩ.
Tên ngốc này, cả lười biếng cũng không biết, ngủ đã đi rồi tăng ca là được, gắng sức như vậy làm gì...
Trở lại phòng ngủ chính, Tiết Doanh Song đang ngủ say sưa.
Tiết Doanh Song say ngủ càng lộ ra vẻ gầy gò, Hình Vân đứng bên giường, cảm giác phức tạp lại xông đến trái tim lần nữa.
Hắn thật khó giải thích được rốt cuộc cảm giác thật sự của mình là gì, tuy rằng tuần này hắn bận đến nỗi tối tăm mày mặt, nhưng mà một người mỗi ngày đều quấn lấy hắn đòi hỏi, hắn lại không phát hiện được, còn ở đó ngây ngô cho rằng đối phương đang cần hắn... Là hắn quá trì độn rồi, hắn nói Tiết Doanh Song ngốc, mà kẻ ngốc thật ra chính là bản thân hắn.
Hắn vừa xấu hổ, lại tự trách, còn có một chút chút, khó chịu.
*
Sáng hôm sau, Hình Vân lại đi làm sớm. Tuần này chỉ cần bận hết hôm nay, là hắn có thể thở ra hơi rồi.
Trước khi hắn ra cửa, Tiết Doanh Song cũng đã tỉnh lại, hắn đặc biệt dặn dò Tiết Doanh Song tiếp tục ngủ, nói là cho Tiết Doanh Song một ngày nghỉ.
Nhưng mà hắn đi không bao lâu, Tiết Doanh Song bèn mở mắt dậy.
Tiết Doanh Song vốn đã ngủ ít, thêm vào việc sau khi trút bỏ được gánh nặng, tối hôm qua ngủ vô cùng sâu. Chỉ một đêm như vậy, cậu đã cảm thấy mình được sống lại một lần nữa.
Cậu ra khỏi phòng, trong phòng khách không có ai, Bạch Khiêm Dịch vẫn chưa ra ngoài.
Tiết Doanh Song đi vào nhà bếp, lấy hết những thứ ngày hôm qua đi chợ mua về ra. Cậu vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Bạch Khiêm Dịch có thể xuất hiện muộn một chút.
Không ngờ, lời cầu nguyện của cậu thế mà trở thành sự thật, cả buổi sáng Bạch Khiêm Dịch chưa hề xuất hiện, mãi cho đến giữa trưa, Bạch Khiêm Dịch mới bước thong thả vào nhà bếp.
Lúc Bạch Khiêm Dịch xuất hiện, trên khuôn mặt không biểu cảm gì. Y chậm rãi đi đến bên cạnh Tiết Doanh Song, nhìn chằm chằm Tiết Doanh Song.
"Bạch tiên sinh." Tiết Doanh Song chào hỏi Bạch Khiêm Dịch, "Ngài đói..."
"Tiết Doanh Song, xin lỗi." Bạch Khiêm Dịch bỗng nhiên mở miệng.
Tiết Doanh Song: "?"
Bạch Khiêm Dịch nói xong, gương mặt trắng nõn dần dần đỏ lên.
Quá xấu hổ rồi, vừa nhớ lại tối hôm qua, là Bạch Khiêm Dịch hận không thể lập tức bay về Mỹ.
Y thừa nhận, y ở lại quan sát Tiết Doanh Song, chính là có chút thành kiến đối với Tiết Doanh Song, không hiểu Hình Vân tại sao lại thích Tiết Doanh Song.
Nhưng mà hôm qua đúng là y quá nóng rồi, y không có ý nhắm vào Tiết Doanh Song, chỉ là rất thích chiếc áo khoác đó, ai ngờ chiếc áo ấy... Haiz, vừa nghĩ tới, y lại bắt đầu lúng túng.
Bạch Khiêm Dịch cúi đầu, cũng không dám nhìn Tiết Doanh Song.
Y nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua tôi nói chuyện không phải lắm... tôi sai rồi... Cái áo tôi sẽ bồi thường cho cậu..."
Tiết Doanh Song vội nói: "Hôm qua là tự đầu óc tôi có vấn đề, ném toàn bộ quần áo vào máy giặt, là lỗi của tôi."
Bạch Khiêm Dịch : "Lỗi của tôi! Cậu đừng nói nữa!"
Tiết Doanh Song đành phải câm miệng.
Bạch Khiêm Dịch xin lỗi xong, ngẩng đầu lên cố gắng như không có việc gì, lại chậm rãi đi mất.
Nhưng mà, y mới di chuyển đến nhà bếp, đã nghe Tiết Doanh Song gọi y lại.
"Bạch tiên sinh, tôi nấu canh cá cho ngài, ngài uống một chút không?"
Tiết Doanh Song nói xong, bưng một chén canh cá lên bàn. Bạch Khiêm Dịch dừng bước, len lén liếc nhìn chén canh.
Tiết Doanh Song nói: "Tôi thấy ngài ăn rất ít, đoán là dạ dày ngài có lẽ không tốt lắm. Hôm qua tôi đi chợ mua con cá, vừa nãy hầm chút canh, ngài uống chút đi, tốt cho dạ dày."
Hôm qua Tiết Doanh Song thấy Bạch Khiêm Dịch cả một chút mì cũng ăn không hết, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lại không suy nghĩ nhiều.
Mãi cho đến nhìn thấy tấm giữ nhiệt của Hình Vân, nhớ lại chút chuyện cũ cùng Hình Vân, cậu mới nhận ra mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, cậu nên suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này hơn.
Sau đó suy nghĩ, bình thường công việc Bạch Khiêm Dịch bận rộn, khẳng định không thể ăn uống đúng bữa, thời gian dài, nói không chừng dạ dày cũng bị hỏng rồi, đương nhiên là ăn không nổi.
Bạch Khiêm Dịch vẫn không nhúc nhích, Tiết Doanh Song lại nói: "Nào, uống nhân lúc còn nóng."
Bạch Khiêm Dịch từ từ dịch chuyển qua, ngồi xuống.
Canh cá trước mặt màu trắng sữa, ngửi rất thơm. Bạch Khiêm Dịch không phân biệt là cá gì, nhưng cá được sơ chế rất sạch, chỉ để lại thịt cá trắng nõn, phía trên còn rắc một chút hành lá cắt nhỏ.
Bạch Khiêm Dịch uống một ngụm, canh cá ấm nóng thơm ngon, không có chút mùi tanh nào, mùi vị cũng thanh đạm, uống vào trong bụng, cả dạ dày đều ấm áp.
Bình thường y ăn cơm không cố định thời gian, ở nước ngoài vì để thuận tiện, thường ăn chút salad để giải quyết một bữa cơm. Càng về sau, y thường xuyên đau dạ dày, ăn gì cũng không thoải mái, cuối cùng càng ăn càng ít.
Nhưng mà chén canh này vào bụng, dạ dày lại vô cùng thoải mái.
"Cần nêm nếm lại chứ?"
Bạch Khiêm Dịch khẽ lắc đầu.
Tiết Doanh Song lại nói: "Vậy ngài uống đi, tôi còn nấu cho ngài chè ngân nhĩ, làm món ăn nhẹ bữa xế, cái đó cũng tốt cho dạ dày."
Tay Bạch Khiêm Dịch run lên, ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống.
*
Thu xếp ổn thoả bữa trưa cho Bạch Khiêm Dịch xong, Tiết Doanh Song bắt đầu học tập.
Việc học trì hoãn một tuần, bất kể thế nào cậu phải nhanh chóng bù lại, nếu không cuộc thi tháng 1 vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà mới học không được bao lâu, lại có người gõ cửa phòng cậu.
Cậu ra mở cửa, chỉ thấy là Bạch Khiêm Dịch đứng bên ngoài.
"Có chuyện gì không?"
"Không có... chỉ là muốn xem cậu đang làm gì." Tuy rằng vẻ mặt Bạch Khiêm Dịch tao nhã, nhưng hơi có vẻ mất tự nhiên.
Tiết Doanh Song cảm thấy lời thoại này hơi quen quen, mở cửa để Bạch Khiêm Dịch đi vào.
Vừa vào cửa, Bạch Khiêm Dịch nói: "Tôi chỉ tùy tiện xem thôi, cậu đừng để ý tôi, làm chuyện của cậu đi."
Tiết Doanh Song hiển nhiên không có ý kiến, gật đầu, lại về chỗ phấn đấu tiếp.
Bạch Khiêm Dịch lượn một vòng trong phòng, sờ ga giường, nhìn giá sách, vòng tới vòng lui, cuối cùng vòng qua cạnh bàn học cậu, đặt một vật lên bàn cậu.
Tiết Doanh Song nhìn qua, là một bookmark bằng kim loại rất đẹp.
Bạch Khiêm Dịch nói: "Tặng cậu."
Nói xong lại móc ra một cây bút máy, cũng để lên bàn.
"Còn cái này nữa."
Bạch Khiêm Dịch cũng không đợi Tiết Doanh Song đáp lời, thuận tay lật tài liệu tiếng Anh trên bàn, bĩu môi nói: "Cậu đang học cái này á."
Tiết Doanh Song gật đầu.
"Nhìn cậu cứ nhốt mình trong phòng, còn tưởng rằng cậu đang học thứ gì ghê gớm lắm, hoá ra là cái này." Bạch Khiêm Dịch lại lật sách, để sách về chỗ cũ, "Thứ đơn giản như vậy, không nhìn bìa ngoài, còn tưởng rằng là sách giáo khoa tiểu học đó."
"Rất đơn giản sao?" Tiết Doanh Song há miệng hỏi.
"Đương nhiên, trình độ tiểu học." Bạch Khiêm Dịch gật nhẹ.
Bạch Khiêm Dịch nói xong, cảm thấy mình nói lời này hơi chút mỉa mai rồi, lại bắt đầu hối hận. Nhưng mà y cúi đầu, chỉ thấy hai mắt Tiết Doanh Song lóe sáng.
Bạch Khiêm Dịch: "?"
Tiết Doanh Song phấn khởi nói: "Vậy ngài giúp tôi xem đề này được không? Đề này tôi không hiểu gì hết!"
"Hửm......" Bạch Khiêm Dịch nhìn lướt qua, "Đề này? Thế mà có người ngay cả cái bài này cũng không biết làm à."
Bạch Khiêm Dịch giảng bài cho Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song mừng rỡ: "Bạch tiên sinh quả nhiên là học bá, ngài giảng rất cặn kẽ."
Bạch Khiêm Dịch hừ một tiếng.
Tiết Doanh Song nói: "Nào như tôi, gì cũng không biết. Ngài có thể giảng thêm cho tôi một bài chứ?"
Bạch Khiêm Dịch : "Tôi rất bận, tôi phải đi về."
Tiết Doanh Song: "Chỉ một bài thôi! Xin anh á!"
Bạch Khiêm Dịch : "Được rồi, một lần thôi đó."
Nửa giờ sau, Bạch Khiêm Dịch xắn tay áo, trên tay cầm tài liệu ôn tập của Tiết Doanh Song, cẩn thận nghiên cứu:
"Tôi cảm thấy đáp án bài này không đúng lắm... Thôi bỏ đi, cậu đừng quan tâm nó."
Tiết Doanh Song: "Thầy Bạch, ngài muốn uống chè ngân nhĩ nghỉ ngơi một chút chứ?"
Bạch Khiêm Dịch : "Không uống! Bài văn của cậu, tôi còn chưa sửa xong đâu, lát rồi nói!"
Ngày đó khi Hình Vân đi làm, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, Tiết Doanh Song cùng Bạch Khiêm Dịch còn phải sống cùng một mái nhà, thì có chút căng thẳng.
Hắn tranh thủ làm xong việc, tan làm sớm.
Nhưng mà hắn về đến nhà, phòng khách không có ai, nhà bếp không có ai.
Mở cửa phòng Tiết Doanh Song, chỉ thấy Tiết Doanh Song cùng Bạch Khiêm Dịch, hai người tựa sát vào nhau.
Bạch Khiêm Dịch đang cầm bút đỏ, mỉm cười: "Câu này viết không tệ."
Tiết Doanh Song tràn đầy sùng bái: "Là thầy Bạch dạy khéo."
Hình Vân vốn còn tưởng tượng hai người chung đụng sẽ lúng túng lạnh nhạt lắm, thậm chí còn nghĩ bọn họ một lời không hợp là bắt đầu đánh nhau.
Nhưng mà hai người trước mắt tương thân tương ái, sư đồ tình thâm.
Hắn xuất hiện ở đây, trái lại hơi bị dư thừa rồi.
Hình Vân: "..."
*
~ Ruby: Đang dịch truyện thì trời vừa nổi giông vừa cúp điện, tưởng chếch ngắt dòi T.T. Không phải nói ngày hôm nay đâu, bài này là hàng trữ sẵn nha.
Tình hình tui đã dí kịp tốc độ ra chương của mẹ ruột rồi nha. Còn đợi mẹ ruột ra chương phiên ngoại của thầy Bạch nữa. Nghe Qua Qua thông báo là bộ này sẽ được xuất bản sách, hy vọng phiên ngoại thầy Bạch mẹ ruột sẽ đăng trên mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top