Chương 91: Đơn giản yêu

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Editor: Red9

DONT TAKE OUT

(Bản dịch được đăng duy nhất tại 2 nguồn phongtrai.wordpress.com và wattpad: Red9_Fujoshi.

Nếu thấy truyện được đăng ở những nơi khác ngoài hai nguồn trên, hãy report nó)

Lịch trình mấy ngày của Tống Dịch đều kín chỗ, mỗi Triển Tử thôi là đã có mấy đợt, bữa nay đều phi qua phi lại chỗ này chỗ kia, để Tiêu Hà một mình ở nhà anh có chút không yên tâm, sợ cậu chơi game quên mất thời gian. phongtrai.wordpress.com

Tuy rằng nói tay đã tốt, nhưng không thể thừa nhận được lịch trình rèn luyện như khi đi luyện tập thi đấu.

Tống Dịch nhìn Tiêu Hà ngồi ở trước máy tính đang chơi game nhẹ nhàng thở dài, sau đó đi đến đằng sau ghế tháo tai nghe của cậu xuống, đưa tay ôm lấy cổ cậu, vừa vặn Tiêu Hà quay đầu muốn hỏi anh làm sao vậy, kết quả miệng hai người đã chạm vào nhau, Tống Dịch tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vươn đầu lưỡi tới liếm liếm môi Tiêu Hà, tay Tiêu Hà trực tiếp rời khỏi bàn phím, vươn một bàn tay ấn Tống Dịch gia tăng nụ hôn này. phongtrai.wordpress.com

Chờ nụ hôn kết thúc, Tống Dịch đã thay đổi tư thế, từ đằng sau ghế biến thành ngồi trên người Tiêu Hà.

Tống Dịch ấn tay lên bả vai Tiêu Hà hơi hơi thở dốc, thanh âm bởi vì hôn môi động tình mà trở nên mềm mại.

"A Hà, quốc khánh mấy ngày cũng đều không gặp được anh, em có nhớ anh không?" Tống Dịch hỏi. phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà lại hôn hôn miệng anh, "Nhớ."

Môi Tống Dịch bị hôn nên hơi ướt át, khoé miệng anh chậm rãi chu về phía trước, "Vậy em có muốn ra ngoài với anh không?"

Tiêu Hà lại trầm mặc một hồi, cậu biết Tống Dịch đang dụ dỗ mình, tưởng tượng đến Triển Tử ồn ào như vậy cậu đã rất đau đầu rồi, lúc cậu đang do dự, Tống Dịch lại thêm một mồi lửa. phongtrai.wordpress.com

Anh ngồi ở trên người không an phận vặn vẹo, như là cố ý trêu chọc.

Tiêu Hà đè lại eo anh, cơ trên tay rõ ràng có thể thấy được, "Mông không đau à?"

Tống Dịch chớp chớp mắt, tới gần lỗ tai cậu, "Đau lắm, nếu em đi cùng anh thì sẽ không đau nữa."

Tiêu Hà đưa tay xoa sau cổ anh, căn bản một chút biện pháp cũng không có, thấp giọng mắng anh một tiếng, "Càn rỡ." phongtrai.wordpress.com

Tống Dịch biết Tiêu Hà như vậy cũng tính là thỏa hiệp, ngả lên vai cậu cười khẽ, từ khi kết hôn tới bây giờ tính tình Tiêu Hà xem như càng ngày càng tốt, nhưng giới hạn trong cậu vẫn vậy, đối với ai cũng y nguyên như cũ.

Tống Dịch vốn muốn đi thông tri với ban tổ chức, ai biết Tiêu Hà căn bản là không cho anh đi, anh bị Tiêu Hà trực tiếp bế lên giường ném, trải qua một đợt kiểm tra thì tinh bì lực tẫn nằm trên người Tiêu Hà. phongtrai.wordpress.com

"A Hà, em quá độc ác." Tống Dịch nhỏ giọng nói.

Tiêu Hà ôm cậu vào lồng ngực, "Về sau còn thích dụ dỗ em không?"

Tống Dịch cười khẽ thành tiếng, "Anh xin lỗi, anh sai rồi, nhưng anh về sau còn dám."

Mấy chữ đằng sau anh cố ý nói hàm hồ, Tiêu Hà cũng vẫn nghe rõ ràng. phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà duỗi tay sờ sờ nơi đó, hỏi anh, "Còn dám?"

Tống Dịch sợ tới mức lập tức liền xin tha: "Không dám không dám!"

Tiêu Hà lúc này mới cười thật tươi, ôm anh lại nằm một lúc, sau đó mới kéo Tống Dịch lên, cùng nhau tắm rửa, sau cùng mới buông tha anh

Ban tổ chức vừa nghe Tiêu Hà có thể đi cùng anh tới Triển Tử, thanh âm mỗi người đều như trúng thưởng vậy, tỏ vẻ sẽ cấp thù lao công bằng với Tiêu Hà, vốn dĩ Tống Dịch còn có chút lo lắng bọn họ sẽ bảo hai người đi không tiện, nhưng nghe ngữ khí và thái độ liền an tâm hơn, khách khí một phen mới cúp điện thoại. phongtrai.wordpress.com

Điện thoại cúp không bao lâu, một vài báo đã đăng Weibo công bố Tiêu Hà sẽ đi với Tống Dịch, trực tiếp tag Tống Dịch và Tiêu Hà vào, sau đó lại tăng thêm 5000 vé để mọi người mua.

Ban đầu fan của Tiêu Hà còn chưa tin, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Dịch đăng Weibo chính miệng nói mới tin tưởng, điên cuồng đi mua vé.

Kết quả phát hiện vé đã sớm bị cướp sạch. phongtrai.wordpress.com

-- mấy người đều là ma quỷ sao? Không xác minh thật giả mà cũng dám mua?

-- a, mấy chị em không mua được phiếu tỉnh táo đi lên xem nào, thầy Tống trăm phần trăm sẽ đi Triển Tử, Hà Thần có đi theo thì tui cũng chẳng thấy kì lạ cho lắm.

--fan già 8 năm tuổi tôi đây xin chia sẻ bí quyết, đại hình như Triển Tử trong những kì nghỉ dài hạn như này ấy hả, chỉ cần có thầy Tống xuất hiện, đừng hỏi, mua là được rồi, tôi mấy ngày hôm trước cũng đã mua xong vé, vốn là còn chờ mong trong 11 ngày này có bất ngờ gì hay không, không ngờ hôm nay đã chờ tới rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ha! phongtrai.wordpress.com

-- thực xin lỗi, fan 3 năm tuổi như yêm vẫn còn quá trẻ, 1555551

-- tuy rằng tui không mua được phiếu, nhưng mà tui biết Weibo tiếp đến sẽ ẩn núp đám trâu vàng (bọn đầu cơ), lúc ấy chỉ cần phát ra âm thanh xoẹt xoẹt của tiền thôi! Tui chính là Phú bà mà mấy người tìm đó nha!

-- mấy ngày hôm trước đã mua vé xong, hy vọng lần này tôi có thể trở thành người người may mắn kế tiếp được Hà Thần ký tên! phongtrai.wordpress.com

-- tuy rằng tui không mua được vé, nhưng mà tui thắng ở chỗ là nhà tui ở đó đấy! Tui cũng không tin mình ngồi từ sáng đến chiều không nhìn thấy bọn họ đó!

-- người chị em cố lên, Triển Tử lớn như vậy mà cô biết bọn họ đi vào từ cửa nào thì tôi xin thua cô luôn đó.

Weibo cứ thế xuất hiện một làn sóng khoe vé, những người có vé thì chính là ma quỷ, không chỉ có vé mà bọn họ còn khoe trước mặt đám người không có vé làm các fan đó tức giận đến đấm ngực giậm chân, vô cùng chờ mong có ai đó hảo tâm để đến lúc đó bật lại. phongtrai.wordpress.com

Thời gian nháy mắt đã tới kì nghỉ quốc khánh, Tống Dịch mới sớm tinh mơ đã cùng Tiêu Hà lên máy bay bay tới Triển Tử để bắt đầu cho 7 ngày tiếp theo.

Sau khi xuống mấy bay liền được xe của Triển Tử tới đón, Tiêu Hà ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, Tống Dịch thì cùng với mọi người hàn huyên một hồi.

Đến Triển Tử có rất nhiều người nhưng mặc kệ trong hay ngoài thì mỗi cửa đều có một đám người tụ tập ở bên ngoài. phongtrai.wordpress.com

Tống Dịch tuy đã nghe nói ở trên đường nhưng không ngờ còn khoa trương tới vậy, Tiêu Hà vừa xuống xe lập tức thay đổi sắc mặt, quy mô này khiến cậu cảm thấy tai mình chắc sắp hỏng rồi.

Người bên dưới nhìn thấy Tiêu Hà vừa xuống xe thì đều thấy đổi thái độ, lòng không khỏi rơi lốp đốp, kháo nhau giữ im lặng.

Tiêu Hà không muốn quá hưng sư động chúng*, cậu lại không phải đại nhân vật gì, sau khi nói với nhân viên công tác nói không cần nữa, cậu liền nắm tay Tống Dịch vào từ cửa hông. phongtrai.wordpress.com

*: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì (theo Misakiko)

Người vây quanh ở cửa đại đa số đến là vì Tiêu Hà , nhưng vừa thấy sắc mặt Tiêu Hà liền hiểu rõ, sôi nổi nhường đường, chỉ nhìn hai người bọn họ, banner trên tay vẫn giơ.

Tống Dịch thật sự cảm thấy fan của Tiêu Hà có thể nói là một dòng suối trong lành trong toàn bộ giới điện cạnh, tuy rằng trên mạng có không ít fan tương đối phản nghịch, nhưng ra bên ngoài, tất cả họ đều là những fan lý trí nhất. phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà nhìn bọn họ phối hợp như vậy thì biểu cảm nhu hòa một chút, đi ngang qua bọn họ còn nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng.

Các fan sau đó dường như nghe được lời cảm ơn liền vui vẻ vô cùng, sôi nổi nói: "Hôm nay vất vả rồi! Hà Thần cố lên!"

Tiêu Hà vừa nghe liền biết người nói những lời này là fan lâu năm của mình, biết rõ ràng những gì cậu thích và không thích. phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà không ngừng cảm ơn họ, Tống Dịch còn vẫy tay với họ, biểu lộ sự biết ơn.

Sau khi vào Triển Tử, nhân viên công tác đưa bọn họ đưa tới khu hoạt động , bọn họ cố ý chuẩn bị Tống Dịch và Tiêu Hà ngồi gần nhau.

Tuy rằng hoạt động còn chưa bắt đầu, nhưng số đội ngũ fan đã có mặt khá đông đủ. phongtrai.wordpress.com

Fan Tống Dịch bên kia cầm trong tay poster của game lần này, còn fan của Tiêu Hà bên này thế mà cũng cầm đống poster đủ loại trong tay, vừa nhìn là biết ngay đồ tự làm, tất cả hình ảnh đều có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, thậm chí còn có ảnh mà Tống Dịch chụp đăng lên.

Tiêu Hà nhìn mà đen cả mặt, Tống Dịch lại cảm thấy buồn cười, fan Tiêu Hà có thể nói là vô cùng tự túc, có bức poster còn đính kèm thêm gói biểu cảm, có nhiều ảnh do anh chụp giờ cũng đang cầm trên tay họ, đủ loại, Tống Dịch nhìn mà nhịn không được nở nụ cười. phongtrai.wordpress.com

Có một cô gái là người đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hà thay đổi, đại khái đoán được việc cậu không thích việc này, yên lặng cuốn poster đi, sau đó móc notebook từ trong balo ra chuẩn bị cho cậu ký tên.

Tiêu Hà thật là đau đầu, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua đội ngũ, người xếp hàng tuyệt đối không dưới 50 người, sớm biết vậy thì ngày hôm qua cậu đã đăng Weibo thông báo việc ký tặng chỉ tối đa 50 người. Những người này biết rõ cậu chỉ ký cho nhiều nhất là 50 thôi thế nhưng vẫn an bài nhiều như vậy, hơn nữa mấy tấm poster trong tay các cô có thể khiến cậu ngay lập tức xé bỏ. phongtrai.wordpress.com

Cậu nhìn thoáng qua Tống Dịch cười trộm bị phát hiện còn giả vô tội, "Không có lần sau."

Tống Dịch biết ý cậu là, nhưng lại làm bộ không biết, "Các cô ấy đều rất hiểu chuyện đó, cũng không ồn ào gì cả."

Nói xong còn cười với fan của Tiêu Hà đang xếp hàng bên kia, các fan kích động gật đầu, dùng gương mặt cảm tạ nhìn anh như muốn nói: Về sau hãy đưa cậu ấy tham gia những hoạt động thế này nhiều hơn nhé! Chúng tôi đều là người hiểu chuyện cả! phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà không còn lời nào để nói, đã đến giờ ký tặng, Tiêu Hà nhận notebook của một bạn nữ đầu tiên, lại nhìn lướt qua tấm poster mà cô ôm trong ngực, suy nghĩ một phút, nói với cô, "Poster."

Bạn nữ kích động trải tấm poster lên trên bàn của cậu, vô cùng cảm động nhìn cậu.

Tiêu Hà nhìn thấy mặt mình phóng đại trên tâm poster, chậm chạp không thể xuống bút, đột nhiên không muốn ký nữa. phongtrai.wordpress.com

Bạn nữ nọ thoạt nhìn vô cùng căng thẳng, Tiêu Hà lại nhìn cô một cái, thở dài một hơi rồi ký ID của mình lên tấm poster, hơn nữa còn nói với cô ấy, "Không có lần sau."

Bạn nữ nhanh chóng nhận lấy poster rồi cảm ơn cậu liên tục, còn đáp lại cậu, "Tuyệt đối sẽ không có lần sau!"

49 bạn fan tiếp theo Tiêu Hà ký đều sẽ lại nói với họ đúng một câu "Không có lần sau." phongtrai.wordpress.com

Đồng nghiệp của Tống Dịch bên cạnh nhịn không được phun tào, "Tiên sinh nhà anh...... đúng là chẳng giống ai, chúng ta ký cho ai xong cũng một hai tiếng cảm ơn, cậu ta đúng là có phong cách độc đáo thật."

Tống Dịch cười, "Có phải rất đáng yêu hay không."

Đồng nghiệp còn chưa trả lời, fan đang đứng xếp hàng nghe vậy liền cướp lời đáp, "Đúng! Rất đáng yêu! Cảm ơn thầy Tống nha!" phongtrai.wordpress.com

Tiêu Hà nhăn mặt, "Ồn quá."

Trong giọng nói lại không có chút trách cứ nào, Tống Dịch biết cậu có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà ở trước mặt fans xuất hiện với tư thái nhu hoà như vậy, cảm thấy bản thân có chút không tự nhiên.

Tống Dịch cười với fan, "A Hà của chúng tôi lúc nào cũng tốt, hãy luôn thích em ấy nhé!" phongtrai.wordpress.com

Các fan kích động che miệng lại, nói không ra lời, chỉ có thể điên cuồng gật đầu.

Lỗ tai Tiêu Hà có chút đỏ, cậu không ngờ Tống Dịch lại nói câu đó vào ngày lúc này.

Cậu thật ra chẳng tốt một chút nào, tính tình rất tệ, trừ chơi game ra thì chẳng cái gì đúng. phongtrai.wordpress.com

Chỉ có người bên cạnh cậu lúc nào cũng coi cậu là một người tốt nhất trên thế giới.

"Người tốt nhất không phải là tôi, mà là Tống Dịch tiên sinh nhà tôi."

Tiêu Hà nói câu này rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh xuất hiện trong một nơi ồn ào như vậy lại tạo cảm giác rất đặc biệt, giống như một cơn gió thổi qua con ngõ, giống như tiếng còi dài của xe lửa đi qua sơn động, chân thành tha thiết mà giản dị, thâm tình mà không lộ liễu. phongtrai.wordpress.com

Buổi ký tặng kết thúc, hai người nắm tay nhau đi dạo, đợi đến khi rời Triển Tử cũng không buông tay nhau.

Lúc bọn họ rời đi, trùng hợp đi ngang qua gian hàng, ở đó có phát một bài hát cũ từ mấy năm trước.

"Anh muốn cứ như vậy nắm tay em mãi chẳng buông rời

Tình yêu có thể cứ đơn giản mà chẳng có đau thương hay không

Em dựa vào vai anh

Em ngủ trong lồng ngực anh

Cuộc sống cứ như vậy

Anh yêu em, anh yêu em."

*: Tình yêu đơn giản của Châu Kiệt Luân nhé các bạn!

Tiêu Hà nắm lấy tay Tống Dịch, khóe miệng khó che được nụ cười đầy hạnh phúc.

Cậu và Tống Dịch.

Cả đời này sẽ giống như lời bài hát đó.

Cuộc sống sẽ đơn giản vậy thôi.

Hoàn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top