Chương 32


Hạ Tinh Trình bay tới thành phố nơi đài truyền hình đặt trụ sở vào đêm trước lễ trao giải, lần này Hoàng Kế Tân đi cùng cậu, staff ở đài truyền hình tới sân bay đón rồi đưa bọn họ tới khách sạn đã đặt trước.

Nghệ sĩ được mời tới tham gia lễ trao giải lần này đều sẽ ở khách sạn này, hầu hết mọi người vào ngày diễn ra lễ trao giải mới tới, nhưng Hạ Tinh Trình còn phải biểu diễn tiết mục, nên mới tới trước một ngày.

Sáng hôm sau, Hạ Tinh Trình và Đàm Tuyết Nguyệt cùng đi thu âm bài hát, buổi chiều thì diễn thử ở trường quay lớn nhất của đài truyền hình.

Hai người đã một khoảng thời gian không gặp, Đàm Tuyết Nguyệt không nhớ rõ lỗi lầm lần trước của Hạ Tinh Trình nữa, vừa gặp cái là lại thân thiết kéo cánh tay cậu.

Ban tổ chức của lễ trao giải sắp xếp cho hai người hát một bài tình ca ngọt ngào và quen thuộc, lúc diễn thử, đạo diễn hy vọng hai người họ có thể có một ít hành động thân mật với nhau, cuối cùng có một cảnh hai người dựa đầu vào nhau, từng người đều giơ một tay lên làm hình trái tim, Hạ Tinh Trình thấy hơi ngớ ngẩn, nhưng đạo diễn lại cảm thấy hiệu quả cực kỳ tốt.

Lễ trao giải theo thông lệ là do Trần Hải Lan làm MC.

Hạ Tinh Trình tình cờ gặp được Trần Hải Lan trong phòng thay đồ ở phía sau sân khấu, Trần Hải Lan thân thiết ôm cậu một cái, sau đó lập tức bị đạo diễn gọi đi. Trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, Hạ Tinh Trình còn gặp được Nhậm Kính Nguyên.

Lần trước trong lễ cưới của Trần Hải Lan, những trò chơi mà họ tạo ra bên cạnh bể bơi không phải là kỷ niệm vui vẻ gì với Hạ Tinh Trình, nhưng Nhậm Kính Nguyên có ấn tượng rất tốt với cậu, có lẽ hắn cảm thấy cậu khá cởi mở, bèn hẹn cậu và Đàm Tuyết Nguyệt kết thúc lễ trao giải cùng nhau đi ăn khuya. Hạ Tinh Trình không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói đến lúc đó rồi nói sau.

Sau khi Hạ Tinh Trình trang điểm xong, cậu theo sự sắp xếp của staff ra trường quay ngồi xuống vị trí của mình trước, hai người họ sẽ biểu diễn ở giữa lễ trao giải, cậu phải đợi hơn nửa tiếng sau khi lễ trao giải bắt đầu mới vào hậu trường thay đồ để lên sân khấu.

Lúc này, hơn một nửa số người trong trường quay đã vào chỗ của mình, xung quanh chỗ ngồi của Hạ Tinh Trình đều là những minh tinh nghệ sĩ quen thuộc hoặc là xa lạ, cậu còn chưa kịp ngồi xuống, đã bắt đầu liên tục chào hỏi những người mình quen biết.

Chào hỏi xung quanh xong, lúc Hạ Tinh Trình vừa tới chỗ của mình định ngồi xuống, thì nhìn thấy Dương Du Minh.

Dương Du Minh đi theo giám đốc đài truyền hình tiến vào trường quay rồi ngồi xuống hàng trước, trong số tất cả những nghệ sĩ đêm nay, có lẽ không tiện để so sánh địa vị của hắn với một hai diễn viên lâu năm, nhưng bàn về tiếng tăm thì hắn tuyệt đối cao nhất. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Dương Du Minh xuất hiện trước công chúng kể từ khi tin tức hắn và Viên Thiển ly hôn được công bố.

Hạ Tinh Trình để ý thấy rất nhiều người đều đang nhìn hắn, đặc biệt là một số khán giả ngồi ở hàng sau còn trắng trợn lấy điện thoại ra chụp trộm, mà trường quay vốn đang ồn ào lập tức hơi yên tĩnh lại, tiếp đó lại thấp giọng thảo luận còn lộn xộn hơn trước.

Chỉ có Dương Du Minh vẫn duy trì dáng vẻ ung dung, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, trước khi đi tới chỗ ngồi cùng giám đốc đài truyền hình, ngón tay thon dài mở nút áo vest ra, rồi mới cùng giám đốc đài truyền hình lịch sự mời nhau ngồi xuống.

Cho dù là phương tiện truyền thông được mời hay là camera trong trường quay của đài truyền hình thì đều nhắm vào Dương Du Minh, bên cạnh phía trước sân khấu có một màn hình lớn, sẽ livestream nội dung được quay bởi camera nội bộ, lúc này phía trên xuất hiện cảnh quay focus khuôn mặt nhu hòa bình tĩnh của Dương Du Minh.

Chỗ ngồi của Hạ Tinh Trình ở phía sau Dương Du Minh, cậu không chắc Dương Du Minh có nhìn thấy mình không. Cảnh tượng này bỗng nhiên làm cậu nhớ tới lễ cưới của Trần Hải Lan, Dương Du Minh dưới sự chú ý của mọi người lững thững đến muộn, lúc đi ngang qua cậu thì nhặt bông hoa cài ngực lên.

Một lát sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Hạ Tinh Trình từ phía sau nhìn chằm chằm gò má Dương Du Minh một lúc rồi mới quay đầu đi chỗ khác, cậu nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại những động tác và vị trí phải di chuyển mà lát nữa phải biểu diễn.

Khoảng nửa tiếng sau, staff tới mời Hạ Tinh Trình ra sau hậu trường để chuẩn bị lên sân khấu, cậu đứng dậy đi theo staff vào hậu trường từ phía trước bên phải của hàng ghế đầu tiên, lúc đi tới lối vào cậu dừng bước chân lại một chút, quay đầu nhìn Dương Du Minh, thì thấy Dương Du Minh đang tập trung nhìn lên sân khấu chứ chẳng hề nhìn mình, nên cậu quay đầu lại và tiếp tục bước về phía trước.

Lúc chính thức bắt đầu biểu diễn, Hạ Tinh Trình cũng chẳng rảnh mà để ý đến Dương Du Minh nữa, mặc dù đã thu âm bài hát và chỉ cần hát nhép, nhưng cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, trường hợp này vẫn khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.

Ánh đèn rực rỡ trên sân khấu chiếu vào mắt, cậu tập trung tìm mỗi một vị trí đã được sắp xếp trong buổi diễn tập, nghiêm túc hoàn thành việc tương tác với Đàm Tuyết Nguyệt, còn người ở phía dưới hàng ghế khán giả, dưới ánh đè chiếu rọi dường như cậu chẳng thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Đến phần ending pose cuối cùng, cậu mỉm cười thật tươi cùng Đàm Tuyết Nguyệt hoàn thành một trái tim, dưới hàng ghế khán giả vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đàm Tuyết Nguyệt cảm thấy hào hứng, bỗng nhiên quay đầu lại hôn lên mặt Hạ Tinh Trình một cái, khoảnh khắc đó tiếng vỗ tay càng trở nên sôi nổi hơn, Hạ Tinh Trình còn nghe thấy cả tiếng hoan hô và tiếng có người huýt gió.

Cậu nắm tay Đàm Tuyết Nguyệt, mỉm cười cúi chào khán giả, sau đó hai người cùng đi xuống sân khấu, lúc sắp rời khỏi sân khấu, Đàm Tuyết Nguyệt ghé sát vào tai cậu nói gì đó, thật ra cậu chẳng nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng là "Đúng không?", cậu bèn giả vờ nghe thấy, mỉm cười trả lời: "Đúng."

Sau khi tới hậu trường, Hạ Tinh Trình thay trang phục biểu diễn, để chuyên gia trang điểm dặm lại lớp makeup hơi bị nhòe do đổ mồ hôi rồi mới quay lại trường quay ngồi xuống.

Giải thưởng mà Dương Du Minh công bố là bộ phim truyền hình hay nhất năm, đây là màn nổi bật nhất của toàn bộ lễ trao giải, ngay sau khi hắn công bố xong giải thưởng, toàn bộ lễ trao giải kết thúc, hắn rời đi dưới sự hướng dẫn của staff trước khi các phóng viên có cơ hội tới bao vây.

Hạ Tinh Trình không có cơ hội nói một câu nào với hắn, thậm chí còn chẳng thể trao đổi với nhau một ánh mắt, nhưng không sao, Hạ Tinh Trình đã biết số phòng của khách sạn mà hắn ở lại tối nay rồi. Chỗ ngồi của Đàm Tuyết Nguyệt cách Hạ Tinh Trình rất gần, trước khi Hạ Tinh Trình rời đi cô chặn cậu lại, nói Nhậm Kính Nguyên đang chờ bọn họ.

Hạ Tinh Trình giơ tay lên ấn trán, nói: "Anh hơi khó chịu, muốn về khách sạn nghỉ ngơi."

"Sao vậy?" Đàm Tuyết Nguyệt có vẻ hơi lo lắng.

Hạ Tinh Trình nói: "Từ hôm qua tới giờ không nghỉ ngơi tốt, tại căng thẳng quá ấy, anh sợ lát nữa mà uống rượu sẽ nôn mất thôi."

Lúc này vừa vặn Hoàng Kế Tân đi tới, anh nghe thấy Hạ Tinh Trình nói khó chịu, bèn nói: "Không sao chứ? Vậy về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút."

Đàm Tuyết Nguyệt không ngăn cản cậu nữa, mà dặn Hạ Tinh Trình về phòng ngủ một giấc thật ngon, nếu như vẫn thấy khó chịu thì nhớ tới bệnh viện.

Hạ Tinh Trình nói cảm ơn rồi cùng Hoàng Kế Tân rời đi.

Hoàng Kế Tân tưởng cậu khó chịu thật, sau khi quay lại khách sạn, còn đi chung với cậu vào phòng, hỏi: "Có cần đi mua cho cậu chút thuốc không?"

Hạ Tinh Trình ngồi xuống cạnh giường, cậu rút nơ ra, cởi nút cổ áo và áo khoác ra, nói với Hoàng Kế Tân: "Không sao đâu, anh về nghỉ ngơi đi."

Hoàng Kế Tân dựa lên tường nhìn cậu: "Không sao thật chứ?"

Hạ Tinh Trình cởi giày và tất ra, ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kế Tân: "Có muốn tắm chung với em luôn không?"

Hoàng Kế Tân đứng thẳng người lại, xua tay đi ra ngoài: "Khó chịu thì gọi điện cho anh."

Hạ Tinh Trình yên tĩnh ngồi trên giường một lúc, nghe thấy tiếng bước chân Hoàng Kế Tân rời đi và tiếng đóng cửa, cậu vẫn không nhúc nhích, đợi thêm gần mười phút nữa, mới đứng lên trực tiếp xỏ chân trần vào giày da, giơ tay gạt tóc rồi đi ra ngoài.

Trên hành lang yên tĩnh không có ai.

Hạ Tinh Trình đi thang máy lên tầng hai, ra khỏi thang máy, giày da giẫm lên thảm trải sàn mềm mại, cậu đi dọc hành lang tới thẳng trước cửa phòng đêm nay Dương Du Minh ở, giơ tay gõ cửa.

Sau khi gõ cửa Hạ Tinh Trình bèn đứng đợi ở bên ngoài, trong phòng không có động tĩnh gì, sau khi đợi gần nửa phút, cậu hít sâu một hơi rồi gõ cửa phòng tiếp.

Lúc này cậu nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, từ từ đi tới cửa, sau đó cửa phòng được người ta mở ra từ bên trong.

Khoảnh khắc Dương Du Minh nhìn thấy Hạ Tinh Trình, vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng con ngươi bỗng nhiên co rút lại, áo khoác âu phục trên người đã bị hắn cởi ra, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng ra, tay áo cũng được xắn lên một đoạn, phía dưới là quần tây, nhưng trên chân lại mang dép lê của khách sạn.

Tay hắn đặt trên tay nắm cửa không buông ra, đứng ở cửa gọi tên Hạ Tinh Trình: "Tinh Trình."

Hạ Tinh Trình buông thõng tay, đứng rất ngay ngắn, cậu nói: "Anh Minh, em có lời muốn nói với anh."

Dương Du Minh nhìn cậu, không có động tác gì: "Lời gì?"

Hạ Tinh Trình nhìn vào trong phòng: "Em có thể vào trong rồi nói không?"

Dương Du Minh dường như chần chờ một chốc, rồi mới hoàn toàn mở cửa phòng ra đứng ở bên cạnh, sau khi Hạ Tinh Trình bước vào, hắn mới đóng cửa phòng lại, rồi theo sau cậu đi vào trong.

Gian phòng này là một phòng cao cấp, bên ngoài có phòng khách và một phòng để đồ riêng, bên trong là phòng ngủ và phòng vệ sinh, gian phòng có một cái cửa sổ sát đất từ sàn cho đến trần nhà, có thể ngắm cảnh đêm của thành phố từ trên cao.

Hạ Tinh Trình đi thẳng vào phòng ngủ, đi tới trước cửa sổ, từ mặt kính của cửa sổ sát đất cậu có thể nhìn thấy Dương Du Minh dừng lại ở chiếc bàn bên cạnh tủ TV, hắn khoanh hai tay trước ngực dựa vào bàn.

Cậu xoay người lại phía Dương Du Minh, nói: "Anh ly hôn rồi." Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Dương Du Minh hơi rủ mắt xuống, tầm mắt rơi trên tấm thảm trải sàn sạch sẽ, nói: "Đúng vậy."

Hạ Tinh Trình hỏi hắn: "Trước khi anh vào đoàn phim đã ly hôn rồi ư?"

Dương Du Minh gật đầu: "Phải."

"Sao anh không nói với em?"

Lúc này Dương Du Minh không trả lời ngay, hắn im lặng một lát rồi nói: "Ngoài người nhà, chúng tôi chưa nói với ai cả, do một số lý do cá nhân."

Hạ Tinh Trình nhìn hắn: "Em không đáng để anh nói ư?"

Dương Du Minh ngước lên nhìn cậu.

Trong phòng chỉ bật một cái đèn tường màu vàng sẫm, ánh sáng dịu nhẹ, trên cửa sổ sát đất chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ ở bên cạnh là mở được, nhưng lúc này vì mở điều hòa mà đóng chặt lại, nên toàn bộ căn phòng giống như đang cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không khí cũng rất ấm áp, lẫn trong đó có một chút hương thơm rất nhạt, có lẽ là mùi nước hoa mà đêm nay Dương Du Minh đã dùng.

Vì Dương Du Minh không trả lời, nên Hạ Tinh Trình bước một bước về phía hắn, chất vấn: "Có đáng không?"

Dương Du Minh cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm thấp nồng hậu: "Không phải là đáng hay không, mà là không cần thiết."

Hạ Tinh Trình bị câu nói này làm tổn thương, cậu áp sát từng bước đi thẳng tới trước mặt Dương Du Minh, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắn nói: "Anh làm em tổn thương rồi."

Cánh tay Dương Du Minh buông ra khỏi ngực, hai tay tách ra chống lên mép bàn.

Hạ Tinh Trình gật đầu, cậu giống như đang an ủi chính mình: "Không cần thiết, không liên quan," tiếp đó cậu lại nói: "Em có thể hỏi vì sao hai người ly hôn không?"

Lần này Dương Du Minh trực tiếp trả lời cậu: "Tính cách không hợp."

Hạ Tinh Trình không hiểu, cậu nhìn hắn hỏi: "Trước khi kết hôn hai người không biết tính cách của đối phương ư?"

Thật ra khoảng cách của bọn họ hơi gần, Hạ Tinh Trình có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Dương Du Minh dù đang cách một lớp áo quần, cậu nhìn vào mắt Dương Du Minh, đồng thời cũng nhìn sống mũi, môi, cả hầu kết của hắn nữa, chúng đều rất đẹp, hấp dẫn ánh mắt Hạ Tinh Trình làm cậu không nỡ rời đi.

Dương Du Minh nói: "Vì yêu và cưới là hai chuyện rất khác nhau, cưới ngoài tình yêu ra còn có cả cuộc sống và trách nhiệm nữa, lúc trước Viên Thiển chưa nhận ra điều đó, sau này mới dần dần hiểu ra."

Hạ Tinh Trình nói: "Là anh muốn ly hôn hay chị ấy muốn ly hôn?"

Lông mi Dương Du Minh chớp một cái: "Là cô ấy, tôi cố gắng cứu vãn, tôi từ chối rất nhiều phim để ở bên cô ấy, nhưng cô ấy cảm thấy đây không phải cuộc sống mà cô ấy muốn."

Trái tim Hạ Tinh Trình đau đớn, làm lồng ngực cũng phát đau, cậu nói: "Vậy anh còn yêu chị ấy không? Sao không tiếp tục cứu vãn nữa?"

Dương Du Minh nói: "Lúc quyết định ly thân tôi đã buông tay rồi."

Hạ Tinh Trình cảm thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, nên không nhịn được muốn truy hỏi đến cùng: "Buông tay không phải là hết yêu đúng không?"

Dương Du Minh bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy lọn tóc rớt xuống trán Hạ Tinh Trình sang một bên, lúc tối Hạ Tinh Trình tạo kiểu tóc xịt không ít gel, lúc này sợi nào sợi nấy rất cứng, giống như trái tim của cậu đêm nay, nhất định phải bức bách Dương Du Minh đến cùng.

Sau khi đẩy lọn tóc kia ra, tay Dương Du Minh đặt lên vai Hạ Tinh Trình: "Tinh Trình, khi đến tuổi tôi cậu sẽ hiểu, tình yêu không phải là không khống chế được mà nhất định phải đâm đầu vào làm tan xương nát thịt, buông tay có nghĩa là quên đi, nếu không nhìn, không nghĩ cũng không cố chấp nữa, thì tình cảm sẽ dần dần nhạt đi. Nên câu chuyện về Romeo và Juliet chỉ có thể xảy ra ở tuổi mười bốn, bọn họ mới chống lại một cách oanh oanh liệt liệt như vậy."

Hạ Tinh Trình biết hắn đang ám chỉ gì, nhưng cậu không muốn bị Dương Du Minh dẫn dắt, cậu kiên trì hỏi cho xong chuyện mà mình muốn hỏi: "Vậy anh có từng động lòng với em không, dù chỉ là một chút thôi?"

Đôi mắt đang nhìn thẳng vào mắt cậu của Dương Du Minh giống như một vũng hồ sâu, sâu thẳm tĩnh mịch không thể nhìn thấy đáy, vốn vẻ mặt của hắn có thể bình tĩnh một cách hoàn hảo, nhưng sau một hồi im lặng, rốt cục hắn vẫn nhắm mắt lại, sau khi mở ra, vũng hồ sâu này từ từ gợn sóng, nói: "Có."

Vành mắt Hạ Tinh Trình lập tức đỏ lên, cậu gật đầu, ở trong lòng tự nhủ, đúng vậy cậu không đoán sai, Dương Du Minh cũng thích cậu, cậu không hỏi Dương Du Minh vì sao nữa, mà chỉ tha thiết nói: "Được, vậy em cho anh hai sự lựa chọn, hoặc đêm nay để em ở lại, hoặc bây giờ anh đuổi em ra ngoài, em sẽ không làm phiền anh nữa."

Dương Du Minh ngưng thở, hắn ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, môi bất giác mím chặt, một lát sau lúc mở mắt ra lần nữa, thì đã không nhìn thấy cảm xúc chập chờn lúc nãy đâu nữa rồi, hắn giơ tay nắm chặt cổ tay Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình cảm thấy bản thân mình giống như phạm nhân đang đợi bị tuyên án, cậu nhìn thấy Dương Du Minh nắm chặt tay mình, không nhịn được mà hơi choáng váng, ngay sau đó, Dương Du Minh kéo cậu đi ra ngoài.

Cậu bị xử tử hình rồi.

Hạ Tinh Trình hít thở không thông, bước chân cũng lảo đảo bị Dương Du Minh kéo ra bên ngoài, lúc sắp đi tới cửa, Hạ Tinh Trình trở tay bắt Dương Du Minh dừng lại, cậu nghĩ mình không thể đi ra ngoài được, một khi ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ không còn lý do để đến tìm hắn nữa, cậu không cam tâm.

Giọng nói cậu hơi bất ổn: "Có thể cho em lựa chọn thứ ba không?"

Dương Du Minh nhìn cậu.

Hạ Tinh Trình nói: "Anh ngủ với em, chỉ một lần thôi, để cắt đứt ý nghĩ của em, em cũng sẽ không có gì phải hối tiếc." Cậu biết dáng vẻ hiện tại của mình trong mắt Dương Du Minh chắc chắn rất thảm hại.

Dương Du Minh định trả lời cậu, nhưng trước khi hắn nói ra khỏi miệng, cậu đã hạ quyết tâm nói: "Anh mà không chịu em sẽ lập tức ra ngoài tùy tiện tìm đàn ông ngủ, dù sao cũng chỉ chơi đùa chút thôi mà."

Một giây sau, Hạ Tinh Trình liền nhìn thấy vẻ mặt Dương Du Minh bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, cánh tay cũng nắm chặt lấy cổ tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top