Chương 76 - 80
Chương 76: Hôm nay cũng cố gắng hạnh phúc nhé =3= (chém bừa)
Cuộc sống như thế cho dù có ở thế giới nào cũng được xem là xa xỉ.
Từ khi Cố Thiên Thụ tỉnh lại, thái độ của Sở Địa Tàng đối với hắn hoàn toàn thay đổi. Cố Thiên Thụ có thể mình một đi lại tự do đi ở nơi này.
Mà Sở Địa Tàng thì dường như đã cho rằng bản thân thật sự là người hầu.
Tóc Cố Thiên Thụ rất dài nên ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại hắn liền quyết định cắt nó — Sở dĩ làm thế, thứ nhất là vì rất ghét tóc dài, thứ hai là hắn muốn xem thử thái độ của Sở Địa Tàng.
Nhưng mọi chuyện lại không như Cố Thiên Thụ nghĩ, đối với chuyện Cố Thiên Thụ muốn cắt tóc, Sở Địa Tàng lại lạnh nhạt đồng ý.
Chẳng những đồng ý mà còn lấy kéo ra giúp Cố Thiên Thụ cắt tóc. Thái độ này của hắn khiến Cố Thiên Thụ sợ hãi vô cùng — giống như con người chân thật của Sở Địa Tàng đã bị giấu kín đi.
Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ Cố Thiên Thụ sẽ thật sự ở lại nơi khe sâu phong cảnh hữu tình này. Nhưng hiện tại hắn lại nhớ lại những ký ức đã qua, điều này đã định trước hắn và Sở Địa Tàng đã không thể sống một cuộc sống an bình được nữa.
Bộ dạng chết đi của Chúc Thanh Trạch cùng Sở Thiên Hoàng luôn in sâu trong trí óc hắn, dù có trong mơ hắn cũng không thể nào quên đi được.
Những điều này, Sở Địa Tàng không biết. Hắn chỉ biết tôn thượng nhà mình đang chuẩn bị làm chuyện gì đó, chứ hắn không biết người nọ cũng như hắn, bị những ký ức xưa cũ ám ảnh.
Dù có đang ở sơn cốc nhưng thức ăn của cả hai vẫn vô cùng phong phú. Tài nấu ăn của Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đã được thưởng thức. Nhưng ở nơi đây, Cố Thiên Thụ mới biết nó tuyệt diệu đến cỡ nào.
Cá hấp gừng, gà rừng hầm nấm, rau tự trồng xào dầu. Tuy chỉ là món ăn gia đình đơn giản nhưng lại có thể ăn ra hương vị của những bữa yến tiệc lớn.
Cố Thiên Thụ ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Tuy cuộc sống chỉ có hai người nhưng cũng không thấy bất tiện. Lúc Sở Địa Tàng đối mặt với Cố Thiên Thụ, thái độ của hắn như đang buông thả tất cả. hắn không còn hèn mọn như trước, ánh mắt cũng không còn cuồng nhiệt hay mê luyến như trước — có lẽ là đã bị mài mòn, hay cũng có lẽ là do hắn ẩn giấu quá tốt thôi.
Nói tóm lại, nếu Cố Thiên Thụ có thể nói, nếu hắn thật sự mất trí nhớ thì chắc là hắn đã tin lời Sở Địa Tàng — bị người trong giang hồ đuổi giết, vì trúng độc nên mất trí nhớ.
Nhưng đáng tiếc Cố Thiên Thụ lại không hề quên, chẳng những ký ức đó không bị mài mòn theo năm tháng mà nó còn in sâu theo thời gian.
Có đối lập mới biết được khác biệt. Điều in hằn trong ký ức Cố Thiên Thụ chính là nụ cười ôn nhu lẫn lãnh huyết của Sở Thiên Hoàng. Thời gian quả thật có thể thay đổi một con người theo mặt tốt hay là mặt xấu, nhưng Sở Thiên Hoàng lại là người sau.
Không ai có thể trốn chạy khỏi thời gian yên lặng vĩnh hằng kia, ngay cả Cố Thiên Thụ cũng không thể. Hắn tự đặt mình vào vị trí của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, và cực kỳ bi thương đưa ra một kết luận — Nếu như là hắn, nếu vì Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà bị nhốt mấy trăm năm ở nơi đó, chỉ sợ hắn cũng sẽ hận đôi anh em nhà này mất thôi.
Hận bọn họ lừa gạt mình, hận thế giới bất công. Chợt Cố Thiên Thụ nhớ tới một câu mà hệ thống từng nói — Không có ai mà hận vô duyên vô cớ, cũng như không ai mà yêu vô cớ vô duyên.
Ngoài cửa sổ, hoa đào nở rộ như đang đang dệt một biển lụa màu hồng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể nhìn thấy hoa đào bay đầy trời, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Ở bên ngoài, Sở Địa Tàng đang cuốc đất trồng rau, xem ra là đang định ở đây lâu dài.
Đan điền trống rỗng, Cố Thiên Thụ cũng không thấy kinh ngạc chút nào — chắc đây là thủ đoạn để Sở Địa Tàng giam cầm hắn. Ở nơi khe sâu thăm thẳm, nếu không có võ công mà dám rời núi, chắc chắn sẽ táng thân nơi miệng thú rừng sâu.
Nếu đã không thể ra ngoài, vậy thì cứ tĩnh tâm suy nghĩ nên làm gì sau này, Cố Thiên Thụ tự nhủ với lòng.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, màu hồng đào nhanh chóng được thay thế bởi sắc xanh của lá cây. Bên cạnh khe suối trong vắt kia, có khi còn có thể nhìn thấy tôm nhỏ nhảy nhót.
Sở Địa Tàng càng ngày càng lên tay nghề. Cứ mười ngày thì hắn sẽ đi ra bên ngoài kiếm thêm đồ ăn, không ngờ lần này hắn lại mang ngó sen trở về.
Ở một thế giới không có nhà kính, chỉ có mùa hè mới có ngó sen. Cố Thiên Thụ khá ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm. Hiện tại hắn rất thích vây xem quá trình Sở Địa Tàng nấu cơm, nhìn kỹ thuật cắt rau điêu luyện cùng kỹ xảo múa chảo của Sở Địa Tàng dường như đã trở thành một chương trình giải trí hằng ngày.
Người ta nói quân tử thường tránh xa nhà bếp nhưng câu này lại không áp dụng với Sở Địa Tàng. Hắn thuần thục rửa sạch ngó sen, sau đó cắt thành mảnh nhỏ, rồi lại cầm dao cắt thịt.
Muốn làm gì đây? Cố Thiên Thụ nhìn, khi món ăn chưa hoàn thành thì hắn ngẩn tò te, do dự một hồi nhưng hắn vẫn không mở miệng.
"Thịt rán ngó sen." Nhìn biểu tình Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng cười cười: "Tôn thượng thích không?"
Thích, đương nhiên thích, chỉ cần là thịt thì Cố Thiên Thụ đều nhiệt tình. Hắn nhìn Sở Địa Tàng nhét thịt vào trong ngó sen, sau đó thả vào chảo dầu.
Mùi hương xông vào mũi, Cố Thiên Thụ mặc một bộ quần áo màu trắng tinh không hề hợp với nhà bếp chút nào, cái mũi nhỏ khẽ động đậy. Đương nhiên Sở Địa Tàng cũng thấy hành động nhỏ này, ánh mắt lướt qua ý cười không rõ, tay thì nhanh nhẹn vớt những miếng đã chín vàng.
"..." Nhất định ăn ngon! Nhìn những miếng ngó sen chín vàng, Cố Thiên Thụ âm thầm nắm chặt tay.
Sau khi chiên xong, Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ, kêu một tiếng: "Tôn thượng?"
"... Hả?" Cố Thiên Thụ không biết Sở Địa Tàng gọi hắn làm chi.
Sở Địa Tàng cũng không đáp lại, chỉ cười cười, sau đó dùng đũa một miếng ngó sen đã nguội đưa đến trước mặt Cố Thiên Thụ: "Nếm thử xem?"
"..." Cố Thiên Thụ không chút tiết tháo nào, trực tiếp há mồm cắn. Mùi sen thơm ngát hòa quyện với thơm, da giòn trong mềm — ăn ngon!
Sở Địa Tàng kép một miếng cho Cố Thiên Thụ xong rồi quay người nấu tiếp. Người nào đó sau khi được thỏa mãn thì nuốt một ngụm nước rời nhà bếp, sau đó lại bắt đầu đi dạo.
Lúc rảnh rỗi thì hắn thường hay đến cạnh con suối nhỏ, ngắm tôm ngắm cá, có khi còn làm quần áo bị ướt. Nhưng mặt mày vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước, giống như là người làm ra việc này không phải là hắn vậy.
Đối với những hành vi ấu trĩ của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng không thấy quần áo Cố Thiên Thụ bị ướt thì vội vàng bảo hắn đi thay.
Cơm do Sở Địa Tàng nấu, quần áo do Sở Địa Tàng giặt, đến ngay cả nước tắm cũng do Sở Địa Tàng nấu luôn. Cuộc sống ở sơn cốc, Cố Thiên Thụ chỉ là một con sâu gạo — Ờ thì, dù có không ở trong sơn cốc thì mỗi khi có mặt Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đều là sâu gạo.
Cơm tốt rất phong phú, ngó sen rán thịt, canh gà, thịt trâu kho tàu, còn có cả rau trộn. Cố Thiên Thụ vừa lòng ăn một chén cơm lớn, mặt không đổi sắc cầm chén đưa cho Sở Địa Tàng.
"Tôn thượng, tối nên ăn ít thôi." Nhưng bất ngờ là Sở Địa Tàng lại từ chối, hắn nói: "Ngài quên hôm qua...?"
Cố Thiên Thụ cứng người lại. Nếu không phải đã quen với gương mặt than thì hắn chắc chắn sẽ đỏ mặt — Vì hôm qua hắn ăn quá nhiều nên ngủ không được.
Ui, rất mất hình tượng. Cố Thiên Thụ yên lặng cầm chén về, mặt không đổi sắc nhìn thức ăn dư trên bàn.
Sở Địa Tàng thấy thế liền bưng dĩa hoa quả đã cắt sẵn ra, để trước mặt Cố Thiên Thụ.
"..." Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, không chút tình nguyện cầm một miếng.
Sau đó Sở Địa Tàng dọn bàn, để lại Cố Thiên Thụ ngồi ngẩn người một mình.
Nếu ngay từ đầu hắn có ký ức thì cuộc sống thế này chẳng phải rất tốt đẹp hay sao. Có người yêu bầu bạn, có cơm ăn áo mặc, thân thể khỏe mạnh, tất cả đều thật tốt đẹp.
Nhưng hiện tại thì sao. Cố Thiên Thụ đặt miếng hoa quả xuống, cúi đầu nhìn tay phải của mình — chính cánh tay kia đã chặt đầu Sở Thiên Hoàng xuống.
Máu tươi văng xa hai thước, mái tóc bạc của Sở Địa Tàng lúc nào cũng nhắc nhở Cố Thiên Thụ nhớ chuyện gì đã từng xảy ra. Tuy sự thật là do Sở Thiên Hoàng muốn chết, nhưng điều này cũng không đại biểu Cố Thiên Thụ có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Nếu không do hắn thì Chúc Thanh Trạch sẽ không chết. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm. Thế giới thứ nhất chọn sai nên dẫn đến các thế giới tiếp theo cũng tan vỡ theo.
Vậy thì hắn ở thế giới này cũng phải phụ trách những gì hắn đã gây ra hay sao? — Đó là điều đương nhiên thôi.
Sở Địa Tàng đối xử với Cố Thiên Thụ rất tự nhiên, tự nhiên đến nổi khiến Cố Thiên Thụ sinh ra một loại ảo giác chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ảo giác thì cũng chỉ là ảo giác, chỉ có thể sinh ra trong nháy mắt, lại không thể vĩnh hằng.
Mái tóc bạc màu cùng những ánh mắt bi ai của Sở Địa Tàng khiến Cố Thiên Thụ phải chấp nhận sự thật. Hắn phải phụ trách vì lựa chọn sai lầm của mình.
Nếu nói đây là một trò chơi, mà hắn là một người chơi, có lẽ dù Cố Thiên Thụ có làm chuyện gì thì cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở trong trò chơi, mà lại còn gây ra vô số tử cục.
Sở Thiên Hoàng nói đúng — Thế giới này, chính là vì Cố Thiên Thụ mà tồn tại. Nếu như không có hắn, thời gian ở thế giới này sẽ bị ngừng lại, tất cả đều không tồn tại.
Nếu thế thì ngươi phải phụ trách thế nào đây, Cố Thiên Thụ nhìn miếng hoa quả trên tay mình, mờ mịt xuất hiện trong nháy mắt, sau đó... Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nhớ tới hệ thống từng nói giỡn một câu.
"Này, ngươi có biết 'nguyên tổ nguyệt bính' không?" — Đây chính là thứ tốt đó.
Cây hoa quế, định sinh tử, sống lại bạch cốt. Lúc này Cố Thiên Thụ mới hiểu được cây hoa quế ở trong thân thể hắn có ý nghĩ thế nào.
Cái này... dường như đã trở thành hy vọng duy nhất để hắn phá hủy tử cục này.
"Xin lỗi, Địa Tàng." Thay mặt thế giới thứ nhất của mình nói một tiếng xin lỗi, Cố Thiên Thụ cúi đầu: "Ta... ta cũng không muốn như thế đâu."
Thật ra dù là ai thì cũng không muốn như vậy.
____________________
Chương 77: Tác giả, ngươi đúng là một người tốt đó.
Vào một vài thời điểm, người càng thông minh thì ngược lại càng thống khổ. Vì bọn họ nhìn thấu mọi việc nên rất khó gạt bản thân.
Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng, nên lựa chọn đầu tiên của hắn chính là cái chết. Khiến Sở Địa Tàng tiếp tục kéo dài mạng sống — đây là ích kỷ, cũng là hy sinh.
Sở Thiên Hoàng không muốn thất bại, chấp nhận yên tĩnh khôn cùng. Đồng thời hắn buông tha khiêu chiến, cũng mất đi cơ hội đạt được thành quả thắng lợi — Nếu Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng có thể hạnh phúc sống ở thế giới đến già. Thế thì hắn sẽ trở thành một vị khách qua đường, mà không phải là một người tham dự.
Cuộc sống giống như một cái cân, được cái này thì phải mất cái khác.
Từ khi Cố Thiên Thụ nhớ đến những chuyện liên quan đến cành hoa quế từ miệng hệ thống. Từ khi hắn đến thế giới này, hắn vẫn luôn nhớ rõ một chuyện — cành hoa quế là mạng của hắn, tuyệt đối không thể dùng.
Còn về vì sao là mạng của hắn, phải dùng như thế nào thì Cố Thiên Thụ không biết.
Vẫn như thường ngày, hệ thống không trả lời Cố Thiên Thụ mà chỉ nói: "Cành hoa quế? Ngươi luân hồi rất nhiều lần nhưng chưa từng dùng nó một lần."
Cố Thiên Thụ sửng sốt. Hắn nghe rõ sự có lệ cùng bất mãn trong lời hệ thống nói. Không hữu dụng sao? Thật sự chưa từng dùng? Cố Thiên Thụ rất nghi ngờ lời hệ thống nói. Hiện tại giá trị tin tưởng của hắn đối với hệ thống đã trở thành con số âm, rất khó để xác định được cái hệ thống chết dẫm này sẽ dẫn lối cho hắn một cách chính xác.
Nhưng điều khiến người tiếc nuối chính là ở thế giới này Cố Thiên Thụ không còn đối tượng nào khác để hỏi ý kiến. Vì thế hắn chỉ có thể giống như người đuối nước, đành phải nắm lấy cọng rơm mang tên hệ thống này. Dù trên cọng rơm này có rất nhiều gai nhọn.
Đúng là tình cảnh vừa xấu hổ lại vừa buồn thảm.
Dù Cố Thiên Thụ có bám riết không tha nhưng hệ thống vẫn cực kỳ có lệ nói: "Những gì ta có thể nói thì ta cũng đã nói hết cho ngươi biết. Không thể nói thì tuyệt đối không thể mở miệng. Tự giải quyết cho tốt đi, Cố Thiên Thụ."
Cố Thiên Thụ nghe vậy liền sửng sốt. Hình như đây là lần đầu tiên hệ thống gọi tên hắn... giọng nói kia lại lẫn hương vị vi diệu. Những biến hóa này khiến Cố Thiên Thụ lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi — Hệ thống kia rốt cuộc là thứ gì? Là người? Là trình tự? Hay là một ý thức hư vô mờ mịt?
Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn không thể có được đáp án mình hài lòng.
Sơn cốc này rất đẹp. Dù là nhà gỗ nhỏ, thức ăn, hay cảnh sắc. Đã ở đây hơn ba tháng nhưng Cố Thiên Thụ lại không thấy ghét bỏ chút nào. Hắn còn kiên định cho rằng — dù có ở đây mãi mãi nhưng hắn vẫn sẽ không ghét nó.
Đúng là vừa tự tin, vừa buồn cười lại vừa bi ai. Vì Cố Thiên Thụ biết rõ, hắn và Sở Địa Tàng không có khả năng sống ở đây vĩnh viễn, tuy đây có lẽ là mong ước của Sở Địa Tàng.
Cố Thiên Thụ muốn kết thúc tất cả. Hắn không muốn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng phải tiếp tục luân hồi. Hay nói một cách ích kỷ chính là bản thân hắn cũng không muốn ở trong vòng luân hồi này nữa. Cả đời này có lẽ hắn có được cơ hội khôi phục ký ức, vậy lần luân hồi tiếp theo thì sao, hắn có thể gặp may được như lần này không.
Lần thứ hai trở lại thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng chỉ biết càng ngày càng vặn vẹo. Nếu không kết thúc trò chơi này, có phải lần luân hồi tiếp theo hắn sẽ đối mặt với những trải qua càng thêm đáng sợ?
So với việc bị nhốt trong lồng sắt sẽ càng đáng sợ hơn... Chợt Cố Thiên Thụ nhớ tới cái lần Sở Địa Tàng từng uy hiếp hắn, muốn móc mắt hắn ra. Nghĩ đến đó, Cố Thiên Thụ lạnh run cả người. Hắn không dám xác định, nếu Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không khôi phục lại ký ức thì không biết chuyện đó có thể trở thành hiện thực hay không nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì vết thương sẽ không cách nào lành được. Người chết đi vốn tốt đẹp nhưng cuối cùng lại trở thành chướng ngại vật. Cố Thiên Thụ không thể quên được Chúc Thanh Trạch, mà Sở Địa Tàng cũng không thể quên được Sở Thiên Hoàng.
Hiện tại hai người bọn họ lại giả ngốc — hay nói đúng hơn chính là Sở Địa Tàng đang giả ngu. Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, làm bộ như hắn vẫn còn là người hầu mang tên Vân Đình, Cố Thiên Thụ vẫn là Cố Lân Đường – tôn thượng của Kính thành.
Hương vị mùa xuân tràn ngập ấm áp đã kết thúc, sơn cốc nghênh đón những cơn mưa triền miên.
Khác với ánh nắng tươi sáng của mùa xuân, những cơn mưa dầm dề đổ xuống không dứt. Lúc thì Cố Thiên Thụ ngồi trong phòng ngắm mưa rơi, lúc thì lại cầm ô ra ngoài dạo bước.
Vào thời tiết này, quần áo màu trắng đổi thành màu xám nhưng khí chất lạnh lẽo như băng vẫn không hề đổi — Đây đã là một thói quen không thể thay đổi.
Vào mùa mưa, Sở Địa Tàng rất ít khi rời đi. Đa phần đều ở trong phòng ngồi ngẩn người, có khi sẽ đánh cờ cùng Cố Thiên Thụ. Kỳ nghệ của Cố Thiên Thụ không tệ, nhưng hắn phát hiện kỳ nghệ của Sở Địa Tàng cũng không kém hơn hắn chút nào.
Ngoài phòng mưa rơi tí tách, trong phòng lại là tiếng cờ lạch cạch.
Trời đã về chiều, ngọn đèn trong phòng lại không quá sáng. Người ngồi phía đối diện cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn được dáng người mơ hồ.
Cố Thiên Thụ nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, chợt nhớ tới một câu thơ: Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa*.
* Câu thơ trong bài thơ Ước khách (Khách hẹn) của Triệu Sư Tú
Hoàng mai thời tiết gia gia vũ,
Thanh thảo trì đường xứ xứ oa.
Hữu ước bất lai quá dạ bán,
Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa.
Bản dịch
Ao hồ tiếng ếch gần xa
Mai vàng tiết lạnh nhà nhà mưa rơi
Nửa đêm cái hẹn qua rồi
Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn.
Nguồn 'Tuyển tập Nguyễn Bính' của NXB Văn học, 1986
Không khí bình tĩnh như vậy đã lâu không xuất hiện, hai người chơi cờ mãi cho đến nửa đêm. Cố Thiên Thụ dùng tay chống cằm, bắt đầu ngủ gà ngủ gật... Giờ này hắn đã không còn quan tâm đến việc giữ hình tượng của mình trước mặt Sở Địa Tàng nữa.
Sở Địa Tàng cứ như vậy nhìn Cố Thiên Thụ ngủ trên bàn cờ.
Hắn thả quân cờ đang định đặt lên bàn cờ xuống, sau đó nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tôn thượng?"
Không ai đáp lại, nhìn Cố Thiên Thụ cứ như là đã ngủ say.
"Tôn thượng?" Sở Địa Tàng lại kêu một tiếng nữa, thấy Cố Thiên Thụ vẫn không có ý tỉnh lại mới chậm rãi đứng dậy, khoác lên người Cố Thiên Thụ một chiếc áo choàng. Sau đó do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khom lưng xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Thiên Thụ.
Nụ hôn này rất nhẹ, bởi thế nên Cố Thiên Thụ vẫn không tỉnh.
"..." Sở Địa Tàng bình tĩnh nhìn Cố Thiên Thụ hồi lâu, sau đó đi đến bên cạnh bàn tắt đèn.
Trong phòng tĩnh lặng, Cố Thiên Thụ mơ một giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình đang chạy trốn trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, thậm chí chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi cỏ non. Thảo nguyên rộng lớn vô bờ, hắn vẫn chạy không có mục đích, chạy mãi chạy mãi. Sau đó hắn nghe thấy có người kêu tên mình.
"Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ." Là một giọng nói quen thuộc, gương mặt người nọ mơ hồ gọi tên hắn: "Ngươi muốn đi đâu vậy, Cố Thiên Thụ?"
"Ta muốn về nhà." Trong mộng, Cố Thiên Thụ trả lời : "Ta muốn về nhà, có người chờ ta ở nhà."
"Ai đang chờ ngươi?" Người nọ tiếp tục hỏi: "Ai đang chờ ngươi."
"..." Cố Thiên Thụ không trả lời được — Hắn không biết ai đang chờ hắn, hắn chỉ biết một điều là có người đang chờ hắn trở về. Vì thế Cố Thiên Thụ nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghĩ đến khi chân biến mất cũng không nghĩ ra đáp án.
Sau đó Cố Thiên Thụ bừng tỉnh — không chút bất ngờ khi chân mình tê rần vì tư thế ngủ không đúng. Hắn thở dài, chờ chân khôi phục là cảm giác mới đứng lên định lên giường ngủ.
Chiếc áo choàng khoác sau lưng vì đứng lên nên rớt xuống. Cố Thiên Thụ xoay người nhặt lên, sau đó chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ.
Trời đã tối mù, lại không có ánh trăng soi sáng nên cảnh sắc xung quanh đều bao trùm một màn đêm u tối. Bên ngoài vẫn còn mưa rời, Cố Thiên Thụ nhìn phương xa lại nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo.
Là Sở Địa Tàng. Hình như hắn đang đứng bên rừng đào, như là đang nhìn thứ gì đó. Hắn không cầm ô, hình như là đã đứng đó lâu lắm rồi — chắc chắn người ngợm đã ướt đẫm.
Cổ họng Cố Thiên Thụ nghẹn lại, hắn yên lặng nhìn thật lâu. Đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì mới chợt nhớ tới trời đã tối rồi mà Sở Địa Tàng vẫn không định vào nhà. Hắn thở dài, cầm ô bước ra.
Cố Thiên Thụ đi đến phía sau Sở Địa Tàng, chậm rãi nâng ô che cho Sở Địa Tàng.
"Tôn thượng?" Sở Địa Tàng quay đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Quả nhiên đúng như những gì Cố Thiên Thụ đã nghĩ, thân thể Sở Địa Tàng đã ướt nhẹp. Dù có là mưa nhỏ nhưng vẫn không thể không ướt vì đứng lâu. Tay phải Cố Thiên Thụ cầm ô, tay trái vươn ra sờ sờ mặt Sở Địa Tàng — đúng như dự kiến, thật lạnh.
"..." Cố Thiên Thụ không biết khuyên làm sao để khuyên Sở Địa Tàng. Hắn cảm giác giữa hắn và Sở Địa Tàng như là đang có một bức tường ngăn cách.
"Không sao cả." Nhìn thấu ý tứ trong mắt Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng ngại ngùng cười cười: "... Chỉ là ta không ngủ được thôi nên mới ra ngoài một chút."
"Ô." Cố Thiên Thụ phun ra một chữ.
"... Ừm." Có lẽ là do ảo giác, Cố Thiên Thụ nhìn thấy mắt Sở Địa Tàng ánh lên ánh nước. Ánh mắt Sở Địa Tàng mơ hồ, lông mi vẫn còn treo giọt nước, môi trắng bệch, cả người toát lên vẻ yếu ớt hiếm khi gặp.
Cố Thiên Thụ cảm thấy tim mình nhói đau, lần thứ hai thở dài đưa ô cho Sở Địa Tàng.
"Đi thay quần áo đi." Cố Thiên Thụ nói: "Coi chừng bị bệnh."
"... Ừm." Vẫn là chữ kia, Sở Địa Tàng lại nở nụ cười. Hắn nói: "Tôn thượng ngủ trước đi, ta không sao đâu."
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, xoay người đi mất. Hắn dầm mưa trở về phòng, sau đó thấy hơi lạnh mới chợt nhớ tới mình đã không còn nội lực nữa rồi.
Cố Thiên Thụ trầm mặc dùng khăn mặt lau khô vết mưa trên người, sau đó nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Người bên ngoài đang không còn ở đó nữa, kể cả chiếc ô của hắn.
Cố Thiên Thụ nhìn một lát, sau đó quyết định đi ngủ. Hắn biết Sở Địa Tàng có phiền muộn trong lòng, chẳng qua hắn lại không thể hỏi — Bởi vì chuyện đó, nhất định có liên quan đến hắn và Sở Thiên Hoàng.
Hỏi... thì chi bằng không hỏi.
Cố Thiên Thụ thay quần áo xong, lên giường nằm, chẳng qua lần này lại không dễ ngủ như lần trước. Hắn nhìn trần nhà, sau đó bắt đầu yên lặng đếm cừu.
Một con, hai con, tam con. Cố Thiên Thụ lại thở dài — Hôm nay thở dài nhiều quá, còn nhiều hơn số lần thở dài trong một tháng nữa.
Tiếng mưa rơi càng ngày dày đặc, tí ta tích tách.
Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn ngủ được. Gương mặt khi ngủ an bình, đôi mày nhăn chặt từ lúc bước vào phòng rốt cuộc cũng thả lỏng.
"Aiz." Một tiếng thở dài truyền ra từ phòng Cố Thiên Thụ, sau đó lẫn vào tiếng mưa rơi, rồi quay về im lặng.
Lần thứ hai chiếc ô xuất hiện bên cạnh cửa sổ, vẫn còn đang nhỏ nước.
Hy vọng bây giờ cả hai người bọn họ đều có thể mơ một giấc mộng đẹp.
____________________
Chương 78: Nhìn ta dùng chiêu hầu tử trộm đào nè.
Ở thế giới cũ, Cố Thiên Thụ rất ít khi chơi game offline, mà có chơi thì đa phần là chơi game trong nước.
Mà Kiếm tiên chính là một trong số đó. Hắn bắt đầu chơi game nào từ Kiếm tiên kỳ hiệp truyện phần một, chơi đến phần bốn và đang chờ đến phần năm thì xuyên đến thế giới này.
Ngay từ lúc hệ thống nói đến 'nguyên tổ nguyệt bính' thì Cố Thiên Thụ không hiểu, qua một hồi suy nghĩ nát óc — nếu thế giới mà hắn từng sống cũng là một trò chơi thì...
Với giả thuyết trên, Cố Thiên Thụ nhanh chóng phát hiện hệ thống nếu nói điều gì.
Trong game Kiếm tiên kỳ hiệp có một vật phẩm tên là 'nguyên tổ tinh không', tác dụng của nó chính là lưu lại màn chơi khi vào mê cung. Dù nó là bánh gạo chứ không phải bánh trung thu nhưng theo những gì Cố Thiên Thụ đoán thì hệ thống đang muốn ám chỉ — cành hoa quế cũng giống như trên.
Cành hoa quế là tính mạng của Cố Thiên Thụ, đây chính là chuyện đầu tiên mà hắn hiểu khi bước vào thế giới này. Mà công hiệu của nó cũng chính là làm người chết sống lại. Thế gian này làm sao có thể có thuốc gì khiến người đã hóa xương trắng, đã xuống địa ngục sống lại. Cũng vì tác dụng quái dị này nên mới khiến Cố Thiên Thụ nhớ đến tác dụng của cành hoa quế.
Có khả năng cành hoa quế này có tác dụng quay ngược thời gian — do đó mới có tác dụng khiến người chết sống lại.
Đây là suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, nhưng hắn lại không có cách nào chứng thật cho suy nghĩ của mình. Vì theo những gì hắn biết cành hoa quế chỉ có thể sử dụng một lần.
Hệ thống lại không thể giúp được gì, Cố Thiên Thụ cũng không định tìm nó — Trên thực tế, chỉ cần hệ thống không gây thêm phiền phức thì Cố Thiên Thụ đã cám ơn trời đất rồi.
Cố Thiên Thụ vẫn luôn người có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh. Hắn cảm thấy mình không khác người bình thường chỗ nào, dù có xuyên đến thế giới này thì cũng không cảm thấy mình có mệnh nhân vật chính.
Mà những chuyện xảy ra tất cả đều chứng minh Cố Thiên Thụ đúng. Hắn không phải là nhân vật chính ở thế giới này, trong suy nghĩ của hắn hệ thống ngu xi kia mới là nhân vật chính.
Có thể tùy tiện kéo người vào thế giới này, có thể tự tiện thay đổi cuộc đời người khác. Bọn họ giống như những con rối gỗ bị điều khiển, nếu muốn chạy trốn khỏi địa ngục thì nhất định phải đưa ra một lựa chọn.
Đúng là hủy hoại cuộc đời người khác. Có lẽ trước kia Cố Thiên Thụ sẽ không nảy lên suy nghĩ phản kháng, nhưng hiện tại thì không.
Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng là người bị hại. Mà ở thế giới kia, hắn cũng là người bị hại. Nợ nần giữa bọn họ đếm không xuể, nhưng để phân định ai là người thiếu ai thì không thể nói rõ.
Sở Địa Tàng cảm thấy gần đây Cố Thiên Thụ có chút khác lạ, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải là Cố Thiên Thụ đã khôi lại ký ức hay không. Lo lắng này xuất phát từ sự tự ti của Sở Địa Tàng.
Cho dù hắn đã thoát khỏi thâm phận là người hầu của Cố Thiên Thụ nhưng hắn vẫn không thể thành công nắm giữ được Cố Thiên Thụ. Dù có luân hồi trăm lần hay ngàn lần thì vẫn như thế.
Vô số lần thất bại khiến con người ta bắt đầu hoài nghi chính mình. Huống chi là Sở Địa Tàng lại không có chút tin tưởng nào.
Mộ Sở Thiên Hoàng được chôn cách rừng đào không xa. Không lập bia, chỉ là một nắm mồ được đắp lên — Đây là nguyện vọng khi Sở Thiên Hoàng còn sống. Xem ra đối với việc có hay không có lưu lại trong kí ức của người khác đối với hắn mà nói cũng là chuyện không hề quan trọng.
Sở Thiên Hoàng thật sự mệt mỏi, so với Sở Địa Tàng càng mệt mỏi hơn, mệt sớm hơn. Hắn nghĩ càng nhiều thì lại càng thống khổ, bởi vật khi hắn chết đi mới cảm thấy vô cùng bình yên.
Thân thể và đầu Sở Thiên Hoàng tách biệt nên sau khi Sở Địa Tàng ôm Cố Thiên Thụ vào phòng đút đóa hoa tím thì mới đi nhặt thi thể. Tự mình khâu đầu cho anh mình không hề nhờ người khác. Sở Địa Tàng không bao giờ muốn nếm trải cảm giác này một lần nào nữa.
Người đời nói song tử liên tâm*, lúc Sở Thiên Hoàng chết đi, Sở Địa Tàng thống khổ đến tột đỉnh. Loại dày vò này càng đến tới đỉnh điểm khi hắn khâu thi thể Sở Thiên Hoàng lại.
* Song tử liên tâm: song sinh thì tâm tình liên thông với nhau na ná thần giao cách cảm chăng
Dù Sở Thiên Hoàng có vô lại đến đâu thì cũng là anh trai của hắn – là anh ruột của hắn — Không chỉ là anh trai, mà còn là người bạn đồng hành với hắn trong khoảng thời gian bị ngưng đọng.
Sở Địa Tàng nhận ra rằng trên thế giới này không còn có người thứ hai hiểu hắn hơn Sở Thiên Hoàng.
Tịch mịch sẽ giết người. Sở Thiên Hoàng chết, để lại Sở Địa Tàng.
Cố Thiên Thụ không sai, Sở Địa Tàng cũng không trách hắn giết chết Sở Thiên Hoàng. Nhưng cũng không đại biểu hắn có thể thản nhiên chấp nhận chuyện người nọ gạt mình.
Người từng bị rắn cắn qua một lần, từ đó về sau sẽ sợ dây thừng. Mà đã từng bị gạt một lần thì Sở Địa Tàng bắt đầu sợ hãi tình cảm của mình dành cho Cố Thiên Thụ. Cái loại tình cảm có thể hy sinh tất cả vì tình yêu.
Không thể nói cuộc sống của hai người buồn tẻ. Lâu lâu Sở Địa Tàng sẽ mang ít thứ thú vị mang về. Với võ công của hắn thì việc rời nơi này không khó chút nào, nhưng đối với Cố Thiên Thụ đã bị giam cầm nội lực mà nói, chính là muôn vàn khó khăn.
Sở Địa Tàng biết hoài nghi chuyện Cố Thiên Thụ khôi phục lại ký ức rất vô duyên vô cớ — Nói Cố Thiên Thụ lộ tẩy thì chi bằng nói Sở Địa Tàng quá đa nghi.
Hắn rất sợ, sợ chuyện mà Sở Thiên Hoàng dùng cả tính mạng để đổi lấy này sẽ trở thành bọt nước.
Cố Thiên Thụ không biết Sở Địa Tàng đang nghĩ gì. Khi rừng đào kết trái thì hắn phát hiện ra ngôi mộ của Sở Thiên Hoàng — Thật ra hắn cũng chỉ có thể xác định đó là một ngôi mộ, còn là của ai thì hắn không rõ.
Có điều Cố Thiên Thụ đoán rằng chắc chắn ngôi mộ này có liên quan đến Sở Thiên Hoàng.
Cố Thiên Thụ đã đoán đúng. Tính mạng của người nam nhân không dám làm tổn thương đến hăn kia đang vùi trong nắm đất đó. Những bùn đất vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa, tản ra hương vị mát mẻ.
Cố Thiên Thụ cầm giỏ trúc đang chứa đầy đào chín. Cây đào này sau khi được Sở Địa Tàng chăm sóc thì phát triển rất tốt, những cành cây cong lại vì trĩu quả.
Thấy xung quanh không có ai, Cố Thiên Thụ liền mặt không đổi sắc cầm một trái, dùng tay áo xoa xoa chuẩn bị bỏ vào miệng. Kết quả vừa mới làm được một nửa thì phía sau truyền đến một giọng nói khiến hắn nhảy dựng lên.
"Tôn thượng." Giọng Sở Địa Tàng trầm lại, giống như u linh chốn địa phủ.
Cố Thiên Thụ vẫn mặt không đổi sắc như trước nhưng ánh mắt lại lướt qua một tia chột dạ — Vì vấn đề thân thể nên Sở Địa Tàng luôn quản chặt thức ăn của hắn. Không chín, có vỏ, tất cả đều bị loại bỏ. Hôm nay quả thật hắn lười nên muốn gặm luôn khỏi lột, không ngờ lại bị bắt quả tang.
Đang lúc Cố Thiên Thụ nghiêm túc thả quả đào vào giỏ, lại nhìn thấy Sở Địa Tàng bất đắc dĩ cười cười.
"Nhất định phải lột vỏ." Sở Địa Tàng nói thế, cầm lấy trái đào đã được Cố Thiên Thụ xoa xoa, không biết ở đâu lấy ra một con dao găm gọt vỏ.
Vỏ mỏng manh rớt xuống không ngừng, lộ ra quả đào trong suốt phấn hồng. Cố Thiên Thụ lặng lẽ liếc nhìn, sau đó lại làm bộ như ngắm phong cảnh chung quanh.
"Ăn đi." Sở Địa Tàng lại lấy khăn tay ra, lau tay phải Cố Thiên Thụ thật kỹ rồi mới đưa trái đào đã gọt vỏ cho Cố Thiên Thụ.
Bộ dạng Sở Địa Tàng nghiêm túc cúi đầu thật xinh đẹp. Mái đầu bạc hơi phất phơ vì gió khiến Cố Thiên Thụ không tự chủ được muốn vươn tay ra.
"Tôn thượng?" Sở Địa Tàng lại gọi Cố Thiên Thụ một tiếng, Cố Thiên Thụ giật mình cầm lấy trái đào chậm rãi gặm một miếng — Vị ngọt y như trong tưởng tượng, nhưng sao hắn lại không thấy vui chứ?
Cố Thiên Thụ không nhắc tới phần mộ kia với Sở Địa Tàng. Trực giác nói cho hắn biết, nếu như nhắc đến nó trước mặt Sở Địa Tàng thì sẽ xảy ra chuyện không hay.
Trực giác của Cố Thiên Thụ rất chuẩn xác. Vì nếu hắn nói thì chắc chắn Cố Thiên Thụ sẽ phải dùng đóa hoa màu tìm một lần nữa. Lần này không có hệ thống thì không ai dám đảm bảo hắn còn có thể giữ lại ký ức của mình được nữa hay không.
Đây là chuyện do Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng chuẩn bị từ lâu — bọn họ không chấp nhận có một chút thất bại nào.
Đào ăn rất ngon, nhưng vì gọt vỏ rất phiền nên biến thành Cố Thiên Thụ hái, Sở Địa Tàng gọt vỏ. Cắt đào thành mảnh nhỏ rồi lại đút cho Cố Thiên Thụ ăn.
Loại hình thức ở chung này thì dù có nằm mơ, anh em nhà Sở gia cũng muốn thấy. Nhưng đáng tiếc, Sở Thiên Hoàng lại không có cơ hội thấy nó — Hay nói đúng hơn là hắn đang nhing nhưng chẳng qua Cố Thiên Thụ không biết mà thôi.
Ba trái đào vào bụng, Cố Thiên Thụ còn muốn ăn nữa nhưng Sở Địa Tàng không cho. Hắn nói: "Trưa nay có canh gà. Tôn thượng muốn ăn thì nên để dành bụng."
"..." Cố Thiên Thụ rất muốn nói hắn có thể ăn được.
"Đã ăn ba trái rồi." Trên phương diện này, Sở Địa Tàng chưa từng thỏa hiệp. Hắn nói: "Ăn nữa dễ nóng trong người."
Với hiểu biết của mình về Sở Địa Tàng, nếu người này đã nói đến thế thì chắc chắn Cố Thiên Thụ sẽ không ăn nữa. Vì thế Cố Thiên Thụ lười hái tiếp, cầm giỏ trúc, quơ quào ống tay áo rồi đi về, nhìn bộ dạng kia rất giống bạt điểu vô tình*.
* Bạt điểu vô tình là kiểu như làm xong rút tờ rym ra vô tình đi luôn ấy, kiểu như tao sướng xong rồi thì kệ mày thích làm gì làm còn tao khi quan tâm. Cảm ơn bạn Quyên Tử đã hỗ trợ nhé ^^
Sở Địa Tàng vẫn tốt tính như cũ, nhìn bóng dáng Cố Thiên Thụ nhưng vẫn không thấy tức giận chút nào. Hắn sờ sờ những trái đào xù lông đáng yêu trong giỏ trúc, mỉm cười ôn nhu.
Chẳng qua nụ cười này chỉ lướt qua, biểu tình Sở Địa Tàng nhanh chóng khôi phục là bộ dạng cứng ngắt như ban đầu.
Cầm giỏ đào trong tay, Sở Địa Tàng nhìn thoáng qua nơi Sở Thiên Hoàng mai táng. Cho đến giờ phút này, Sở Địa Tàng mới thật sự hiểu được vì sao Sở Thiên Hoàng lại muốn chết đến vậy.
Vì bọn họ nhất định sẽ yêu Cố Thiên Thụ.
Nếu Sở Thiên Hoàng không chết, mà cùng hắn trải qua cuộc sống như hiện tại với Cố Thiên Thụ. Là anh em song sinh, Sở Địa Tàng có thể khẳng định anh hắn nhất định sẽ không thể khống chế được bản thân mình mà yêu Cố Thiên Thụ.
Lỡ như thuốc không còn tác dụng nữa với Cố Thiên Thụ nữa, thì chắc chắn hắn và Sở Thiên Hoàng sẽ phải đối mặt với địa ngục đáng sợ kia.
Sở Thiên Hoàng quá hiểu bản thân mình nên hắn mới không chút do dự lựa chọn cái chết. Mà Sở Địa Tàng, là em trai Sở Thiên Hoàng, tiếp nối sinh mệnh của Sở Thiên Hoàng để trải qua cuộc sống mà bọn họ hằng mơ ước với Cố Thiên Thụ.
Đây mới chính là mộng đẹp sao? Ánh mắt Sở Địa Tàng lóe lên tia ảm đạm, giống như là ngọn đèn chỉ còn mỗi tim, giống như là đèn sẽ cạn dầu ngay tức khắc.
Nếu đó là một giấc mộng thì Sở Địa Tàng tình nguyện lựa chọn mình không bao giờ tỉnh lại nữa.
_____________________
Chương 79: Người đâu tới mau, có chuyện ma quái hu hu hu hu.
Cố Thiên Thụ chậm rãi đào xương trắng lẫn bùn đất lên.
Xương trắng kèm cả giòi bọ lúc nhúc, lẫn vào bùn đất màu đen thành những vết bẩn loang lổ. Xương hàm trắng xóa kia hơi hở ra, như là có người đang cười to.
Cố Thiên Thụ không động đậy, cũng không nói nên lời. Hắn chỉ có thể nhìn bộ xương đi đến trước mặt hắn, sau đó vươn tay ra.
"Thiên Thụ." Là giọng đàn ông trầm thấp, như là tiếng đàn réo rắt. Bộ xương chậm rãi đến gần Cố Thiên Thụ, sau đó đặt chiếc đầu lâu lên vai Cố Thiên Thụ: "Thiên Thụ, ngươi thật nhẫn tâm."
Cố Thiên Thụ đổ đầy mồ hôi, hắn muốn giãy giụa, hắn muốn tỉnh lại nhưng lại không thể làm được. Vì thế hắn chỉ có thể nhìn bộ xương mở miệng, hướng cái miệng đầy xương xẩu và giòi bọ chạm vào môi mình.
Không... Không! Đầu óc Cố Thiên Thụ trống rỗng, kêu thảm mấy tiếng. Ngay lúc bộ xương sắp chạm vào thì Cố Thiên Thụ bừng tỉnh.
"Á!" Ngay lúc đó, Cố Thiên Thụ phát hiện một gương mặt không chút biểu tình nhìn mình. Gương mặt kia, ánh mắt kia, Cố Thiên Thụ đều vô cùng quen thuộc, thậm chí còn xém chút nữa là kêu lên cái tên không nên kêu — Sở Thiên Hoàng.
Cũng may Cố Thiên Thụ nhanh chóng tỉnh lại. Hắn hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói: "Địa Tàng..."
"Tôn thượng, ngươi làm sao vậy?" Nhưng lúc này Sở Địa Tàng lại không ôn nhu như ngày thường, hắn đưa tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của Cố Thiên Thụ: "Mơ phải ác mộng?"
"Ừm." Bây giờ dù có nhắm mắt lại thì Cố Thiên Thụ vẫn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ. Bộ xương trắng dữ tợn và lạnh lẽo kia tựa như sứ giả từ chốn địa ngục bò lên.
"... Có muốn tắm không?" Nếu là bình thường thì nhất định Sở Địa Tàng sẽ trấn an Cố Thiên Thụ một phen. Nhưng lúc này lại không, chẳng những không mà thái độ còn vô cùng lãnh đạm: "Để ta đi chuẩn bị nước ấm cho tôn thượng."
Cố Thiên Thụ còn kinh hồn chưa định, nên không chú ý đến sự khác thường của Sở Địa Tàng. Sắc mặt của hắn trắng bệch, xem ra là bị dọa không nhẹ, sau một hồi lâu mới gật gật đầu.
"..." Sở Địa Tàng trầm mặc nhìn Cố Thiên Thụ một cái, rời đi.
Cố Thiên Thụ nghỉ ngơi một lát mới bình tĩnh lại. Nhưng chờ đến khi hắn khôi phục lại thì mới giật mình phát hiện một vấn đề — Vì sao đêm hôm khuya khắt, Sở Địa Tàng lại xuất hiện ở trong phòng của hắn, lại còn nhìn hắn chăm chăm không dứt.
Nhớ tới ánh mắt Sở Địa Tàng, không hiểu sao Cố Thiên Thụ lại rùng mình một cái. Cái ánh mắt lạnh như băng, giống như rắn độc hệt như Sở Thiên Hoàng, thậm chí hắn còn cứ ngỡ người trước mắt chính là ảo giác của Sở Thiên Hoàng.
Cố Thiên Thụ ôm mặt, muốn mình tỉnh táo lại. Nhưng chưa chờ hắn đếm một hai ba thì Sở Địa Tàng mang nước tắm đến.
Tựa như một bóng ma, Sở Địa Tàng đẩy cửa ra nhìn Cố Thiên Thụ, buồn bã nói: "Đã có nước tắm."
Lúc này Cố Thiên Thụ mới hoàn hồn, đi đến phòng tắm.
Nước ấm trấn an sự sợ hãi của Cố Thiên Thụ. Cơn ác mộng vừa rồi vô cùng rõ ràng, không rõ là thật hay là mơ, hay mà những ký ức đã từng xảy ra.
Cố Thiên Thụ dùng khăn mặt phủ lên mắt mình, thả lỏng thân thể. Tắm rửa có thể giúp thần kinh con người thả lỏng. Ngâm nước một hồi, Cố Thiên Thụ có chút mệt mỏi muốn ngủ. Ngay lúc hắn sắp thiếp đi thì đột nhiên cảm thấy cổ bị một cái gì đó đụng vào.
Cố Thiên Thụ cứng người, những hình ảnh kinh dị từ những bộ phim ma ở thế giới cũ xuất hiện. Chẳng lẽ đằng sau lưng mình là một bộ xương khô âm trầm? Hay là một con ma nữ đang lơ lửng, mặt trắng bệch bê bết máu? Chỉ chờ mình quay người lại liền bứt đầu mình xuống? Không biết là gì luôn là điều đáng sợ khiến người phát cuồng. Ngay lúc thân thể Cố Thiên Thụ run rẩy thì vật thể không rõ lên tiếng: "Tôn thượng."
Cố Thiên Thụ thở phào, lại lập tức thẹn quá thành giận — Sở Địa Tàng, tên khỉ này không biết làm gì mà cứ lén lút xuất hiện sau lưng mình. Ngươi không biết ngươi làm thế sẽ hù chết người hay sao.
Vì thế Cố Thiên Thụ quay đầu, muốn dùng ánh mắt khiển trách hành vi tìm đường chết của Sở Địa Tàng.
Nhưng ngay khi Cố Thiên Thụ nhìn thấy biểu tình của Sở Địa Tàng thì lại không biết nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt Sở Địa Tàng vô cùng lạnh lùng, khi nhìn về phía hắn thì như là đang nhìn một thi thể. Sắc mặt Sở Địa Tàng trắng bệch, như là người vừa mới kinh sợ không phải là mình mà là hắn.
"..." Cố Thiên Thụ muốn hỏi Sở Địa Tàng bị gì thế, nhưng lời đến bên miệng lại không thốt nên câu.
Thấy Cố Thiên Thụ không nói lời nào, Sở Địa Tàng tiếp tục nói: "Để thuộc hạ hầu hạ ngài tắm rửa đi."
Đây vốn là chuyện Cố Thiên Thụ thấy quen thuộc nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Không biết vì sao khi nhìn thấy bộ dạng này của Sở Địa Tàng thì Cố Thiên Thụ vô cùng sợ hãi.
Nhưng Sở Địa Tàng lại không định cho Cố Thiên Thụ cơ hội lựa chọn. Hắn cầm khăn mặt, bắt đầu chà lau lưng Cố Thiên Thụ.
"Ngươi... đi ngủ đi." Cố Thiên Thụ nghẹn ra được bốn chữ.
"Tôn thượng ngủ không được, đương nhiên thuộc hạ cũng ngủ không được." Bình thường khi Sở Địa Tàng nói chuyện thì câu từ rất vững vàng, nhưng lúc này lại pha lẫn hương vị mơ hồ. Hắn cúi đầu, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ... tôn thượng... ghét thuộc hạ sao?"
"..." Vì thế Cố Thiên Thụ đành phải câm miệng. Hắn nổi da gà đầy người, đối mặt với Sở Địa Tàng đang cố chấp, Cố Thiên Thụ đành phải nếm hương vị vô lực.
"Tôn thượng mơ phải ác mộng, đúng chứ." Mỗi lần Sở Địa Tàng hầu hạ Cố Thiên Thụ tắm thì đều tán gẫu với Cố Thiên Thụ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn vừa chà vai Cố Thiên Thụ, vừa nói: "Mơ thấy gì thế?"
"... Cố nhân." Cố Thiên Thụ rất muốn nói mình mơ thấy quỷ, nhưng lại cảm thấy không ổn, chỉ có thể phun ra hai chữ. Nhưng hắn vừa mới thốt thành lời thì nhận ra mình đã sai lầm — Giờ hắn đang mất trí nhớ thì làm sao có thể mơ thấy người quen!
Cũng may hình như Sở Địa Tàng không phát hiện vấn đề, giọng hắn vẫn vững vàng hỏi tiếp: "Tôn thượng sợ quỷ à?"
"..." Cố Thiên Thụ trầm mặc. Theo lý thuyết, một nam nhân dương khi đầy người thì không nên sợ quỷ, nhưng Cố Thiên Thụ lại thuộc loại không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ những thứ phi nhân loại lại biết lơ lững — Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi hắn có bạn gái, đến cả xem phim kinh dị cũng chả dám còn bị bạn gái chọc quê rất nhiều lần.
"Tôn thượng sợ?" Cố Thiên Thụ trầm mặc xem như là cho Sở Địa Tàng câu trả lời. Câu trả lời này khiến Sở Địa Tàng có chút kinh ngạc. Hắn nhẹ nhàng cười cười: "Không ngờ..."
"..." Nghe Sở Địa Tàng nói thế, bỗng Cố Thiên Thụ không thấy sợ nữa — Rốt cuộc Sở Địa Tàng đang muốn làm gì, không phải chỉ là sợ quỷ thôi sao, có cần cười hắn mãi thế không?
Cố Thiên Thụ nghĩ, nếu Sở Địa Tàng lại chọc quê hắn nữa thì hắn nhất định sẽ trở mặt. Chẳng qua Sở Địa Tàng biết dừng cương trước vực, chỉ nói một câu rồi câm miệng.
Không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Giờ này đã về khuya, lại không có ánh trăng soi sáng, bên ngoài dù có giơ tay thì cũng chả thấy năm ngón. Hơi nước lượn lờ bốc lên, chỉ có hai ngọn đèn u ám soi sáng.
Chỉ cần một luồng gió nhẹ lướt qua thì có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Cố Thiên Thụ lại cảm thấy Sở Địa Tàng hơi khác lạ — Nếu là bình thường thì nhất định Sở Địa Tàng sẽ tìm đề tài để nói chuyện, nhưng hôm nay là im lặng đến quái lạ. Ngay cả bàn tay đặt trên vai mình... cũng lạnh lẽo, cứng ngắc... Tựa như... như là thi thể đã bị cứng lại. Liên tưởng khiến Cố Thiên Thụ không tự chủ được rùng mình một cái.
Trong phòng im ắng vô cùng, trừ tiếng nước chảy ra thì Cố Thiên Thụ chỉ nghe thấy tiếng mình hít thở. Sở Địa Tàng vẫn đặt tay lên vai Cố Thiên Thụ như trước — điều này khiến cho Cố Thiên Thụ càng ngày càng không được tự nhiên.
Rốt cuộc Sở Địa Tàng muốn làm gì? Cố Thiên Thụ không tự chủ được lại nghĩ tới cơn ác mộng vừa rồi. Bộ xương mang tên Sở Thiên Hoàng vùng dậy từ bùn đất, chẳng lẽ lại có liên quan đến biểu hiện quái dị của Sở Địa Tàng?
Như là đang trả lời cho câu hỏi của Cố Thiên Thụ, tay Sở Địa Tàng chậm rãi lướt lên cổ Cố Thiên Thụ. Động tác của hắn rất khẽ, cũng rất tự nhiên. Nếu không phải Cố Thiên Thụ vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Sở Địa Tàng thì chắc sẽ không phát hiện. Trong lúc Cố Thiên Thụ đang tập trung cao độ thì hành động này của Sở Địa Tàng lại khiến thân thể Cố Thiên Thụ cứng ngắt lần nữa.
"Ngươi..." Cuối cùng, Cố Thiên Thụ nhịn không nổi nữa thốt lên.
"Sao thế?" Tay Sở Địa Tàng giống như là một sợi dây thừng lạnh lẽo, quấn lấy cổ Cố Thiên Thụ. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Cố Thiên Thụ: "Tôn thượng?"
"..." Cố Thiên Thụ ngừng thở.
"Hay ta nên gọi là... Cố Thiên Thụ?" Giọng nói quen thuộc nhưng lại dùng giọng điệu xa lạ. Sở Địa Tàng giống như là bị cái gì đó ám phải, khiến đầu óc Cố Thiên Thụ như muốn nổ tung.
"Sợ?" Sở Địa Tàng cười đến quỷ mị, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai Cố Thiên Thụ một hơi: "Run đến vậy sao..."
"Ngươi là ai?" Cố Thiên Thụ run cầm cập thốt.
"Ngươi cảm thấy ta là ai đây." Bàn tay lạnh lẽo nhéo lấy đóa hồng trên ngực, người phía sau giống như con trăn chậm rãi nuốt trọn lấy cổ họng Cố Thiên Thụ: "Hửm?"
"..." Cố Thiên Thụ đã đáp án trong lòng nhưng không dám nói ra thôi.
"Nói." Người nọ lại cười, cười giống như là một con ác quỷ mới bò ra từ địa ngục: "Sợ ta đến vậy sao?"
"Sở Thiên Hoàng? Là ngươi sao?" Cố Thiên Thụ khàn giọng hỏi.
"..." Người sau trầm mặc hồi lâu, sau đó Cố Thiên Thụ nghe thấy một giọng nói. Giọng nói kia pha lẫn ý cười lạnh lẽo, lại như là đang cười nhạo: "Quả nhiên ngươi vẫn còn nhớ."
"..." Cố Thiên Thụ đột nhiên có xúc động muốn chửi thề — Sở Địa Tàng, từ lúc nào mà ngươi lại học được cái cách lừa người vậy hả!
"Ngươi nhìn ngươi đi." Sở Địa Tàng hờ hững nói: "Ngươi... lại gạt ta."
___________________
Chương 80: Hạnh phúc? Có sao.
Chuyện Sở Địa Tàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Trong lúc ngủ, dường như Cố Thiên Thụ bị cái gì đó quấy nhiễu, mày cau mặt nhó nhỏ giọng thì thầm. Đến khi Sở Địa Tàng yên lặng đến gần mới nghe thấy những gì Cố Thiên Thụ nói, trong nháy mắt máu hắn như đông lại.
Sở Địa Tàng nghe thấy Cố Thiên Thụ gọi: "Sở Thiên Hoàng."
Sở Thiên Hoàng. Ba chữ kia giống như lời nguyền khiến Sở Địa Tàng mất hết đi cả sức lực, tim như muốn ngừng đập, từ sâu tận đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.
Trong mơ, Cố Thiên Thụ kêu tên Sở Thiên Hoàng — là bởi người nọ vẫn nhớ, hay chỉ là trùng hợp? Sở Địa Tàng tự lừa mình dối người hy vọng cái sau, nhưng lý trí nói cho hắn biết — Cố Thiên Thụ lại lừa hắn.
Nhìn Cố Thiên Thụ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, Sở Địa Tàng không tỏ vẻ gì, nhưng hắn cũng không thể an ủi Cố Thiên Thụ. Hắn chỉ có thể làm mặt lạnh, hỏi: "Tôn thượng, ngài gặp ác mộng à? Mơ thấy ai?"
"Cố nhân." Đến khi tận tai nghe thấy Cố Thiên Thụ nói ra hai chữ này, tim Sở Địa Tàng Đương đang căng như dây đàn triệt để lạnh đi. Hắn viện cớ đi nấu nước để đi phòng, nhưng đầu óc lại mơ hồ không tỉnh.
Cố Thiên Thụ lại lừa hắn — Suy nghĩ này giống như một con rắn độc len lỏi vào trong óc Sở Địa Tàng khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. Có phải giữa hai anh em bọn họ và Cố Thiên Thụ đã sớm định trước kết cục không chết không ngừng?
Vì thế trong lúc Cố Thiên Thụ tắm, lại nghe người nọ nhắc đến cái tên này, Sở Địa Tàng đã không còn thấy kinh ngạc nữa. Tim hắn cảm thấy trống trải đến khó tả. nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Cố Thiên Thụ cũng trở nên mơ hồ.
"Ngươi nhìn ngươi đi." Sở Địa Tàng nghe thấy mình nói: "Ngươi... lại gạt ta."
Đầu Cố Thiên Thụ nổ tung một cái, hắn há miệng thở dốc, rồi nhanh chóng phun ra một câu nói kinh điển thường xuyên xuất hiện trong cái bộ phim ngôn tình: "Ngươi nghe ta giải thích đã!"
"... Ngươi muốn giải thích thế nào?" Sở Địa Tàng đứng sau lưng Cố Thiên Thụ, tay vẫn còn đặt lên cổ Cố Thiên Thụ. Hắn nhẹ giọng nói: "Giải thích tại sao ngươi lại gạt ta chăng? Hay giải thích vì sao ngươi lại không bị mất trí nhớ?"
"..." Cố Thiên Thụ trầm mặc một hồi, giọng khàn khàn đáp: "Ta nhớ lại rồi."
"Thế nên?" Sở Địa Tàng cười, nhưng nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn. Hắn bình tĩnh nói: "Nhớ đến những chuyện ngươi đối xử với chúng ta thế nào? Nhớ đến cái chết của Chúc Thanh Trạch? Nhớ đến... ngươi giết Sở Thiên Hoàng ra sao?"
"Không." Cố Thiên Thụ cảm thấy mình không thở được, hắn chậm rãi lắc lắc đầu, giọng khàn khàn: "Ta nhớ về... Trúc Chi Quân."
"..." Sở Địa Tàng muốn nói tiếp nhưng lại nghẹn lại, như là hắn không thể hiểu được Cố Thiên Thụ đang nói cái gì, vì thế chỉ có thể máy móc lặp lại: "Trúc Chi Quân?"
Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng gật gật đầu.
"Ngươi nhớ?" Sở Địa Tàng nói: "Ngươi nhớ lại những chuyện trước kia của chúng ta?"
Cố Thiên Thụ thấy Sở Địa Tàng đã tin đến 7 phần liền hơi yên tâm. Hắn nghĩ nếu Sở Địa Tàng tin... như thì mọi chuyện dễ dàng hơn. Nhưng... những lời kế tiếp của Sở Địa Tàng lại khiến Cố Thiên Thụ á khẩu không trả lời được.
Chỉ thấy người đã tin vào lý do của Cố Thiên Thụ – Sở Địa Tàng tiếp tục nói: "Ngươi nhớ lại những chuyện ngươi đã lừa gạt chúng ta ra sao hay là chúng ta ở thế giới này? Hay là... ngươi lại muốn gạt ta thêm một lần nữa?"
"..." Cố Thiên Thụ câm lặng, sao hắn lại có thể quên chuyện này chứ!
Đúng là trong mắt Sở Địa Tàng đã nhớ lại ký ức của thế giới cũ thì Cố Thiên Thụ chính là một kẻ lừa đảo, không hề đáng tin, là kẻ lừa đảo đã lừa bọn họ vô số lần.
Cố Thiên Thụ không biết nên trả lời thế nào, vì thế bầu không khí giữa hai người liền trầm mặc xuống.
Sở Địa Tàng lẳng lặng nhìn Cố Thiên Thụ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng không hề còn chút ôn nhu tình xưa nghĩa cũ nữa.
"Nó lừa ta." Cố Thiên Thụ chỉ có thể nói thế: "Nó nói ta có thể trở về."
"... Nó? Ai?" Sở Địa Tàng nhíu mày.
"Chính là quái vật đã giúp chúng ta khôi phục lại ký ức." Cố Thiên Thụ thấy cổ họng mình như bị cái gì đó tắc ngang. Hắn còn nhớ một ngày mình chỉ có thể nói được 139 từ — Nhưng nếu muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với Sở Địa Tàng thì tất nhiên số lượng từ đó không hề đủ.
"Quần áo." Vì thế, sau khi do dự một lát, Cố Thiên Thụ nói: "Ta sẽ viết mọi thấy cho ngươi xem."
Mắt Sở Địa Tàng hiện lên sự do dự. Hắn không biết có phải Cố Thiên Thụ đang lừa hắn hay không, nhưng hắn biết quái vật mà Cố Thiên Thụ nhắc tới là có thật.
Cũng chính vì nó nên bọn họ mới trải qua vô số lần luân hồi và bị ám ảnh dày vò bởi những cơn ác mộng.
Lau khô người, mặc quần áo. Cố Thiên Thụ không còn vẻ uể oải như trước nữa, hắn cảm thấy trên người nhẹ nhõm, cả người mơ hồ.
Như những gì Cố Thiên Thụ yêu cầu, Sở Địa Tàng lấy giấy bút tới.
"Một ngày ta chỉ có thể nói được 139 từ." Cố Thiên Thụ viết trên giấy Tuyên Thành: "Thế nên nếu muốn nói rõ mọi chuyện thì... vẫn nên viết thôi."
"..." Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ một cái, sau đó mặt không đổi sắc gật gật đầu.
"Ta không lừa ngươi." Ngòi bút chậm rãi di động, những chữ viết hiện lên trên trang giấy: "Ở thế giới kia ta đã hỏi nó. Nó nói, ta có thể trở về nên ta mới trở về... Ta lại không biết sau khi ta đi thì các ngươi lại gặp phải chuyện đó."
"..." Sắc mặt Sở Địa Tàng vẫn thản nhiên như không, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Ta thật sự không biết." Cố Thiên Thụ tiếp tục viết: "Xin lỗi."
"... Không." Nhìn đến đây, Sở Địa Tàng chậm rãi lắc lắc đầu: "Ở trên cái thế giới này... chúng ta phải xin lỗi ngươi mới đúng. Nhưng... Cố Thiên Thụ... ta thật sự... không dám tin tưởng ngươi nữa."
"..." Tay Cố Thiên Thụ run lên, những nét buets vẫn hiện lên liên tiếp trên trang giấy, tựa như tâm tình hiện tại của hắn.
"Ta không cược nổi." Mắt Sở Địa Tàng trống rỗng, hắn miễn cưỡng cười cười: "... Nếu ngươi muốn dùng những lời này thuyết phục ta thả ngươi đi thì ta nói cho ngươi biết, không có khả năng."
Sở Thiên Hoàng đã chết, hắn phải hoàn thành hết tất cả mọi chuyện.
"..." Cố Thiên Thụ thở gấp, hắn muốn viết tiếp nhưng tay lại run rẩy không ngừng, một hồi lâu sau nhưng viết tiếp: "Ta có thể cứu Sở Thiên Hoàng."
"..." Sở Địa Tàng vẫn mặt lạnh.
"Ta có thể cứu hắn, ta có thể cứu hắn, ta có thể cứu hắn." Viết ba lần, tay Cố Thiên Thụ càng run rẩy dữ hơn, cuối cùng tay hắn không thể giữ được cây bút, bút rớt xuống đất.
"Cứu hắn?" Sở Địa Tàng cười cười, thong thả nhưng kiên định lắc lắc đầu: "Ngươi xác định người ngươi cứu là Trúc Chi Quân hay là Sở Thiên Hoàng ở thế giới này?"
Cố Thiên Thụ ngạc nhiên, hắn không ngờ Sở Địa Tàng lại hỏi thế.
"Sở Thiên Hoàng đã điên." Sở Địa Tàng thở dài, chậm rãi mài mực cho Cố Thiên Thụ: "... Cứu hắn, hắn cũng không dám sống tiếp."
Vì hắn sợ ngươi lại lừa hắn lần nữa — Chết một lần thì thôi, nếu lại chết thêm một lần nữa, chỉ sợ đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"..." Cố Thiên Thụ lảo đảo vài bước, nhìn về phía Sở Địa Tàng, ánh mắt tràn ngập bất khả tư nghị.
"Được rồi, người đã nói như vậy thì chắc chắn ngươi muốn ta tin tưởng ngươi đúng không." Sở Địa Tàng đặt thỏi mực trên tay xuống, không vui cũng chẳng buồn nhìn về phía Cố Thiên Thụ: "Nếu ngươi nói ngươi yêu ta thì ta sẽ tin ngươi."
Cố Thiên Thụ nghe vậy, há miệng thở dốc — Dường như ba chữ kia đã đến bên môi nhưng dù có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể nói ra được.
Làm sao có thể yêu, cho dù có lại những ký ức đó nhưng cũng không thể xóa đi những vũ nhục mà Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng ở thế giới này đã gây ra cho hắn. Không hận đã là may lắm rồi — hắn làm sao có thể yêu được chứ.
"Thấy không." Nhìn thấu sự do dự của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng thả lỏng, hắn cười cười: "Nhưng đến cả ngươi cũng không thể lừa được chính mình."
"Tin ta đi..." Cố Thiên Thụ vô lực phun ra ba chữ.
"Ta rất muốn tin ngươi." Sở Địa Tàng đi đến trước mặt Cố Thiên Thụ, nhìn hình xăm trên cổ người nọ mà Sở Thiên Hoàng đã xăm, lần thứ hai lắc lắc đầu: "Nhưng đến cả ngươi cũng không thể lừa được chính mình."
"..." Đến lúc này, Cố Thiên Thụ đã không biết nên nói sao để thuyết phục được Sở Địa Tàng nữa.
"Nếu ngươi đã nhớ lại." Sở Địa Tàng thản nhiên nói: "Ta sẽ không dùng thuốc với ngươi nữa."
"..." Cố Thiên Thụ hoảng hốt, không nói một lời.
"Nhưng ngươi đừng hòng mơ mộng có thể rời khỏi nơi này." Sở Địa Tàng nhìn cặp mắt vô thần của Cố Thiên Thụ, gằn từng chữ: "Đừng mơ nữa."
"..." Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng, khi nghe đến câu nói kia liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Sở Địa Tàng cứ như vậy nhìn Cố Thiên Thụ té xỉu trên mặt đất, không hề vươn tay ra đỡ. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy đôi bàn tay hắn đang run rẩy không ngừng, không hề giống như một đôi tay luôn cầm kiếm.
Đôi mắt Cố Thiên Thụ khép chặt, hiển nhiên là đã mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa, Sở Địa Tàng mới giật mình tỉnh lại. Lúc này hắn mới chậm rãi cúi người xuốnguô Cố Thiên Thụ vào lòng.
"Tôn thượng..." Sở Địa Tàng thì thầm, dù đã biết trước sẽ không có ai đáp lại.
"Tôn thượng." Sở Địa Tàng bước ra ngoài cửa, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngươi sống thế này với ta không tốt sao? Sao ngươi lại cứ muốn rời đi chứ... Vì sao..."
Khoảnh khắc Cố Thiên Thụ giằng co với Sở Địa Tàng, chưa từng nói hắn muốn rời đi. Nhưng trong trí nhớ của Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đã lặp lại lời này hơn trăm lần ngàn lần rồi.
Người nọ mặc quần áo màu trắng, thần sắc cao ngạo, mỉm cười với mình nói: "Địa Tàng, ta về thăm nhà có được không?"
"Không." Sở Địa Tàng nhìn người trong ngực mình, biểu tình lạnh lùng trả lời: "Ngươi đừng mong đi đâu."
— Chúng ta đã dùng cái giá đắt chỉ để cầu ngươi dừng chân lại vì chúng ta, dù chỉ một lần thôi cũng được — Nhưng vì sao chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi đến vậy thôi mà ngươi lại không thể thỏa mãn chúng ta chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top