Chương 42

Dạ Húc này, Thương Triệt vẫn luôn nhìn không thấu, cũng không phải hắn có bao nhiêu bí hiểm, mà là Thương Triệt thật không biết não bộ đối phương cấu tạo như thế nào? Da mặt dày mấy phần?

Tự dưng chạy đến Mộc gia nói một đống lời khó hiểu, sau đó lại lưu manh chạy về quấn tiểu Mông Á dạy hắn vận dụng tinh thần lực.(Dung:tư duy còn khó hỉu hơn cả người ngoài hành tinh a =.,=!)

Thật là lộn xộn!

Dạ Húc đã hoàn toàn đắc tội tiểu Mông Á, Mông Á lại không phải là loại người chịu ngược, đương nhiên sẽ không muốn nhìn mặt hắn. Nhưng Dạ Húc lại có bản lĩnh da mặt dày làm cái đuôi đi theo sau mông Mông Á.

Mông Á 囧. Đầu người này có phải có vấn đề hay không?

Tại sao nó đến từ văn minh cấp 2 lại hoàn toàn vô pháp lý giải một người văn minh lạc hậu chứ?

Phiền không chịu nổi Mông Á chạy tới oán giận Thương Triệt, vì thế, phát sinh cuộc đối thoại giữa Thương Triệt và Mộc Bác dưới đây:

“Anh, có phải khi còn bé Dạ Húc bị kích thích hay gì đó?” Thương Triệt uyển chuyển nói, dường như đang suy xét đến cảm xúc Mộc Bác — bạn tốt Dạ Húc.  monganhlau.wordpress.com

Mộc Bác sửng sốt: “Không! Sao vậy?”

Thương Triệt hết sức khó hiểu. “Vậy tại sao tiểu Mông Á chủ động dạy Dạ Húc, Dạ Húc không học. Khi người ta không muốn để ý tới hắn, hắn lại đi nịnh nọt?”

Không Không ở bên cạnh giơ tay. “Ta biết ta biết.” Hai mắt hưng phấn.

Mộc Bác có dự cảm bất hảo, Thương Triệt lại rất ngạc nhiên, nhấc Không Không lên. “Sao ngươi nặng vậy?” Tốt xấu cũng nên có tự giác mình là sinh vật siêu não được hay không, cả ngày chỉ biết ăn.

Thương Triệt ghét bỏ nghĩ.

Thấy chủ nhân nhà mình ghét bỏ không thèm che dấu, Không Không có chút thương tâm, con mắt chuyển a chuyển. “Ta là vì tốt cho ngài được không, chủ nhân không thể ăn, lại không thể phụ lòng tốt của Lâm quản gia, ta ăn cũng mệt chết a.”

Không Không ngụy biện, thấy chủ nhân nhà mình híp mắt lại thì vội nói: “Ta biết tình trạng Dạ Húc là cái gì, trên internet có nói, có một loại người trời sinh chính là tiểu M, người khác đối hắn càng tệ hắn càng hưng phấn…”

“Không Không.” Mộc Bác đánh gãy Không Không thao thao bất tuyệt, Không Không rốt cuộc xem cái gì a? Nhịn không được nói: “Không nên nói lung tung.” Sau đó cười nói với Thương Triệt. “Tiểu Dịch, A Húc chỉ là thần kinh quá nhạy cảm, không có ham mê biến thái gì khác. Em cũng đừng hao tâm tổn trí đi nghiên cứu cái này, đúng rồi, hôm qua Mông Á nói tinh hạch không đủ dùng, chúng ta có cần đi ra ngoài không?”

Kỹ thuật nói sang chuyện khác của Mộc Bác tuyệt không tốt, nhưng Thương Triệt cũng sẽ không đi vạch trần. Về phần tinh hạch, Không Không tích trữ rất nhiều, bất quá đi ra ngoài kiếm thêm cũng tốt, vì thế gật gật đầu. “Em nghe anh.”

“Được rồi, vậy để anh đi sắp xếp.”

Không biết mình đã bị đàm luận một phen Dạ Húc đi theo sau Mông Á như cũ. Kỳ thật tinh thần lực gì gì đó, có thể học được thì học, không học được cũng không bắt buộc. Bất quá lấy hiểu biết với bạn thân, mình nhất định có thể học được.

Dạ Húc sở dĩ kiên định đi theo Mông Á như vậy là bởi vì hắn phát hiện một chuyện khá thú vị. Trước kia vì sợ, hắn có thể trốn Mông Á được liền trốn, sau lại lá gan lớn tiếp xúc nhiều, hắn phát hiện một chuyện lý thú. Tư duy Mông Á rất thành thục a, trừ bỏ gương mặt trẻ con, tác phong thường ngày không khác gì một người trưởng thành.

Trước đó hắn còn tưởng rằng tiểu Mông Á có hứng thú ác liệt muốn giả làm người lớn, sau lại phát hiện không phải như vậy. Mông Á này thật đúng là trên người có không ít bí ẩn.

Dạ Húc cảm thấy hứng thú, làm người bẩm sinh thích nghiên cứu, đương nhiên phải nghiên cứu tới cùng.

Dạ Húc lúc này không hề biết, hắn sẽ vì bản tính tò mò của mình mà phải trả giá cả đời.

Bị làm phiền, Mông Á cáu kỉnh xoay người ‘Ngươi muốn theo ta tới khi nào?’

Dạ Húc nhướng mày. “Chính ngươi nói muốn dạy ta phương pháp vận dụng tinh thần lực.”

Mông Á tức đến nội tạng đều đau, điều kiện là nó có thể cảm giác được đau đớn.

‘Không phải ngươi hoài nghi ta và Thương Triệt có dụng ý xấu sao? Ta đã quyết định không dạy ngươi nữa.’

“Khó mà làm được, làm người làm việc phải có đầu có đuôi, tại sao có thể nói không giữ lời chứ?”

‘Đừng khiêu chiến kiên nhẫn của ta.’

Mông Á duỗi tay ra, móng tay đen bóng rất có độ uy hiếp.

Dạ Húc dừng một chút. “Không khuất phục quyền thế.”

“Ầm!”

Bàn đá bên cạnh bị lợi trảo của Mông Á làm cho tan tành, Dạ Húc mí mắt run lên. “Thật lợi hại!”

Mông Á “…”

“Khó trách ngươi và tiểu Triệt quan hệ tốt như vậy, tính tình các ngươi thật giống nhau.” Dạ Húc nhìn chiếc bàn đá bị đập nát thành một đống cảm thán.  monganhlau.wordpress.com

Mông Á đã không biết nên nói cái gì ‘Ta cũng rất ngạc nhiên, Mộc thượng tướng làm thế nào bồi dưỡng ra một người đặc biệt như ngươi.’

Rõ ràng Mộc thiếu tướng rất bình thường, sao người này lại lớn lên thành như vậy?

“Vấn đề này ngươi hẳn là đi hỏi chú Mộc, thành tựu lớn nhất của chú Mộc chính là nuôi chúng ta thành ba thanh niên tài giỏi.” Suy xét đến quan hệ Mông Á và Thương Triệt, Dạ Húc không tiếc tâng bốc Thương Triệt.

Mông Á cảm thấy, mặt than cũng có lợi. Thí dụ như hiện tại, nó rất muốn xé người trước mặt này, nhưng nhìn bề ngoài vẫn bình tĩnh như cũ.

“Ta đang nghĩ, ngươi hiện giờ ‘thật sự không muốn’ giáo huấn ta một trận.” Dạ Húc hóa thân Đường Tăng, không ngừng ở trước mặt Mông Á lải nhải.

Mông Á cảm thấy, người đê tiện, đấu võ là được rồi.

Không thể lây bệnh độc cho người này, nhưng nó còn có biện pháp khác.

Không gian lĩnh vực màu trắng ngà không dấu hiệu mở ra, theo tinh thần lực nâng cao, năng lực không gian Mông Á càng mạnh, bất luận thứ gì ở trong bên trong lĩnh vực đều sẽ bị khống chế.

Cảm thấy năng lượng thân thể bị ngăn chặn, Dạ Húc cũng không lo sợ, hắn ngược lại rất chờ mong, muốn nhìn xem Mông Á ra chiêu thế nào.

Điều chỉnh năng lượng bản thân, một luồng hỏa cực nóng tấn công về phía lĩnh vực của Mông Á.

Mông Á trong lòng hừ lạnh, chỉ với trình độ như vậy?

Vung tay thu nhỏ không gian lại, Dạ Húc cảm nhận rõ rệt áp lực đang hình thành xung quanh. Nhìn Mông Á đối chiến vô cùng thoải mái, Dạ Húc tâm lý bất bình*, hóa ra hệ niệm lực chính là một hệ gian lận, xem mình là rùa trong giỏ mà bắt sao?

(*: tức giận vì bất công)

Bản thân bị so sánh như thế Dạ Húc quyết định phải vượt qua Mông Á, tay phải phóng xuất dị năng hệ thủy, chùa Kim Sơn còn bị bao phủ huống chi không gian của một tên nhóc con ngươi.

Trong không gian nháy mắt chật ních nước, Mông Á vận dụng không gian còn chưa quen, hơn nữa thực lực Dạ Húc cũng không thấp. Mông Á biết, thời gian càng dài, nó sẽ vì không ngăn được mà thu hồi không gian, đến lúc đó chẳng phải mất mặt?

Dạ Húc liều mạng đem lực lượng toàn thân hóa thành thủy hệ, toàn bộ không gian sắp bị nước bao phủ, trong mắt Mông Á hiện lên bỡn cợt. Thời điểm Dạ Húc liều mạng phóng thích dị năng nó đột nhiên thu hồi không gian, tinh thần lực cường đại đem Dạ Húc không phòng bị vứt vào trong ao.

“Phụt!” Dạ Húc nhô đầu ra từ trong nước. “Ngươi đùa giỡn ta, nào có ai đang đánh nhau đột nhiên bỏ chạy.”

‘Ngu ngốc!’

Mông Á tán thành ‘Ngươi đã thích nước, vậy thì hảo hảo hưởng thụ đi.’

Nói xong liền không thèm để ý tới Dạ Húc, Mông Á hoa lệ xoay người rời đi.

Dạ Húc “…”

Lực lượng vừa rồi khiên chế mình là gì?

Dạ Húc rất rõ ràng hắn và Mông Á thực lực không kém nhau bao nhiêu, cho nên Mông Á mới trong thời điểm đối kháng đột nhiên thu tay lại, nhưng công kích cuối cùng Mông Á phát động là cái gì?

Dạ Húc lâm vào trầm tư, cái loại cảm giác bị túm chặt này, thật là không dễ chịu.

“… Dạ thiếu tướng, ngài đây là?” Thanh âm chần chờ bên cạnh đánh thức Dạ Húc, ngẩng đầu nhìn nhìn, à, hóa ra hắn còn đang ở trong ao a.

Người đến chính là Thư Linh Linh và tiểu Hắc của cô.

Nhanh nhẹn nhảy lên bờ, Dạ Húc xấu hổ giải thích. “Ha ha, chơi đùa với Mông Á, trẻ con tính tình luôn không tốt.”

Thư Linh Linh cười rạng rỡ như trước. “Hóa ra là vậy.” Trong mắt mang theo sáng tỏ. Mấy ngày nay, chẳng những Mông Á, ngay cả Thương thiếu cũng lạnh nhạt với Dạ thiếu tướng.

Thấy đối phương tự cho là hiểu tươi cười, Dạ Húc chỉ muốn rống một tiếng lừa đảo, tất cả mọi người đều đang chê cười hắn.

Dạ Húc co rút khóe miệng. “Cô đang đi đâu vậy?”

“Mang tiểu Hắc đến phòng thí nghiệm.” Chỉnh Hoắc Cương một trận xong, tình huống tiểu Hắc lại có chút biến hóa, cô muốn đến phòng thí nghiệm ghi lại số liệu.

Dạ Húc gật đầu. “Ừm, tiểu Hắc lại oai phong hơn a.”

Thư Linh Linh “…”

Tiểu Hắc “…”

Kết thúc đoạn đối thoại không có dinh dưỡng, Dạ Húc trở về phòng tắm rửa thay quần áo, không do dự đi hướng Mộc gia.

Thương Triệt hừ một tiếng, ngồi trên ghế làm như không phát hiện.

Mộc Bác cười cười, chào hỏi Dạ Húc: “Nghe nói hôm nay cậu đột nhiên nảy sinh hứng thú bơi lội.”

“Có cần vui sướng khi người gặp họa như vậy không?” Tại sao lại có cảm giác quen nhầm bạn?

Tự rót chén trà, ở Mộc gia, hắn chưa từng xem mình là khách.

“Không phải chê cười cậu, không có việc gì cậu trêu chọc Mông Á làm chi?” Mộc Bác nhìn người tương đối chuẩn, hắn vẫn cảm thấy, biểu hiện Mông Á không hợp tuổi. Nhưng chỉ cần nó không làm chuyện nguy hại căn cứ, Mộc Bác có thể chung sống hoà bình với nó.

“Anh trai à, tôi cũng không muốn a.”

“Anh kêu ai là anh?” Thương Triệt bất mãn nhìn Dạ Húc.

Dạ Húc khoát tay. “Được được được, Mộc Dịch đại thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn giận dỗi bao lâu đây? Tiểu nhân xin lỗi ngài còn không được sao?” Chỉ cần tiểu Dịch tha thứ hắn, Mông Á còn khó giải quyết sao?

Thương Triệt xoi mói nhìn Dạ Húc. “Bây giờ không sợ nữa sao?”

“…” Kỳ thật hắn không sợ được không, sở dĩ nói ra là bởi vì hắn thật sự hoài nghi. Loại hoài nghi tích lũy theo ngày tháng này, nếu không nói ra, không chịu nổi chính là hắn. Cho nên, vì phòng ngừa tinh thần hỏng mất, Dạ Húc lựa chọn phát tiết. Nói ra rồi, bản thân không cần suy nghĩ nữa, bớt nhiều việc.

Về phần sau khi nói ra tạo thành áp lực cho người khác, Dạ Húc tỏ vẻ thờ ơ, cái này không quan hệ với hắn a. Dù sao hắn chỉ nghĩ ra được một giải pháp như vậy.

Không thể không nói, lớn lên cùng nhau nên Mộc Bác rất hiểu Dạ Húc. Chuyện này Mộc Bác đã sớm phân tích với Thương Triệt, Thương Triệt ngoài khinh bỉ Dạ Húc một chút ra thì mặt khác cũng không có gì ảnh hưởng. Nếu không Dạ Húc làm gì có ngày ‘bình yên’.

Thấy bộ dáng hiện giờ Dạ Húc, Thương Triệt cũng không có hứng thú tiếp tục khi dễ, mấy ngày này Dạ Húc phối hợp náo loạn nhiều trò cười như vậy, Thương Triệt quyết định rộng lượng tha thứ.

“Tôi sẽ nói với Mông Á.”

Đây là biểu hiện Thương thiếu vừa lòng?

Vì thế mình được mãn hạn phóng thích?

Nguy hiểm giải trừ, Dạ Húc lại bắt đầu thảo luận chuyện căn cứ liên hợp với Mộc Bác.

Như đã nói, sau khi truyền ra tin tức người ngoài hành tinh xâm lấn, cao tầng các căn cứ liền bắt đầu nhao nhao, bàn bạc địa điểm tổ chức hội nghị.

Như thông lệ hẳn là tập hợp căn cứ thành phố B, nhưng cao tầng thành phố H không đồng ý.

Lãnh đạo thành phố H trước mạt thế là nhân vật nòng cốt quốc gia, rất có tiếng nói trong quân đội và chính trị. Luận bối cảnh gia thế, đều lợi hại hơn Thẩm gia.

Tình hình chung, Mộc lão gia tử và Thẩm Thế Minh rất kính trọng lão gia tử gia tộc kia.

Lãnh đạo cao tầng thành phố H họ Cố.

“Sau khi mạt thế bùng nổ, Cố gia phản ánh nhanh nhất, cấp tốc mang quân đội trốn đến thành phố H. Bây giờ ông ta còn muốn khoa tay múa chân với tất cả căn cứ sao?” Dạ Húc có chút bất mãn với Cố gia, lúc ấy Cố gia tiến lùi ung dung, thậm chí lén lút mang đi lượng lớn lương thực. Nếu nói bọn họ không chuẩn bị trước, Dạ Húc mới không tin.

“Bọn họ lương thực dồi dào, thực lực mạnh, muốn thống lĩnh tất cả căn cứ, không phải không khả năng.”

“Cho nên lần này chúng ta phải thỏa hiệp đi thành phố H?”

“Tống Triều báo là Thẩm Nguyên và Cố Tây Minh đã có giao kết ngầm, phỏng chừng ngày mai họp, Thẩm Nguyên liền bảo chúng ta đi thành phố H thương nghị.”

“Em cũng đi.” Thương Triệt rất là khẳng định lên tiếng.

“Không được.” Mộc Bác không đồng ý: “Hành trình đi thành phố H lần này nguy hiểm không cần bàn cãi, hơn nữa Thẩm Nguyên sẽ tìm cách diệt trừ em. Đến lúc đó chúng ta ở thành phố H, Thẩm Nguyên lại có ăn ý với đối phương, cho nên em đi sẽ rất nguy hiểm.” Tiểu Dịch năng lực không thấp, nhưng hiện giờ bọn họ không biết gì về thành phố H, vạn nhất đến lúc đó Cố Tây Minh đối phó tiểu Dịch, đó mới là khó lòng phòng bị.

Dạ Húc cũng tán thành: “Tôi đồng ý quan điểm A Bác, Cố Tây Minh là một người tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lại độc ác. Nếu thật sự bọn họ muốn làm cái gì, chúng ta không có phần thắng.”

“Em không sợ.” Thương Triệt lạnh lùng nói: “Anh càng nói nguy hiểm, tiểu Dịch lại càng muốn đi. Dù sao, với thực lực hiện giờ của em, người bình thường cũng không làm gì được.”  monganhlau.wordpress.com

“Tiểu Dịch…”

“Em nói đi là đi, nếu anh không đồng ý, em cũng sẽ lén đi theo, anh chọn đi.” Thương Triệt nói rất thẳng thắng, Mộc Bác một trận vô lực.

Dạ Húc sờ mũi, khóe miệng hơi nhếch lên. Đã nói trẻ con không thể sủng, A Bác cậu lần này xem như ăn đau khổ đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top